Tháng đầu tiên sau
khi vào đại học quả nhiên giống với những gì Quý Thành Dương đã nói, vì
chưa kịp thích ứng sự mới mẻ này cộng thêm rất nhiều cảm giác khó nói
thành lời, thế giới bỗng nhiên như được mở ra, khiến người ta có chút
hoảng loạn. Có điều Kỷ Ức đã học nội trú từ cấp ba nên cô rất nhanh
chóng hòa nhập với môi trường đại học. Vì phải làm quen với cách lên lớp mới mẻ, với những tiết học chung bỗng nhiên xuất hiện cùng rất nhiều
những buổi tọa đàm cho tân sinh viên, nên thời gian cứ thế gấp gáp trôi
qua.
Cuốn lịch đặt trên bàn học của cô đã lật qua trang mới rất nhanh chóng.
Tuần nghỉ lễ Quốc khánh tháng Mười, Quý Thành Dương sẽ về.
Anh chọn về vào thời điểm này vì không muốn cô phân tâm chuyện học hành,
nhưng họ sẽ lại phải thích ứng với kì nghỉ người đông như nêm. Khi cô
đến sân bay cũng vừa hay vào giờ cao điểm của buổi chiều, Kỷ Ức gần như
không thể tìm được chỗ đứng ở cửa đón, cuối cùng quyết định không chen
chúc với đám đông nữa mà đi sang chỗ trống ở gần đó. Cô ngước lên nhìn
bảng chỉ dẫn, chờ đợi máy bay hạ cánh.
Thời gian trở nên thật chậm, cực kỳ chậm.
Trên mặt chiếc đồng hồ đeo ở cổ tay cô, đến kim chỉ giây cũng di chuyển chậm đến mức khiến người ta phải sốt ruột.
Máy bay đã hạ cánh.
Cô gọi vào di động của anh, nhưng luôn trong trạng thái không có người nghe máy.
Chắc anh đi cùng với đồng nghiệp? Hay là đang lấy hành lý nên không để ý đến điện thoại trong túi áo? Kỷ Ức đứng bên cạnh chiếc cột trụ lớn, chầm
chậm từng bước dùng chân để đo độ dài bề mặt sân bay.
Mỗi bước, cô đều đặt mũi chân sau áp sát vào gót chân trước, liên tục như vậy cho qua thời gian.
Một đám đông đi ra, tổng cộng có bốn chiếc máy bay cùng hạ cánh nên các
hành khách gần như ra ngoài cùng lúc với nhau. Cô ngó nghiêng một hồi,
nhưng căn bản chẳng thế nào nhìn rõ gương mặt của bất kỳ ai trong đám
đông nên cúi đầu tiếp tục gọi điện thoại.
“Quý Thành Dương, cậu làm gì thế? Không bắt xe à?” Bỗng nhiên từ đằng xa có một người kêu lớn.
Cô quay phắt đầu lại, lập tức nhìn thấy một người sát ngay cạnh bên.
Anh xuất hiện hoàn toàn bất ngờ, khiến nỗi sốt ruột khi chờ đợi của cô bỗng chốc trở thành căng thẳng.
Tim đập thình thịch.
Quý Thành Dương vẫn mặc chiếc áo ngoài và quần dài màu đen, nhẹ nhàng khoan thai đứng trước mặt cô, vẻ mặt thoáng qua một chút bất đắc dĩ, hiển
nhiên là anh vốn định dành cho Kỷ Ức một sự bất ngờ, thế mà lại bị đồng
nghiệp làm bại lộ. Anh quay lại, vẫy tay với đồng nghiệp: “Cậu bắt xe về trước đi, không cần đợi tớ đâu.”
Bạn đồng nghiệp nhìn về phía
này đầy hiếu kỳ, nhìn cô gái bị Quý Thành Dương che khuất, rồi bỗng bật
cười: “Được lắm, tiểu biệt thắng tân hôn, cậu cứ tiếp tục đi, tớ về
trước nhé!”
Người đó kéo hành lý đi khỏi.
Kỷ Ức bị câu “Tiểu biệt thắng tân hôn” ấy làm cho càng thêm ngượng ngùng.
Cô siết chặt điện thoại trong tay, đứng yên tại chỗ nhìn anh quay đầu lại, thấy anh nguyên vẹn trước mặt mình. Kỷ Ức nhìn Quý Thành Dương, chợt
cảm thấy Quý Thành Dương cứ như mặt trời chói chang giữa mùa hè khiến cô không dám nhìn thẳng, khiến những người, những tạp âm đằng sau lưng
bỗng chốc trở nên thật mờ nhạt, chỉ làm nền cho anh.
Quý Thành
Dương đặt hành lý của mình sang bên cạnh, mỉm cười, thẳng thắn mà trực
tiếp dang rộng cánh tay về phía cô, Kỷ Ức cũng không còn do dự mà rảo
bước tới lao vào lòng anh. Cô vùi mặt vào chiếc áo khoác màu đen đầy bụi bặm do đi đường dài, vùi thật sâu vào ngực anh và ôm lấy hông anh.
