�N THĂM BỆNH - ĐÊM THỨ NĂM (PHẦN 2): KHÔNG ĐƯỢC TẮM!
Trans+Edit: Lytaa
Nguồn: wattpad.com/pinoneverdie
---------
Lời nói của Ngô Ẩn rõ ràng là lọt vào lỗ tai của Lạc Phong, nhưng hắn ta vẫn một mực dùng cái áo thun ba lỗ kia lau nước miếng cho Ngô Ẩn.
Ngô Ẩn thực sự nổi nóng, hất cánh tay của Lạc Phong ra, ngồi bật dậy trên giường.
"Mẹ kiếp! Cậu không nghe tôi nói gì sao?"
Lạc Phong không hề kinh hãi, ném cái áo ba lỗ đã thấm nước miếng của cả hai qua một bên, ngồi dậy nhào đến ôm lấy Ngô Ẩn, Ngô Ẩn lập tức phản cự, càng phản cự càng bị siết chặt. Lúc này Lạc Phong mới nhẹ nhàng, lời nói từ đáy lòng.
"Tôi hỏi anh, lúc hai ta nhìn nhau, anh cảm thấy như thế nào?"
Ngô Ẩn đang vùng vẫy bỗng dừng lại.
"Tôi hỏi anh lúc tôi ôm anh, anh cảm thấy thế nào?"
"Tôi hỏi anh...lúc hai ta hôn nhau anh cảm thấy thế nào?"
Cái gì ôm ? Cái gì hôn ? Ngô Ẩn bây giờ nội tâm liên tục kì thị chối bỏ.
Từng câu hỏi của Lạc Phong vang lên mạnh mẽ vô cùng, nhưng cũng là vì bị một câu của Ngô Ẩn đánh sập.
"Hai ta đều là đàn ông, chuyện này thực sự không thể." trừng mắt lên phản đòn.
Lạc Phong nghe xong đột nhiên mềm nhũn hết cả người, từ ôm siết trở thành thả lỏng toàn thân, đè cả cơ thể của mình lên vai Ngô Ẩn. Ngô Ẩn trong lúc không kịp chuẩn bị tư thế, phút chốc không thể chống được sức nặng cơ thể của Lạc Phong, bất ngờ bị đè ngã nhào lên giường.
Lạc Phong lúc này không biết bị ai nhập, giọng nói và tính cách bỗng trở nên như một thằng nhóc mới lớn.
"Tiểu Ẩn à, ý anh muốn nói chuyện giữa hai ta là chuyện gì mà không thể?"
Vừa nói vừa vùi đầu vào ngực Ngô Ẩn.
Ngô Ẩn bị hỏi câu này có chút cứng họng, bản thân cậu ta không thể nói rằng hai người bọn họ không được tiếp tục ôm ấp hôn hít như tình nhân, bởi vì nếu nói ra, chính là thừa nhận bọn họ đã vừa làm chuyện đó.
- Mẹ kiếp! -
"Tiểu Ẩn à, sao anh không trả lời tôi, giữa chúng ta là gì mà không thể." vẫn tiếp tục trêu chọc Ngô Ẩn. Ngô Ẩn nghe thấy cái giọng điệu này da gà đều nổi rợn lên.
Nhưng vẫn rất khó chịu, dùng lực đẩy Lạc Phong qua một bên.
Lạc Phong bây giờ mới chịu nghiêm túc, lại vuốt vuốt vào mái tóc đinh cắt ngắn của Ngô Ẩn, ôn hoà mở lời.
"Tôi hiểu rõ anh tạm thời chưa thể chấp nhận chuyện này, bản thân tôi cũng còn chưa biết mình đã chấp nhận hay chưa. Tôi không nói hành vi giữa chúng ta là luyến ái, cũng không nói nó là bệnh hoạn. Quan trọng là hai ta cảm thấy thế nào? Nếu không thì chúng ta cho nhau thời gian được chứ?" Cho nhau thời gian cái quái gì? Ngô Ẩn dù thế nào vẫn khó tiếp thu, việc này đến nhanh tới mức khó tin, cho nên cậu ta vẫn một mực im lặng. Chỉ cần sáng mai tỉnh táo lại, mình sẽ rõ ràng với cậu ta, không gặp mặt không tiếp xúc, mọi thứ sẽ trở lại bình thường.
