1 2 3 Xuyên Không Rồi

Chương 37



CHƯƠNG 37: QUAN SÁT NHẠY BÉN

“Ta…” Tần Thanh La chật vật phun ra một chữ, trong mắt lại là do dự, cô biết, người nam nhân trước mặt này tuyệt không dễ gạt như vậy, thế nhưng chẳng lẽ lại nói thật với hắn? Nói rằng linh hồn của cô đến từ một thế giới khác?

Cho dù có nói, chỉ sợ rằng hắn cũng sẽ không tin cô.

“Nói!” Dường như kiên nhẫn của Phó Lãnh Quyết đã sắp bị mài hết nên cường độ trên tay lại tăng thêm một phần.

“Ngươi buông ta ra, ta sẽ nói cho ngươi biết chân tướng.” Tần Thanh La thốt ra một câu, có lẽ cảm thấy tiếp tục như vậy cô thật sự sẽ chết nên lúc này Phó Lãnh Quyết mới chậm rãi buông lỏng tay ra, cô nói: “Thật ra, ta biết chế tạo binh khí.”

“Hửm?” Phó Lãnh Quyết nhếch miệng lên nở một nụ cười nhàn nhạt, chờ cô nói tiếp.

Tần Thanh La hắng giọng một cái, lại nói: “Thật ra từ nhỏ ta đã đi theo một cao nhân học chế tạo vũ khí cho nên đương nhiên sẽ biết xem bản vẽ vũ khí rồi, ta chắp vá ra bản vẽ của liên kích nỏ cũng không phải do trùng hợp mà là bởi vì ta biết chế tạo vũ khí, cho nên có thể đoán ra đại khái cấu tạo của nó. Ta chỉ có thể nói được như vậy và cũng bảo đảm ta không phải là người của Thiên Cơ Các, còn những cái khác ta không thể nói được, tiết lộ thân phận của sư phụ ta cũng không sống nổi.”

Cô chỉ hi vọng những lời nửa thật nửa giả này có thể miễn cưỡng vượt qua được chuyện này.

“Chiếc nỏ mà ngươi bắn bị thương mấy người trong điền trang kia là chính ngươi làm?” Phó Lãnh Quyết hỏi.

Tần Thanh La khẽ giật mình, lúc này mới nhớ tới lúc cô bị nhốt ở sơn trang từng dùng mấy thứ đồ chơi nhỏ do mình tự chế tác ra đả thương người ở đó, bây giờ nghĩ lại, sợ là khi đó đã lộ ra sơ hở.

Cô khẽ gật đầu, nhưng Phó Lãnh Quyết lại không hỏi han gì nữa mà quay đầu nhìn về phía trong viện.

Trận chém giết trong viện đã sắp đến hồi kết thúc, đại bộ phận người áo đen đã ngã xuống đất không dậy nổi, chỉ có số ít người giết ra khỏi vòng vây xông ra ngoài, trong đó có cả nam tử trung niên kia và Từ Các Lão.

“Người chạy mất rồi?” Phó Lãnh Quyết lạnh lùng hỏi Kim Vệ.

“Hồi chủ tử, chạy rồi.” Sau khi Kim Vệ trả lời thì chỉ huy đám người bắt đầu thu thập tàn cuộc.

“Ừm, chạy rồi mới có thể tìm hiểu rõ nguồn gốc được.” Phó Lãnh Quyết phất phất tay, người xung quanh lập tức tản đi, đột nhiên, ánh mắt hắn lại rơi vào trên một tòa núi nhỏ ở bên cạnh viện tử, chỉ thấy hắn bất giác nở nụ cười sau đó phân phó người bên cạnh nói: “Cầm một cây cung đến cho ta?”

Mặc dù không rõ ràng cho lắm, nhưng Kim Vệ vẫn ngay lập tức cầm một bộ cung tên đưa tới.

Phó Lãnh Quyết nhận lấy giương cung lên, ngón tay thon dài phủ lên trên dây cung căng cứng, trong nháy mắt sau đó, hắn kéo cung bắn tên, một ánh sáng lóe lên từ trong tay bay ra, ở trong màn đêm tạo thành một đường vòng cung mỹ lệ cuối cùng, lấy thế sét đánh lôi đình đâm vào một nơi xa trong rừng cây trên gò núi nhỏ kia.

Tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy hai bóng người luồn lên trên gò núi nhỏ nhưng một bóng người trong đó hình như bị thương, lúc phi tốc chạy trốn có vết máu màu đỏ hiện lên.

Giác quan thật đúng là nhạy bén!

Có lẽ vì Tần Thanh La là người ngoài nghề cũng hoàn toàn không biết võ công cho nên cô cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, khoảng cách xa như vậy mà hắn làm thế nào lại biết có người đang ẩn núp ở đó?

Tần Thanh La càng xem lại càng thấy sợ, càng sợ thì thái độ đối với Phó Lãnh Quyết lại càng phát mềm mỏng hơn.

“Xử lý sạch sẽ nơi này đi.” Phó Lãnh Quyết dặn dò một câu như vậy xong nện bước chân ưu nhã đi ra ngoài, hắn đi được vài bước lại quay đầu lại vẫy vẫy tay với Tần Thanh La.

Người ở dưới mái hiên, muốn sống được nhẹ nhõm một chút, thì phải học được cách cúi đầu.

Tần Thanh La không chút do dự lập tức hấp tấp đi theo, Phó Lãnh Quyết ý vị thâm trường nhìn lướt qua, nụ cười nơi khóe miệng cũng sâu hơn mấy phần.

