Từ sáng cho tới chiều, Lạc Phong đã mua không biết bao nhiêu chai nước hoa quả vị đào cho Ngô Ẩn.
"Này, cậu lại đi đâu?" Ngô Ẩn cản ngăn.
"Tôi đi mua nước hoa quả vị đào." Lạc Phong đáp lời.
"Lại mua? Cậu có biết là đã mua bao nhiêu chai rồi không?"
"Chỉ mới ba mươi chai." Lạc Phong nhớ rõ.
Nói xong lại xuống căn tin để mua, bất chấp sự càu nhàu của Ngô Ẩn.
Năm phút sau, Lạc Phong quay về lập tức lên tiếng.
"Anh biết không? Tôi mới nhận ra mình hơi ngốc? Từ sáng tới giờ lên xuống tầng lầu bệnh viện không biết bao nhiêu lần, thay vào đó có thể mua một thùng."
Ngô Ẩn lúc này thất kinh.
"Mẹ kiếp! Cậu ép tôi uống tới khi nào?"
"Tối nay anh cứ uống hết thùng nước vị đào này là được! Ngày mai tôi lại mua." Lạc Phong tỉnh bơ.
Lúc này Ngô Ẩn không thể nghe lọt vào lỗ tai, cả ngày nay đã bị ép uống không biết bao nhiêu chai, kiểu này không chết vì bị lão Xiễm hành hạ, mà là bị tên võ sư này bức bàng quang mà đột tử.
Xé thùng nước vị đào ra, Lạc Phong bắt đầu cầm viết, viết lên năm chữ "Cái này là cho anh" rồi dán vào từng chai từng chai. Nét mặt của hắn ta lúc viết hớn hở tươi sáng vô cùng, còn ngậm đôi môi lại kiểu lém lĩnh mà viết. Mỗi nét chữ đều nắn nót vô cùng, nhưng vẫn xấu như thường.
- Ngô Ẩn, mỗi chai nước này đều là của tôi dành cho anh -
Lạc Phong thì đang tí tửng cầm viết, Ngô Ẩn thì nằm nhắn tin với tiểu Thanh.
- Ngô Ẩn: Anh nhớ em quá.
- Tiểu Thanh: Anh cứ dưỡng bệnh. Sáng mai em sẽ đi máy bay về lại Bắc Kinh.
- Ngô Ẩn: Phải tới thăm anh liền đấy.
- Tiểu Thanh: Được rồi! Anh hãy nghỉ ngơi trước đi. 521
(*): 521: wo ai ni
Lạc Phong quan sát vẻ mặt của Ngô Ẩn khi đang nhắn tin, trong lòng đã đoán được cậu ta đang nhắn tin với ai, đột nhiên nổi sóng dữ. Chuyện xấu của tiểu Thanh biết phải nói thế nào với Ngô Ẩn? Nhìn cậu ta vẫn còn hạnh phúc khi nhắn tin với tiểu Thanh như vậy, Lạc Phong thực sự vô phương. Hiện tại hắn ta không còn quan tâm mình và Ngô Ẩn sẽ thế nào, chỉ nghĩ đến việc Ngô Ẩn khi nhận ra bộ mặt thật của cô ta sẽ đau buồn ra sao.
Ngô Ẩn bất ngờ sảng khoái tốt tâm.
"Mang cho tôi một chai nước vị đào, tôi đang muốn uống đây."
Giống như có được sức mạnh do bạn gái truyền cho, Ngô Ẩn lúc này trông thống khoái vô cùng, vết thương giống như là không còn ở trên người nữa. Lạc Phong mang chai nước đến chỗ Ngô Ẩn, trầm mặt không nói gì, cứ thế cho tới khi cậu ta đi vào giấc ngủ. Chậm rãi đi tới đống chai nước vị đào đã được dán giấy, từng chai được Lạc Phong bỏ lại vào trong thùng.
Sáng sớm hôm sau, có khá nhiều bạn bè đồng nghiệp tới thăm Ngô Ẩn. Chuyện này là do Văn Hán trước đó gọi điện tung tin khắp nơi rằng Ngô Ẩn bị mất tích, cho nên bây giờ biết chuyện, bọn họ nườm nượp kéo tới thăm. Nói chung, chuyện bị người ta giam lõng mưu đồ "hãm hiếp" không có gì đáng khoe khoang, nên cậu ta chỉ nói là bản thân gặp tai nạn ở ngoại ô, không kịp đưa về Bắc Kinh để cấp cứu, điện thoại lại hư nên không thể liên lạc. Dù sao toàn thân cũng đã bị băng bó, không ai có thể nhận ra cậu ta bị hành hạ bằng roi da.