Cô rất nhanh chóng bị anh ôm trọn vào vòng tay vững chãi của mình: “Anh
vừa ra khỏi cửa là đã nhìn thấy em rồi. Tây Tây, hôm nay em rất xinh
đẹp.”
Đây là… lần đầu tiên, anh khen cô.
Khi anh kéo hành
lý đi ra khỏi cửa, liền nhìn thấy một cô bé mặc chiếc váy dài màu xanh
đen đang cúi đầu sốt ruột gọi điện thoại. Cả một mảng màu xanh đậm nhẹ
nhàng tung bay trong gió theo bước chân cô, khiến anh không thể nào rời
mắt đi được. Dáng người mà Quý Thành Dương vẫn hằng mong nhớ đó chính là lý do thật sự khiến anh có thể bình an thiếp ngủ trong biết bao đêm bom đạn tung trời.
Kỷ Ức vừa ngồi vào taxi liền kể cho anh về trường đại học của mình, Quý Thành Dương chăm chú lắng nghe, một lát sau, anh
chợt bảo lái xe đi thẳng đến trường của cô. Kỷ Ức giật mình: “Không về
nhà ạ?”
“Anh muốn thấy nơi em sẽ học trong bốn năm tới.” Quý Thành Dương nói.
Quý Thành Dương đã về rồi, anh thật sự đang ngồi bên cạnh cô, cảm giác này quả thật tuyệt vời quá.
Anh kéo hành lý đi theo cô vào trong ngôi trường đại học của cô, ngắm nhìn
cảnh trí xung quanh. Kỷ Ức vừa giới thiệu cho anh, vừa nghĩ ra một
chuyện: “Trường em nổi tiếng có nhiều mỹ nhân đấy, nằm trong nhóm hai
trường có nhiều mỹ nhân nhất tại đây là Đại học Nhân dân và Đại học
Ngoại ngữ Bắc Kinh.”
“Ồ, vậy sao?” Quý Thành Dương đáp, “Bởi vì tỉ lệ sinh viên nữ nhiều hơn hả?”
“Có lẽ… là vậy.” Cô quay người lại, tiếp tục đi từng bước dẫn đường cho
anh, nhưng không thể kiềm chế được khóe môi khẽ nhếch lên vì niềm vui.
Cô sợ nếu bị anh nhìn thấy sẽ ngại ngùng nên liên tục dẫn anh đi ngắm
nghía những cảnh vật trong trường mà cô đã tương đối quen thuộc. Bởi vì
kì nghỉ Quốc khánh rất dài nên giờ không có nhiều người, chỉ có vài học
sinh ở lại trường không về nhà. Hai người giải quyết bữa tối trong nhà
ăn của trường, Kỷ Ức mua cho Quý Thành Dương suất cơm với thịt xào hành
tây và gà sốt cà ri. Còn cô thì ăn thịt xào măng và trứng chưng cà chua.
Cô bảo anh ngồi chờ, còn mình thì đích thân đi lấy cơm đặt xuống trước mặt anh.
Sau đó cô lại đi bê phần cơm thứ hai.
Lúc ăn cơm, Kỷ Ức nhặt hết trứng và thịt của mình sang cho anh, lại nhìn
anh bỏ mũ lưỡi trai xuống đặt trên va li hành lý, cúi đầu cầm đũa ăn
cơm. Anh rất cao, khi ngồi xuống lập tức khiến cho không gian xung quanh trở nên nhỏ bé chật hẹp. Kỷ Ức chống cằm, nhìn anh: “Trước khi vào đại
học, em không hề biết rằng cơm đem lèn lại rồi đặt đồ ăn lên trên thì
gọi là cơm đắp.” Kỷ Ức khẽ nói, “Thú vị thật đấy!” Cái gì cũng rất mới
mẻ.
Chính là những thứ nhỏ nhặt như thế này.
Cô nói với
Quý Thành Dương, trong mấy cô bạn ở kí túc xá có người thuộc dân tộc
thiểu số, ngày nhập học họ còn mặc cả trang phục dân tộc đến. Cô kể với
anh rằng mình đã cố tình đến khoa tiếng Ả Rập, muốn thấy người trước kia thường dẫn chương trình thiếu nhi nhưng lại không thành. Quý Thành
Dương vừa nghe cô nói vừa nếm thử những món mà bình thường cô vẫn ăn:
“Làm xong giấy thông hành đi Ma Cao chưa?”
“Xong rồi ạ.” Cô đáp rồi cúi đầu xuống ăn trứng chưng cà chua, chua chua ngòn ngọt.
“Thế ngày mai chúng ta xuất phát nhé.”
