1 Người Cha Và 3 Đứa Con

Quyển 2 - Chương 8



Thấy mọi người trong phòng cười xấu xa nhìn ta, da mặt có dày hơn nữa cũng chống đỡ không nổi, ta vội vàng chuyển dời lực chú ý: “Phúc Bá, Phúc Bá, chuyện của Nguyên Mẫn, Tiểu Viêm muốn ta hỏi ngươi, mau kể cho chúng ta nghe.”

“Vâng, thưa lão gia. Bắc Định thế tử Nguyên Mẫn, 23 tuổi, nam (>_<…….) tính nết ôn hòa, tâm địa thiện lương, rất khác với phụ thân. Hắn từng cùng biểu mội đồng tông Thù Phàm quận chúa chỉ phúc vi hôn, định ra minh ước. Hai người mặc dù không có thâm giao, cảm tình không sâu, nhưng xét tính cách của Nguyên Mẫn, Tề lục thiếu gia muốn hắn bội ước không lấy, gần như chắc chắn sẽ thất bại.”

“Có vị hôn thê?” Tề Tề nhảy dựng lên, “Lục ca của ta sẽ không nhận thua buông tha người đâu, quận chúa kia e rằng sẽ gặp nguy hiểm.”

“Cũng chưa chắc,” Tiểu Kỉ xấu tính nói, “Theo tính cách của Nguyên Mẫn, Tề Phong nếu dám bởi vậy gây bất lợi cho Thù Phàm quận chúa, hai người tuyệt đối sẽ trở mặt.”

“Đó là bởi vì ngươi căn bản không biết lục ca của ta là người đáng sợ đến mức nào!”

“Hắn đáng sợ đến mức nào? Biết phun lửa hay biết xuyên tường? Nhìn ngươi là biết hắn thế nào, chẳng qua là mồm mép lanh lợi một chút mà thôi.” Tiểu Kỉ bĩu môi.

“Ngươi……. ngươi không biết! Để ta nói cho ngươi biết, lục ca hắn *÷%$#±% *×*…….”

Ước chừng thời gian một nén hương trôi qua, Tề Tề mới tạm dừng miêu tả về lục ca hắn để thở một hơi: “Khát quá!”

“Trên bàn có trà, tự uống đi.” Tiểu Kỉ thản nhiên nói.

Tề Tề cầm chén trà uống cạn sạch, chậc lưỡi, nghi hoặc nói: “Này là trà gì, hương vị là lạ….”

“Cái đấy không phải trà, là tăng cao nhạc Tiểu Kỉ vẫn bắt ta uống.” Tịch Thiên nhỏ giọng chỉ bảo.

“Cục cưng dốt nát nhà ngươi, sao không nói sớm!” Tịch Nguyện tức giận gào thét, hung tợn trừng mắt Tiểu Kỉ.

“Lườm ta làm gì? Trên bàn rõ ràng có hai chén trà, ai bảo hắn vận khí không tốt cầm chén đó? Hơn nữa, cái đó trừ bỏ tăng cao nhạc, còn có rất nhiều tác dụng tốt đối với cơ thể, nếu đã uống cần phải quý trọng, trong vòng hai canh giờ không được uống nước, tránh cho nước hòa tan ảnh hưởng hấp thụ hiệu quả của thuốc….”

Hắn còn chưa dứt lời, Tịch Nguyện liền bưng chén trà bên cạnh đưa tới miệng Tề Tề, “Uống nhanh lên, hòa tan chén thuốc kia cho ta, tốt nhất tuyệt đối không được hấp thụ!”

Tề Tề còn chưa kịp nhiều lời một chữ, đã bị ép uống thêm một chén.

Tiểu Kỉ mím môi cười khẽ.

“Hương vị của chén trà này…. sao lại giống hệt chén kia….” Tề Tề dùng đầu lưỡi liếm môi.

“Bởi vì chén này cũng là tăng cao nhạc mà.” Tịch Thiên lại nhỏ giọng chỉ bảo, “Tề Tề rất thông minh, một chén trà căn bản giả dạng không được, ta thấy Tiểu Kỉ rót vào cả hai chén.”

“Cục cưng dốt nát ngươi….” Tịch Nguyện tức giận đến vô lực.

