“Tiểu Hân, cậu có muốn ra ngoài thuê nhà với tớ không?” Đỗ Việt Bân hỏi.
Cảnh Hân đang ăn mì bất chợt nghe người thương nói lập tức hốt hoảng suýt đổ hết nước dùng nóng vào cổ họng. Cậu ho khan vài tiếng, làm bộ bình tĩnh hỏi: “Cậu định thuê nhà hả? Chi vậy?”
Đỗ Việt Bân gật đầu nói: “Bạn cùng phòng tớ ngáy to quá, tối tớ ngủ không sâu đã vậy còn bị làm ồn nên không ngon giấc.”
“À…..”
“Một mình tớ thuê một nhà thì đắt quá nên định tìm người ở cùng để chia tiền ra.” Đỗ Việt Bân vờ bâng quơ hỏi: “Cậu muốn ở với tớ không?”
Cảnh Hân chớp đôi mặt hạt châu thầm nghĩ đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội này rồi, thế là đồng ý luôn.
Cậu thấy đây chính là cái bánh nóng từ trên trời rơi xuống.
Hào hứng quá, Cảnh Hân bận đắm chìm trong thế giới riêng nên không chú ý tới ánh mắt nóng rực Đỗ Việt Bân dán trên người mình.
Đỗ Việt Bân rất độc lập, sau khi lên đại học anh rất ít khi tiền từ nhà mà đi làm thêm ở quán cà phê để trang trải phí sinh hoạt.
Cảnh Hân cũng bắt chước anh chàng dùng tài năng vẽ tranh của mình nhận vài đơn đặt hàng, buôn bán lời chút đỉnh.
Ý tưởng cùng nhau thuê nhà không tệ hơn nữa còn rất tốt.
Hai người tìm nhà ở mấy khu gần đó, chẳng mấy chốc đã thuê được một căn nhà hai phòng đẹp có hướng tốt, mua vài món đồ rồi chuyển tới ở luôn.
Cảnh Hân cứ tưởng hai người ở gần nhau sẽ có chút xung đột nhưng cậu phát hiện ra có lẽ do làm trúc mã mười mấy năm nên hai người đã quá quen với sự tồn tại của đối phương, hoàn toàn không cần phải thích nghi, cuộc sống rất đỗi hài hòa.
Lịch học của ngành mỹ thuật tạo hình không cố định, chiều hôm đó Cảnh Hân tan học sớm nên quyết định đến quán cà phê Đỗ Việt Bân làm thêm ngồi một lát.
Chủ tiệm cà phê này thuê toàn nhân viên đẹp trai nên hấp dẫn rất nhiều sự chú ý của phái nữ.
Đỗ Việt Bân từng nói với cậu vì yêu cầu của quán với nhân viên rất cao nên tiền lương cũng cao hơn quán khác gấp đôi.
Vừa vào tới cửa đã được một anh phục vụ đẹp trai tươi cười chào đón và dẫn đến chỗ ngồi cạnh cửa sổ.
Cảnh Hân nhìn quanh phát hiện ra Đỗ Việt Bân đang vui vẻ niềm nở phục vụ bàn các bạn nữ bên kia. Mấy cô nàng đua nhau đỏ mặt, cậu bĩu môi cảm thấy hơi khó chịu.
“Cậu đã chọn xong chưa?” Nhân viên phục vụ thân thiết hỏi.
Cảnh Hân rõ mấy món trong này như lòng bàn tay, cậu không thèm xem thực đơn đã cười nói với nhân viên rằng: “Phiền anh gọi giúp em một ly Mocha đá và một phần bánh ngọt phô mai, cám ơn.”
“Được, không thành vấn đề.” Nhân viên đáp.
Cậu nhìn Đỗ Việt Bân, Đỗ Việt Bân cũng phát hiện ra cậu bèn quay sang cười, Cảnh Hân vội vẫy vẫy tay.
Một lát sau Đỗ Việt Bân bưng khay tới đặt Mocha đá và bánh ngọt trước mặt cậu.
