1 Người Cha Và 3 Đứa Con

Quyển 1 - Chương 10



Ngày kế sáng sớm, Phúc Bá theo lệnh của Tịch Viêm tiến đến Nam An vương phủ báo tang. Ta vốn không đành lòng khiến đôi phu thê lạc mất hài tử yêu dấu lâu năm lại phải chịu khổ sở lần nữa, nhưng bởi vì không biết phu thê Nam An có thể bảo vệ bí mật này hay không, cuối cùng vẫn là nghe theo Tịch Viêm, tạm thời không báo cho bọn họ chân tướng. Dù sao với ta mà nói, an toàn của Tịch Nguyện là quan trọng nhất, vì ba đứa nhỏ này, ta có thể trở thành phụ thân ích kỉ nhất thiên hạ.

Lúc Tịch Nguyện bị ám sát ở Nhất Phẩm Đường có rất nhiều người chứng kiến, Kim phủ ngày hôm sau dựng rạp lo việc tang ma. Tịch Viêm lại phẫn nộ lùng bắt thủ phạm trong toàn thành. Nhất thời toàn bộ Dương Châu ồn ào huyên náo, tất cả đều nghị luận việc Tịch gia nhị công tử qua đời. Bởi vì hai nhi tử của ta ở đây danh tiếng vô cùng tốt, trong vòng một ngày nha môn nhận được hơn hai trăm tin tức báo manh mối nghi phạm, còn có gần hai mươi người bị bắt đưa đến trước mặt Tịch Viêm, để hắn xem xét có phải thích khách hay không.

Linh đường ở nhà cũng nối tiếp không dứt người đến phúng viếng. Ta đội hắc sa, được Tiểu Châu giúp đỡ loạng choạng đi lại tiếp đãi khách nhân. Mà bên cạnh Tiểu Thiên bởi vì diễn suất quá kém, bị A Phát bắt nhỏ hai giọt thuốc nước vô hại lấy từ chỗ Tiểu Kỉ, vẫn rơi lệ không ngừng, không khí thê lương gấp mười phần.

Lâu Kinh Hoài sáng sớm tới hỗ trợ xử lý công việc, gặp Tiểu Thiên khóc thành như vậy, tuy rằng biết rõ là khóc giả, cũng không tránh khỏi đau lòng. Không ngừng ở một bên chăm nom hỏi han, bưng trà đưa nước, vô cùng ân cần. Đảo mắt đã qua giờ ngọ, người đến phúng viếng thưa dần, Lâu Kinh Hoài dùng ống tay áo lau nước mắt cho Tiểu Thiên, hỏi: “Có đói bụng không?”

Tịch Thiên mới vừa gật đầu một cái, hắn lập tức phân phó bà lão hầu hạ ở bên cạnh: “Đi nói cho phòng bếp, chuẩn bị ăn cơm.”

Bà lão kia có vẻ lỗ tai không được tốt, hoàn toàn là một bộ dáng không có nghe thấy, không thèm quan tâm đến lời của hắn, vẻ mặt thản nhiên đứng bất động.

Ta nhịn cười nói: “Tề mẫu, không có nghe thấy Lâu thiếu gia phân phó sao?”

Bà lão thản nhiên nói, “Hắn không tự đi được à? Không có chân thì bò đi.”

Đường đường là Lâu Kinh Hoài thiếu gia sao có thể để người ta thiếu tôn trọng như thế, lập tức giận dữ trách mắng: “Ngươi nói cái gì hả? Là mới tới đúng không? Tuy rằng Tịch gia thường ngày đối đãi hạ nhân rộng lượng, lão gia tính tình lại tốt, nhưng ngươi cũng không nên….” Đang nói lại ngừng, tựa như chầm chậm nghĩ tới điều gì, “… Tề…. Tề mẫu?…. Trời ạ…. Ngươi không phải là…. là….”

Tề mẫu lườm hắn một cái.

Lâu Kinh Hoài lảo đảo, may mắn Tiểu Thiên nhanh tay đỡ lấy. Đứa nhỏ đáng thương, ở nhà của chúng ta phải chịu kinh hách cũng không ít.