“Chén thứ hai lại càng không liên quan đến ta, là ngươi tự mình đưa Tề Tề uống nhá.” Tiểu Kỉ vừa lau mồ hôi giúp Trác Phi Văn đang cười đến miệng vết thương phát đau, vừa chậm rãi nói, “Kỳ thật chỉ uống nửa thang thì sẽ vô dụng, thế này tốt lắm, rốt cuộc toàn bộ đều uống xong rồi.”

Thứ nam đáng thương của ta thường ngày thông minh mưu trí, lúc này bị tức giận đến ngồi thở hồng hộc. Tề Tề cũng không để tâm, dịu dàng khuyên nhủ an ủi hắn: “Ta cao một chút thì có gì quan trọng? Ta nhất định sẽ không bắt nạt ngươi đâu…. Đừng nóng giận nha…. ta sẽ đối xử tốt với ngươi….”

Tịch Nguyện một phen túm lấy hắn, “Đi, ngoan ngoãn nôn hết ra cho ta!”

“Không! Ta sợ nhất nôn!” Tề Tề khua chân múa tay tránh né, Tiểu Kỉ xông lên hỗ trợ, ba người quay cuồng thành một đống.

“Ly Nhi so với trước kia, thật sự vui tươi hơn rất nhiều.” Trác Phi Văn ngồi ở trên giường cảm khái, “Hắn có thể gặp được các ngươi, thật sự là may mắn.”

“Còn chúng ta gặp được Tiểu Kỉ, thật sự là bất hạnh.” Phúc Bá lẩm bẩm.

Hỗn chiến cuối cùng lấy thảm bại của Tịch Nguyện chấm dứt, nguyên nhân là công phu đào thoát của Tề Tề tinh diệu bắt không nổi, Tiểu Kỉ không biết võ công nên không thể thật sự ra tay với hắn. Vận động một hồi cũng chỉ đạt được xúc tiến hiệu lực của thuốc phát tán nhanh hơn mà thôi.

Tịch Viêm mãi cho tới sau bữa cơm chiều mới trở về, đúng hẹn mang theo đường tô, đáng tiếc chỉ có một cái. Ta không tin hắn vào cửa hiệu một chuyến thật sự chỉ mua có một cái, cho nên đêm đó thừa lúc hắn đi ngủ tìm kiếm khắp nơi. Mò tìm ở túi tiền y phục nhiều lần, đường tô thì không thấy, lại thấy rớt ra một mảnh khăn lụa, mang theo mùi thơm thoang thoảng, phía trên còn thêu một đôi uyên ương nho nhỏ.

Ta cẩn thận đặt lại chỗ cũ, nhẹ nhàng bò vào nằm trong chăn. Trong lòng cảm thấy rầu rĩ, phân tích từng người từng người một xem chiếc khăn lụa này là của ai đưa, lại có thể khiến cho Tịch Viêm coi trọng đến vậy. Đoán mãi liền ngủ mất.

Cảm giác ngủ không được một chút xíu đã bị người lay tỉnh. Mở đôi mắt lim dim, Tịch Viêm đang ôm ta bất mãn trừng mắt nhìn.

“Sao vậy?” Ta hoảng sợ, “Ta, ta lại phạm vào gia quy nào à?”

“Ngươi dám ngủ nhanh như vậy?!” Tịch Viêm nổi giận đùng đùng rống.

Ta chẳng hiểu ra sao dụi mắt. Gần nhất đứa nhỏ này càng ngày càng cổ quái. Lúc ta thân thể không tốt ngủ không được hắn rõ ràng lo lắng đến độ phun lửa, sao bây giờ ta nhanh chóng ngủ được hắn cũng lại tức giận? Hiện giờ quả nhiên làm phụ thân là việc khó khăn nhất, thế nào cũng không đúng.

“Tiểu Viêm, nếu ngươi ngủ không được phụ thân có thể cùng ngươi nói chuyện phiếm.” Ta lấy lòng nói.

Tịch Viêm không thèm quan tâm đến lòng hảo tâm của ta, âm trầm nói: “Ngươi không có gì muốn hỏi ta sao?”

Ta nhất thời chột dạ, lắp bắp nói: “Không…. không có gì….”

“Nhắc nhở ngươi một chút, có liên quan đến hành vi tìm đông tìm tây của ngươi đấy….”

“Ngươi nhìn thấy?…. Ách không, ta không có tìm đông tìm tây, ta chỉ là muốn giúp ngươi sửa sang lại một chút, rất bừa bộn….”

