10 Số Thập Phân

Chương 27: Một bên đại nạn, một bên thống khoái



Trans+Edit: Pino - Lytaa

Nguồn: wattpad.com/pinoneverdie

---------

- Lão ta nói đúng, không ai quan tâm mình, sẽ không ai tới cứu giúp mình. Văn Hán, Tiểu Thanh, Lạc Phong, sẽ không còn ai đến tìm mình, không còn ai,.....-

Trong lúc tận cùng của tuyệt vọng, Ngô Ẩn đột nhiên nhìn thấy cái điện thoại di động của mình đang nằm trên tủ đầu giường.

Điện thoại !!! Ngô Ẩn hai mắt rực sáng.

Lão Xiễm do đắc chí, nghĩ rằng đã khống chế được Ngô Ẩn, nên lơ là không để ý tới cái điện thoại của cậu ta vẫn đang nằm trên tủ đầu giường.

Khoảng cách giữa cái giường và cái tủ thực chất không xa, chúng gần như là sát bên nhau, nhưng với tình trạng bị trói tứ chi như thế này cậu ta không có cách để với tới.

Không được! Cái điện thoại là cơ hội duy nhất của mình lúc này.

Khi người ta bị dồn vào ngõ cụt, khả năng của bản thân mới đạt tới mức độ cao nhất. Ngô Ẩn gồng hết hai tay hai chân, cố gắng rung chuyển cái giường, để cho mép giường đập vào cái tủ. Dẫu biết đây là trò hên xui, nhưng nhất định phải thử. Một là điện thoại sẽ vì rung chuyển rớt vào giường của mình, cơ hội thoát thân tăng thêm một chút, hai là điện thoại rớt xuống đất, đường đi tới cõi chết ngắn lại một đoạn.

"Két két" tiếng chân giường ma sát vào sàn nhà kịch liệt.

"Cạch cạch" mép giường đang được Ngô Ẩn dùng hết sức điều khiển, đập vào cái tủ đầu giường.

Mồ hôi tuôn ra như "suối chảy mưa nguồn", vẫn chưa thấy điện thoại nhúc nhích. Thở hồng hộc một lúc, Ngô Ẩn gần như đã không còn sức lực, mắt đã muốn nhắm lại.

Không được! Không được ngất vào lúc này! Ngô Ẩn, mày phải thoát khỏi đây, phải gọi người tới ứng cứu.

Một khoảnh khắc cực hạn ập tới, Ngô Ẩn dùng phần sức còn lại lắc mạnh cái giường.

"Rầm"... một nửa cái điện thoại đã trượt ra khỏi cái tủ.

Nhận thấy có chút hy vọng, Ngô Ẩn nhanh chóng bắt ép bản thân phải tỉnh táo, thêm một cái nữa.

"Rầm"

Một cái nữa

"Rầm"

Thêm một lần nữa.

"Rầm"

Điện thoại rơi xuống...

"Cốp"

....rơi trúng vào má của Ngô Ẩn.

Khoảnh khắc điện thoại rơi vào mặt cậu ta, Ngô Ẩn mệt như muốn ngừng thở, nhịp tim thắt lại vì hoảng loạn chưa từng ngơi nghỉ, nhưng cơ hội thoát thân đang cận kề, không thể bỏ cuộc!

Lúc đầu dự định sẽ dùng mũi để điều khiển màn hình cảm ứng. Thế nhưng mà...

- Mẹ kiếp! Sao mình lại cài đặt chế độ bảo mật bằng vân tay trên điện thoại chứ? Khốn thật! Kẻ nào đã nghĩ ra phương cách bảo mật này? Mẹ nó, đúng là chức năng ăn hại. -Giữa lúc sinh tử, còn có thể dành chút thời gian và sức lực mắng chửi nhà sáng tạo công nghệ bảo mật vân tay của công ty Apple, quả nhiên là Ngô Ẩn.