Vẫn còn đang suy nghĩ, Lạc Phong lại lên tiếng.
"Tôi nghĩ bây giờ tốt nhất nên đi ngủ."
Lời vừa mới dứt, lập tức ma mãnh nhào qua ôm Ngô Ẩn.
"Đừng ôm tôi, tránh ra"
Lại càng ôm.
"Tôi nói cậu không nghe sao? Đừng ôm tôi. Hai thằng đàn ông ôm ấp cái gì?" kiên định như trời bể.
"Đều đã hôn rồi anh còn ngại ôm?"
Lại càng ôm chặt.
"Mẹ kiếp! Cậu là tên bí nhân biến thái....thả lão tôn ra."
Thế là đêm ngày thứ tư tưởng rằng êm thắm, cuối cùng giằng co đến tận sáng ngày thứ năm.
Thực ra Lạc Phong không hề ngủ, hắn ta đợi Ngô Ẩn hoàn toàn yên giấc liền buông cậu ta ra, đắp chăn kĩ lưỡng xong, thay quần áo đi ra ngoài. Bộ đồ mới được giặt xong không được mấy tiếng, lúc này vẫn còn ẩm, Lạc Phong cũng đành phải mặc vào.
Buổi sáng ngày mưa bão vốn đã khá lạnh, một thân quần áo ẩm lại càng lạnh hơn, nhưng thể trạng của Lạc Phong vẫn rất đỉnh đạc, năm giờ sáng đã thong dong đi bộ mua cháo cho Ngô Ẩn.
Bởi vì khu dân cư ở đây Lạc Phong không quen thuộc, mất hơn một tiếng đồng hồ mới tìm được chỗ bán cháo ưng ý. Chủ quán vừa mở nắp nồi cháo, hơi nóng liền toả ra ấm áp vô cùng.
"Chủ quán cho một phần cháo tai vị."
"Được được, có ngay"
Trong lúc chờ chủ quán cháo múc cháo vào bịch, Lạc Phong tranh thủ quan sát khung cảnh buổi sáng ở nơi đây. Được một lúc đột nhiên trông thấy vụ ẩu đả ở đằng xa, vội chạy tới can thiệp.
"Ngươi còn bén mãng xung quanh lão đại của bọn ta thì liệu hồn."
"Mấy vị huynh đệ, các anh có lộn không...là đại ca của các anh đeo bám tôi, muốn đánh thì quay về đánh đại ca của các người đi..." một tiểu tử mặt mũi sáng sủa bị đám người kia hành hung.
"Ngươi dám!?"
Một cú đấm bay tới gương mặt của tên tiểu tử này....cậu ta đã buông xuôi chịu đòn....cuối cùng bị một một cước của Lạc Phong ngăn lại.
Tất nhiên, tôi nghĩ các bạn đọc giả cũng sẽ đoán được....
Một trận đánh một chọi tám diễn ra.
Tên tiểu tử kia đứng bên ngoài kêu hô.
"Đúng vậy! Đánh chết hắn! Soái ca, đánh chết hắn...."
"Đằng sau, phía sau lưng của anh..."
Lạc Phong đột nhiên giơ tay xin dừng, đám côn đồ kia cũng không hiểu vì sao dừng tay. Lúc này quay về phía tên tiểu tử kia.
"Này nhóc, cậu có thể giữ trật tự một lúc không?"
Tên tiểu tử này nghe xong mặt đần thối ra, chắp tay xin lỗi."À...thật ngại quá. Các anh cứ đánh tiếp...thành thật xin lỗi."
Yahhhhh....trận đấu lại tiếp tục.
"Binh"
Tôi đoán các bạn đọc giả cũng đoán được người thắng là Lạc Phong.
"Rút....rút quân..."
Tám tên côn đồ tháo chạy.