Tịch Viêm quay đầu nhìn thoáng quay căn phòng bị ta sửa sang lại, đồ đạc quăng quật khắp nơi, dùng đuôi mắt quét qua ta: “Lúc ngươi sửa sang lại, không phát hiện gì à?”

“Không có!” Ta quả quyết phủ nhận, “Ta không thấy cái gì hết!”

“Lăng….”

“Ừhm?”

“Kỳ thật ngươi có thể hỏi ta….”

“Cái gì?”

“Về các thứ, ngươi muốn biết cái gì cũng có thể hỏi ta. Ngươi có quyền này, ta cũng có nghĩa vụ trả lời và giải thích.”

“Thật sao?”

“Thật.”

“Ta đây hỏi thật nhé?”

“Hỏi đi.”

“Nhưng mà ta hỏi nhiều như vậy, ngươi có tức giận hay không?”

“Đương nhiên không, ngươi để ý có nghĩa là trong lòng ngươi có ta, ta vui mừng còn không kịp nữa.”

Ta nhất thời cười tươi như hoa nở, quả nhiên vẫn là Tịch Viêm hiểu rõ ta nhất.

“Ta đây liền hỏi. Chính là…. ách…. cái kia…. ngươi rốt cuộc giấu đường tô ở chỗ nào rồi? Ta tìm thế nào cũng không thấy….”

Đoạn cuối bởi vì thấy Tịch Viêm tức giận đến xanh mặt đành ngoan ngoãn nuốt trở về. Gì chứ, hắn rõ ràng nói qua sẽ không tức giận….

“Ai bảo ngươi hỏi cái này?!!!” Tịch Viêm hầm hầm rống ta.

Ta sợ tới mức run lên, mếu máo rụt cổ, “Không…. không hỏi cái này…. thế… thế hỏi cái gì?”

“Chiếc khăn lụa kia! Ngươi không muốn hỏi xem chiếc khăn kia là ai tặng ta sao? Tại sao ta phải cẩn thận cất giữ?”

“Ta cảm thấy được cái này không cần phải hỏi ngươi mà….” Ta trước khi ngủ đã quyết định, sáng mai phải đi hỏi Phúc Bá, hắn nhất định sẽ biết, cần gì phải mạo hiểm đi hỏi Tịch Viêm chứ?

“Không cần phải? Ngươi không hề để ý?” Tịch Viêm túm hai vai của ta, vẻ mặt buồn bã. Ta nhất thời vạn phần đau lòng, vì làm hắn vui vẻ một chút, vội vàng liên tiếp nói: “Ta hỏi, ta hỏi, chiếc khăn lụa kia là ai đưa cho ngươi vậy?”

Tịch Viêm không nói gì nhìn ta hồi lâu, đột nhiên thả tay xoay người nằm xuống, quay lưng về phía ta, lạnh lùng nói: “Cần gì miễn cưỡng như vậy? Ngủ đi.”

“Tiểu Viêm…. Ngươi vừa mới nói sẽ trả lời ta thôi….”

“Ta hiện tại lại không muốn nói cho ngươi biết.”

Đứa nhỏ này sao lại tùy hứng như vậy? Ai dạy chứ? Đều là tỷ tỷ không tốt….

“Tiểu Viêm…….”

Mềm giọng gọi hắn, lay lay bờ vai hắn, không để ý tới ta. Tịch Viêm tuy rằng quản giáo ta nghiêm khắc, nhưng rất ít khi thực sự tức giận, cho nên mỗi lần hắn thực sự tức giận ta đều rất sợ hãi, nhất là lúc không biết hắn vì sao lại giận.

“Tiểu Viêm….” Ta lại lay lay, nước mắt chảy xuống một giọt, rơi trên gối đầu ngay bên cạnh tai Tịch Viêm, thực lãng phí. Nhanh chóng vươn đầu ra thêm một chút, giọt thứ hai chuẩn xác rơi trên mặt Tịch Viêm, tiếp đến là giọt thứ ba, giọt thứ bốn, giọt thứ năm…….

Đến giọt thứ chín, Tịch Viêm rốt cuộc chịu không nổi xoay người ngồi dậy, thở dài, im lặng nhìn ta.

“Tiểu Viêm….” Ta nhào vào trong lòng hắn, níu vạt áo hắn lau mắt. Mềm lòng nhanh lên! Mềm lòng nhanh lên!