Quý Thành Dương thấy cô ăn rất nghiêm túc tỉ mỉ liền dừng lại nhìn cô thêm
một lát nữa, tuy chỉ có thể thấy tóc mái rủ xuống cùng đầu mũi và động
tác cầm đũa đang tăng tốc để ăn nhanh hơn nhưng anh vẫn cảm thấy rất
thỏa mãn. Anh nhớ lúc đang ngồi trên máy bay về đây, có hai bạn đồng
nghiệp ngồi nói chuyện với nhau. Hai người đàn ông cùng thảo luận về một nữ phóng viên duy nhất còn nam tính hơn cả nam giới trong chuyến đi lần này, nói một hồi câu chuyện bắt đầu chuyển sang vấn đề về phụ nữ. Rồi
nói chuyện tại sao phụ nữ lúc nào cũng cảm thấy không an toàn và lo nghĩ linh tinh, ví dụ như lúc đàn ông đang nỗ lực phấn đấu thì họ cứ lằng
nhằng mãi vấn đề có yêu hay không. Lúc đó, họ cũng hỏi Quý Thành Dương,
Quý Thành Dương từ nhỏ tới lớn lúc nào cũng giữ thái độ bàng quan, trân
trọng nhưng không quá gần gũi, anh rất thẳng thắn nói rằng mình không hề hiểu phụ nữ. Thực ra ngoài khả năng ý thức được ai có ý định gần gũi
với mình ra, thì anh hoàn toàn không hiểu những chuyện khác.
Nhưng, anh nghĩ, khi cảm thấy tâm trạng của Kỷ Ức đang thấp thỏm không yên,
anh nhất định sẽ không thể không để tâm. Cô có lẽ cũng sẽ không giống
với những gì họ nói, khi anh mệt mỏi trở về nhà mà bỗng lôi những chuyện mâu thuẫn từ nhiều ngày trước ra để tranh luận lại từ đầu.
Cuộc sống… vẫn còn rất dài.
Cứ từ từ sẽ đến.
Chuyến đi Hồng Kông lần này, không hẳn là lần đầu hai người họ đi du lịch cùng nhau.
Tuyệt đối khác với Wellington và Yading Hạt Thành, chuyến đi lần này còn ẩn
giấu một tình cảm rất kín đáo bí mật, nên mọi thứ đều phải rất cẩn thận. Nhưng Quý Thành Dương ngoài việc dặn cô đừng nói cho người khác biết ra thì có vẻ rất thản nhiên. Kỷ Ức thật sự đã làm tốt công tác bí mật, lúc ngồi trên máy bay còn nhìn xung quanh xem liệu có gặp phải người quen
không.
Đợi đến khi đặt chân đến Tsim Sha Tsui, cô mới thật sự an tâm.
“Lần đầu tiên em đến đây là đi biểu diễn cùng với đoàn nhạc.” Kỷ Ức nhìn ra
bãi biển bên ngoài cửa sổ phòng mình và Hồng Kông ở đối diện, “Bọn em ở
Hồng Kông, nhưng bây giờ em quên mất tên khách sạn là gì rồi, chỉ nhớ
đối diện có bãi tha ma nên buổi tối chẳng dám mở cửa sổ. Nếu nhìn những
bia mộ ấy vào ban ngày sẽ thấy hình dáng của chúng rất khác nhau, cái
cao cái thấp, trông rất lạ.” Quý Thành Dương cảm thấy rất thú vị nên
lắng nghe, cô bé nhìn thấy bia mộ mà cũng liên tưởng đến được cảm giác
thần bí, đúng là một lứa tuổi tuyệt đẹp, đối với bất kỳ chuyện gì cũng
tràn đầy nhiệt huyết và háo hức.
Phòng của cô và Quý Thành Dương ở cạnh nhau, trước đó hai người họ đã đi ăn tối và vào phòng anh chơi một lát, cô dùng laptop của anh để lên mạng, còn Quý Thành Dương ngồi trên
ghế sô pha xem ti vi.
Chẳng hiểu tại sao cô lại nghĩ đến việc vào QQ, lập tức Quý Noãn Noãn liền gửi tin nhắn đến: ‘Ngày mai tớ đến
trường cậu rồi đi ăn nhé?’
Noãn Noãn cứ ngỡ Kỷ Ức ở lại trường không về nhà.
Kỷ Ức giật nảy mình: ‘Tớ không có ở trường, đi du lịch với bạn rồi.’
Quý Noãn Noãn im lặng một lát mới đáp: ‘Thế đợi cậu về rồi gặp sau vậy, đi chơi vui nhé!’
Giọng điệu của Noãn Noãn có gì đó không ổn.
Kỷ Ức gặng hỏi thêm mấy câu, nhưng Noãn Noãn chỉ bảo đợi cô về rồi nói chuyện sau.
Cô tắt QQ, suy nghĩ một lát, đoán Noãn Noãn chắc tìm mình vì chuyện sắp
phải ra nước ngoài. Dù sao lần thi đại học này, kết quả của Noãn Noãn
cũng không tốt, chỉ có thể vào được một trường đại học bình thường, mọi
người trong nhà chờ Noãn Noãn học xong năm thứ nhất sẽ đưa cô ra nước
ngoài du học. Noãn Noãn đã từ chối, nhưng chẳng có lý do nào đủ mạnh để
không đi.
“Ngủ sớm đi em, mai chúng ta phải dậy sớm đấy.” Quý Thành Dương tắt ti vi.
Căn phòng bỗng nhiên yên lặng, Kỷ Ức đáp “Vâng”, rồi tắt máy tính đi, sau
đó mang đến đặt lên bàn. Cô quay đầu lại, nhìn thấy anh đi vào phòng
tắm, mở vòi nước ở bồn rửa mặt và hất nước lạnh lên mặt, sau đó dùng tay phải lau đi phần lớn nước trên mặt mình. Kỷ Ức đứng ở cửa phòng tắm
nhìn anh.