–*–

Rối ren cả ngày, ta dần cảm thấy mệt mỏi, thế là không chờ Tịch Viêm trở về, sớm lên giường nghỉ ngơi. Ngủ được mơ màng hết sức, mơ hồ cảm thấy có người nhẹ nhàng dùng khăn lau trán cho ta. Cố gắng mở mi mắt nặng trĩu, thật vất vả điều chỉnh tốt tiêu cự thấy rõ tình hình bốn phía, lập tức hoảng sợ.

Bên giường của ta đông nghịt một đống người, nhìn thoáng qua, tựa hồ cả nhà cao thấp đều có.

“Lại xảy ra chuyện gì?” Ta vội vàng hỏi.

Tịch Viêm ngồi ở mép giường, thấy ta tỉnh lại, lộ ra vẻ mặt vui mừng cùng nhẹ nhõm. Hơi cúi người xuống, bàn tay ấm áp đặt tại thái dương của ta, nhẹ giọng nói: “Ngươi phát sốt, cảm thấy thế nào rồi?”

“Phát sốt?” Ta lắp bắp kinh hãi, tuyệt vọng cảm giác được tiếng ca êm ái của thiếu nữ Giang Nam xinh đẹp thành Tô Châu đang dần dần đi xa. Vội vươn tay tự mình sờ trán, phản bác nói: “Nào có phát sốt? Ta cảm thấy được độ ấm thực bình thường mà.”

“Còn bình thường nữa! Vừa rồi Tiểu Thiên tới thăm ngài, gọi mãi cũng không tỉnh. Cha muốn hù chết chúng ta hả?!” Tề mẫu có lẽ nhịn cả ngày hoả, cơ hồ là nhảy dựng lên nói.

“Đó là bởi vì ta cơ thể khỏe mạnh, giấc ngủ tốt, còn có Tiểu Thiên gọi nhỏ quá.” Ta mạnh miệng nói.

“Gọi nhỏ? Nó càng gọi càng thêm thảm, cách ba con phố đều nghe thấy! Bị bệnh chính là bị bệnh, không được chống chế!”

“Không bệnh! Ta chỉ có chút mệt mỏi, ngủ rất sâu, không bệnh!”

“Bị bệnh!”

“Không bệnh!”

“Đại phu cũng nói cha bị bệnh!”

“Đại phu Mông Cổ nào hả? Dám đứng ra cho ta nhìn một cái không?”

Tịch Thiên cùng Phúc Bá bước lùi sang hai bên, khuôn mặt âm u của Tiểu Kỉ xuất hiện trước mắt ta, lạnh lùng nói: “Ngươi nói ai là đại phu Mông Cổ? Ta ra đây, ngươi muốn nhìn cái gì hả?”

Ta nhanh chóng cười hiền lành: “Tiểu Kỉ, ngươi là thánh thủ thần y, ta sao lại không biết xấu hổ nói muốn nhìn là nhìn? Không bằng chờ hôm nào ta thật sự bị bệnh sẽ nhìn đi.”

“Cha hiện tại chính là thật sự bị bệnh!” Tịch Nguyện thà chết không buông tha.

“Không bệnh!”

“Bị bệnh!”

“Không bệnh!”

“Bị bệnh!”

“Không….”

Ánh mắt của nhất gia chi chủ rốt cuộc quét tới đây, ta lập tức ngậm miệng.

“Cha.”

“Có.”

“Ngươi bị bệnh.”

“Ừ……”

“Bị bệnh nên như thế nào?”

“Uống thuốc…. nghỉ ngơi…. nghe lời đại phu….” Ta bĩu môi nói.

“Biết là tốt rồi. Tiểu Thiên, đem thuốc của phụ thân tới đây.”

Ta cầm chén thuốc ực ực uống sạch sẽ, tự giác kéo chăn một lần nữa bọc kín người, đôi mắt trông mong nhìn Tịch Viêm, nhỏ giọng nói: “Tiểu Viêm….”

“Gì?”