"Soái ca à, anh thật tài á..."
Tên tiểu tử kia bám víu lấy Lạc Phong đến tận quán cháo không buông. Ánh mắt liên tục ngắm nhìn vẻ phong trần bụi bặm của hắn. Đến khi Lạc Phong tính tiền xong rồi vẫn còn lẻo đẻo đi theo.
" Soái ca à anh tên gì? Anh làm nghề gì?" hớn hở tươi cười.
Lạc Phong vẫn im lặng.
"Sao anh không nói gì?"
Nói xong lập tức giơ tay lên hươ hươ trước mặt Lạc Phong, Lạc Phong lập tức thấy phiền, vươn bàn tay ra chụp vào mặt tên tiểu tử kia ném hắn qua một bên, sau đó bước đi thật nhanh.
Tên tiểu tử loạng choạng một chút thì đứng dậy.
"Này soái ca, tôi là Nghiêm Chí Kiên, sớm ngày gặp lại nhé. Anh có nghe thấy không? Hẹn ngày gặp lại..."đứng phía sau hét lớn.
....
Lạc Phong lúc quay trở lại căn chung cư của Ngô Ẩn, lập tức đi vào trong bếp.
Lúc này đã hơn 8 giờ sáng, Ngô Ẩn cũng lọ mọ thức dậy, nghe tiếng lục đục trong bếp liền đi xuống kiểm tra, thấy Lạc Phong toàn thân quần áo ẩm ướt chưa khô, lại còn đang dùng cái nồi nhiệt của nhà mình để hâm cháo, đứng ở phía sau lên tiếng cạnh khoé.
"Hắc, tuỳ tiện ra vào nhà của tôi, còn sử dụng đồ dùng trong nhà tôi, sao cậu không mang theo vali đến đây luôn cho tiện?"
Lạc Phong có chút giật mình, nghe xong câu đó liền dừng động tác trong tay.
"Tôi vừa mua cháo về, anh hãy ăn đi đã."
Ngô Ẩn cũng thuận theo mà ngồi xuống bàn, vì dù sao đây cũng là giang sơn của trẫm, có tuỳ tùng hầu hạ như vậy cũng tốt.
"Sao không vào thay đồ? Mặc đồ ướt không thấy khó chịu?" Ngô Ẩn thuận miệng hỏi.
Lạc Phong vừa hâm cháo vừa nghiêm túc mà nói, "Không cần thiết, một lúc nữa sẽ về nhà."
Ngô Ẩn lên tiếng mỉa mai, "Cậu còn biết thân biết phận mà về nhà?"
Múc ra một chén cháo thật nóng, mang đến đặt trên bàn ăn cho Ngô Ẩn, Lạc Phong khoan thai nhìn vào gương mặt chưa rửa của cậu ta mà đáp lời.
"Về nhà rồi mới đem vali tới đây được chứ!"
Ngô Ẩn hai mắt rực đỏ lửa tức, không ngờ rằng miệng mồm của cái tên bợm trợn này lại giảo hoạt như vậy.
Đáng lẽ ra cậu ta sẽ không ăn cháo do Lạc Phong mua về, nhưng thực sự bản thân thì lười, bên ngoài thì vẫn lác đác mưa, quan trọng hơn hết là cháo ngon đã dâng tới tận răng, còn có thể từ chối? Lúc này đành phải ngậm cục tức mà nuốt cháo.
Quả nhiên nam nhân chí khí hơn người, đúng mười giờ tối, Lạc Phong kéo một chiếc vali to tiến về căn chung cư của Ngô Ẩn. Tự do dùng cái chìa khoá copy mà mở cửa, tiến thẳng vào bên trong, mở vali ra treo từng cái áo cái quần của mình vào chung tủ với Ngô Ẩn.
Ngô Ẩn đang nằm trên giường quan sát mọi diễn biễn xảy ra chưa đầy năm giây, lúc định hình được sự việc gì đang xảy ra, Lạc Phong đã kéo cái vali trống không lại, ném nó vào góc tường.
Xong!
