1 2 3 Xuyên Không Rồi

Chương 28



CHƯƠNG 28: NGỌC BỘI CỦA HẮN

Tần Thanh La lia mắt nhìn ngọc bội kia, khóe môi không kiềm được co rút, cô nói mà, sao ngọc bội này nhìn cứ quen quen, thì ra là cái lúc trong rừng, cô cưỡng đoạt lấy đi từ tay hắn.

Hai ngày trước cô dùng ngọc bội này đổi lấy con ngựa của một lão trung niên bên đường, không ngờ bây giờ lại xuất hiện trong tay Phó Lãnh Quyết, việc này đã chỉ rõ cái gì, chỉ rõ rằng người này có lẽ đã biết được hành tung của mình, chỉ đợi cô sa đầu vào lưới.

Quả nhiên, Phó Lãnh Quyết có thể ở lâu trên vị trí cao, trở thành Võ Tuyên Vương dưới một người, trên vạn người, thế lực và thủ đoạn, căn bản cô không thể đấu lại.

Trong lòng Tần Thanh La bỗng chốc dấy lên nỗi sợ hãi, trước mặt nam nhân này, cô đã giở đủ trò khiêu khích, vậy mà hiện tại vẫn còn sống, đó chính là một chuyện may mắn.

Bất giác nụ cười trên mặt cô trở nên cứng nhắc: “Vương gia, ngài đùa gì vậy, đường đường một Võ Tuyên Vương, sao có thể chỉ một nghìn lượng cũng không móc ra được, ngọc bội này quá quý giá, ta không dám lấy.”

“Không dám? Ngươi còn có chuyện không dám làm?” Phó Lãnh Quyết nghịch ngọc bội trong tay, ý cười nơi khóe môi ngang ngạnh tà mị: “Dùng ngọc bội quý giá như vậy đổi một con ngựa bình thường, chuyện như vậy ngươi còn dám làm, thì còn có gì không dám đây?”

“Haha…” Tần Thanh La cười mà toát mồ hôi lạnh, liên tục xua tay: “Còn không phải do tình huống khẩn cấp sao? Không sao không sao, một nghìn lượng bạc thôi mà, ta vẫn tin vào nhân phẩm của vương gia ngài, ngọc bội này ngài cứ cất đi, khi nào ngài tiện thì lại đưa ngân lượng cũng được.”

Trong lòng mắng té tát Phó Lãnh Quyết, trên mặt Tần Thanh La vẫn tươi cười, có lẽ, đây là biểu cảm sau khi đã trải qua nhiều chuyện, trở nên chín chắn hơn, cô đã qua cái tuổi viết hết tâm tư trên mặt rồi.

Phó Lãnh Quyết không hề lấy ngọc bội lại, mà duỗi tay kéo cô đến trước mặt, ngón tay thon dài của hắn nhón lấy ngọc bội, sau đó trước sự trợn mắt há mồm của Tần Thanh La, nhét ngọc bội vào cổ áo cô: “Đồ bổn vương đã đưa sẽ không có chuyện lấy lại. Ngươi liệu hồn mà cất ngọc bội đi, ngọc bội ngàn vàng này ứng với một nghìn lượng bạc, ngươi không lỗ đâu! Còn nữa, nếu ngày nào đó ngọc bội bị mất, vậy cái đầu của ngươi cũng có thể không cần giữ lại.”

Uy hiếp! Đây là uy hiếp trắng trợn.

Nhưng tiếc là, đối mặt với uy hiếp, Tần Thanh La gần như không có năng lực cự tuyệt. Cô rất thức thời gật đầu, lựa chọn tự động bỏ qua hành động lưu manh của hắn, cô nịnh nọt vỗ vỗ ngọc bội trong ngực: “Ngươi yên tâm, ta cam đoan dùng tính mạng bảo hộ.”

Thôi rồi, một nghìn lượng bạc cứ vậy mà ném xuống sông rồi!

Cuối cùng mặt trời cũng đến đỉnh đầu, đất trời ngập tràn ánh sáng ấm áp.

Trời mùa đông có thể thấy được không khí ấm áp, thật khiến người ta dễ chịu và thỏa mãn, đoàn xe đang lên đường cũng vì tiết trời đẹp mà tốc độ đã nhanh chóng hơn nhiều, khi mặt trời chưa lặn, đoàn xe đã đến một tòa thành phồn hoa.

Từ biên giới đến Phượng Tây Thành đi đường mất non nửa tháng, giữa đường phải đi qua bảy tòa thành lớn, ba mươi tòa thành nhỏ, tòa thành trước mắt này chính là một tòa thành lớn, là một trong những tòa thành nổi tiếng phía bắc Nam Việt Quốc .

Tửu lầu nổi tiếng nhất trong thành tọa lạc tại con đường chính phồn hoa nhất ở phía nam, còn chưa tới xế chiều đã có khá nhiều người đi vào tửu lầu, đến khi hoàng hôn thực sự buông xuống, cả tửu lầu có lẽ sẽ không còn chỗ trống.

Trong một phòng bao ở lầu hai của tửu lầu, một nam nhân đang ngồi thờ ơ bên cửa sổ, nam tử ước chừng hơn hai mươi tuổi, bộ dạng tuấn mỹ nho nhã, khí chất siêu phàm thoát tục, đây không phải ai khác, chính là Tả tướng Ân Khánh có thể thách thức thủ phủ Tiêu Xuân Thu trong truyền thuyết.