Anh nhìn vào gương, phát hiện ra cô đang đứng sau lưng.
Đây là căn phòng trong khách sạn đầy xa lạ, không phải là nhà của Quý Thành Dương.
Môi trường xa lạ, đặc biệt lại là khách sạn thường khiến sự hấp dẫn giới
tính trở nên rất mạnh mẽ, nhất là khi… Kỷ Ức đứng dựa vào tường, dưới
ánh đèn vàng của phòng tắm, đôi mắt cô trở nên sáng lấp lánh. Cô vẫn
không thể tin được rằng hai người họ thật sự đã đi du lịch với nhau như
thế này, nên lúc nói chuyện, giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng hơn vì
những chộn rộn sục sôi trong lòng: “Em phải đặt chuông báo thức mấy giờ
ạ?”
“Chín giờ, khoảng tầm đấy.”
Cô cười: “Thế thì chẳng cần đặt chuông nữa, bảy giờ là em tỉnh rồi.”
“Giờ giấc ăn ngủ lành mạnh thế cơ à?” Anh nghiêng người lấy khăn mặt trên
giá phía bên phải xuống, đó là một chiếc khăn bông màu xanh đậm.
Cô phát hiện ra, thói quen này của anh rất giống mình.
Chẳng cần biết là sẽ đi đâu, nhưng khi ra khỏi nhà nhất định phải mang khăn
mặt của mình theo mới cảm thấy dễ chịu, cả ga giường và vỏ chăn nữa…
Nhưng điểm này thì Quý Thành Dương không mấy kén chọn. Quý Thành Dương
lau sạch nước trên mặt và tay rồi treo khăn lên. Vừa quay đầu lại liền
nhìn thấy đôi mắt cô, anh cuối cùng cũng cảm thấy hơi bất lực, nên dùng
giọng nói thoáng mệt mỏi trêu cô: “Vẫn chưa đi ngủ à? Hay là muốn sờ râu anh?”
Thế mà anh vẫn còn nhớ chuyện này.
Vành tai Kỷ Ức
lập tức đỏ ửng, cô quay đầu nhìn về phía chiếc khăn mặt, tự viện lý do
cho mình: “Em mới phát hiện ra anh với em có thói quen giống nhau, đi
đâu cũng sẽ mang theo khăn mặt của mình.” Quý Thành Dương hơi sững lại:
“Làm vậy cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, có một thứ gì đó quen thuộc với
mình khi ở trong hoàn cảnh xa lạ, ít ra cũng khiến con người ta có cảm
giác an toàn.” Anh vừa nói vừa bước lên phía trước một bước, hơi cúi
xuống, ra hiệu cho cô có thể sờ thử xem sao.
Kỷ Ức trong một thoáng ngỡ ngàng đã thật sự đưa tay lên sờ thử.
Tuy nhìn không thấy có gì khác biệt, nhưng râu đã bắt đầu mọc lên. Cô đưa
tay lên chạm vào, có cảm giác gai gai ở đầu ngón tay, nhưng không khó
chịu mà cứ như một dòng điện rất nhỏ, hơi tê tê, hơi… Cô giật mình rút
tay về: “Sáng nay… anh không cạo râu à?”
Kỷ Ức giấu bàn tay ấy ra sau lưng, liên tục cọ cọ các đầu ngón tay đầy căng thẳng, như thể làm
vậy sẽ khiến bản thân bình tĩnh lại được, thế nhưng thứ cảm giác tê rần
từ đầu ngón tay truyền qua mạch máu vào thẳng trong tim ấy quá khó rũ
bỏ. Cô cảm thấy tai mình càng nóng hơn, nhưng đâu chỉ đơn thuần là nóng, mọi thứ trước mắt cô bỗng trở thành những hình ảnh màu trắng mờ ảo.
Mờ ám quá.
“Cạo rồi, bây giờ nhìn không rõ, nhưng chạm vào sẽ cảm thấy.” Giọng nói của
Quý Thành Dương cũng thoáng khàn khàn, “Sáng mai ngủ dậy nếu không cạo
thì em sẽ nhìn thấy đấy.”
Trời ơi.
Tại sao giữa đêm khuya cô lại ở đây thảo luận với anh về chuyện cạo râu cơ chứ.
Kỷ Ức có chút hoảng loạn, cô nói phải về đi ngủ rồi vội vã chạy ra khỏi phòng của anh.
Nào ngờ vừa sập cửa lại cô liền phát hiện ra mình đã để quên chìa khóa
phòng ở trên bàn trong phòng anh, nên bắt buộc phải quay lại gõ cửa. Quý Thành Dương mở cửa ra, nhìn cô. “Chìa khóa phòng.” Kỷ Ức đưa mắt qua
khe giữa anh và cánh cửa, nhìn vào chiếc bàn thủy tinh đặt trước ghế sô
pha, “Chìa khóa phòng em ở trên bàn của anh.” Quý Thành Dương không nói
gì, anh vào lấy cho cô rồi nhìn cô bỏ trốn lần thứ hai.
Anh giữ cửa, nghe thấy tiếng cô quẹt khóa mở và sập cửa rồi mới an tâm trở vào phòng.
