Ngô Ẩn hai mắt tức giận, nắm đấm cứng như kim loại, nhanh chóng nhào tới vồ lấy gã này, đối với loại người biến thái xâm nhập vào phòng tắm của người khác cần phải loại bỏ khỏi nhân thế.
Trong không gian chật hẹp của phòng tắm, hai nam nhân mặc quần bơi liên tiếp tấn công nhau. Cũng chính vì chật như vậy, cho nên nắm đấm đôi khi sẽ đấm vào thành tường gây tổn thương.
Ngô Ẩn giơ bàn tay ra tạm thời đình chiến, nói.
"Khoan đã! Ra ngoài đánh được không? Tôi thấy trong này hơi chật."
Gã nam nhân này khó hiểu vô cùng, đánh nhau mà còn phải lựa không gian? Lúc này lên tiếng càm ràm.
"Dù gì tôi cũng sắp thắng, không cần thiết."
Yahhh...trận đấu tiếp tục. Ngô Ẩn thực sự là mất tập trung, đánh đấm mà trong đầu chỉ nghĩ: không được đánh vào tường, không được đánh vào tường, đánh vào tường rất đau...
"Binh"
Cuối cùng cũng bị gã này đấm vào bụng một phát ngã quỵ xuống sàn phòng tắm.
"Tôi chẳng phải đã nói là chỉ muốn tắm chung thôi sao? Sao cậu cứ lì lợm ?" gã nam nhân lên tiếng.
Ngô Ẩn ngồi đó ôm bụng, mặt nhăn nhó ấm ức.
"Mẹ kiếp! Ở đây có bao nhiêu cái phòng tắm, không có cho cậu dùng hay sao còn chui vào phòng tắm của tôi?"
Gã nam nhân này không thèm nói chuyện, trực tiếp mở vòi nước, tắm tắm rửa rửa, dùng cả xà phòng của Ngô Ẩn. Không những thế, hắn ta còn có thể vừa tắm vừa dùng chân chặn cửa không cho Ngô Ẩn thoát ra ngoài. Bây giờ đánh không lại người ta, - không phải...là tôi nhường- , đành phải xoay mặt lại nhìn vào tường, lòng thầm nghĩ.
- Lạc Phong, tôi cứ nghĩ cậu là tên biến thái nhất thế gian, hóa ra còn nhiều người bệnh hoạn hơn cả cậu –
Gã nam nhân đột nhiên lên tiếng, "Này, không tắm sao? Tắm chung tiết kiệm nước."
Ngô Ẩn quay mặt lại lườm hắn một cái thật ác độc rồi lại quay mặt vào tường.
"Sao vậy chứ? Đàn ông cả mà, tắm chung cũng ngại."
Phải! Là đàn ông nhưng tôi không biến thái giống cậu. Ít ra cũng phải xin phép tôi có đồng ý cho cậu vào tắm chung hay không? Còn nữa, dùng chung xà bông như vậy không cảm thấy quá bất lịch sự sao? Khoan đã! Chết tiệt! Sao mình suy nghĩ như đàn bà vậy...
Sau đó, tên nam nhân này cũng đã tắm xong, mùi xà phòng hương gỗ lan tỏa khắp phòng tắm. Hắn ta lấy khăn của Ngô Ẩn lau khắp người, lau khô rồi choàng cái khăn ướt lên đầu Ngô Ẩn, nhàn nhạt nói."Cảm ơn nhé, mùi xà phòng hương gỗ rất thơm. Về nhà rồi tôi sẽ mua một chai giống của cậu." nói xong rời đi.
Ngô Ẩn tuy rằng khó nuốt trôi, nhưng dù gì cũng phải tắm cho xong mà thay đồ.
Tiễn được cái tên "ám nhân phòng tắm" đó ra khỏi phòng tắm của mình, lúc này mới có thể tiếp tục xả nước, cởi bỏ cái quần bơi, xoa xà phòng, mát xa da thịt, thư giãn thoải mái.
Mười phút sau, mở cửa.
"Tên khốn kia, trả quần áo lại cho tôi...Mẹ kiếp! Đã lấy xà phòng của ông đây tắm còn lấy luôn quần áo của ông...Tên khốn..."
Mặc dù người ta đã đi rất lâu, Ngô Ẩn vẫn đứng đó chửi bới với không khí cho nguôi giận. Cái này cũng phải tự trách bản thân, người ta trước khi đi mặc nguyên bộ đồ sạch của mình mà bản thân còn không hay biết, bây giờ đứng đó la hét cái gì?
