Sáng hôm sau, Ngô Ẩn mơ màng tỉnh dậy, hé mở đôi mắt ra, phát hiện trong mắt ghèn đóng cục một mảng lớn. Đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, nhìn thấy trong gương tròng mắt đỏ ngầu, xem ra lần này bệnh không nhẹ.
Lừ đừ từ trong nhà vệ sinh bước ra, Ngô Ẩn lại nằm xoài úp ngực vào tấm nệm, nhếch mắt lên mới thấy tờ giấy dặn dò mà Văn Hán để lại tối qua: - Cháo ở dưới bếp, ăn rồi hãy uống thuốc! Văn Hán. -
Cái tên này thực sự xem mình là mấy đứa nhóc trong nhà trẻ của cậu ta sao? Chăm sóc mình như thể mình là cháu trai vậy.
Có lẽ là do tác dụng của thuốc, cơn sốt của Ngô Ẩn đã hạ bớt, đầu óc cũng đã có chút tỉnh táo, lết xác xuống bếp, bỗng dưng nhận ra cháo không thấy, đổi lại là một nồi súp hầm nóng, đặt trên bàn ăn còn là một ly nước lọc được che miệng ly và vĩ thuốc hạ sốt.
Ngô Ẩn nhếch miệng cười một cái: - Đây rõ ràng là súp hầm, còn nói là cháo? -
Múc một chén nhỏ bưng tới bàn ăn, cảm thấy mùi vị thực sự rất giống ở ngoài bán, hoàn toàn không giống do Văn Hán nấu. - Quái lạ!!? -
Điều quái lạ tiếp tục xảy ra, bộ quần áo đang mặc trên người...không phải là bộ tối qua mặc. Tuy rằng bị sốt mê man nhưng cũng không tới nỗi bản thân mặc cái gì cũng không biết. Lúc này điện thoại của Văn Hán trùng hợp gọi tới.
"Alo?"
"Ngô Ẩn cậu thế nào rồi?"
"Cũng khá hơn, mà cậu thay đồ cho tôi à?"
Văn Hán ngạc nhiên, "Thay đồ? Không có, tôi nấu cháo xong liền có chuyện gấp phải đi, làm sao thay đồ cho cậu?"
Lúc này Ngô Ẩn nhìn lại chén súp hầm đang nằm trên bàn ăn, một trận rùng mình.
"Cậu chắc là cậu đã nấu cháo chứ?"
"Này? Không phải cậu bệnh đến mức ngay cả cháo là gì cũng không nhận ra? Thôi tôi còn chút việc, sẽ thăm cậu sau."
"Tút tút tút"
------
Tại chỗ của Văn Hán.
"Xin lỗi ngài Chu, lỗi do tôi sơ xuất" Văn Hán một mực nhận lỗi.
Một người đàn ông tóc chẻ ngôi lịch lãm, đeo mắt kính, thân cao hơn một mét bảy mỉm cười đáp lại Văn Hán.
"Lạc Lạc không sao là tốt rồi! Chuyện không ai muốn."
"Xin lỗi ngài là Chu Hiếu Minh?" Một y tá xen ngang hai người họ.
"Vâng! Là tôi."
"Bé Lạc Lạc đã ổn, người nhà của bé có thể vào thăm"
"Cảm ơn"
Văn Hán và Chu Hiếu Minh cùng nhau đi vào phòng bệnh của bé Lạc Lạc.
Lạc Lạc tối hôm qua nhầm tưởng dầu ăn là trà xanh cho nên không thèm để ý nuốt một ngụm lớn vào miệng, cuối cùng tối đến ở trong khu nội trú của nhà trẻ lên cơn đau bụng không rõ nguyên nhân. Vừa nhìn thấy Văn Hán, Lạc Lạc đã nhào đến ôm cậu ta.
"Chú Hán à!!!!"
Văn Hán nặng lòng, "Được rồi, mọi chuyện ổn rồi, Lạc Lạc ngoan, nằm nghỉ nhé."
Chu Hiếu Minh trong lòng lấy làm ngạc nhiên, không ngờ mối quan hệ giữa cậu ta và Lạc Lạc con trai mình lại tốt như vậy.
Thực ra, một nam nhân đi giữ trẻ đã khiến Chu Hiếu Minh rất làm lạ, nhưng lại có được sự yêu mến của trẻ đến mức này, quả thực có chút ngưỡng mộ.
Buổi chiều, Văn Hán cùng Chu Hiếu Minh đi siêu thị mua ít đồ nấu cho Lạc Lạc.
"Cậu Văn Hán, cậu thực sự không cần phải nhọc lòng như vậy, chuyện còn lại cứ để tôi."
Văn Hán cương quyết, "Không được, Lạc Lạc là do tôi chăm sóc ở nhà giữ trẻ, bây giờ xảy ra chuyện, tôi phải trọn trách nhiệm, anh cứ mặc tôi."
Nói xong băng băng đi đến quầy tính tiền.
Chu Hiếu Minh lấy ví tiền ra đã bị Văn Hán cản lại.