“Sao hôm nay lại tới đây?” Đỗ Việt Bân hỏi.
Cảnh Hân quan sát anh chàng một phen, cảm thấy Đỗ Việt Bân mặc đồng phục lại càng đẹp trai, nói: “Ừ, vừa giao bài tập xong, hết việc làm nên tới đây tăng chỉ tiêu cho cậu.”
Đỗ Việt Bân cười, đáp: “Ở nhà cậu bớt ăn kem que lại là tiết kiệm tiền cho tớ rồi đó.”
“Xí! Con người cậu sao vậy!” Cảnh Hân chống quai hàm: “Chỉ ăn có hai cây kem que của cậu thôi mà!”
Đỗ Việt Bân cười cong mắt: “Đùa cậu thôi, cậu muốn ăn mấy cây cũng được, chỉ cần đừng ăn hỏng bụng là được rồi.”
“Hừ, bụng tớ tốt lắm!” Cảnh Hân nói: “Tính ra thì cậu sắp tan làm rồi nhỉ, lát nữa có bận gì không? Ra ngoài đi dạo nha?”
Đỗ Việt Bân ngượng ngùng dáp: “Hôm nay không được rồi, trước đó đã đồng ý đi chơi 1 tháng 6 với bạn học, tớ không tiện từ chối.”
“Hả? Cậu lớn chừng này rồi mà vẫn còn đi chơi 1 tháng 6 hả?” Cảnh Hân cực kì ngạc nhiên. Nhưng mà ngẫm lại, chẳng phải cái gọi là đi chơi 1 tháng 6 chính là đi xem mắt sao? Cậu rất giận nhưng không thể nói ra, đành phải chép miệng chua xót nói: “Ờ, vậy cậu đi đi. Chúc cậu tìm được cô bạn gái xinh đẹp, hiền lành, dịu dàng.”
Đỗ Việt Bân sờ đầu cậu, nói như đinh đóng cột: “Tớ chỉ đi cho đủ số thôi, không tìm bạn gái đâu.”
“Tùy cậu.” Cảnh Hân ăn miếng bánh ngọt.
“Đỗ Việt Bân!” Chủ quán gọi.
Cảnh Hân vội hất tay Đỗ Việt Bân trên đầu mình ra, hối anh chàng đi làm việc: “Cậu đi nhanh lên, ăn bánh xong tớ sẽ về nhà.”
Dường như Đỗ Việt Bân không yên tâm về cậu, trước khi đi còn nói: “Ừ, về thì đến căn tin mua chút cơm ăn. Đừng có lười biếng không ăn cơm, tối tớ sẽ cố gắng về sớm, nhớ để cửa.”
“Rồi rồi, biết rồi!” Cảnh Hân đáp.
Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng Cảnh Hân vẫn thấy bức bối, cậu càng nghĩ càng giận. Bản thân mình thương thầm người ta ít nhất là sáu năm, luôn phải lo lắng sợ một ngày nào đó Cảnh Hân dẫn một cô bạn gái về ra mắt, vẫn may là Đỗ Việt Bân không có.
Nhưng điều đó đâu có nghĩa là người khác sẽ không để mắt tới anh chàng, vì vẫn còn độc thân nên Đỗ Việt Bân càng khiến cho nhiều người muốn lao vào.
Mấy chuyện kiểu đi xem mắt thế này, đây là lần đầu tiên Cảnh Hân nhìn anh đi tham dự.
Càng nghĩ càng tức, dứt khoát đến cửa hàng tiện lợi mua mấy chai bia định về nhà vừa coi phim vừa uống.
Chín giờ tối, cậu đã xem hết phim, uống hết rượu, cảm thấy đầu óc quay cuồng, đi trên đất mà cứ như đi trên mây nên dứt khoát ngồi luôn dưới sàn nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cậu nghe thấy tiếng chìa khóa, chẳng mấy chốc đã nghe được giọng của Đỗ Việt Bân: “Tớ về rồi.”