Ngô Ẩn há mồm trợn mắt chưa khép lại được.
"Aaaaaaaa....chó má! Cậu biến ra khỏi nhà tôi ngay!"
Ngô Ẩn lập tức chạy ra cửa, Lạc Phong nhanh chóng cản lại.
"Định làm gì?"
"Gọi bảo vệ!"
"Tôi đã liên hệ bác Xiễm trước cả anh rồi!"
"Tôi báo cảnh sát."
Nghe đến đây Lạc Phong lập tức đè áp Ngô Ẩn vào cánh cửa, dùng mũi chạm vào mũi của cậu ta.
"Anh nỡ báo cảnh sát sao? Nếu cảnh sát bắt tôi, tôi sẽ ngồi tù vì tội xâm nhập bất hợp pháp, lúc đó tôi sẽ có cuộc sống như cực hình, rất đau khổ, rất tủi nhục, Ngô Ẩn anh làm như vậy chẳng phải quá nhẫn tâm, tiểu Ẩn...."
Tuy nói vậy, nhưng lòng Lạc Phong lạc nghĩ: anh rõ ràng sáng nay câu đáp tôi dọn đến đây ở với anh, lúc này còn giả vờ!
Ngô Ẩn nghe Lạc Phong lãi nhãi liên hồi, hơn nữa còn biết rõ, thân thủ của mình không bằng hắn, một khi hắn đã không cho mình bước ra khỏi cửa, mình có chống cự cũng vô ích. Cuối cùng cũng chịu thua, nhăn nhó quay về tủ quần áo lấy ra một bộ đồ.
Lạc Phong cũng lập tức ngăn lại, vẻ mặt rất gắt gao nghiêm túc.
"Lấy quần áo làm gì?"
Ngô Ẩn tức điên, "Chó má! Không biết xấu hổ kéo vali đến nhà tôi rồi bây giờ muốn ngăn cản sinh hoạt của tôi? Trẫm đây muốn đi tắm, nhà ngươi cản được sao?"
Lạc Phong vô cùng kinh hãi.
"Không được, không được tắm! Anh còn đang bệnh."
Ngô Ẩn thấy phiền, "Tôi đã hết bệnh từ sớm, mau tránh ra."
Lạc Phong vươn cánh tay ra cản đường Ngô Ẩn, giọng điệu cực kì nghiêm túc.
"Hết bệnh cũng không được tắm!"
Ngô Ẩn kiên quyết nhưng vẫn bị cánh tay của Lạc Phong cản lại không lối thoát.
Dường như là bị ức chế tới tột độ, gào lên một tiếng vang trời dậy núi, ngồi sạp xuống sàn nhà bất lực.
"Con mẹ nó cậu rốt cục muốn cái gì? Tôi đã bốn ngày không tắm, rất ngứa ngáy khó chịu...."
Lạc Phong lúc này hai mắt sáng rực -bốn ngày chưa tắm? -. Suy nghĩ một lúc liền nói.
"Anh thực sự muốn tắm?"
"Fuck! Còn phải hỏi câu này?" ngẩng mặt lên chửi bới.
"Được rồi!"
Năm phút sau!
"Chó má nó! Cậu làm cái con mẹ gì? Tránh xa tôi ra...!!!!"
Lạc Phong đè Ngô Ẩn xuống lột đồ.
"Anh để tôi ngửi mùi cơ thể bốn ngày chưa tắm của anh một lúc rồi sau đó muốn làm gì cũng được.."
"Cái gì? Tên bệnh hoạn, tránh ra.."
Mặc dù ra sức chống đỡ, nhưng áo quần của Ngô Ẩn đều đã bị lột sạch, chỉ để lại quần lót. Lạc Phong đưa mũi tới ngửi nách, ngửi cổ, ngửi rãnh ngực, chỗ nào phát tiết ra mồ hôi hắn ta đều ngửi đến mê say. Ngô Ẩn bị hơi thở nóng ấm, làn da thô ráp của Lạc Phong cọ xát một hồi...... cũng bắt đầu buông lơi....