Phó Lãnh Quyết trở mình lên ngựa, ngồi ở trên lưng ngựa rồi hắn đột nhiên xoay người đưa tay ra với Tần Thanh La: “Lên.”

“Ây…” Tần Thanh La hồ nghi hắn đột nhiên thay đổi thái độ nhưng lại không dám cự tuyệt, đành phải đưa tay ôm lấy hắn.

Con ngựa chạy đi, chỉ một lát sau thì biến mất ở trong tầm mắt của mọi người.

Cũng không ai trông thấy, xa xa trên đỉnh núi có hai bóng người bí ẩn đang chăm chú nhìn về phương hướng này.

Dưới một cây đại thụ, Ân Khánh đang rắc thuốc bột kim sang dược lên trên đầu vai cho Tấn Song : “Giác quan của Võ Tuyên Vương này thật sự là rất nhạy cảm.”

“Đúng vậy, chúng ta cách xa như vậy mà vẫn bị hắn phát hiện, hơn nữa một tiễn kia phóng tới vậy mà ta lại không tránh được.” Tấn Song nhổ một ngụm nước bọt, trong lòng vẫn còn cảm thấy sợ hãi.

“Ừm, Võ Tuyên Vương này còn lợi hại hơn so với ta tưởng tượng, người như vậy chờ trở về kinh thành rồi có thể không đối đầu thì cố mà tránh đi.” Ân Khánh cũng thở dài một hơi.

Tấn Song thấy sắc mặt hắn ta thâm trầm cũng cảm thấy khó xử: “Vậy Tần cô nương kia thì sao?”

“Nhìn tình hình ở trong quán trọ thì chưa hẳn nàng ta đã cam tâm tình nguyện ở lại bên người Võ Tuyên Vương, hơn nữa nàng ta còn nghiên cứu rất sâu về vũ khí, có cơ hội thì thu về cho mình dùng là tốt nhất.” Tuy lời là như thế nhưng ánh mắt hắn ta vẫn không nhịn được mà nhìn về hướng hai người Phó Lãnh Quyết vừa biến mất.

Nghe đồn đều nói Võ Tuyên Vương phong lưu thành tính, nhưng đối với những người nắm thế lực các phe như bọn họ mà nói thì ai cũng biết, Võ Tuyên Vương phong lưu chỉ ở vẻ bên ngoài mà thôi, nếu như quả thật hắn phong lưu thì cho đến bây giờ Phủ Võ Tuyên Vương đã không ngay cả một nữ nhân cũng chưa từng có.

Bóng đêm thâm trầm, chẳng biết lúc nào lại có một vệt sao trời xuất hiện ở chân trời, ánh sáng le lói nhưng lại làm cho người ta đã ngẩng đầu lên nhìn là không thể nào xem nhẹ được.

Lúc Phó Lãnh Quyết mang theo Tần Thanh La trở lại nhà trọ, còn chưa kịp xuống ngựa đã thấy một bóng người lảo đảo nghiêng ngã vọt ra, nhìn kỹ lại thì đúng là Tần Dực Sinh với vài vết bầm tím trên mặt.

“Tỷ tỷ!” Dực Sinh trông thấy Tần Thanh La thì kích động nhào lên phía trước, suýt nữa đã bị vó ngựa đang giơ lên đá trúng, dọa cho Tần Thanh La suýt nữa đã kinh hô lên.

Hắn còn chưa bao giờ gọi cô là tỷ tỷ như vậy!

Một tiếng tỷ tỷ này, lại khiến cho Tần Thanh La có một loại xúc động muốn khóc.

Nó rụt rè đứng ở phía trước con ngựa, quần áo trên người bị xé rách nên còn có thể trông thấy vết tích đấm đá mơ hồ trên người, nó cũng không hề biểu hiện ra vẻ thống khổ mà lại nở nụ cười xán lạn, lúc nụ cười nở rộ lại có hai giọt lệ nóng hổi lăn xuống.

Trong lòng Tần Thanh La vô cùng đau xót, cô giãy dụa muốn xuống ngựa nhưng Phó Lãnh Quyết lại hừ lạnh một tiếng, ấn lại thân thể của cô: “Vội cái gì, không phải hắn vẫn đang êm đẹp đứng ở đây hay sao?”

“Thế này mà gọi là êm đẹp à?” Tần Thanh La đỏ mặt lên, chỉ vào vết thương trên người Dực Sinh, quay đầu lại rống to với Phó Lãnh Quyết: “Ngươi không nhìn thấy vết thương trên người đệ ấy à? Đệ ấy vẫn còn là trẻ con vậy mà người ta lại nỡ nhẫn tâm như vậy!”

Dính đến Dực Sinh, cô biến thành một con cọp cái bao che cho con, hoàn toàn không để ý tới vẻ mặt ngày càng khó coi của người nam nhân kia.

“Hừ, chỉ mấy vết thương ngoài da như vậy đáng để cho ngươi phải nổi giận như thế không! Tần Thanh La, ngươi đừng quên là ngươi đang nói chuyện với ai nhé?” Sắc mặt Phó Lãnh Quyết rất đen, lúc nhìn sang Dực Sinh ánh mắt cũng trở nên băng lãnh như đao: “Có tin nếu ngươi nói thêm câu nữa thì bản vương lập tức để hắn chết ở chỗ này hay không.”

Bởi vì câu uy hiếp này, Tần Thanh La ép mình phải bình tĩnh lại, cô cắn chặt môi dưới không nói thêm gì nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.