Người ra người vào đã nhiều đợt, rốt cục từ sáng tới giờ Ngô Ẩn chỉ nhìn thấy Văn Hán túc trực, Lạc Phong hoàn toàn không thấy đâu, đáng lẽ giờ này cậu ta đã phải ép mình uống nước vị đào.
Trong lòng thắc mắc nhưng lại không muốn gọi điện, thôi thì coi như Lạc Phong bận việc, không lẽ cứ mãi canh chừng mình?
Ngô Ẩn nhớ rõ người này, cậu ta đã cùng Lạc Phong cứu thoát mình, lúc này cũng tươi cười đáp trả vài câu lịch sự.
"Chào cậu! Thật vui khi cậu đến."
"Khách khí làm gì, chuyện nên làm mà."
Nghiêm Chí Kiên nhanh chóng đi vào, đặt bó hoa xuống tủ đầu giường bắt đầu hớn hở.
"Tôi là Nghiêm Chí Kiên, đồ đệ của sư phụ Lạc Phong."
"Ồ, tôi là Ngô Ẩn." lịch sự đáp trả.
Trong lúc trò chuyện giao tiếp, Nghiêm Chí Kiên không nhìn ra Ngô Ẩn có chút gì là người đồng tính, cũng không nhìn ra cậu ta có điểm gì khiến Lạc Phong một lòng quan tâm như vậy, trong lòng có chút không phục. Một lúc sau khi không còn chuyện gì để nói, Nghiêm Chí Kiên bỗng nhớ ra một việc.
"Thế Lạc Phong đã kể anh nghe sự tình ở Quế Lâm hay chưa?"
Ngô Ẩn thắc mắc.
"Quế Lâm chuyện gì?"
.....
Hơn một giờ trưa, Nghiêm Chí Kiên đã rời đi, Văn Hán cũng đã tới ca làm việc ở nhà giữ trẻ, trong phòng bệnh chỉ còn một mình Ngô Ẩn.
Cánh cửa phòng bệnh đột nhiên hé mở, một âm thanh the thé vang lên.
"Ngô Ẩn à! Sao lại ra nông nỗi này?"
Tiểu Thanh kéo nguyên cái vali chạy ào tới chỗ Ngô Ẩn, vẻ mặt tỏ ra không thể tin vào mắt.
Ngô Ẩn ngắm nhìn bộ trang phục mát mẻ của tiểu Thanh, rồi nhàn nhạt vài câu.
"Em tới rồi? Sao không về nhà tắm rửa thay đồ rồi tới?"
"Thay cái gì chứ? Em là nôn nóng tới đây muốn gặp anh. Em đâu nghĩ rằng anh lại bị thương nghiêm trọng như vậy." tiểu Thanh giọng điệu bi thương.
Ngô Ẩn cũng chỉ cười một cái rồi bảo tiểu Thanh ngồi xuống giường, hỏi han vài câu.
"Em có phải là đi chơi giăng nắng nhiều lắm không? Da dẻ sao lại sậm đen như vậy?" "Hây da, em còn đang bực tức đây. Em dùng loại kem chống nắng của cái tiệm thẫm mỹ Hoa Thiên, hơn hai trăm tệ một lọ, rốt cục lại không có hiệu quả." Cô ta bắt đầu soi làn da của bản thân.
"À phải rồi! Em đi với đám bạn chắc là vui lắm, anh cũng đang nôn nao muốn xem hình em chụp ở Quế Lâm. Lần sau lại đi tới đó, nhưng là chỉ hai ta thôi."
Tiểu Thanh ngay lập tức gượng gạo,
"Chuyện là....hình chụp thì nhiều lắm...tới khi anh rời viện về nhà rồi em sẽ cho anh xem. Haha."
"Ngô Ẩn à, tôi tới rồi đây, xin lỗi anh sáng nay tôi có công việc."
Lạc Phong trực tiếp đẩy cửa đi vào mà không để ý bên trong có người, lúc này nhìn thấy Ngô Ẩn đang nắm tay tiểu Thanh, cảm thấy tốt nhất là nên đi ra ngoài.
"Khoan đã!" Ngô Ẩn lên tiếng cản ngăn.
Lạc Phong cũng dừng lại một chút, giọng nói cố tình ra vẻ thoả hiệp.