“Ngày hôm qua ngươi nói đi Tô Châu nghe hát, ngày hôm qua ta còn chưa có phát sốt….”

“Đã biết. Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn dưỡng bệnh, khỏi rồi cả nhà chúng ta sẽ cùng đi du ngoạn.”

Ta vui mừng quá đỗi, nhanh chóng nhắm mắt lại. Mọi người trong phòng lần lượt cẩn thận rời đi. Sau tiếng cửa đóng kẽo kẹt, xung quanh yên tĩnh trở lại, ngay cả tiếng gió cũng không nghe thấy. Ngược lại, trong lỗ tai tiếng o o vang lên không dứt.

Đầu quả thực có chút choáng váng, lồng ngực hơi khó chịu, vết thương cũ trên lưng và phổi âm ỷ đau, hít sâu hai cái, cảm thấy không hề buồn ngủ.

“Tiểu Viêm….” Tuy rằng không mở mắt, nhưng ta biết hắn nhất định ở đó.

“Ngủ đi.”

“Ngày mai trời sẽ mưa.”

“Sao vậy, vết thương cũ lại đau?” Một bàn tay ấm áp tiến vào bên trong, ở trên ngực và bụng của ta dịu dàng xoa xoa.

“Chuyện Tiểu Nguyện, phải làm sao mới kết thúc ổn thoả đây?”

Im lặng một lát sau, Tịch Viêm bình tĩnh nói: “Ở thành Dương Châu, người biết Tiểu Nguyện nhiều lắm, lại không thể cứ để hắn làm Tề mẫu, cho nên hôm nay ta đã viết đơn xin từ quan, dâng lên bộ Lại.”

“Từ quan vì lý do gì?”

“Đệ đệ chết thảm, phụ thân bi thương quá độ, phải rời khỏi nơi thương tâm này, cho nên từ quan phụng phụ phản hương. Rời đi Dương Châu, để Tiểu Nguyện đổi thân phận khác, toàn gia cứ theo lẽ thường sống an ổn qua ngày. Dù sao chúng ta cũng coi là kẻ có tiền, ít nhất không cần lo lắng tính kế sinh nhai.”

“Vậy Nam An Vương gia….”

“Chờ dàn xếp xong xuôi, ta sẽ phái người nói cho bọn họ biết tin tức của Tiểu Nguyện. Dù sao ta biết ngươi nhất định sẽ không để Tiểu Nguyện đi tranh cái ngôi vị hoàng trừ kia.”

Ta nhẹ nhàng thở dài một hơi, “Một cái ngôi vị hoàng đế mà thôi, giằng co làm gì? Kẻ đó tranh đoạt được rồi, đâu còn khoái hoạt như trước nữa? Hắn vốn là một người tuyệt thế thông minh, luôn cười ta ngốc nghếch khờ dại, lại không biết chính mình nóng vội cưỡng cầu, vẫn đi sai hướng rồi.”

Bàn tay Tịch Viêm xoa ngực của ta đột nhiên dừng lại, ta siết chặt lấy nó, quay đầu nhìn kĩ hài tử từ nhỏ đến giờ chưa bao giờ rời khỏi ta quá xa.

“Tiểu Viêm, ta vẫn không muốn ngươi báo thù, ngươi có từng trách ta?”

Tịch Viêm nhìn sâu vào mắt ta, vươn tay kia búng búng cái trán của ta, “Tuy rằng chỉ có sáu tuổi, nhưng là mẫu thân trước khi lâm chung bắt ngươi thề ta vẫn nhớ kĩ. Nàng ở dưới hoàng tuyền thấy ta bình an lớn lên, cuộc sống hạnh phúc, tuyệt không cho phép ta đem mục tiêu cả đời đều đặt ở hai chữ báo thù.”

Ta nhất thời cái mũi chua xót, hít vào không khí, hoài niệm nói: “Đúng vậy, mẫu thân ngươi còn muốn ngươi vĩnh viễn đều nghe lời của ta, nhớ rõ không?”

“Cái này không nhớ.”

“>_<…….”