Vừa vào tới nhà Đỗ Việt Bân lập tức ngửi thấy mùi rượu, anh cau mày bước vào phòng khách bắt gặp Cảnh Hân ngồi dưới đất dựa sô pha, mặt đỏ hồng, mắt nhắm nghiền bèn vội hỏi: “Tiểu Hân, cậu uống rượu hả?”
“Ừ!” Cảnh Hân gật đầu.
“Say rồi hả?” Anh hỏi.
Cảnh Hân cố lắc đầu, đáp: “Không say!”
Đỗ Việt Bân thở dài, anh dám chắc rằng Cảnh Hân đã say. Anh đưa tay đỡ dưới nách cậu, kéo lên định đuổi người về phòng ngủ.
Cảnh Hân mơ mơ màng màng cảm thấy có người đang di chuyển mình, lờ mờ đoán được đó là Đỗ Việt Bân song lại gửi thấy mùi nước hoa nữ gay mũi nên trong tiềm thức cậu cho rằng có người đang lấy mất đồ của mình, cứ thế khóc lóc om sòm lăn qua lộn lại.
“Đừng quậy!” Đỗ Việt Bân hết cách đành phải đổi thế ôm lấy vai cậu.
Cảnh Hân mở đôi mắt đờ đẫn nghiêng đầu nhìn Đỗ Việt Bân thật lâu, sau đó cậu ôm lấy má anh để người ta nhìn mình, cười ngây ngô nhắc mãi tên một người: “Đỗ Việt Bân… Đỗ Việt Bân…”
Đỗ Việt Bân đè nén nguồn nhiệt trong người cúi mắt nhìn cậu bạn lùn hơn anh khá nhiều, khẽ đáp “ừ”.
Hai tay Cảnh Hân buông lỏng, khi Đỗ Việt Bân tưởng rằng cậu đã ngoan ngoãn mặc cho anh sắp xếp thì Cảnh Hân bất chợt ôm lấy cổ anh, đè người ta xuống hôn.
Đỗ Việt Bân ngớ người, anh có thể cảm nhận được cánh môi mềm mại của Cảnh Hân đang cọ loạn trên mặt mình. Vài giây sau đầu lưỡi lại chui ra quấy rối khiến môi anh đã ướt lại càng ướt, kèm theo mùi rượu.
Từ nhỏ Đỗ Việt Bân đã thầm thích Cảnh Hân nhưng anh không dám xác nhận suy nghĩ trong lòng cậu nên chưa dám ra tay, nay đối phương không nói nhưng anh đã biết tấm lòng của người ta, hơn nữa bây giờ dê đã đưa tới miệng cọp, anh mà từ chối thì còn gì là đàn ông.
Đỗ Việt Bân xúc động đổi khách thành chủ cắn môi dưới ai kia, nghe cậu hừ khẽ, anh tách miệng Cảnh Hân để đầu lưỡi mình mặc sức xâm lấn.
Nụ hôn khó chia khó rời, mãi đến khi Cảnh Hân bị hôn đến nỗi eo mềm nhũn, chân chẳng còn sức ngồi bệt xuống họ mới tách nhau ra.
Cảnh Hân nhắm mắt, khóe mắt đỏ bừng. Đỗ Việt Bân đỡ eo cậu để kéo người lên, anh hôn mũi Cảnh Hân, khẽ hỏi: “Tiểu Hân, em thích anh không?”
Cảnh Hân say rượu đờ dẫn, mơ màng trợn mắt lắc đầu, rồi lại gật đầu.
Đỗ Việt Bân lại hôn lên trán cậu, đang định nói gì đó thì phát hiện Cảnh Hân đang tựa đầu lên vai mình—— Ngủ.
Đỗ Việt Bân tự nhận mình không phải cầm thú, anh không thể trực tiếp cưỡng hiếp khi đối phương đang trong tình trạng mất năng lực phản kháng được.