"Anh làm gì? Đây là trách nhiệm của tôi hãy để tôi trả! Cho hỏi bao nhiêu tiền?"
Chu Hiếu Minh quan sát cậu ta móc ra một cái ví bị rách viền, bên trong còn vài tờ bạc đều lôi hết ra. Là một người giữ trẻ, tiền lương được bao nhiêu?
Ngồi trên xe hơi trở về bệnh viện, Văn Hán vẫn liên tục cảm thấy tội lỗi, cứ nhìn chăm chăm Chu Hiếu Minh.
"Cậu có vấn đề gì muốn nói?" Chu Hiếu Minh đột nhiên lên tiếng.
"Ngài Chu, liệu anh còn để bé Lạc Lạc cho chúng tôi chăm sóc?" giọng điệu sâu kín.
Ánh mắt Văn Hán dường như rươm rướm, Chu Hiếu Minh cũng có chút khó xử.
"Chỉ là chuyện không may, cậu không cần để tâm, bé Lạc Lạc được cậu chăm sóc rất tốt, tôi sẽ để nó ở lại."
Lạc Lạc từ lâu đã trở nên thân thiết với Văn Hán, được cậu ta chăm sóc hơn ba năm nay, quan sát nó lớn lên từng ngày, tình cảm nhất định không nhỏ. Nghe Chu Hiếu Minh nói như vậy, Văn Hán lập tức mỉm cười, bất giác nhào tới ôm Chu Hiếu Minh ngay trên xe.
"Aaaaaaaa....nhức đầu quá! Cái gì mà lên kế hoạch quảng cáo chứ?"
Vẫn còn chưa hết bệnh, Ngô Ẩn đã vùi đầu vào việc "trãi nghiệm thực hành" mà sếp Trương giao cho từ sáng tới giờ. Tất nhiên, không những không làm được mà khiến bệnh càng thêm trầm trọng. Do mãi mê làm việc, đã quên ăn quên uống, tình trạng mất nước kéo dài, rất nhanh thì ngất đi mà không cần tác dụng phụ của thuốc hạ sốt.
"Bạch" - ngục ngay trên bàn.
10 giờ tối!
Lạc Phong phỏng đoán thời gian uống thuốc và thời gian ngấm thuốc của Ngô Ẩn, hôm qua cũng đã tranh thủ đi đánh lại một cái chìa khoá cửa nhà cậu ta, lúc này nhẹ nhàng mở cửa đi vào. Không gian yên ắng không một bóng người, trên giường không có ai. - Không thể nào! Anh ta không đang ngủ sao? - . Lúc này đề cao cảnh giác cực độ, không thể để bị phát hiện. Đi vòng qua khỏi nhà bếp liền thấy Ngô Ẩn đang ngục ngay bàn làm việc. Dùng tay vỗ vỗ vào lưng cậu ta, không nhận được phản ứng, lúc này ôm lấy cậu ta cõng lên vai đi tới giường ngủ.
Trong lúc thân thể chạm vào nhau, Lạc Phong nhận ra nhiệt độ của Ngô Ẩn so với hôm qua có chút tốt hơn. Điều chỉnh cơ thể Ngô Ẩn gọn gàng trên giường, Lạc Phong mới đi xuống bếp.
Nồi súp hầm chưa vơi được nửa nồi, chứng tỏ cậu ta không nghiêm túc mà ăn, lúc này nội tâm có chút giận dỗi, nhưng vẫn là ra ngoài mua thêm một phần cháo.
Mua xong quay trở về, không thể đánh thức Ngô Ẩn thức dậy mà ăn, làm như thế sẽ bại lộ, đành phải như ngày hôm qua, để cháo vào nồi giữ nhiệt, đặt một ly nước lọc đậy nắp và vĩ thuốc lên bàn, không hề phát hiện vĩ thuốc ngày hôm nay không được dùng tới.
Quay lại giường Ngô Ẩn, Lạc Phong nhận ra tuy nhiệt độ có giảm nhưng sắc mặt lại tệ hơn hôm qua rất nhiều, mặt trắng bệt, môi khô khốc nứt nẻ, mắt quầng thâm, lúc này quan sát kĩ phát hiện cậu ta đang run cầm cập.
- Không ổn rồi! Anh ta bị sao vậy chứ!? Lúc nóng lúc lạnh !!! -
Hối hả chạy đến tủ quần áo lấy thêm một cái áo thun dày và một cái quần dài mang qua mặc cho cậu ta. Vẫn là động tác cũ, đỡ cậu ta dựa vào một bên ngực, chưa kịp làm gì thêm đã bị Ngô Ẩn ôm chầm lấy.
"Tôi lạnh....tôi....lạnh..."
Lạc Phong bị điểm huyệt trong khoảnh khắc đó, máu huyết lập tức chảy ngược.
Ngô Ẩn không ngừng chà xát da mặt vào rãnh ngực của Lạc Phong, liên tục kêu rên
"Lạnh...rất....lạnh..."