Tịch Viêm nhẹ nhàng cười rộ lên, lấy ngón tay xoa nhè nhẹ thái dương của ta.

“Vậy ngươi có nhớ hay không năm đó nàng cầm tay ta rớt nước mắt dặn dò. Hài tử này giống cha của hắn, lòng vừa yếu đuối, vừa ưa nghịch ngợm, lại ngốc nghếch, cái sai lớn thì không phạm nhưng cái sai nhỏ thì không chừa, khiến nàng không yên lòng, nhất định phải chăm sóc thật tốt, đúng không?”

“Đúng. Một chữ cũng không sai. Có điều mấy câu đó là nàng cầm tay ta nói đi?”

“Thật hả?…. Ách…. có lẽ là vậy….” Ta có chút nhụt chí rụt đầu vào chăn. Tỷ tỷ thật là, chẳng tin ta gì cả, trước khi lâm chung thế nhưng lại đối với Tịch Viêm mới sáu tuổi nhờ cậy hắn chăm sóc ta, thật sự là mất mặt với hài tử. Vốn tưởng rằng Tịch Viêm lúc ấy còn nhỏ có thể không nhớ nổi, ai ngờ tiểu tử này đáng ghét như vậy, nhớ rõ ràng như thế. Ấm ức quá mà…. Tịch Viêm cúi người xuống, lôi kéo góc chăn của ta, dịu dàng cười nói: “Đáng tiếc mẫu thân không được nhìn thấy, năm đó ngươi là như thế nào cõng ta cùng Tiểu Nguyện phá tan vòng vây chạy ra khỏi kinh thành. Nàng cũng không nhìn thấy, trong lúc liên tiếp bị đuổi bắt cùng tập kích, ngươi vẫn an toàn nuôi chúng ta khôn lớn. Tuy rằng ngươi giống ngoại công, vừa yếu đuối, vừa ưa nghịch ngợm, lại ngốc nghếch, làm cho nàng không thể yên lòng, nhưng cuối cùng, vẫn là ngươi đã chăm sóc chúng ta….”

Mấy câu này làm trong lòng ta ngọt ngào như mật, chui đầu ra, nghiêm túc nói: “Chờ bảy tám chục năm sau, mọi người cùng xuống âm phủ, ngươi nhất định phải giải thích với mẫu thân của ngươi nha.”

“Được, được, ngươi yên tâm. Mau ngủ đi.”

“Ngươi cũng đi nghỉ ngơi đi.”

“Cơn sốt của ngươi còn chưa lui hoàn toàn, ta ở trong này coi chừng giùm.”

Ta lăn vào bên trong, nhường lại một chỗ, “Vậy ngươi lên đây ngủ đi.”

Tịch Viêm giật mình, ngơ ngác nhìn mặt của ta, đột nhiên vươn một bàn tay đến nhẹ nhàng vuốt ve, lẩm bẩm nói: “Ngươi thật đẹp….”

Ta nhéo nhéo mặt mình, đều đẹp hơn ba mươi năm nay rồi, hắn hôm nay mới phát hiện?

“Kỳ thật…. ta đã sớm không muốn gọi ngươi là phụ thân….” Ánh mắt của hắn nhìn ta dịu dàng vô cùng, lại đột nhiên nói ra một câu nói làm ta sợ đến nhảy dựng.

“Vì…. vì cái gì??!!” Ta gần như muốn té khỏi giường, “Phụ thân có gì không tốt?”

Tịch Viêm yên lặng nhìn ta một hồi, đột nhiên cười nhạt: “Không có gì, đêm đã khuya, thật sự nên ngủ đi.”

“Ngươi nói như vậy, ta làm sao mà ngủ nổi?” Ta mếu máo, đưa tay ôm lấy cổ hắn, “Nếu ngươi không phải tính toán muốn vứt bỏ ta, thì lên đây ngủ với ta.”

Tịch Viêm vẻ mặt buồn bã, nụ cười trên mặt nháy mắt biến mất, chăm chú nhìn thẳng vào ta hồi lâu rồi mới nói: “Cha, ngươi thật sự là vô tâm.”