Tiếng chửi vẫn vang vọng khắp nhà tắm.
...
"Tít tít tít" tiếng chuông điện thoại vang lên liên tục, Lạc Phong vẫn không bắt máy. Suy đi nghĩ lại, hiện tại chỉ có Lạc Phong mới có thể đem quần áo đến cho cậu ta, nhưng đến giờ vẫn không thể liên lạc được.
"Lạc Lạc à, con tắm một mình được không?"
"Dạ được"
"Ngoan lắm, phải cẩn thận không được trượt ngã nhé."
Là giọng của Văn Hán !!!
Không được! Không được nhờ cậu ta, nhất là khi cậu ta đang đi chung với Chu Hiếu Minh và một thằng nhỏ, mặt mũi của mình sẽ không biết để vào đâu. Trước tiên cứ trốn vào phòng tắm đã.
"Văn Hán, tôi định đi tắm, cậu không tắm sao?" Chu Hiếu Minh hỏi.
"Tôi ở ngoài canh chừng xem Lạc Lạc trong khi tắm có cần tôi giúp gì không, anh cứ tắm trước đi." Văn Hán trả lời.
"Cậu cứ vào tắm chung với tôi, Lạc Lạc không việc gì đâu." Chu Hiếu Minh mở lời.
Vì dãy nhà tắm vắng vẻ, ai nói gì đều vang vọng nghe rõ mồn một. Ngô Ẩn núp trong một phòng tắm nghe được, hai mắt trợn tròn kinh hãi.
- Chuyện gì đây? Dạo này đàn ông thích tắm chung với nhau lắm sao? Hay thực sự tắm chung sẽ tiết kiệm nước? –
"Thôi anh cứ tắm trước đi." Văn Hán từ chối Chu Hiếu Minh.
Chu Hiếu Minh nhanh chóng lôi kéo Văn Hán.
"Nhanh đi vào tắm chung với tôi, nhanh lên."
"Này Hiếu Minh, anh làm gì vậy, buông tay ra mau."
Cuối cùng, Chu Hiếu Minh cũng lôi Văn Hán vào một phòng tắm, mà phòng tắm này...
- Chết tiệt! Có thể tắm ở phòng khác không? Sao lại tắm kế bên phòng của tôi chứ? –
Ngô Ẩn lúc này chỉ biết bịt mõm lại để không phát ra tiếng.
Tiếng xả nước của phòng tắm kế bên vang lên, cuộc hội thoại của hai người kia bắt đầu.
"Văn Hán à, da của cậu mịn thật đấy, sờ vào rất thích." Chu Hiếu Minh tấm tắc khen ngợi.Văn Hán đáp lời, "Tôi cũng không biết, từ lúc sinh ra tôi đã như vậy, dù giăng nắng như thế nào cũng không thể bị sạm da."
"Nào, xoay lưng lại tôi chà lưng cho cậu."
"Tay của anh cũng khỏe thật, chà lưng cho tôi rất thoải mái."
Ngô Ẩn vẫn ngóng lỗ tai lên nghe, mọi thứ vẫn bình thường, cho tới khi...
"Này Văn Hán, tôi mắc tè quá."
Văn Hán vội ngăn lại.
"Không được tè ở đây, anh phải lịch sự một chút. Các đường rãnh nước chảy ở đây giữa các phòng đều thông với nhau, anh tè chỗ này thì các phòng khác sẽ biết, lúc đó rất mất mặt."
Chu Hiếu Minh bất chấp.
"Có việc gì chứ? Ngày hôm nay có ai tới đây bơi lội ngoài chúng ta? Với lại đã lỡ cởi quần lót ra rồi, không lẽ cứ như vậy mà nín? Cho tôi tè ở đây đi mà..."
Năm chữ "đã lỡ cởi quần lót" như năm nhát dao cắm vào ngũ quan của Ngô Ẩn. Hồi trước cùng Văn Hán ở kí túc xá, dù là con trai với nhau nhưng tắm chung vẫn chưa từng cởi quần lót, tất cả đều thực hiện sau đó hoặc xoay lưng lại với nhau. Hiện tại cậu ta lại dám cởi quần lót tắm chung với Chu Hiếu Minh?
Lúc này mặt của Ngô Ẩn khó coi vô cùng, vẫn còn đang thất kinh, một dòng nước màu vàng nhạt hòa lẫn với nước xà bông từ phòng kế bên chảy qua phòng của cậu ta.