"Không cần phải lịch sự, tôi ra ngoài một lúc, hai người cứ tâm sự."
"Tôi nói cậu cứ vào đây." Ngô Ẩn kiên quyết.
Tiểu Thanh lúc này khó chịu ra mặt, nhưng nếu không vì Ngô Ẩn nói với cô ta rằng Lạc Phong chính là người cứu cậu ta, tiểu Thanh đã sớm cạnh khoé mấy câu.
Lặng lẽ đặt hộp thức ăn của Ngô Ẩn lên bàn, Lạc Phong tìm một chỗ để ngồi xuống.
"Chuyện vừa qua thật là cảm ơn anh. Nếu không có anh ra tay giúp Ngô Ẩn trong vụ tai nạn giao thông kia, chắc giờ này anh ấy đã phải gặp nguy. Thật là cảm ơn trời Phật." tiểu Thanh lên tiếng khách sáo.
Lạc Phong không nói gì, lặng lẽ dùng dao gọt cam, tay gọt cam nhưng mắt thì nhìn cô ta đầy khiêu chiến, mỗi đường dao gọt đều ra vẻ nguy hiểm, tiểu Thanh trông thấy cũng không nhịn được mà nuốt nước bọt một cái, tạm thời rút lui.
"Ngô Ẩn à, em muốn về cất hành lý, sẽ quay lại với anh ngay sau đó."
Ngô Ẩn nghe xong, mặt không rõ tư vị, lúc này nhìn sang Lạc Phong.
"Lạc Phong, cậu đưa cái chìa khoá copy nhà của tôi ra đây."
Lạc Phong dừng dao, ánh mắt ngạc nhiên.
"Không cần! Anh quên rằng em cũng có chìa khoá nhà anh sao?" tiểu Thanh lên tiếng.
"Lạc Phong tôi nói cậu không nghe thấy à? Mau giao cái chìa khoá copy ra đây." Ngô Ẩn cường ngạnh giọng điệu.
Lạc Phong đến lúc này, đầu óc xẹt qua muôn vàn suy nghĩ, nhưng không thể làm gì khác hơn, đặt con dao và quả cam xuống, lấy ra từ trong túi quần cái chìa khoá.
"Bẻ đi." Ngô Ẩn bất ngờ ra lệnh.
Ánh mắt hai người họ nhìn nhau, tiểu Thanh cũng không hiểu chuyện gì xảy ra.
"Tôi nói cậu bẻ cái chìa khoá."
Lạc Phong thực sự trong lòng muốn hỏi vì sao, nhưng quả thực uất nghẹn không nói thành lời. Chìa khoá trong tay, ánh mắt lạnh lùng băng giá thu hẹp lại, dùng ngón cái một phát bẻ gãy."Leng keng" tiếng kim loại rớt xuống sàn nhà.
Ngô Ẩn hài lòng, quay sang tiểu Thanh.
"Tiểu Thanh em cũng hãy lấy chìa khoá ra."
"Anh làm sao vậy chứ? Em không thể bẻ gãy chìa khoá giống hắn ta đâu, em..."
"Tôi nói cô lấy chìa khoá ra." hai mắt Ngô Ẩn trừng lên.
Tiểu Thanh lần đầu tiên trong đời thấy được biểu cảm này của Ngô Ẩn, sắc mặt đáng sợ đã đành, kèm theo đó còn là gương mặt đang bị thương rướm máu và băng bó, cảnh tượng rất kinh dị. Không chỉ có cô ta, Lạc Phong cũng là lần đầu trông thấy.
Tiểu Thanh lấy ra từ trong vali túi đeo chiếc chìa khoá bằng đồng sáng bóng, chìa ra trước mặt Ngô Ẩn. Ngô Ẩn lúc này âm thanh từ cuống họng vang lên rõ ràng mạch lạc.
"Đưa chìa khoá cho Lạc Phong."
"Sao chứ?" tiểu Thanh không đồng ý.
Lạc Phong đứng kế bên cũng kinh ngạc.
"Đưa - cho - Lạc - Phong" bốn chữ này vang lên cứng rắn như trời như bể.
Tiểu Thanh tức giận ném chìa khoá qua phía Lạc Phong, hắn ta thân thủ nhanh nhẹn chụp lấy, lúc này cũng không nhịn được.
"Ngô Ẩn anh làm gì vậy?"
Ngô Ẩn lập tức ngắt lời.