Hai cánh tay buông thõng của Tịch Viêm chậm rãi nâng lên, vòng quanh cơ thể ta, dần dần siết chặt. Bên tai nghe được hắn lẩm bẩm: “Ngươi đấy…. thật sự là thua ngươi….”

“Chỉ cần ngươi không giận, ta nhất định sẽ thật nghe lời, ăn ít đồ ngọt, ăn nhiều cơm….” Ta nói ra điều kiện xa xỉ để trấn an hắn. Tịch Viêm mặc dù đã là gia chủ, nhưng dù sao vẫn là hài tử của ta, có đôi khi cũng cần phụ thân dỗ dành.

Tịch Viêm khóe miệng hơi hơi nhếch lên, “Ngươi cho là…. chỉ cần ngoan ngoãn ăn cơm ta liền vui vẻ thỏa mãn sao?”

“Ngươi còn muốn thế nào thì nói đi, chỉ cần ngươi vui vẻ, muốn gì phụ thân cũng sẽ nghe theo ngươi.”

“Nếu ta muốn ngươi thì sao?”

“Muốn ta cái gì?”

“Muốn người của ngươi, muốn ngươi hoàn toàn thuộc về ta.”

“Hoàn…. hoàn toàn?” Ta có chút khó xử, “Thế không tốt lắm đâu, chẳng lẽ muốn đem Tiểu Nguyện và Tiểu Thiên đuổi khỏi Tịch gia? Ta cũng là phụ thân bọn họ mà, làm sao có thể thuộc về một mình ngươi….”

“Ngươi quên ta đã không còn gọi ngươi là phụ thân sao?”

“A?”

“Ngươi vẫn là phụ thân của Tiểu Nguyện và Tiểu Thiên không hề thay đổi, nhưng đối với ta, ta muốn chính là một quan hệ mới, ta muốn ngươi hoàn toàn trở thành tình nhân của ta….”

Dây thần kinh não bắt đầu thắt lại, nghe không hiểu lắm, nhưng mà theo kinh nghiệm trước đây, lời của Tịch Viêm cho dù nghe không hiểu cũng nhất định là đúng, cho nên ta không hề lưỡng lự gật đầu: “Được.”

Ánh mắt của Tịch Viêm đột nhiên trở nên rất sâu, lập tức đem ta ngả xuống giường, đồng thời đôi môi nóng bỏng đè xuống. Một bàn tay vòng ở trên lưng ta cũng luồn vào… luồn vào….

“Tiểu Viêm!” Ta thở hồng hộc kêu, “Ngươi muốn làm gì?”

“Ngươi biết rõ mà….”

Ta ngẩn ngơ, quần áo bị lột xuống một nửa. Nói thật, hắn vừa mới nói xong câu đó, ta liền thật sự biết hắn muốn làm gì….

“Tiểu Viêm, ta là phụ thân ngươi….”

“Hiện tại không phải.”

“Ta đây cũng là cậu ngươi….”

“Cho tới bây giờ cũng không phải.”

“Ít nhất ta còn là một nam nhân đi?”

“Thế thì sao? Ta nhớ rõ chính ngươi nói, nam nhân cùng nam nhân cũng có thể yêu nhau.”

“Yêu nhau là có thể, nhưng nam nhân và nam nhân không thể làm chuyện này.”

“Đừng có ngốc.” Tịch Viêm hôn mạnh ta một cái, “Ngươi thực sự nghĩ rằng sư phụ ngươi và ngoại công chỉ yêu nhau thôi hả? Bọn họ cũng làm chuyện này rồi.”

“Không có khả năng!! Lần cuối cùng ngươi gặp bọn họ tóc còn để chỏm, làm sao ngươi biết được?”

“Phúc Bá nói…….”

“>_<…….” Hóa ra gốc rễ của việc giáo dục thất bại là ở chỗ này. Phúc Bá, ngươi là nguồn gốc của mọi tộc ác.

“Đừng lộn xộn, ta không muốn lần đầu tiên của ngươi có cảm giác không tốt.”

“Nhưng mà….”

“Ngoan, nghe lời, ngươi vừa mới đáp ứng rồi, là ai dạy ta nói lời phải giữ lấy lời?”

“Ta vừa rồi không hiểu ý tứ thực sự của ngươi…. Ah…. Tiểu Viêm, buồn quá, đừng sờ chỗ đó……. A…. Nơi này lại càng không được sờ! Ngươi vẫn là sờ chỗ cũ đi….”

