Sau khi được nhân viên y tế rửa trùng và băng bó vết thương, Ngô Ẩn lúc này mới thở đều đặn.
Chu Hiếu Minh đã sớm về nhà với bé Lạc Lạc, Nghiêm Chí Kiên xong nhiệm vụ cũng đã bỏ đi, chỉ còn lại Văn Hán và Lạc Phong ở lại nơi này.
Vì quá mất sức, Ngô Ẩn nằm xuống liền ngủ mê man. Lạc Phong ở bên trong ngồi ngắm nhìn trạng thái của cậu ta mà lòng khó chịu tột cùng, rất muốn nhét cậu ta vào lòng mà ôm thật chặt, nhưng với tình cảnh thương tích đầy mình như thế này, ngay cả đắp mền cho cậu ta cũng không được, huống hồ chi...
Văn Hán hoàn thành thủ tục nhập viện cho Ngô Ẩn xong cũng nhanh chóng quay lại phòng bệnh, thấy Lạc Phong có vẻ tiều tuỵ nên mới lên tiếng.
"Lạc Phong cậu cứ về nhà đi, tôi sẽ lo cho Ngô Ẩn."
Lạc Phong không đáp lời mà túc trực ngắm nhìn Ngô Ẩn, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị nhưng nội tâm thì như đang có một trận sóng thần.
Văn Hán cũng lặng lẽ nhìn hai người họ, trong lòng tự hỏi một câu: Thân thiết như vậy sao?
Bốn giờ sáng mưa lớn tầm tã, Ngô Ẩn vô tình thức giấc. Mơ mơ màn màn mở mắt ra liền nhìn thấy gương mặt của Lạc Phong đang áp sát đối diện với gương mặt của mình. Hai mắt lại trực tiếp nhìn nhau, lòng Ngô Ẩn như mềm nhũn ra, cuối cùng cũng nhìn thấy lại được ánh mắt quen thuộc kia.
Do Ngô Ẩn không thể đắp chăn vì sợ lớp vải chăn sẽ vô tình động đến vết thương, mà trời lại mưa to, nhiệt độ hạ thấp, Lạc Phong đành phải tự trùm cái chăn lên lưng, leo lên giường của Ngô Ẩn, chống hai cùi chỏ và đầu gối lên giường, nhét cậu ta vào khoảng trống cơ thể của mình, rồi sau đó căng cái mền ra như một cái lều để giữ ấm cho Ngô Ẩn.
Lạc Phong nhìn thấy Ngô Ẩn thức dậy, miệng lập tức nở một nụ cười hiếm thấy. Còn Ngô Ẩn thì không dám tin đây là sự thật, yếu ớt nhắm mắt lại rồi mở mắt ra, Lạc Phong vẫn ở đó, lúc này mới chậm rãi mở miệng.
"Cậu tên gì?"
"Tôi Lạc Phong."
"Sao cậu lại nhìn tôi?"
"Có sao? Tôi thấy anh đang nhìn tôi mới đúng."
Vào khoảnh khắc này, Ngô Ẩn mới dám tin đây là sự thật, lúc này nước mắt không kiểm soát được mà lăn trào, bao nhiêu nỗi sợ hãi trước đó đều tan biến, đổi lại có được cảm giác an toàn tuyệt đối. Lạc Phong chậm rãi hạ sát cái đầu xuống, chóp mũi đã chạm vào nhau, nhưng cuối cùng hắn ta lại hôn vào trán của Ngô Ẩn.
Ngô Ẩn lúc này bất giác mở miệng.
"Một cái nữa."
Lạc Phong kinh ngạc nhìn vào mắt Ngô Ẩn, rồi từ từ hôn thêm một cái vào trán.
"Chóc"
"Cái nữa đi." Ngô Ẩn không biết xấu hổ. Lạc Phong như được bật đèn xanh."Chóc chóc."
Ngô Ẩn lại năn nỉ.
"Thêm cái nữa đi."
"Chóc" nụ hôn không còn đặt lên trán nữa mà chính thức đặt lên môi của Ngô Ẩn. Khác với những lần trước, lần này Ngô Ẩn hoàn toàn ưng thuận.
Khoảnh khắc nhu tình qua đi một lúc, Lạc Phong mới nhìn vào Ngô Ẩn mà nói chuyện.
"Ngủ tiếp đi."
"Không ngủ, tôi sợ tỉnh dậy sẽ không thấy cậu, mà nhìn thấy lão ta." Ngô Ẩn vội vàng đáp lời.
Lạc Phong nghe câu này, lòng chợt thắt lại. Gương mặt tròn tròn đáng yêu của Ngô Ẩn hiện tại vẫn còn toát ra vẻ sợ hãi, Lạc Phong không thể chấp nhận kẻ đã làm ra chuyện này. Nhẹ nhàng dùng răng cắn cắn kéo kéo vào môi trên của Ngô Ẩn để xoa dịu nỗi sợ của cậu ta, được một lúc thì Ngô Ẩn đột nhiên lên tiếng.
"Lạc Phong...mấy ngày qua tôi không có súc miệng."
Nếu là giống mọi khi, với cái kiểu ưa sạch sẽ như Lạc Phong, nghe được câu này đã sớm ném Ngô Ẩn sang một bên mặc kệ cậu ta có bị thương hay không. Nhưng than ôi, cái tên võ sư này có lẽ đã bị "những mùi hôi" của Ngô Ẩn cướp mất linh hồn, câu nói kia như là một lời kích thích, lúc này chuyển từ cắn môi sang hôn sâu.