Ta chấn động, cả giận nói: “Sao lại nói ta như vậy? Ta còn không đủ thương các ngươi, tại sao lại là vô tâm?”

Hắn quay mặt sang chỗ khác, lạnh lùng nói: “Quên đi, coi như ta chưa nói. Ngươi không thoải mái, ngủ đi.” Dứt lời liền phất tay đi ra ngoài.

Ta ngơ ngác nửa nằm ở trên gối, nhất thời không kịp phản ứng. Nhưng chậm rãi, một cảm giác đau đớn tràn khắp từ bụng đến đầu. Dụi dụi mắt, lại phát hiện lúc giả khóc muốn bao nhiêu cũng có, giờ phút này lại chảy không nổi một giọt.

Tịch Viêm chưa bao giờ đối xử như vậy với ta. Tuy rằng sau khi hắn làm đương gia cũng thường quản giáo ta, dùng gia quy phạt ta, nhưng ta biết, hắn chưa từng thật sự nổi giận với ta.

Khi ta đánh vỡ nghiên mực hắn thích nhất, hắn không tức giận;

Khi ta làm dơ bức tranh chữ nổi tiếng của hắn, hắn không tức giận;

Khi ta trộm uống rượu ói cả ra người hắn, hắn không tức giận;

Khi ta ở bên ngoài nhặt lung tung tiểu hài tử trở về, hắn không tức giận;

Thậm chí có một lần khi ta giúp hắn cạo râu làm rụng một bên lông mày của hắn, hắn cũng không tức giận…….

Vì cái gì? Vì cái gì tối hôm nay hắn lại đột nhiên nổi giận?

–*–

Cánh cửa kẽo kẹt một tiếng, ta vui mừng ngẩng đầu, lại thất vọng phát hiện người vào là Tịch Nguyện.

“Đại ca bảo ta đến coi chừng cha.” Thứ nam đóng cửa lại, ngồi vào đầu giường của ta, “Mau ngủ đi.”

“Tiểu Nguyện,” Ta ủy khuất hỏi, “Ngươi có nghĩ ta vô tâm không?”

“……..”

“Ngươi nói đi!”

“Quả thật có một chút….”

“Cái gì?!” Ta giận dữ vùng dậy, “Phụ thân cả trái tim đều móc ra cho các ngươi, các ngươi lại nói ta như vậy!?”

Tịch Nguyện nhanh chóng ấn ta quay về ổ chăn, đắp kín lại, nhíu mày nói: “Cha đừng lộn xộn, cẩn thận lại cảm lạnh. Kỳ thật đối với ta cùng Tiểu Thiên mà nói, ngài là phụ thân tốt nhất toàn thiên hạ, nhưng mà đối với đại ca….”

“Đối với đại ca ngươi thì sao? Tuy rằng bình thường thoạt nhìn ta có chút cưng chiều Tiểu Thiên cùng ngươi hơn một chút, nhưng là bởi vì Tiểu Viêm hắn là gia chủ rất mạnh nha, cũng không phải ta ít yêu thương hắn hơn các ngươi!”

Tịch Nguyện lắc đầu, “Cha không hiểu, không phải là chuyện như vậy. Kỳ thật đại ca hắn……. hắn…. hắn đã sớm không muốn gọi cha là phụ thân….”

“Này ta biết….”

“Cha đã biết?!” Tịch Nguyện giật mình.

“Hắn vừa rồi đã nói với ta. Ta vẫn nghĩ không thông, có lẽ ta không thể nào so sánh với phụ thân thật của người ta, nhưng Tiểu Viêm trước kia chưa từng than phiền, vì cái gì đột nhiên….”

“Cha, ngài căn bản không hiểu!” Tịch Nguyện cắt ngang lời của ta, vẻ mặt nghiêm túc nói, “Đại ca, hắn vẫn coi ngài là người quan trọng nhất, hiện tại chỉ là hắn không muốn gọi ngài là phụ thân mà thôi.”

“Vậy hắn muốn gọi ta là gì? Cữu cữu sao?”