- Mẹ kiếp! Tè ở đây thật sao? – Ngô Ẩn lập tức nhảy lên né tránh dòng nước tiểu đó của Chu Hiếu Minh, vô tình đụng vào cửa phát ra tiếng động rất mạnh.
"Hiếu Minh, hình như bên kia có người." Văn Hán phản ứng nhanh lẹ, nhanh chóng tắt vòi nước.
Chu Hiếu Minh sau đó cũng lên tiếng.
"Có ai bên đó không? Cho hỏi vị huynh đài nào ở bên đấy?"
Ngô Ẩn bịt miệng chặt tới mức không cho phát ra tiếng lấy hơi thở.
Lúc này Chu Hiếu Minh mới cúi đầu sát xuống mặt sàn, nhìn qua cái khe ngăn cách giữa các phòng tắm, nếu có người thì chắc chắn sẽ thấy được bàn chân của họ.
Nhìn một lúc thì không phát hiện bàn chân của người nào, lúc này mới lên tiếng với Văn Hán.
"Thấy chưa? Đâu có ai."
Không thấy là đúng, bởi vì Ngô Ẩn đang bấu hai tay hai chân lên thành tường, lơ lửng giữa không trung, Chu Hiếu Minh cúi người xuống như vậy, có thể phát hiện ra cậu ta?
Ngô Ẩn nghe xong, tứ chi không còn vững được nữa, té xuống sàn kêu cái "bịch".
- Còn rửa dùm luôn sao? -
Rất may là bên kia đang mở vòi nước lớn, cho nên tiếng kêu kia không làm phân tán sự chú ý của họ dành cho nhau.
"Hiếu Minh, anh không sợ người khác nghe thấy sao? Còn Lạc Lạc nữa, nó nghe thấy thì nguy." Văn Hán giận dỗi.Chu Hiếu Minh lại rất hứng thú.
"Tôi đã nói rồi, hôm nay không có ai ở đây cả. Lạc Lạc nó cũng hiểu chuyện mà. Này, rửa cho tôi đi mau lên...Đấy...đúng rồi, rửa mạnh tay một chút mới sạch chứ."
Ngô Ẩn ngồi trong phòng tắm kế bên lòng như lửa đốt, tưởng tượng đến hồi xưa lúc tắm chung với Văn Hán, bây giờ chỉ muốn đập đầu vào tường.
– Làm ơn đừng thải ra chất lỏng nào khác ngoài cái chất lỏng màu vàng lúc nãy -
Vằn vặt lắng nghe tiếng chà tắm cơ thể cho nhau của hai cái người kia một hồi, cuối cùng họ cũng bước ra khỏi phòng tắm, cùng bé Lạc Lạc ra về, trả lại không gian yên tĩnh như lúc ban đầu.
Đến giờ Ngô Ẩn cũng còn chưa tin sự việc lúc này là sự thật, nếu hai người họ không liên tục kêu tên nhau "Văn Hán" – "Hiếu Minh" thì cậu ta đã có thể tự lừa dối bản thân rằng đó là hai người đàn ông mà mình không hề quen biết, nhưng ngược lại...
Tạm thời gác lại chuyện này, trước mắt phải gọi cho Lạc Phong mang quần áo tới. Không thể ra về với bộ dạng này.
Đã là hơn bốn giờ chiều mà vẫn chưa liên lạc được, đành phải nhắn tin.
== Tôi đang ở hồ bơi quận Triều Dương, bị mất quần áo, cậu nhanh giúp tôi đem qua một bộ ==
Mà hiện tại Lạc Phong đang ở sân luyện võ ở nhà văn hóa. Hai tháng nữa sẽ tới giải đấu dành cho các vận động viên karate ở khắp các cơ sở trong thành phố Bắc Kinh. Toàn bộ các võ sinh đang năng nổ luyện tập.
Dù là Chủ Nhật cuối tuần, nhưng bọn họ rất chăm chỉ không ai vắng mặt. Thêm nữa, dàn võ sinh năm nay của Lạc Phong rất ổn định, mặc dù đám học viên mới đều "cong" nhưng thể lực và tư chất không hề tồi, cứng rắn hơn người. Chỉ có Nghiêm Chí Kiên là suốt ngày lười biếng, tới trễ về sớm, Lạc Phong đã sớm bỏ mặc cậu ta.
Bảy giờ tối, buổi luyện tập kết thúc, Lạc Phong cùng Đặng Thiên sư huynh và Hoa Đáng sư muội cùng các võ sinh trò chuyện, nói về việc chuẩn bị tâm lý trước giải đấu một lúc.