Lúc này tập trung tinh thần cao độ, vận dụng khí lực, hất gương mặt một cái, điện thoại văng tới chỗ bàn tay trái. Dùng các ngón tay vươn rakhều khều, cuối cùng cũng cầm được điện thoại trên tay. Không cần suy nghĩ, người có thể tới cứu mình, chỉ có thể là cảnh sát. Vừa định bấm số cảnh sát, màn hình cảm ứng vô tình bị loạn phím, bấm chọn nhầm số liên lạc gần đây nhất, mà người cậu ta liên lạc gần nhất chính là Lạc Phong vào tối qua.

Kiếp nhân sinh, được làm con người, một trong những điều đáng ghi hận nhất chính là đại sự sắp thành lại bị đạp đổ. Ngay lúc này, lão Xiễm bất ngờ quay trở lại vì hắn ta bỏ quên cây côn bảo vệ.

Lúc này nhìn thấy Ngô Ẩn đang cầm điện thoại trên tay, màn hình đang hiển thị gọi cho ai đó, nhanh chóng đóng cửa rồi xông tới.

Ngô Ẩn trong khoảnh khắc chớp nhoáng đó cũng không còn có thể tắt cuộc gọi mà chuyển sang bấm số cảnh sát, chỉ mong người đang được gọi kia mau chóng bắt máy, mặc dù đang bị bịt miệng, nhưng hứ hứ vài tiếng ít ra cũng khiến người kia biết được mình đang gặp nguy hiểm.

Làm ơn, bắt máy đi!

Làm ơn,....

"Tít" điện thoại đã lọt vào tay lão Xiễm.

"Aaaaaaaaa" Ngô Ẩn gào thét.

Lão Xiễm vì tức giận nên đã dùng đế giày đạp thẳng lên những vết thương chằng chịt trên người Ngô Ẩn.

"Thằng bần tiện! Dám giở trò? Chó má!"

Lão ta vung thêm một quyền đấm Ngô Ẩn ngất xỉu. Sau đó cởi trói cho cậu ta, đem cậu ta dựng lên trói chặt vào khung cửa sổ lớn, tách biệt cậu ta với mọi đồ vật xung quanh, tư thế bị trói giống như tượng chúa Giê su bị đóng đinh vào Thánh giá.

"Con chó! Để xem tối nay ta trừng phạt ngươi thế nào!"

...

Lạc Phong đi tới tầm 3 giờ chiều, cuối cùng cũng quay lại khách sạn. Vẫn như cũ, không nói một lời, vẻ mặt không tỏ ra biểu cảm, đưa cho Nghiêm Chí Kiên một phần thức ăn mua được ở một nhà hàng.

"Cậu ăn đi."

Nghiêm Chí Kiên nhận lấy, lòng vẫn còn băn khoăn suy nghĩ, không biết có nên nói cho Lạc Phong nghe là có người gọi điện hay không. Bởi lẽ hắn ta đã căn dặn Nghiêm Chí Kiên, ngoại trừ Đặng Thiên sư huynh, là ai cũng không cần báo lại với hắn. Hơn nữa người này gọi đến một lần rồi không gọi nữa, xem ra không có gì quan trọng gấp gáp. Nhưng vấn đề là khi Nghiêm Chí Kiên gọi lại thì nằm ngoài vùng phủ sóng, thêm vào đó..."Trái đào đáng yêu" này nếu không phải là đặc biệt, người nghiêm túc như Lạc Phong sẽ không lưu tên vào danh bạ như thế. Suy nghĩ một lúc...thôi cứ ăn trước đã.

"Nào nào, tôi thấy anh cứ im lặng mãi thế? Cùng ăn với tôi."

Nghiêm Chí Kiên vội vàng mở các hộp thức ăn ra. Quả nhiên là đồ ăn ở thiên đường Quế Lâm, trông cứ giống như là đồ ăn của thần tiên, hấp dẫn vô cùng.

Khui hai lon bia trong tủ lạnh của phòng khách sạn, Nghiêm Chí Kiên lên tiếng vui vẻ.

"Sao rồi? Anh đã làm gì cô ta?"

Lạc Phong im lặng uống bia.

"Anh vờn cô ta với thằng trai bao kia một trận chứ gì?"

