Ngày xuất hiện, Ngô Ẩn được Lạc Phong dẫn về đến tận chung cư.
Quay lại nơi mình sống sao có chút bối rối. Lần cuối mình ở đây đã từng bị tra tấn hành hạ dã man. Đưa mắt sang phòng bảo vệ, lúc này đã thay một người nhân viên bảo vệ mới, trông trẻ trung hiền hòa, nhưng lòng của Ngô Ẩn chưa từng hạ được bức tường phòng vệ, hiện tại không thể tin ai vào vẻ bề ngoài của họ.
Vào thang máy bấm lên lầu bốn, cánh cửa bị Lạc Phong đánh sập lần trước đã sớm được sửa chữa lại. Ngô Ẩn hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi đút chìa khóa vào trong. Toàn bộ "đồ nghề" của lão Xiễm đã sớm bị cảnh sát gom về làm chứng cứ phạm tội, nhà cửa dường như cũng đã được dọn dẹp, xông rửa, nghe thoang thoảng mùi lá bưởi. Nhẹ nhàng cởi áo khoác ra rồi treo ngay cái móc quen thuộc, Ngô Ẩn đi tới cái ghế salon ngồi xuống thở dài một hơi.
Lạc Phong nãy giờ đi bên cạnh cũng chẳng nói lời nào, nhanh chóng đi vào bếp hâm nóng phần súp rau củ vừa mới mua cho Ngô Ẩn.
Chén súp rau củ vừa được mang ra để trên bàn ăn, Ngô Ẩn đã chạy xuống bếp.
"Anh là mũi chó à? Vừa được múc ra chén là đã xuất hiện." Lạc Phong trêu đùa vài tiếng.
"Lạc Phong!" Ngô Ẩn đột nhiên nghiêm túc kì lạ, khiến hắn ta có chút nhảy dựng trong lòng.
"Sao vậy?"
Ngô Ẩn đứng đó nhìn vào mắt Lạc Phong, miệng nói "khinh miêu đạm tả" (không nghĩ ngợi, không lấn cấn.)
"Tôi muốn gặp lão ta."
Sáng hôm sau, chín giờ, tại nhà giam.
Lão Xiễm và Ngô Ẩn lại một lần nữa đối mặt, nhưng lần này thế thượng phong đã hoàn toàn thay đổi. Mặc dù nhìn thấy bản mặt "ai thiên đao" (độc ác, ác quỷ) của lão ta, lòng Ngô Ẩn "khí bất đả nhất xử lai" (giận run người), tuy nhiên đành phải kiềm giọng.
"Ông ở trong đây thế nào?"
Lão Xiễm mấy ngày ở tù trở nên sơ xác, đầu tóc bị cạo trọc, quầng mắt thâm đen, lúc này lên tiếng rụt rè với Ngô Ẩn.
"Sao cậu còn đến đây?"
Ngô Ẩn vẫn cố thu liễm, nói.
"Ông thực sự là con người như vậy?"
Không sai! Ngô Ẩn đã hỏi câu đó. Trãi qua nhiều chuyện như vậy cậu ta vẫn một mực tin rằng lão ta không phải người xấu. Nhìn thấy ánh mắt chân thành hiền hòa của Ngô Ẩn, lão Xiễm đột nhiên thay đổi sắc mặt, nước mắt lưng tròng.
"Phải...bác là một tên xấu xa, bần tiện. Nhưng bác hoàn toàn không muốn. Bản năng con người bên trong bác luôn là như vậy, chuyện ái dục bác thèm khát làm đối phương đau đớn về thể xác. Bác dần dần mất đi lý trí, không thể kiểm soát hành động của mình...Ngô Ẩn..bác xin lỗi...bác xin lỗi..."Lão ta khóc cạn nước mắt, ướt đẫm bộ râu đã lấm tấm những sợi bạc. Chỉ khi ngồi vào cái ghế giam lõng của tù đày con người ta mới nhận ra nhiều điều lầm lỗi. Ngô Ẩn mặc dù rất thương tâm, ông ta già thế này rồi còn có thể chịu nổi cảnh tù ngục? Nhưng những gì ông ta làm với mình, với hai người con trai của ông ta chính là trời đất không dung. Một khi đã không thể kiểm soát được chính mình, hãy để cảnh ngục giúp ông ta kiểm soát.
Thực sự trong lòng còn một việc muốn hỏi, nhưng là đàn ông, hỏi việc này lại thành ra quá mất mặt, mà nếu không hỏi thì cả đời không yên, bấm đầu ngón tay vào vải quần một hồi lâu, Ngô Ẩn cuối cùng cũng mở miệng.
"Ngày đó ông bỏ thuốc mê...ông...đã làm gì tôi sau đó?"