"Giải đấu lần này có hạng mục dành cho võ sinh có kinh nghiệm dưới ba tháng. Đây là hạng mục mới trong năm nay, các cậu sẽ cố gắng. Đến hết tháng sau, sẽ có một buổi chọn lọc để tìm kiếm đại diện bên chúng ta đến thi đấu."
Đặng Thiên sư huynh tiếp lời.
"Còn đối với các học viên cũ, tất cả các cậu sẽ được dự thi. Phải cố gắng đấy. Còn bây giờ tất cả có thể giải tán."
Buổi luyện võ chính thức kết thúc, sau khi mọi người đã về hết, Lạc Phong mới cầm lấy cái điện thoại.
Bốn mươi hai cuộc gọi nhỡ, hơn mười cái tin nhắn đều đến từ người mang tên "Trái đào đáng yêu".
== Lạc Phong cậu chết đi đâu rồi? Tôi đang vừa lạnh vừa đói ==
== Lạc Phong năm phút nữa cậu không đến mang quần áo cho tôi thì cuốn gói ra khỏi nhà tôi ==
== Mẹ kiếp cậu không đến thật sao? ==
Lạc Phong hỏa tốc xông vào văn phòng bộ môn karate, lấy ra một bộ đồ. Đây là bộ đồ lần trước hắn ta hoán đổi với Ngô Ẩn sau lần "thủy chiến" ở sân rửa chén. Hắn ta giặt sạch rồi luôn để ở văn phòng.
Xe moto chạy 80km/h bất chấp đèn xanh đèn đỏ, không màng chướng ngại vật, luồng lách xe như trong phim hành động, cuối cùng cũng đến hồ bơi nơi Ngô Ẩn đang đợi.
"Xin lỗi cậu, năm phút nữa chúng tôi đóng cửa rồi, bên trong cũng không còn ai." Người soát vé lên tiếng.
Lạc Phong bỏ ngoài tai, trực tiếp xông vào bên trong dãy nhà tắm.
"Ngô Ẩn! Ngô Ẩn! Tiểu Ẩn à...anh ở đâu rồi?"
Vì quá nhiều phòng tắm, Lạc Phong không biết cậu ta đang ở phòng nào. Từ lúc luyện võ với võ sinh xong, mồ hôi trên người chưa lúc nào khô, chỉ càng ngày càng lo lắng mà đổ ra nhiều thêm. Mở hết phòng này tới phòng khác đều không tìm thấy, Lạc Phong quyết định gọi điện cho Ngô Ẩn.
"Tít tít tít" tiếng nhạc chuông Iphone 5 quen thuộc vang lên. Lạc Phong cấp tốc bay xuống căn phòng cuối dãy, vừa mở cửa ra, thấy Ngô Ẩn mặc mỗi cái quần bơi lúc này đã khô ráo, đang ngủ tựa đầu vào thành tường, gương mặt của Lạc Phong cắt không ra miếng máu.
Bộ võ phục trên người hắn ta đã ướt nhẹp mồ hôi, hơi thở có chút khó kiểm soát. Nhanh chóng lấy bộ quần áo của Ngô Ẩn ra từ trong túi mặc vào cho cậu ta, sau đó dùng bàn tay ấm của mình xoa xoa bóp bóp giúp cậu ta thấy ấm hơn. Chết tiệt! Cứ như chôn mình trong chỗ ẩm ướt như vầy, sức khỏe của anh khi nào mới lành lại?
Trước khi cõng Ngô Ẩn lên vai, Lạc Phong lấy ra trong balo một cái khăn lông sạch phủ lên trên lưng áo võ phục rồi mới cõng cậu ta lên, rất sợ mồ hôi bẩn sẽ làm dơ áo của Ngô Ẩn.
Dưới ánh đèn hồ bơi chỉ còn mập mờ, soái ca họ Lạc đang vững vàng cõng Ngô Ẩn ngủ say từ trong dãy nhà tắm đi ta, Lạc Phong liên tục trách khứ bản thân, hai mắt căm giận chính mình.
Ngô Ẩn cũng đã mơ mơ màng màng tỉnh dậy, biết mình đang được Lạc Phong cõng, lòng muốn mắng chửi nhưng thôi cứ ngủ trước đã.
Leo lên xe moto, Lạc Phong đặt hai cánh tay của Ngô Ẩn vào eo của mình, một tay lái, một tay giữ cậu ta lại.
"Anh phải ôm tôi thật chặt đấy."
Chiếc xe chạy chầm chậm cho đến khi tới khu chung cư của Ngô Ẩn.