“Không phải!”

Ta trợn lông mày, cả giận nói: “Quá đáng nha. Hắn không muốn gọi ta là phụ thân, ta cũng không có cách nào, ai bảo ta không phải là phụ thân thật sự của hắn đâu? Nhưng mặc kệ thế nào ta cũng là cữu cữu thật của hắn, không thể giả được. Cho dù hắn không muốn gọi cũng không được?”

Tịch Nguyện dùng ánh mắt nghiêm khắc lườm ta, đến nỗi ta chột dạ một hồi. Không thể nào, hắn không có khả năng biết chuyện tỷ tỷ là dưỡng nữ cho nên không có quan hệ huyết thống với ta, ngay cả Tịch Viêm cũng không biết mà.

“Cha, tình cảm của đại ca đối với ngài, thật sự một chút ngài cũng không cảm nhận được sao?” Tịch Nguyện thu hồi ánh mắt trách cứ, thở dài nói.

Ta cảm thấy được uất ức vạn phần, rõ ràng là Tịch Viêm không cảm nhận được yêu thương của ta đối với hắn, một lòng không muốn nhận phụ thân ta đây, sao Tịch Nguyện lại vẫn trách mắng ta chứ. Đúng là hài tử trưởng thành không nghe lời phụ thân, ta thật khổ mệnh mà…….

Thở hồng hộc trùm kín chăn, quay người hướng vào trong, tim đập liên hồi, miệng khô đắng, căn bản không kiếm nổi một tia buồn ngủ. Trằn trọc hơn nửa đêm, cảm giác toàn thân nóng rực, dường như lại phát sốt.

Tịch Nguyện hoảng sợ chạy ra khỏi cửa. Một lát sau Tịch Viêm chạy vội vào, khuôn mặt sợ tới mức trắng bệch. Ta vừa nhìn thấy hắn, nước mắt vừa rồi cố cũng nặn không ra lúc này lại lập tức lăn xuống.

“Ngươi sao rồi? Vì sao lại khóc? Khó chịu à? Có đau không?” Tịch Viêm ôm ta vào lòng, hỏi một loạt câu, nhưng không có nghe hắn gọi phụ thân, nước mắt của ta tức thì càng rơi nhiều.

Lúc này Tiểu Kỉ dụi đôi mắt đầy vẻ buồn ngủ bị Tịch Nguyện kéo vào, vỗ vai Tịch Viêm nói: “Tránh ra, để ta xem.”

Tịch Viêm lập tức đứng lui sang một bên, nhưng vẫn cầm chặt tay ta không buông.

Tiểu Kỉ mắt mơ màng buồn ngủ bắt mạch, cau mày nói: “Mạch đập mạnh mẽ, tật bệnh gì cũng không có…. khỏi như vậy cũng quá nhanh đi….”

Tịch Nguyện khụ một tiếng, nhắc nhở: “Tiểu Kỉ, ngươi nhầm rồi, cái cổ tay kia là của đại ca ta….”

Đôi mắt thon dài xinh đẹp của Tiểu Kỉ thoáng nhìn xuống phía dưới, cả giận nói: “Tịch đại nhân, ngươi nắm tay hắn như vậy thì bắt mạch thế nào được, mau bỏ ra!”

Lần thứ hai chẩn mạch xong, Tiểu Kỉ chậm rãi nói: “Khí huyết không thông, mạch không ổn định, tâm tư lo lắng, ngũ tạng bất hòa, đây là có chuyện gì? Trước khi ngủ rõ ràng còn rất ổn định, vừa rồi là ai kích động hắn?” Nói xong quay sang bên cạnh, ánh mắt sắc như đao bắn thẳng vào Tịch Nguyện.

“Đều là ta không tốt,” Tịch Viêm nhẹ nhàng xoa trán của ta, vẻ mặt lo âu khổ sở, “Ngươi đừng tức giận, ngoan ngoãn dưỡng bệnh.”

Ánh mắt đau đớn của hắn không hiểu sao khiến hô hấp của ta rối loạn, siết chặt lấy ngón tay của hắn, nói không ra lời.