Quý Thành Dương ngồi xuống ghế sô pha, kéo chiếc áo khoác của mình lại gần. Anh lôi bao thuốc và bật lửa ra khỏi túi áo, nhanh chóng châm một điếu
và rít một hơi thật sâu, ép hết những sục sôi vì sự đụng chạm ngắn ngủi
khi nãy ra khỏi cơ thể.
Thi thoảng anh cũng tính đến chuyện bỏ
thuốc, nhưng chẳng có lý do nào đủ lớn để anh hoàn thành được chuyện
này. Có lẽ về sau khi thật sự ở bên Tây Tây, phải quan tâm đến cảm giác
của cô khi họ hôn nhau hoặc nghĩ cho sức khỏe của cô, anh chắc sẽ dễ
dàng từ bỏ thói quen hình thành từ nhiều năm này. Quý Thành Dương dùng
ngón áp út trên bàn tay đang cầm thuốc gõ nhẹ lên thái dương, bật cười
vì ý nghĩ lạ lùng này.
Để tiện dẫn cô ra ngoài chơi, Quý Thành Dương quyết định ở lại thành phố hải cảng Tsim Sha Tsui này.
Ngày hôm sau, anh dự định sẽ bắt taxi đến công viên Hải Dương, nhưng bị Kỷ
Ức phản đối: “Em muốn đi tàu điện ngầm và xe buýt.” Đối với yêu cầu này
của cô, Quý Thành Dương chẳng có ý kiến gì, dù sao chỗ họ ở giao thông
rất thuận tiện, đi bằng tàu điện ngầm hay xe buýt cũng chẳng có gì khó
khăn. Mỗi lần anh đến đây công tác cũng đều lựa chọn tàu điện ngầm làm
phương tiện đi lại.
“Chúng ta đi đến trạm Kim Chung,” Kỷ Ức vào
trong xe, việc đầu tiên là ngẩng lên nhìn lộ trình, “sau đó ra cửa B.”
Tối qua cô đã tra cứu rất kĩ các tuyến đường.
Lần trước đến đây
vì không chuẩn bị trước nên ba, bốn giờ chiều mới tới nơi, phần lớn thời gian đều dùng để mò đường, chính vì thế cô mới bỏ lỡ màn biểu diễn cá
heo. Nhưng lần này chắc chắn sẽ không bị lỡ nữa.
Cô giữ lấy lan can bằng cả hai tay, đầu hơi ngửa lên trên, nhỏ giọng nói chuyện với Quý Thành Dương.
Từ sau khi vào đại học, không còn lệnh cấm xõa tóc nữa, tóc cô cũng dài ra khá nhiều. Lúc này, mái tóc mềm xõa xuống vai, tôn lên gương mặt thanh
tú của cô.
Cô vốn rất gầy nhưng mặt lại rất bụ bẫm như trẻ con. Người có gương mặt như thế này trông rất trẻ.
Nhưng cô bé có gương mặt vẫn còn non nớt này lại mặc một chiếc váy liền màu
xanh da trời đầy chín chắn, trên eo còn có một chiếc thắt lưng vải xanh
đậm. Bộ đồ này trên người Kỷ Ức chỉ khiến người ta liên tưởng đến một cô gái chưa thực sự trưởng thành đang mặc trộm đồ của mẹ để có thể hẹn hò
với người mình yêu.
Tuy bộ trang phục không phù hợp với độ tuổi của cô, nhưng Quý Thành Dương vẫn cảm thấy rất đẹp.
Anh nắm tay vịn bằng một tay, khi cúi xuống trò chuyện sẽ liên tục quan sát mọi cử chỉ của cô thật kĩ càng.
Anh không biết lần này về có thể ở bên cô bao lâu, thậm chí anh còn lo
rằng, lần sau trở về, cô bé của anh đã đột nhiên lớn bổng, trở thành
người lớn. Anh sẽ bỏ lỡ mất quá trình trưởng thành đầy tươi đẹp của cô.
“Anh đang suy nghĩ chuyện gì à?” Kỷ Ức khẽ hỏi.
Quý Thành Dương lắc đầu, khẽ đáp: “Không, anh nghĩ đến cá heo.” Đôi mắt sáng đen nhánh của anh nhìn cô.
Cô bật cười: “Chúng ta nhất định sẽ đến đó kịp buổi biểu diễn trưa.”
Quý Thành Dương không đáp, bây giờ mới có chín giờ sáng, công viên còn chưa mở cửa.
Họ xuống khỏi tàu ngầm và chuyển sang xe buýt. Cô kéo Quý Thành Dương,
không để anh lên chiếc xe sắp chuyển bánh mà ở lại đứng đầu hàng, cô
muốn được ngồi hàng ghế đầu tiên ở tầng trên cùng của xe buýt cùng với
anh, để có tầm mắt giống với lái xe.
“Vị trí đó cực kỳ không an toàn.” Quý Thành Dương nhắc nhở.
“Không sao đâu, có anh mà.” Kỷ Ức cười.
Câu trả lời này… Nếu xảy ra chuyện thì có ai cũng vô dụng, nhưng đối với cô mà nói, từ nhỏ tới lớn, chỉ cần có Quý Thành Dương thì chẳng có gì đáng sợ nữa cả.