“Thả lỏng một chút, đừng sợ….”

“Ta không sợ, nhưng mà…. ha ha…. thật sự rất buồn….”

“…. Im miệng….”

“….”

Không biết qua bao lâu, ta giãy dụa ra một thân mồ hôi. Từ từ ngừng lại tiếng thở dốc kịch liệt, Tịch Viêm vỗ về lưng của ta, dịu dàng nói: “Mệt à? Hiện giờ ngủ được rồi.”

“Ngủ được rồi? Xong rồi à?”

“Ừ.”

“Kỳ quái, không đau chút nào.”

“……., Lăng, làm sao ngươi biết sẽ đau?! Chẳng lẽ trước kia….”

“Tiểu Kỉ nói.”

“À.” Thở ra một hơi.

“Tiểu Kỉ dám gạt ta, hắn nói sẽ rất đau rất đau rất đau….”

“Hắn không lừa ngươi, không đau là bởi vì ta chưa tiến vào.”

“Cái gì tiến vào? Tiến vào làm sao?”

Tịch Viêm xoa bóp mặt ta, cười cười: “Ta nói rồi, sẽ tiến từng bước một, ngươi về sau sẽ biết.”

“Ờ.”

Nhắm mắt lại, trở mình, nhịn một hồi lâu, ta cuối cùng vẫn nhịn không được.

“Tiểu Viêm, ngươi vừa rồi…. vẫn chưa trả lời vấn đề của ta.”

Làn môi nóng ấm vươn tới nhẹ nhàng hôn, “Ngươi thật sự muốn biết?”

“Ừhm.”

“Ta sẽ không giấu ngươi bất cứ chuyện gì, ngươi đã hỏi, ta sẽ nói cho ngươi biết.”

Ta vội ngồi dậy chăm chú lắng nghe.

“Chiếc khăn lụa kia không phải cho ta, là một người bằng hữu của ta nhờ đưa cho một người bằng hữu khác. Ngươi căn bản không cần để ý, ở trong lòng ta, vĩnh viễn chỉ có một mình ngươi….”

Ta thực cảm động, nhưng mà…., đợi trong chốc lát, phát hiện Tịch Viêm hình như không có ý định nói tiếp.

“Tiểu Viêm,” Nhắc nhở hắn vậy, “Tiếp theo đâu?”

“Hết rồi, hai người bằng hữu của ta ngươi cũng không quen đâu.”

“Hết rồi? Nhưng vấn đề của ta ngươi vẫn chưa trả lời.”

“Ta vừa mới nói rồi còn gì, chiếc khăn kia….” Tịch Viêm đột nhiên ngừng lại, dường như hiểu được cái gì trừng mắt nhìn ta, “Ngươi muốn ta trả lời vấn đề gì?”

“Chính là…. cái đó…. cái…. đường tô giấu ở chỗ nào….”

“Ta không có mua!” Tịch Viêm hung tợn đẩy ta nằm xuống gối, “Ngủ đi!”

Ta sợ tới mức cuộn thành một đống không dám hỏi nhiều, nhanh chóng nhắm mắt lại, ngủ ngủ, thời kì phản nghịch của đứa nhỏ lúc này mới đến không nên chọc tới hắn.

Ngày kế ta dậy thật sớm, giúp Tề mẫu và nha đầu Mai Hương hóa trang thật xinh đẹp, cả nhà giống như lúc tới ồn ào rời khỏi Tô Châu.

Bởi vì quốc sư bị giết, toàn thành giới nghiêm, cửa thành lại được trọng binh canh phòng. Có điều Tịch Viêm là thân sĩ được Lại bộ kinh thành phê chuẩn từ quan mang cả nhà hồi hương, lại là cố giao của Thái thú Tô Châu, cho nên thủ binh chỉ xem xét hành lý qua loa rồi cho qua.