Hắn cứ yên lặng ngồi như thế, trong tay nâng một tách trà đã lạnh, không biết vì sao, bỗng nhiên hắn nhớ đến cảnh tượng hôm đó nấu rượu dưới cây mai.

Hương rượu, dường như vẫn còn nơi chóp mũi, nhưng người kia đã biến mất khỏi thế gian này.

Hắn thở dài, hỏi người đang đứng đằng sau: “Tấn Song, hôm nay Võ Tuyên Vương sẽ đến tòa thành này sao?”

Tấn Song đứng sau lưng hắn gật đầu: “Vâng, theo thám thính của người bên chúng ta, hôm nay đoàn người Võ Tuyên Vương sẽ đến. Chúng ta… có ra tay không ạ?”

“Ra tay?” Nam tử áo xanh lắc đầu: “Cần gì phải đấu trực diện với hắn, ta chỉ là đến đây xem kịch thôi. Ngươi nói xem, vốn dĩ xung đột biên giới giữa Bắc Minh quốc và Nam Việt Quốc ta có vẻ phải đánh nhau một trận, nghe nói đại tướng quân Ngụy Chiêu đã điều phối đội quân rồi, lúc này lại vì chuyện đi sứ của Tiêu đại tiểu thư mà khiến hai nước hóa thù thành bạn, xem tình hình này muốn đánh nhau cũng đánh không nổi, người không vui nhất là ai?”

Khuôn mặt thật thà của Tấn Song hiện lên vẻ kinh ngạc: “Ai? Đại tướng quân Ngụy Chiêu ?”

Nam tử áo xanh khẽ cười không ý kiến: “Ngươi đã tiến bộ khá nhiều đấy. Không đánh nhau, đâu ra thăng chức, đâu ra quân nhu?”

Tấn Song thở dài, hắn là người th ô tục, nói chuyện bộc trực, vừa nghe chủ tử phân tích như vậy, lập tức không kiềm được cảm thán: “Quả nhiên loạn thế mới có thể xuất anh hùng, ai mà không hy vọng thiên hạ yên ổn, không có chiến tranh, mấy tướng quân này lại hay thật, vậy mà hy vọng đánh nhau?”

Ân Khánh không hề bày tỏ ý kiến gì về sự phẫn nộ bất bình của Tấn Song, hắn chỉ như cũ, nhìn đám người đi lại trên đường, cũng không biết rốt cuộc hắn đang nghĩ gì.

“Đúng rồi, nghe nói trên đường Võ Tuyên Vương đã thu nhận một nha đầu làm ấm giường.” Tấn Song như nhớ ra điều gì, lại nói: “Nghe nói Võ Tuyên Vương đối xử khá đặc biệt với nha đầu làm ấm giường kia, còn phá lệ cho nàng ta ngồi chung một chiếc xe ngựa. Võ Tuyên Vương là đi đón Tiêu Ngữ Yên , Tiêu Ngữ Yên ái mộ Võ Tuyên Vương là chuyện cả Phượng Tây Thành đều biết, chủ tử, ngài nói xem, Võ Tuyên Vương làm vậy không sợ khiến Tiêu Ngữ Yên mất mặt sao?”

Ân Khánh nghe xong câu này, mới hoàn hồn lại, đặt tách trà trong tay xuống, trầm tư một lát, không trả lời câu hỏi của hắn, mà hỏi: “Tiêu Ngữ Yên đã ra tay với nha đầu làm ấm giường kia chưa?”

“Chuyện này còn phải nói sao, chắc chắn là rồi, bất cứ khi nào bên người Võ Tuyên Vương có nữ nhân, đại tiểu thư Tiêu gia này đều sẽ đuổi theo dày vò người ta một phen, đây là chuyện ai ai cũng biết. Có điều ai bảo nàng ta có một bà ngoại là Thái hậu, lại có một biểu tỷ gả cho vua Bắc Minh quốc chứ? Ngài xem, lần này nàng ta đi sứ sang Bắc Minh quốc còn lập được công, xử lý mấy tì nữ thấp hèn, còn không phải chuyện dễ như trở bàn tay. Có điều …”

Tấn Song nói đến đây thì rất thích thú, cách thức ở chung giữa hắn và Ân Khánh cũng rất tùy tiện, không rạch ròi như giữa những chủ tớ khác. “Có điều cái gì, ngươi lại học được cách khiến người ta đoán già đoán non rồi?” Ân Khánh cảm thấy biểu cảm của hắn hơi buồn cười: “Tốt xấu gì ngươi cũng có quân hàm trên người, sao lúc nói đến tin đồn lại vui vẻ như vậy?”

“Ôi, chủ tử, ngài không biết đó, lúc thuộc hạ nghe được chuyện này cũng vô cùng kinh ngạc, trước kia, Tiêu đại tiểu thư xử lý người khác, Võ Tuyên Vương đều chưa từng truy hỏi, nhưng lần này, Võ Tuyên Vương đích thân ra mặt, tuy không làm gì Tiêu đại tiểu thư, nhưng lại chính là đã ngăn cản Tiêu đại tiểu thư.”

Ân Khánh nghe đến đây, cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, hắn trầm ngâm một lát, nói: “Tìm người điều tra thử lai lịch của nha đầu làm ấm giường đó, ta lại không tin Võ Tuyên Vương sẽ tùy tiện động lòng với một nữ nhân.”

“Vâng.” Tấn Song đáp một tiếng, cũng rất hiếu kỳ về chuyện này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.