Hôm ấy, Kỷ Ức được ngồi ở hàng đầu trên xe buýt hai
tầng theo đúng ước nguyện, điều khiến cô càng thêm hạnh phúc là bên cạnh còn có Quý Thành Dương. Cô nắm lấy tay vịn ở phía trước cửa kính, len
lén liếc nhìn anh, trong tầm mắt cô có cả những tòa cao ốc và Quý Thành
Dương. Anh ngồi bên cạnh cô, với chiều cao của mình, anh rất khó duỗi
thẳng được chân trong không gian nhỏ hẹp này, một chân đành phải duỗi ra ngoài lối đi. Tư thế ấy khiến Quý Thành Dương trông cực kỳ nam tính.
Tính kĩ ra, anh cũng mới hai mươi lăm tuổi.
Thực ra… tuổi của cô
và anh cách nhau không quá xa, hai mươi lăm tuổi, mới chỉ là độ tuổi
đang làm nghiên cứu sinh ở trường đại học mà thôi.
Cô tiếp tục
quan sát anh, phát hiện từ sau cuộc phẫu thuật não lần trước, anh rất
thích đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen khi ra khỏi cửa.
Anh
cũng không còn thích mặc áo sơ mi như trong trí nhớ của cô nữa, hầu hết
chỉ mặc áo phông đen rồi khoác thêm một chiếc áo ngoài cũng màu đen,
hoặc đôi khi là màu nâu đậm, nói chung là kiểu màu mà đi trong đám đông
thì sẽ không thể nào nhận ra nổi.
Kỷ Ức bỗng thấy hiếu kỳ: “Vì sao anh càng ngày càng thích mặc đồ đen thế?”
Quý Thành Dương quay đầu nhìn cô, cười khẽ mấy tiếng: “Phải trả lời em như thế nào bây giờ nhỉ?”
“Khó nói đến thế sao?” Cô cũng cười.
“Thói quen dần dần tạo thành.” Quý Thành Dương gác tay trái lên ghế cô ngồi,
có ánh nắng chiếu vào từ khung cửa kính phía trước, anh thấy cô bị nắng
chiếu chói đến mức phải nheo mắt lại liền cởi mũ lưỡi trai ra đội lên
đầu cô: “Đây chính là nhược điểm của việc ngồi hàng đầu.”
Mũ hơi to nên Kỷ Ức bỗng cảm thấy tầm nhìn đột nhiên tối sầm, cô đành phải đưa tay lên chỉnh lại mũ.
Trong giây phút ấy, cô ngửi thấy mùi hương độc đáo chỉ của riêng Quý Thành Dương từ mũ tỏa ra.
Tại sao lại độc đáo thì cô cũng chẳng nói rõ được, nói chung, chỉ có mùi
thuốc lá thoang thoảng này mới là mùi của anh. Còn mùi của người khác
thì chỉ là của người khác, chẳng có gì đặc biệt.
Kỷ Ức nhấc cao mũ lên, thúc giục anh: “Khi nãy anh vẫn chưa nói hết.”
“Cũng không có gì đặc biệt, chỉ là mọi người đều biết, trên chiến trường càng không nổi bật càng tốt, nhưng lại không được giống với màu quân phục
của các nước, thế nên lúc ở đó, anh thường mặc đồ màu đen và màu xám.”
Quý Thành Dương nói những chuyện này rất điềm nhiên, cứ như một bác sĩ
đang mô tả làm thế nào để cứu được một bệnh nhân trên bàn mổ. Hầu hết
các bác sĩ thường chỉ nói một cách rất đơn giản qua loa rằng ‘Hôm nay
lại cứu được một người’, nhưng đối với những người bình thường thì những giây phút ấy lại ẩn chứa biết bao nhiêu nguy hiểm và căng thẳng lo
lắng.
Đằng sau lưng họ có một bà mẹ trẻ hỏi anh xem có thể cho
con mình đứng lên phía trước để tầm nhìn của bé được mở rộng không, Quý
Thành Dương vui vẻ đồng ý và bế bé trai ngồi lên chân mình. Kỷ Ức nhìn
cảnh ấy mà chợt nhớ đến cảnh anh bế cô lúc nhỏ, lúc ấy cô đã khoảng mười một, mười hai tuổi, vì nhỏ người nên chiều cao cân nặng có lẽ lại khá
giống với cậu bé con mới khoảng tám, chín tuổi này…
Lúc ấy, Quý Thành Dương bao nhiêu tuổi nhỉ? Cô thầm nhẩm tính, cũng mới hai mươi thôi.
Cũng chẳng lớn hơn độ tuổi của Quý Noãn Noãn bây giờ là mấy.
Cô vừa nghĩ, ánh mắt liền bắt đầu liếc lung tung.
Quý Thành Dương cúi đầu nhìn cậu bé con ngồi trong lòng mình với đôi mắt
sáng lấp lánh, mà cũng nghĩ đến chuyện tương tự như cô vừa nghĩ. Mới
chớp mắt mà đã năm, sáu năm trôi qua. Anh tuyệt đối không thể nào ngờ
rằng năm, sáu năm trước vào cái ngày hôm ấy, mình đưa một cô bé lên sân
khấu biểu diễn mà lại nảy sinh ra một điệu tình cảm triền miên đến tận
bây giờ.