Bàn tay luồng ra sau lưng của Lạc Phong cào cấu. Toàn thân run lẫy bẫy khiến từng tế bào của Lạc Phong cũng chấn động theo.
Và bản năng con người mách bảo, Lạc Phong vươn tay đến nhốt cậu ta vào lòng. Trong khoảnh khắc ấy, hắn ta kêu một tiếng "aa..." nhẹ nhàng, cảm giác như từ lâu đã mong ước chuyện này xảy ra, bây giờ đã thành hiện thực, nhưng - tại sao tôi mong muốn chuyện này? -
Ôm cậu ta vào lòng, hơi thở cuồng nhiệt trút ra dữ dội, bàn tay không biết liêm sĩ vuốt ve tấm lưng đang run run của Ngô Ẩn. Lúc này muốn chuyển tư thế, Ngô Ẩn lập tức kháng cự, dùng sức nhào lên ôm cổ Lạc Phong.
"Đừng...đừng đi....tôi lạnh...hự hự"
Lời này làm Lạc Phong bấn loạn, không cần suy nghĩ gì thêm mà tiếp tục siết Ngô Ẩn thật mạnh.
Qua hai lớp ảo mỏng, ngực chạm ngực, má chạm má, nhiệt độ ngọn lửa trong cơ thể chắc có lẽ đã vượt qua cơn sốt của Ngô Ẩn.
Một lúc sau, Lạc Phong giữ nguyên tư thế, lật cả hai xuống giường. Mái tóc đinh cắt ngắn của Ngô Ẩn liên tục ngãi ngứa vào lỗ tai của Lạc Phong.
Trong giờ phút này, Lạc Phong đánh mất lý trí, không biết mình là ai, không biết người mình đang ôm là ai,chỉ biết là mình muốn anh ta, không thể kiểm soát mà tách cơ thể cả hai ra, đè Ngô Ẩn xuống giường, đưa gương mặt mình vào ngửi mùi cơ thể của cậu ta.
Hơi thở nóng phà phà xuyên qua lớp áo thun, kích thích tế bào thần kinh của Ngô Ẩn, lúc này cậu ta mơ màng tỉnh dậy. - Cảm giác này...là ai ? Ai ? -
Phải nhớ rằng cậu ta không hề bị tác dụng gây ngủ của thuốc hạ sốt khống chế, giây phút này Ngô Ẩn hoàn toàn tỉnh táo, biết được có người đang kích thích mình, nhưng cơ thể đến lúc này thực sự đã kiệt quệ vì cả ngày làm việc không ăn không uống, không thể phản kháng, mà thực sự cũng có chút ưng thuận.
Lạc Phong vẫn tiếp tục ngửi. Mấy ngày bệnh tật, Ngô Ẩn không hề tắm, mùi cơ thể vẫn còn vẹn nguyên nồng nặc, Lạc Phong ngửi say mê, cái mùi này bản thân mình sau khi luyện võ của có nhưng sao không quyến rũ như mùi được thoát ra từ nách của Ngô Ẩn.
Ngô Ẩn thấm đòn tận hưởng. Cậu ta lúc này lại nhớ đến hình ảnh của Lạc Phong lúc trước cưỡng ép lột áo mình, lại đang bị kích thích, bây giờ chỉ muốn cái người kia hãy xé áo, bóp cổ mình mà phà hơi thở vào da thịt. Liên tục bức rức trong nhiều phút, mặc dù đang run cằm cặp, nhưng Ngô Ẩn vẫn cố sức kêu rên.
"Cởi....cởi cho....tôi..."
Lạc Phong như điên loạn, lập tức lột áo Ngô Ẩn, cũng lột áo của bản thân, bắt đầu hạ mặt xuống bộ ngực của cậu ta phà hơi.
Lúc này Ngô Ẩn đang gắng sức mở mắt xem người kia là ai, nhưng chỉ thấy được một mảng mờ giống như bị một giọt nước nhỏ vào mắt, nhịn không được gồng tiếng.
"Cậu ...là ai....? Hự "
Lạc Phong nghe xong đột nhiên tự hỏi - Mình là ai? Người đang hỏi là ai? - lúc này giật mình hoảng hốt tách Ngô Ẩn ra trong khi Ngô Ẩn vẫn đang đê mê.
- Lạc Phong mày vừa làm cái gì? -
Vội mặc áo lại định bỏ đi, Ngô Ẩn lại kêu rên trong trạng thái tỉnh táo.
"Đừng đi...quay lại"
Lạc Phong ngập ngừng đôi chút, nghĩ lại vẫn là nên mặc áo quần và giữ ấm cho cậu ta, quyết định vào nhà vệ sinh rửa mặt cho thật tỉnh táo rồi quay lại.
Hơn mười hai giờ khuya, Ngô Ẩn mặc ha ba lớp áo quần, trùm kín trong tấm chăn dày, bên trong mồ hôi đỏ ra như tắm.Lạc Phong ngồi bên cạnh giường, trong lòng rất muốn nằm kế bên ôm lấy cậu ta, nhưng rào cản vô hình nào đó đã khiến tay chân của hắn bất động.