Lạc Phong nghe xong có chút không hiểu, những gì hắn ta biết chỉ là Ngô Ẩn bị khống chế và bị hành hạ, chưa từng nghe qua chuyện gì liên quan đến thuốc mê. Lúc này lòng của hắn ta đột nhiên khó chịu.
"Chuyện gì? Chuyện gì mà thuốc mê? Mẹ kiếp sao tôi không biết?"
Lạc Phong định vung tay đến đập nát tấm gương phân cách, nhưng vẫn là bị cảnh sát khống chế.
"Cậu còn làm loạn tôi đuổi cậu ra khỏi đây."
Lão Xiễm cũng một trận hãi hùng, bình tĩnh được một lúc mới bắt đầu vén nước mũi mà nói.
"Ngô Ẩn, ngày đó bác hoàn toàn chỉ dùng gậy để đánh cháu bị bầm, vì chưa nghĩ ra kế hoạch chu toàn, mà lại muốn hành hạ cháu, cho nên bác phải làm ra chuyện đó để tạm thời thỏa mãn, ngoài ra không còn làm gì khác xâm hại đến tự trọng và danh dự của cháu...bác xin thề...Bác chỉ thực sự làm được 'chuyện đó' khi mà bác thuần phục được đối phương mà thôi..."
Lạc Phong lại ồn ào, hai mắt trợn lên giận dữ đỏ chót.
"Chó má! Những gì ông làm còn chưa đủ xâm hại danh tự và tự trọng của anh ta sao? Còn muốn làm gì nữa..."
Ngô Ẩn đột nhiên nắm tay của Lạc Phong, ý bảo hắn bình tĩnh, vẫn không dám nhìn thẳng vào gương mặt của lão Xiễm, nói.
"Đó là tất cả những gì tôi muốn biết. Chào ông, bác Xiễm!"
Lúc đi trên đường về, Lạc Phong vô cùng khó chịu trong lòng, đi phía sau Ngô Ẩn mà cứ nhìn vào cặp mông của cậu ta, đôi lúc không nhịn được nên lấy tay bóp bóp vào giữa phố muốn kiểm tra, hành động này lại chọc điên Ngô Ẩn.
"Cậu còn làm như vậy tôi đá cậu vào đồn cảnh sát có tin không?"
Lạc Phong nghe xong, miệng đầy bỡn cợt.
"Tôi làm gì mà phải vào đồn cảnh sát? Chẳng lẽ cậu nói tôi bóp mông cậu?"
Ngô Ẩn không thèm nói nữa, biết rõ đôi co với cái tên này chỉ mỗi phí sức, đành bỏ đi thật nhanh. Mà Lạc Phong đâu phải là loại đùa một chút rồi xong? Hắn ta nhanh chóng chạy theo bóp mông Ngô Ẩn cho bằng được, bất chấp ánh mắt của người đi trên đường, còn Ngô Ẩn thì mắng chửi suốt đoạn đường đi về.
"Mẹ kiếp! Cậu có thôi đi không? Bóp mông đàn ông không thấy xấu hổ sao?"
"Xấu hổ gì? Liếm tinh dịch cho anh tôi còn liếm được nói chi là bóp mông?" Lạc Phong dõng dạc.Ngô Ẩn nhanh chóng bịt miệng Lạc Phong, mắt lấm la lấm lét nhìn người qua lại, lên tiếng mắng chửi.
"Ban này ban mặt giữa phố phường mà cậu lớn tiếng nói mấy lời như vậy, cậu không xấu hổ, nhưng tôi xấu hổ."
Lạc Phong nhất quyết không ngưng, mặc dù bị bịt miệng vẫn cố la lên mấy tiếng í óe.
"Tôi...liếm....dịch..@#$@!@#$$%^&**"
Tối đến, cả hai người nằm trên giường, Ngô Ẩn xoay lưng lại với Lạc Phong cầm điện thoại checkmail. Mấy ngày nay nằm viện, công việc ứ đọng không giải quyết được, hiện tại cậu ta đang tranh thủ từng phút. Còn cái người kia thì khỏi phải nói, vẫn đang ngắm nhìn cái mông nằm sau lớp quần ngủ kia của Ngô Ẩn, trong lòng liên tục gào thét. Nếu không chứng kiến tận mắt, mình sẽ không thể nào tin lời của lão Xiễm kia là thật. Miếng mỡ đã nằm gọn trong tay, con mèo nào lại không xơi? Nuốt nước bọt ừng ực không dám mở lời, lại dùng tay mò đến.
"Cái gì? Không thể nào! Mông của anh...mông của anh sao lại như vậy?" Lạc Phong bóp xong tự mình hù dọa mình.
Ngô Ẩn lúc này mới cười ha hả, lôi ra từ trong quần ngủ hai cái áo thun độn vào cặp mông từ trước, hắc hắc nói.