Không gian vẫn im lặng.

"Không lẽ....anh thủ tiêu hai người họ ???" Nghiêm Chí Kiên trợn mắt hoài nghi

Lạc Phong vẫn không nói một tiếng.

Nghiêm Chí Kiên lúc này cho là thật, mặc dù là dân xã hội đen nhưng cậu ta chưa từng giết người, lúc này nhảy cẩn lên hoảng hốt.

"Trời đất ! Sao anh lại giết bọn họ? Sao không thuơng lượng với tôi một chút? Chết tiệt! Tôi đã tiếp tay cho anh gây án, tôi là đồng phạm. Hệ thống camera ở khách sạn đã ghi lại cảnh tôi ở cùng phòng với anh, rồi tôi sẽ bị bắt, sẽ ngồi tù, không thể nào! ...."

Lạc Phong chỉ nhẹ nhàng đưa ra một cái máy ảnh, đặt lên bàn.

Nghiêm Chí Kiên đang luyên thuyên không dứt chợt dừng lại, cầm máy ảnh lên xem. Bên trong chứa hàng loạt những hình ảnh thân mật giữa tiểu Thanh và tên trai bao kia. Lúc này Nghiêm Chí Kiên có chút bội phục, Lạc Phong theo dõi hai người này rong rủi khắp nơi ở Quế Lâm mà không hề mệt mỏi, ảnh chụp cũng phải nói là rất nhiều, cùng một bối cảnh mà chụp hơn mười tấm, những tấm bị mờ đều không chấp nhận. Cảnh du ngoạn coi như không nói, cảnh giường chiếu cũng lén chụp được. Lúc này Nghiêm Chí Kiên bấm tới một đoạn video làm tình giữa tiểu Thanh và gã kia, xem được một đoạn liền sửng sốt thất kinh.

"Mẹ kiếp! Cái tên trai bao này thân hình đẹp quá, coi cách hắn thao con ả tiểu Thanh kìa. Chết tiệt! Ả ta may mắn thật đấy, câu được một tên tốt như vậy."

Nói xong nhìn thấy vẻ mặt của Lạc Phong, biết mình đã làm quá trớn, lúc này mới khép nép nghiêm chỉnh.

"Anh định làm gì với những tấm ảnh này?"

Thực ra chính Lạc Phong cũng không rõ. Hiện tại bản thân mình và Ngô Ẩn đang mâu thuẫn. Bây giờ nếu đem bằng chứng tố cáo tiểu Thanh ra cho Ngô Ẩn xem, cho dù họ có chia tay, cậu ta cũng sẽ căm ghét mình. Hơn nữa làm như vậy thật không đáng mặt đàn ông, không thể tranh đoạt tình ái bằng cách này.

Vẫn còn đang suy nghĩ, Nghiêm Chí Kiên liền lên tiếng.

"Dù sao cũng xong nhiệm vụ, hay là chúng ta đi du ngoạn Quế Lâm một chút, nghe nói nơi đây đẹp như thiên đường, mặc dù giá dịch vụ hơi đắt nhưng rất đáng đồng tiền bát gạo, anh thấy sao?"

Mặc dù không thích, nhưng vì Nghiêm Chí Kiên đã vì mình làm khá nhiều việc, cũng nên để cậu ta thoải mái vui chơi một lúc, lúc này lên tiếng thoả hiệp.

"Nếu cậu không làm trò lố khi đi bên cạnh tôi thì được thôi. Tôi đi lấy xe, cậu cứ thay đồ."

Nghiêm Chí Kiên trong lúc thay đồ vẫn còn đang oán trách việc Lạc Phong để toàn bộ quần áo đẹp của mình ở lại, bây giờ không có bộ nào ra hồn để vui chơi chụp hình. Nhưng không sao, được đi với Lạc Phong soái ca là đã rất vui rồi.

Nghiêm Chí Kiên hớn hở tới mức, đã quên đi cuộc gọi nhỡ từ người có tên "Trái đào đáng yêu"

Hết chương!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.