Tay nhỏ, người cũng nhỏ, cô bé mặc một bộ trang phục dân tộc Tạng được may
đo vừa khít người, đeo đồ trang sức trên đầu, khi đứng sau tấm màn đỏ
của sàn diễn, hai bàn tay cô nắm chặt lại thành nắm đấm. Lúc ấy, anh
không biết phải làm thế nào để cô bớt căng thẳng, thậm chí còn nghĩ
rằng, sao tự nhiên mình lại dính phải một chuyện kỳ lạ linh tinh như thế này, vừa mới nghỉ hè về nước đã phải chăm sóc cho con nhà người khác.
Quý Thành Dương thấy cô bé bị nắng chiếu vào nên liên tục cúi đầu tránh né, nhưng đôi mắt bên dưới chiếc mũ lưỡi trai vẫn liên tục liếc nhìn các
biển quảng cáo hai bên đường. Cô bé đã lớn rồi, bên dưới đầu mũi thanh
tú là đôi môi hơi cong lên, mái tóc đen bóng buông xuống vai. Tóc cô rất mềm, anh còn nhớ lúc ngồi nói chuyện phiếm với những người ở đài truyền hình đã từng phân tích tính cách con người qua mái tóc. Họ nói rằng cô
gái nào sợi tóc càng nhỏ càng mềm thì hầu hết đều là những người có tâm
tư rất tinh tế, tính cách cũng tương đối dịu dàng.
Tính cách của Kỷ Ức quả thật cũng rất dịu dàng, đôi khi còn dễ xấu hổ và hơi luống cuống.
“Bên kia, bên kia, nghĩa trang.” Kỷ Ức nâng chiếc mũ lưỡi trai lên, cắt
ngang dòng suy nghĩ của anh, cô nắm lấy cổ tay anh, nói, “Lần đầu đến
Hồng Kông em ở bên này này.” Cô chỉ về nghĩa trang phía bên phải, rồi
lại quay đầu nhìn về những toà nhà cũ phía bên trái.
Quý Thành Dương cười: “Em ghi nhớ lần đầu tiên kĩ thật đấy!”
“Lần đầy tiên nào em cũng ghi nhớ rất rõ ràng.” Kỷ Ức nói với anh, “Anh không vậy sao?”
Quý Thành Dương sững lại rồi môi anh cong lên theo một góc không hề nhỏ, Kỷ Ức lập tức hiểu ra. Cô mở tròn mắt nhìn anh, mặt hơi hơi nóng. Anh nhìn cô đầy hứng thú, chuyển cậu bé trai ngồi sang chân trái, rồi đưa bàn
tay phải được rảnh rỗi lên búng nhẹ vào trán cô.
Anh đang thầm thừa nhận rằng suy nghĩ của mình và cô là hoàn toàn y hệt nhau.
Kỷ Ức đè mũ xuống thật thấp, lần này mặt cô thật sự đã đỏ bừng, đến vùng da đằng sau tai cũng bị lan ra màu hồng nhạt.
Khi đến trạm, lúc cậu bé chào hai người, nói rằng tạm biệt chú, tạm biệt chị.
Một người đàn ông như Quý Thành Dương thì chẳng mấy quan tâm đến những tiểu tiết như thế này, anh còn chào lại và vẫy tay với cậu bé nữa, nhưng Kỷ
Ức lại có một chút bận tâm. Cô nhìn theo dáng lưng anh đang đứng rút ví
ra ở cổng soát vé mà đã thấy gấp gáp không thể chờ đợi được, chỉ muốn
nghe người khác gọi mình là “dì”, như thế cô mới được ngang bằng với
anh.
Hôm ấy, cô và Quý Thành Dương thực sự đã đến kịp buổi biểu diễn cá heo.
Chỉ muộn có mười mấy phút mà tất cả những chỗ ngồi râm mát đều đã chật kín, hai phần ba khán đài chịu nắng gay gắt thì không một bóng người. Kỷ Ức
thoáng do dự, nhưng Quý Thành Dương đã kéo tay cô men theo các bậc cầu
thang từ khán đài xuống bên dưới. Nếu những hàng ghế đằng sau đều đã hết chỗ thì ngồi ở hàng đầu tiên chịu nắng cũng được.
Quý Thành
Dương chính là một con người có thể đưa ra quyết định trong một giây dù ở bất kỳ hoàn cảnh nào, những chuyện thế này căn bản không cần phải suy
nghĩ. Nhưng khi ngồi xuống cô cứ cảm thấy là lạ, khu vực khán đài phải
chịu nắng chiếu chỉ có mỗi hai người họ…
Đằng sau có biết bao đôi mắt đang chằm chằm nhìn về phía họ trước khi các diễn viên chính của buổi diễn bắt đầu xuất hiện…
Âm nhạc nổi lên.