"Tôi là phải đề phòng kẻ gian rình mò. Cậu lúc này chả khác gì lão Xiễm."
Nói xong ném hai cái áo vào mặt Lạc Phong, biểu lộ vẻ chiến thắng, lè lưỡi ra lêu lêu.
Lạc Phong vẫn là lần đầu nhìn thấy Ngô Ẩn lêu lêu mình. Chết tiệt! Gương mặt vốn đã tròn tròn dễ thương rồi, còn tỏ ra cái biểu cảm như vậy, muốn tôi chết tâm sao? Không được! Tôi nhất định phải kiểm tra mông của anh. Nghĩ trong lòng như vậy, nhanh chóng nhào tới khiêu chiến.
Ngô Ẩn biết rõ sẽ thua cuộc nhưng vẫn cố phòng thủ, cuối cùng vẫn bị Lạc Phong khống chế, manh nha cởi quần. Lúc này, Ngô Ẩn mới đột nhiên thay đổi thái độ.
"Lạc Phong cậu dừng lại đi!"
Nghe thấy trong giọng nói của Ngô Ẩn có nỗi niềm, hắn ta cũng đột nhiên ngưng trọng.
"Từ sau ngày đó, tôi rất sợ người nào chạm vào tôi, tôi sợ người khác mạnh bạo với tôi...cậu đừng để tôi phải sợ cậu... Lạc Phong !"
Lạc Phong như sét đánh ngang tai, tay chân run rẩy, nhanh chóng thả Ngô Ẩn ra, còn định ôm cậu ta vào lòng để an ủi, đã nghe thấy tiếng cười đắc chí.
"Hahahaha...cậu cũng dễ bị lừa quá nhỉ? Tưởng tôi đây ngốc lắm sao, để yên cho cậu vạch mông?"
Nắm bắt được cơ hội, Ngô Ẩn lập tức nhảy xuống giường tiến tới nhà vệ sinh, còn không quên ném lại một câu lém lỉnh.
"Bây giờ tôi đi ị, sẽ tự kiểm tra, không cần tới cậu."
Lạc Phong hai mắt nộ thiên, chưa kịp nhào tới cánh cửa nhà vệ sinh đã đóng lại.
"Rầm rầm rầm.."
"Ngô Ẩn anh bước ra cho tôi. Dám lừa tôi sao? Mở cửa." Lạc Phong hung hăng.
"Cậu để yên cho tôi đi ị , không thì tôi sẽ không thể tự kiểm tra mông được."
"Vấn đề là tôi muốn đích thân kiểm tra mông của anh."
Ngô Ẩn vừa ngồi xuống bồn cầu vừa nói, "Cậu bị tâm thần à? Mông của tôi liên quan gì cậu mà kiểm tra?"
Lạc Phong vẫn đứng bên ngoài quấy rối không yên, được một lúc thì đột nhiên cửa nhà vệ sinh mở, một mùi hôi từ bên trong xộc ra nồng nặc, Ngô Ẩn đứng đó không mặc quần, nói.
"Tôi đang ị dở dang, chưa rửa, muốn kiểm tra thì vào đây."
Mặc dù không nhìn thấy gì dơ bẩn nhưng với tính cách ưa sạch sẽ của Lạc Phong, dù rất yêu thương Ngô Ẩn cũng không thể chống đỡ nổi tình thế như lúc này, nhanh chóng rút quân thoái lui.
"Anh cứ chờ đấy, mấy ngày nằm viện anh ăn cái gì vậy chứ? Hôi quá!"
Lạc Phong bỏ đi, Ngô Ẩn mới bắt đầu thầm chửi mắng – Tôi ăn cái gì chẳng phải đều do cậu mang tới sao? Lại còn lèm bèm tôi ị hôi? –
Sau đó nhanh chóng gạt nước dội bồn cầu. Ngô Ẩn chỉ là chơi chiêu, cái mông đã được vệ sinh sạch sẽ trước đó rồi, chẳng qua muốn dọa Lạc Phong một chút.
Lạc Phong đi ra bộ ghế salon, lấy điện thoại gọi cho Nghiêm Chí Kiên, nhẹ nhàng bốn chữ.
"Xử lý lão Xiễm."
Nghiêm Chí Kiên bên kia cũng rất vui vẻ thống khoái.
"Sư phụ muốn thế nào? Đệ tử đây quen biết rộng rãi, sẽ có thể giúp sư phụ thỏa mãn."
"Một ngày mà tôi còn nhận ra gương mặt của lão ta, tôi sẽ tìm cậu tính sổ."
"Sư phụ yên tâm, đệ tử sẽ không để sư phụ nhận ra lão ta là ai nữa."