Anh đỡ Cảnh Hân về phòng, nhúng khăn nóng lau người cho cậu, đắp chăn xong lại ngồi bên giường hôn môi người ta rồi mới quân tử bỏ ra ngoài mặc cho phản ứng phía bên dưới.
Sáng hớm hôm sau Cảnh Hân choàng tỉnh và lập tức cảm thấy hoa mắt chóng mặt.
Bóp đầu, có thể thấy cậu chẳng nhớ nổi mình về giường bằng cách nào.
Đang ngu ngơ ngồi trên giường cố gắng suy ngẫm thì ký ức chợt ùa về, đó là cảnh cậu chủ động hôn Đỗ Việt Bân.
Bối rối vùi mình vào chăn, Cảnh Hân bất ngờ hét lên “A a a——–”
“Rầm rầm rầm—-” Cửa bị gõ vang.
Đỗ Việt Bân ngoài cửa hỏi: “Sao vậy Tiểu Hân?”
Cảnh Chân chôn đầu trong chăn, ủ rũ đáp: “Không có gì!”
“À, dậy rồi thì ra ăn cơm đi.” Đỗ Việt Bân nói.
Mặc dù Cảnh Hân rất lúng túng nhưng cậu không thể trốn trong này mãi. Cậu ra khỏi phòng ngủ và trốn vội vào nhà vệ sinh, đứng trước gương mới phát hiện ra mặt mình đỏ bừng nên vội vàng lấy nước lạnh rửa, rửa nửa ngày mới ổn hơn được đôi chút.
Mười phút qua đi, cậu ngồi bên bàn ăn, ngượng ngùng nhìn Đỗ Việt Bân đối diện.
Đỗ Việt Bân vẫn bình thường như mọi ngày, vừa ăn sáng vừa xem tin tức.
Thấy cậu như vậy, Đỗ Việt Bân cười khẽ hỏi: “Không ngon hả? Hay là mắc ói?”
Cảnh Hân vội đáp: “Ngon…”
“Vậy thì vẫn còn mắc ói hả?”
“… Hơi hơi.” Đúng là đầu Cảnh Hân hơi choáng váng.
Đỗ Việt Bân chỉ cái chén bên cạnh nói: “Uống chút canh đậu xanh đi.”
“À.” Cảnh Hân thấy Đỗ Việt Bân vẫn bình tĩnh như không có gì bỗng nghi ngờ trí nhớ của mình: Chẳng lẽ đó chỉ là ảo tưởng của cậu thôi?
Thấy cậu lại thả hồn đâu đâu, Đỗ Việt Bân lên tiếng giục: “Mau ăn mấy miếng đi, không ăn lát nữa bao tử càng khó chịu. Nói chứ sao 1 tháng 6 này cậu vui quá vậy? Uống bao nhiêu là rượu.”
Cảnh Hân vừa nghe tới chữ “chuyện lúc trước” lập tức ngẩng đầu nói với anh: “Đừng nhắc tới chuyện đó nữa… Nói chung là, nói chung là không thích.”
“Ồ thật hả.” Đỗ Việt Bân ăn xong trứng gà và bánh trong đĩa bèn gom chén đĩa của mình lại, đứng lên, nghĩ tới chuyện gì đó bèn nhìn Cảnh Hân vài lần.
Cảnh Hân ngơ ngác nhìn lại.
Đỗ Việt Bân chợt thả mâm xuống chống tay lên bàn, tay kia nắm cằm cậu nhìn tới nhìn lui, cúi người lướt qua bàn hôn lên khóe môi cậu rồi đứng dậy.
Anh bảo: “Nhưng mà tớ rất thích đấy.”
Cảnh Hân ngớ người vài giây rồi đột nhiên hiểu ra, mặt cậu đỏ bừng nhưng miệng ngoác tới mang tai cười hì hì theo anh vào bếp, đứng bên cạnh dựa đầu vào tay anh nói khẽ: “Vậy được rồi, tớ cũng rất thích.”