Ra khỏi thành đi về phía bắc ước chừng hai canh giờ, nhìn xem rời Tô Châu đã xa, tinh thần mọi người đều thả lỏng hơn. Ta tựa vào người Tịch Viêm đang đánh xe ngựa, cảm giác lay động rất là thoải mái; Tịch Nguyện cùng Tiểu Kỉ đều ngồi hai xe khác nhau, bắt đầu cãi nhau qua cửa sổ, Trác Phi Văn lúc thì nói giúp Tiểu Kỉ mấy câu, lúc thì khuyên Tịch Nguyện vài tiếng, kết quả hai bên đều không hài lòng, trở thành vật hi sinh; Tề Tề vốn hoạt bát lại vẫn lặng yên không tiếng động, chắc là thuốc phát tác, đang say giấc; Tiểu Thiên từ trên xe ngựa của nó và Phúc Bá ngó sang cửa sổ của ta mời: “Phụ thân, sang xe con chơi niêm tử nhi đi? Một lượng vàng một ván.”

“Được!” Ta cao hứng nhảy dựng lên, mới nhảy được một nửa đã bị gia chủ kéo quay về trong lòng hắn.

“Tiểu Viêm, ta chỉ qua đó một chút xíu thôi….”

“Không được. Tiểu Thiên, đệ chơi với Phúc Bá đi.”

“Nhưng mà Phúc Bá phải đánh xe.”

“Thế tìm nhị ca chơi.”

“Nhị ca cũng đánh xe.”

“Tìm Trác Phi Văn đi chơi.”

“Trác Phi Văn ca cũng đang đánh xe.”

“Tìm Tiểu Kỉ….”

“Tiểu Viêm ngươi điên rồi,” Ta hét lên, “Lâu Kinh Hoài tổng cộng cho nó hai túi vàng để tiêu, ngươi muốn nó cống cho Tiểu Kỉ hết sao?”

Tịch Viêm nhíu mày. Tiểu Thiên mở to đôi mắt trong veo như nước nhìn hắn chờ mong, ta cảm thấy biểu tình đáng thương như vậy rất có lực sát thương, lập tức học theo.

Tịch Viêm quả nhiên chống đỡ không nổi, sau khi do dự hồi lâu đành thở dài nói: “Đi đi, chỉ cho phép chơi một lát, nhanh lên quay về.”

“Ya!” Ta cùng tiểu nhi tử hoan hô đi chơi.

Tịch Nguyện và Tiểu Kỉ vẫn luôn miệng cãi nhau không biết từ lúc nào đã ngừng lại, hai người đều ngơ ngác nhìn về phía chúng ta. Chờ đến khi ta và Tiểu Thiên đã bắt đầu ném cái để quyết định thứ tự, giọng nói của Tiểu Kỉ mới chậm rãi truyền tới.

“Thật không thể tin nổi….” Dựa vào giọng điệu cũng có thể đoán ra vẻ mặt hiện giờ của Tiểu Kỉ tất nhiên là nghẹn họng nhìn trân trối.

“Đúng vậy, làm người ta khó có thể tin được.” Tịch Nguyện không chỉ có không theo lệ thường phản đối, lại còn ra sức tán thành.

“Người thông minh có đôi khi cũng trở thành cái dạng này.”

“Đúng vậy, ta vẫn luôn nghĩ đại ca là hoàn mỹ….”

“Hai người các ngươi không cần phải nói thành như vậy, chỉ cần là người, khó tránh khỏi đều có lúc trở thành ngốc nghếch.” Trác Phi Văn xen vào một câu.

“Phúc Bá, Tiểu Kỉ cùng nhị ca đang nói cái gì vậy, ta nghe không hiểu?” Tiểu Thiên ngơ ngác hỏi.

Phúc Bá hắc hắc cười hai tiếng, cũng không trả lời.

“Cha, ngài nghe hiểu không?”

“Có.”

“Giải thích cho con nghe với?”

Ta cũng hắc hắc cười hai tiếng, “Tiểu Thiên à, đại ca con lúc này là đáng yêu nhất, từ sau khi hắn trưởng thành, rất khó được nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu như vậy, con phải mở to hai mắt, nhìn được bao nhiêu thì nhìn.”

Tiểu Thiên lập tức vươn đầu ra ngoài từ cửa sổ bên cạnh, nhìn chằm chằm Tịch Viêm.

Tịch Nguyện và Tiểu Kỉ tiếp tục ngươi một lời ta một ngữ.

“Xem ra hắn còn không kịp phản ứng?” Tiểu Kỉ chậc chậc nói.

“Hình như đúng vậy.” Tịch Nguyện đáp.

“Kỳ thật sự tình rất đơn giản mà.”

“Đương nhiên, không thể đơn giản hơn.”

“Người nào đó thích vừa đánh xe vừa ôm lão gia xinh đẹp trong lòng….”