Văn Hán nằm ở giường kế bên chưa từng chợp mắt, "cảnh tượng kia" đều đã được cậu ta nhìn thấy trọn vẹn.
Lúc này Văn Hán đột nhiên lấy điện thoại ra nhắn tin cho Chu Hiếu Minh.
= Anh thật là không biết lãng mạn! =
Nhắn xong giận dỗi đi ngủ.
Sáng hôm sau mười giờ, Ngô Ẩn thức dậy sau một giấc ngủ đã đời, tinh thần cũng có vẻ phấn chấn hơn hôm qua khá nhiều. Vẫn còn đang mè nheo chưa tỉnh hẳn, chợt nghe thấy âm thanh tranh luận của hai người đàn ông đang đứng trong phòng bệnh của mình.
Chuyện là Chu Hiếu Minh sáng mở mắt ra đọc thấy tin nhắn đó của Văn Hán, thu xếp việc nhà xong liền chạy lên bệnh viện tìm cậu ta.
"Sao lại nhắn tin nói như vậy? Tôi có gì không lãng mạn chứ?"
Văn Hán kiên định. "Có sao? Anh cứ như ông bố độc thân cù lần ấy."
Chu Hiếu Minh đột nhiên không nói gì, lấy điện thoại ra gọi điện.
"Alo, Lạc Lạc à, chú Văn Hán của con đang ăn hiếp ba, chú ấy nói rằng ba không lãng mạn, con phải đứng ra nói chuyện cho ba đấy!"
Văn Hán nhịn không được.
"Anh có nhầm không? Sao lại lấy Lạc Lạc ra uy hiếp tôi hả?"
"Có sao? Chỉ là chúng ta cần người nói lời công bằng thôi mà." Chu Hiếu Minh đáp lời.
Chu Hiếu Minh nhích nhích cặp kính cận lên rất phong cách, sau đó nhẹ nhàng níu bàn tay của Văn Hán, đung đưa qua lại muốn làm hoà
"Anh có thôi đi không? Đang ở trong phòng bệnh đấy!"
Ngô Ẩn chứng kiến, không hiểu chuyện gì, vội lên tiếng.
"Cho hỏi hai người đang làm gì vậy? Đóng kịch à?"
Hai người kia vội vã buông nhau ra, Chu Hiếu Minh đưa nắm tay lên miệng, gượng gạo ho hai cái, còn Văn Hán thì đảo con ngươi khắp phía, không dám nhìn Ngô Ẩn. Đang lúc không biết ứng xử thế nào, Lạc Phong từ bên ngoài đi vào.
Cảm nhận được không khí bên trong có chút bất thường, Lạc Phong nghiêm túc lên giọng.
"Lại có chuyện gì?"
Chu Hiếu Minh cảm thấy tốt nhất nên lui, cho nên nói vài câu thăm hỏi Ngô Ẩn rồi lập tức đi ra khỏi căn phòng. Ra tới bên ngoài còn không quên nhắn tin cho Văn Hán.
= Tôi bây giờ có công viêc. Tối nay nhớ qua chỗ của tôi, Lạc Lạc nhớ cậu. =
...
Văn Hán nhìn thấy Lạc Phong mang cháo đến, biết rõ mình đang là người thừa thải, ngay sau đó cũng đi ra khỏi phòng bệnh.
"Nào, há miệng ra." Lạc Phong đút cháo cho Ngô Ẩn.
Còn Ngô Ẩn thực sự lúc này thấy ngượng, kiểu như đáng lẽ việc đút cháo này phải để mẹ hoặc người yêu làm cho mình, sao lại để cho một vị võ sư biến thái?
"Nhanh! Há miệng ra." Lạc Phong hối thúc.
- Hây da, thực ra mà nói thì hơi ngại á. -
Ngô Ẩn đột nhiên nhớ tới cảnh tượng hôn nhau vào tối qua, lúc này muốn đập đầu vào tường, hoặc giả muốn bị "ngàn tên xuyên thấu", tại sao tối qua có thể làm việc đó với người ta? Người ta vừa cứu ngươi một cái thì ngươi liền đổ đốn như vậy sao? Ngô Ẩn à bản thân mày không thể kiềm chế một chút? Bây giờ còn để người ta đút cháo, mẹ kiếp! Mày nhu nhược như vậy từ lúc nào chứ?...
Lạc Phong thấy nét mặt né tránh của Ngô Ẩn, lúc này có chút khó chịu. Bởi vì hắn ta nghĩ đơn giản, "mỹ nhân" là do tôi cứu, "mỹ nhân" đó phải là của tôi. Cho nên hắn ta lúc này ra sức chăm sóc cho "bảo vật", thế nhưng lại bị từ chối, hỏi làm sao có thể không giận?
Ngô Ẩn vẫn ngậm chặt miệng, Lạc Phong bỏ chén cháo xuống bàn, quay mặt bỏ đi.
Ngô Ẩn trông thấy nét mặt giận dữ của Lạc Phong, vội lên tiếng.
"Này, đi đâu?"
Lạc Phong mặc dù thương yêu nhưng vẫn quay lại quát lên tiếng lớn.
"Đi mua nước hoa quả vị đào, làm sao ?"
Ngô Ẩn nghe xong đột nhiên cười một cái, Lạc Phong làm bộ không thèm quan tâm, nhưng lúc xoay người bỏ đi cũng nhanh chóng nở ra niềm vui ngay khoé miệng.