"Tiểu Thanh tôi cho cô biết, từ nay về sau chỉ có Lạc Phong được giữ chìa khoá nhà của tôi."
Nói xong, Ngô Ẩn rút ra dưới gối một tờ giấy có ghi một dãy số điện thoại, đưa cho tiểu Thanh.
"Đây là số điện thoại của ngài Hoàng Phách, tôi đã liên hệ ông ta để thuê cho cô một căn hộ, tiền thuê đã đóng trước ba tháng. Đồ đạc còn lại của cô trong nhà của tôi, tôi sẽ dần dần chuyển sang cho cô."
Lạc Phong thần kinh chấn động, dường như hắn ta đã hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng tại sao???
"Ngô Ẩn anh đang nói cái gì vậy? Anh lên cơn sảng sao?" tiểu Thanh lúc này bối rối, nắm tóc gãi đầu liên tục.
Ngô Ẩn mặt không biểu cảm, lại rút ra dưới gối một cái máy ảnh, lạnh lùng nói.
"Cô xem xong những gì trong đây, sẽ biết được tôi có đang nói sảng hay không."
Tiểu Thanh nhanh chóng cầm lấy, đi vào album ảnh chụp, mắt miệng mở to hoảng hốt. Giờ phút này đã bị phát hiện, không thể làm gì hơn, bắt đầu trở mặt.
"Phải! Là tôi bắt cá hai tay đấy! Hài lòng chứ?"
"Xoảng" cái máy ảnh bị cô ta đập nát dưới đất, lòng của Ngô Ẩn cũng theo đó mà thực sự đổ vỡ, lên tiếng mắng chửi
"Cô cút ra khỏi đây cho tôi."
"Được thôi, nếu như anh muốn."
Trước khi đi còn không quên cầm lấy tờ giấy ghi số điện thoại liên hệ với người cho thuê căn hộ kia, nhưng chưa kịp đi ra tới cửa đã bị Lạc Phong chặn lại.
Lạc Phong rất ổn định bình tĩnh, giật cái giỏ xách của cô ta rồi mở ra.
"Mẹ kiếp! Thằng khốn! Cậu định làm gì ?"
Cuối cùng cũng tìm được cái thẻ ngân hàng của Ngô Ẩn, Lạc Phong lên tiếng cảnh báo, âm thanh từ cuống họng phát ra mang đầy nộ thiên.
"Cái chìa khoá nhà là của tôi, cái thẻ ngân hàng này cũng là do tôi quản...."
Chỉa ngón tay về phía Ngô Ẩn.
"....cái người đang nằm trên giường kia cũng là của tôi. Cô còn bén mảng xung quanh cậu ta, tôi bóp chết cô."
Tiểu Thanh giật cái túi xách lại, mắng một câu.
"Các người là lũ điên."
Nói xong xoay người bỏ đi.
...
Lạc Phong vẫn còn thở hồng hộc tức giận, quay mặt lại liền thấy Ngô Ẩn rươm rướm nước mắt nhưng lại không chịu khóc. Không nói gì thêm, nhanh chóng đi tới ép cậu ta dựa vào vai mình. Ngô Ẩn một mực chống cự, cậu ta không muốn tiếp xúc với bất kì một ai ngay lúc này, vừa mới chấm dứt một đoạn tình với bạn gái chuẩn bị đính hôn, cậu ta còn có tâm trạng?
Lạc Phong vì sợ cậu ta vùng vẫy sẽ ảnh hưởng vết thương, liền áp cái mũi thẳng của mình vào mái tóc đinh của Ngô Ẩn, cánh tay choàng qua ôm cậu ta thật vững vàng, cố gắng trấn an.
"Ngô Ẩn! Anh nghe tôi nói! Tôi không muốn thừa nước đục thả câu, tôi chỉ muốn ở bên cạnh làm chỗ dựa cho anh vào lúc này. Anh chỉ việc xem tôi là bạn, xem tôi giống như Văn Hán, được chứ?"
Không gian lắng động một chút.
Một giây sau tiếng khóc oà vang lên cả phòng bệnh.
"Là Nghiêm Chí Kiên nói cho tôi biết...Nghiêm Chí Kiên lấy cái máy ảnh trong túi đeo của cậu ta ra cho tôi xem..."
Ngô Ẩn cắn cái xương cầu vai của Lạc Phong, nước mắt dàn dụa.
Một người sống tình cảm, lại còn nhạy cảm, đối với chuyện này quả thực tổn thương vô cùng.