“Mãi mãi không bao giờ muốn buông tay.”

“Không ngờ có kẻ phá đám, tiểu khả ái sang đây muốn mang phụ thân đi….”

“Người nào đó đương nhiên không phê chuẩn.”

“Nhưng mà tiểu khả ái và phụ thân cùng dùng ánh mắt chờ mong nhìn lại, yêu cầu kiểu này luôn rất khó làm người ta có thể cự tuyệt.”

“Vậy phải làm sao bây giờ?”

“Làm sao bây giờ?”

Hai người bật cười ha ha, cùng kêu lên: “Nếu không muốn phụ thân đi, vậy bảo tiểu khả ái sang chơi là được!”

Có lẽ là ảo giác, chiếc xe ngựa mà Tịch Viêm đang đánh đột nhiên lảo đảo.

“Đúng vậy,” Tiểu Thiên lẩm bẩm, “Chúng ta có thể sang xe ngựa của đại ca chơi mà.”

Ngoài thùng xe truyền đến tiếng nhịn cười của Phúc Bá.

“Ta trước kia chỉ nghe phụ thân nói qua đại ca trước đây ngẫu nhiên có lúc đầu óc chậm tiêu, không nghĩ tới hóa ra là thật.” Tịch Nguyện khe khẽ nói, thanh âm nhỏ đến người trong phạm vi mười dặm đều nghe được.

“Ta cảm thấy đại gia như vậy mới càng được ưa thích, ngươi xem hắn đỏ mặt anh tuấn bao nhiêu.” Tiểu Kỉ phát ra tiếng cười của ác ma.

“Đại ca trước đây cũng có như vậy sao?” Tiểu Thiên tò mò hỏi.

“Đúng vậy,” Ta vừa ném viên sỏi tròn tròn vừa nói, “Có một lần, mẫu thân hắn bảo hắn đem một chiếc xiêm y bị rách cánh tay trái đưa cho cung nữ tỷ tỷ vá. Hắn đi lấy thì thấy tay trái không rách mà là tay phải. Vì thế nghĩ nghĩ, tìm cái kéo cắt một lỗ to trên cánh tay trái, rồi mới cầm đi, cảm thấy được như vậy sẽ không phải là lấy sai.”

“Ách….”

“Còn có một lần, lúc chúng ta ở lại Thiểm Nam thôn, con và Tiểu Nguyện còn nhỏ. Có một ngày buổi tối đại ca con có việc phải về trễ, cánh cửa đã cài then, đẩy không ra. Hắn liền chèo tường vào, mở cánh cửa ra, rồi lại chèo tường ra ngoài, một lần nữa đi qua cửa vào….”

Còn chưa nói xong, một tiếng rống giận như tiếng sấm đã truyền tới: “Ngươi lập tức trở lại cho ta!!”

Tuy rằng không nói tên, nhưng ta cũng không dám chậm trễ, ngoan ngoãn di chuyển quay về chiếc xe kia, chui vào lòng hắn cười lấy lòng.

Tịch Viêm ngay cả cổ cũng đỏ hồng, không nhìn thấy cả người, không biết màu sắc thế nào.

“Đừng nóng giận,” Ta vỗ vỗ hắn, “Ngươi vẫn đều như vậy cố gắng hết sức đảm đương gia chủ, sự tình gì cũng phải lo lắng vô cùng chu toàn, sợ có gì sơ suất, khiến mọi người gặp nguy hiểm. Vừa mới được hơn hai mươi tuổi, cũng chỉ có vài lần như thế này cười được ngươi, ngươi để cho ta cười nhiều một chút.”

“Có thể cười ta liền vui như thế?” Tịch Viêm lườm ta một cái.

Ta nhào tới ôm cổ hắn, “Không chỉ là vui thôi, ngươi đầu óc chậm tiêu, nghĩa là ngươi đang thư giãn hơn. Ta thích ngươi thả lỏng nhiều một chút, cứ căng thẳng mãi sẽ mang bệnh đấy.”

Tịch Viêm hơi hơi nhếch khóe miệng, đưa tay ôm chặt ta.

Sau đó Tiểu Thiên vẫn chạy qua chơi niêm tử nhi, đại chiến một canh giờ, hai túi tiền ta cực lực phản đối cống cho Tiểu Kỉ hiện giờ đã được cống cho ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.