“Được rồi, hai người các ngươi đừng vội liếc mắt đưa tình. Tịch đại nhân, ngươi cũng thật là. Lúc nào không nói, lại chọn đúng lúc hắn sinh bệnh mà thông báo, ngươi không biết não bộ của hắn thiếu dây thần kinh sao?” Tiểu Kỉ ác độc công kích.

“Ai, ai thiếu dây thần kinh? Ngươi cái tên tiểu nhị không tri thức, não người vốn không có dây thần kinh nha!” Ta phẫn nộ cãi lại, bị đẩy một chưởng nằm trở lại trên gối.

“Nghe đây, lời căn dặn của đại phu. Trong vòng bảy ngày, không được xuống giường, mỗi ngày uống ba chén thuốc và hai lần thuốc bổ, nghiêm cấm đồ ngọt!”

……. Ông trời không có mắt, ta vì cái gì nhặt người như vậy trở về? Đây không phải rõ là lấy hòn đá tự đập chân mình sao?

–*–

Nửa tháng sau, cơ thể của ta đã hồi phục. Tịch Viêm sau khi bị níu kéo ở lại mấy lần, cuối cùng cũng được phép từ quan. Phu thê Nam An Vương gia bi thống trở lại đất phong của mình, để đề phòng Bắc Định vương biết được, hai người bọn họ vẫn chưa biết sự thật.

Phúc Bá ra mặt, trong vòng mười ngày bán hết sản nghiệp lấy tiền, đưa A Ngưu, Tiểu Châu cùng tất cả người hầu trong nhà một số bạc, khuyên bọn họ tìm nghề nghiệp mưu sinh, đau lòng bất đắc dĩ đều cho nghỉ việc. Tịch Viêm quyết định chọn một đêm không trăng không sao rời đi Dương Châu thành, tuy rằng nói là vì tránh chuyện lưu luyến bá tánh Dương Châu, trên thực tế chủ yếu vẫn là bởi vì tài sản có chút quá nhiều. Haizz, không có biện pháp, Tịch Nguyện nhà ta quá giỏi giang thôi.

Ở Dương Châu sinh sống cũng khá lâu, một khi phải rời khỏi, thật sự có chút không cam lòng. Nhưng để cả nhà được an toàn hạnh phúc sống cùng một chỗ mới là quan trọng nhất. Huống chi, trên đường trở về cái gọi là “Nguyên quán” còn có thể thong thả du ngoạn khắp nơi, khiến ta cảm thấy được cực kì vui sướng, lấn át cả đau buồn.

Lâu Kinh Hoài dù sao cũng có trách nhiệm là gia chủ của Giang Nam đệ nhất danh gia vọng tộc, đành phải rưng rưng cùng Tịch Thiên tạm thời chia tay. Hai người cắt ngón tay, lấy máu ăn thề, lời thề son sắc nhất định hai năm sau phải vĩnh kết đồng tâm. Kết quả chính là đêm đó, Tịch Thiên vẫn la hét lúc lấy máu đã cắt đứt cả ngón tay đau quá đau quá đau quá, phiền đến nỗi Tiểu Kỉ, Tề Tề phải bỏ thuốc làm cho nó từ Dương Châu một đường ngủ thẳng tới tận Trấn Giang phủ.

Bởi vì Trấn Giang vẫn là phụ cận của Dương Châu, dư âm của sự việc vẫn chưa hết, cho nên Tịch Nguyện đành phải vẫn giả làm Tề mẫu. Chúng ta trên dưới Tịch gia thêm một kẻ linh hoạt tinh quái Tề Tề, một tên kiêu ngạo mười phần xú tiểu tử Tiểu Kỉ, phân nhau lên bốn chiếc xe ngựa. Mang theo hành lý đầy những rương hòm, từ đầu đến cuối đều viết hai chữ “Dê béo”, lọc cọc tiến vào thành Trấn Giang. Sau khi dừng chân một đêm lại lên đường sớm, hướng Tô Châu xuất phát….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.