Cô ngồi xuống chiếc ghế nhựa bỏng rát, ăn một miếng kem bắt đầu tan chảy
dưới ánh nắng gắt. Kỷ Ức chớp mắt, hàng lông mi khe khẽ lay động, bỗng
nhiên cô khẽ hỏi Quý Thành Dương: “Trước kia anh đã đến đây chưa?”
“Đến rồi.” Anh cười, “Đúng một lần, nhưng là chuyện từ hồi nhỏ, trước khi đến Bắc Kinh anh đã đi Hồng Kông một lần.”
Khoảng năm 1982, 1983 ư?
Thật là xa xôi…
Cô ăn hết cái kem trong tay bằng tốc độ nhanh nhất.
“Lúc ấy đã có cá heo chưa?”
Anh ậm ừ một tiếng như có như không rồi suy nghĩ một hồi: “Anh còn nhớ,
hình như đã từng nhìn thấy một người phụ nữ tóc xù hôn một con vật dưới
nước.” Ký ức mơ hồ lắm…
Kỷ Ức vẫn muốn hỏi tiếp nhưng đã nhìn
thấy rất rõ dưới làn nước có vài cái bóng đang bơi đến, sau đó hai chú
cá heo bỗng nhiên nhảy bật lên, lấp lánh ánh nước khiến tất cả những
người chứng kiến đều không khỏi kêu lên đầy mừng rỡ.
Những khán
giả sau lưng đều rất kích động và lần lượt chạy lên phía trước. Cá heo
đáng yêu như thế này đương nhiên đến xem càng gần càng tốt.
“Đáng yêu quá, đáng yêu quá…” Giọng nói của Kỷ Ức rất ít khi kích động và
hưng phấn như thế này, hai bàn tay cô nắm chặt lấy cổ tay phải của anh.
Đôi mắt đen của Quý Thành Dương liền quay sang hướng này, vì ánh nắng
quá chói chang nên lông mày anh nhíu lại, anh hơi nheo mắt nhìn cô. Khi
cô cười, khóe miệng cong lên rất dịu dàng, gương mặt mang cả nét ngây
thơ và trưởng thành khiến cô trông rất xinh đẹp.
Kỷ Ức xem những chú cá heo biểu diễn, liên tục lắc tay anh.
Chỗ dành cho khán giả ở đây rất nhỏ, anh bất đắc dĩ phải đặt hai cánh tay
chống lên chân mình, trông cứ như đang đứng tấn, không mấy dễ chịu,
nhưng lại liên tục bị cô lắc lắc, sau đó lại chăm chú lắng nghe cô nói.
Anh xem cá heo biểu diễn một lát rồi chợt suy nghĩ một vấn đề, một cô
gái đáng yêu như cô, liệu có bạn học nam cùng tuổi nào bày tỏ muốn được
hẹn hò hoặc theo đuổi không? Sau đó sẽ giúp cô giữ chỗ ngồi khi lên lớp, tan học sẽ giả vờ tình cờ cùng cô đến nhà ăn, ăn cơm hoặc đến thư viện
cùng đọc sách?
“Tây Tây.”
Kỷ Ức đáp lời.
“Ở đại học…”
Hỏi thế nào nhỉ? Có bạn học nam nào thích em không ư?
Ánh mắt của Kỷ Ức chuyển từ phía cá heo sang để nhìn anh, chờ anh nói tiếp.
Nhưng Quý Thành Dương lại quay ra nhìn cá heo, đôi mắt ẩn sau chiếc kính, từ
góc độ này chỉ có thể nhìn thấy hàng lông mày dày của anh: “Ở đại học…
đã quen chưa?” Anh là phóng viên chuyên nghiệp, quá thuần thục kĩ năng
thay đổi câu hỏi bất thình lình như thế này.
Cuộc sống ở đại học ư?
Kỷ Ức dường như chẳng hề phát hiện ra điều gì khác lạ, cô nghiêm túc suy
nghĩ một lát, bắt đầu báo cáo với anh diễn biến tâm lý kể từ khi nhập
học đến nay giữa những tiếng cười và vỗ tay xung quanh: “Nhập học cứ như đi đánh trận, dường như chuyện gì cũng vội vã; vội vã đi lấy sách, vội
vã làm quen với kí túc xá và lớp học, còn phải làm quen với mọi người,
lúc nào cũng sợ rằng không theo kịp bước chân của người khác, bởi lẽ mỗi người đều rất xuất sắc. Em thấy điểm số của họ… đều rất cao…”
Núi cao còn có núi cao hơn, cô thật sự sợ rằng tất cả mọi người đều đã thích ứng hết, còn cô thì vẫn đang hoảng loạn.
Khóe môi Quý Thành Dương có một nụ cười.
Anh cảm thấy nếu mình hỏi tiếp thì cô sẽ chẳng có tâm trạng để xem biểu diễn nữa.
“Xem cá heo đi!” Anh kịp thời chỉnh sửa câu chuyện đi chệch hướng này.
Kỷ Ức hơi khó hiểu, nhưng chỉ đáp “Vâng.”
Cũng may là bắt đầu có người huấn luyện xuất hiện để trình diễn cùng nên rất nhanh chóng thu hút ánh mắt của cô. Nhưng cô vẫn cảm thấy, Quý Thành
Dương khi nãy có chút gì đó… kỳ lạ.