"Cái gì? Ngô Ẩn đã cự tuyệt sư phụ sao? Tên trưởng nhóm FancyBoy đang thất kinh.
Lạc Phong uống một ly rượu, ném quyển "bí kíp chinh phục cúc nụ trong 7 ngày" vào mặt hắn, túm cổ áo của hắn lại, hung hăng nói.
"Tôi hẹn cậu ra đây là để tính sổ. Cuốn bí kíp của cậu là thứ rác rưỡi."
"Ấy ấy ấy, sư phụ đừng nóng." Tên trưởng nhóm lập tức can ngăn.
Lạc Phong nhân nhượng thả hắn ra, để xem hắn còn muốn làm gì.
"Alo, mau thông báo với tất cả thành viên FancyBoy nhanh chóng tập hợp tại quán bar, không một ai được vắng mặt."
Lạc Phong lúc này tức giận, có chút say xỉn.
"Được lắm! Tới đây, tới hết đây, tôi đánh nát xương các người."
Tên trưởng nhóm nhanh chóng vuốt ngực Lạc Phong mà an ủi hắn.
"Lạc Phong sư phụ à, anh bình tĩnh đã."
Tầm ba mươi phút sau, "các chị em" nhà FancyBoy đã mau chóng tập hợp. Hơn hai mươi nam nhân vạm vỡ to con xuất hiện, bọn họ ăn mặc hở hang thoáng đãng, bao nhiêu cơ bắp đều được lộ ra rõ nét.
Lạc Phong nhanh chóng phản ứng với tên trưởng nhóm.
"Đám người này là ai? Bu xung quanh chúng ta làm gì?"
Một tên trong đó liền nũng nịu.
"Lạc Phong à? Sao anh lại không nhận ra em chứ? Em là Lưu Bách."
Lạc Phong tuy rằng có chút say, nhưng không tới mức nhìn không ra đệ tử của mình. Lưu Bách bình thường đến lớp võ rất giản dị, sao hôm nay lại kẻ mắt đậm như vậy? Khoan đã! Hình như còn có son môi.
"Lạc Phong à! Còn em là Lâm Hoàng Kỳ...anh không nhận ra sao?"
Đám học viên mới của Lạc Phong ban ngày sinh hoạt vẫn ăn mặc đúng kiểu nam nhân vẫn thường mặc, lúc đến lớp cũng rất nghiêm chỉnh không sai biệt lắm, nhưng đến khi đêm xuống, bọn họ lại thay đổi đúng với tính cách và bản chất. Có một số người khá loè loẹt, nhưng vẫn có vài người vẫn rất chỉnh chu không quá dị hợm.
Trong tiếng nhạc quán bar xập xình, tên trưởng nhóm lên tiếng trêu chọc.
"Này Lạc Phong, anh xem mấy chàng trai nhóm FancyBoy ai vừa mắt thì chọn một lấy một người. Đâu nhất thiết phải buồn vì Ngô Ẩn?"
Cái miệng của tên trưởng nhóm ngay lập tức bị bàn tay của đệ nhất võ sư karate nhéo một cái muốn đứt ra. Đám người còn lại không những không can ngăn mà còn đứng đó hùa theo cười đùa.
"Tôi chỉ đùa thôi...cần phải mạnh tay như vậy?" Tên trưởng nhóm oán trách.
Sau khi Lạc Phong uống sạch một chai rượu Tây, nhóm FancyBoy mới đi vào vấn đề chính."Lạc Phong, tôi khuyên anh nên tiếp tục."
"Tiếp tục? Các người không thấy sự việc tệ như thế nào hay sao?" Lạc Phong phản ứng.
Tên trưởng nhóm tiếp lời.
"Tất cả đều có lộ trình cả. Mọi thứ vẫn đang diễn ra đúng lộ trình."
Đám người còn lại lập tức hùa theo, đồng thanh nói to.
"Đang đi đúng lộ trình"
Nhăn nhó cơ mặt một chút, Lạc Phong không thể hiểu được, nói.
"Lộ trình? Nói rõ xem nào."
Tên trưởng nhóm lại nói.
"Anh nói với tôi Ngô Ẩn cảm thấy bản thân không thể tiếp nhận anh?"
Lạc Phong trả lời nghiêm nghị, "Đúng!"
"Anh nói rằng Ngô Ẩn băn khoăn về tình cảm giữa hai người?"
"Đúng!"
"Anh nói rằng Ngô Ẩn luôn cảm thấy muốn dựa dẫm vào anh và anh ta không thể chấp nhận điều đó?"
Lạc Phong suy nghĩ một lúc mới nói.
"Có thể nói là vậy."
Tên trưởng nhóm nghe xong vỗ bàn một cái, đắc chí.
"Vậy là được rồi."
Lạc Phong lúc này hết kiên nhẫn, lại túm siết cổ áo của tên trưởng nhóm, ánh mắt cay nghiệt.
"Tôi bảo là nói thẳng ra."
Lúc này đột nhiên có một người trong đám FancyBoy đứng ra can ngăn.
"Lạc Phong, anh bình tĩnh đi, nghe tôi nói."
Người này chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Lạc Phong, đặt tay vỗ vỗ lên vai hắn khuyên nhủ, cuối cùng tên trưởng nhóm mới có thể thoát khỏi bàn tay của Lạc Phong.
Lạc Phong hai mắt thu liễm lạnh lùng, nói.
"Vương Kha, cậu muốn nói gì ?"
Vương Kha rót ra thêm một ly rượu, từ tốn mà lên tiếng.
"Trước đây tôi cũng là thẳng nam, hiện tại vẫn là thẳng nam..."
"Tôi trước đây vẫn là căm ghét lão công nhà tôi...bởi vì tôi không thể chấp nhận việc được một người nam nhân khác theo đuổi. Sau này khi có cảm tình với anh ta, tôi đã tự bài xích bản thân rất nhiều và cho rằng chỉ cần bọn tôi chia xa là có thể thoát khỏi tình cảnh khó xử, rằng điều đó sẽ tốt cho cuộc sống của đôi bên..."
Lạc Phong vẫn chăm chú lắng nghe, Vương Kha lại rót ra một ly rượu đầy.
"....nhưng anh biết không? Khoảng thời gian chia xa đó đối với tôi rất khó chịu, bản tôi không thể xoá hình bóng anh ta ra khỏi đầu. Nhưng cuối cùng lão công nhà tôi sau nhiều lần đấu tranh kiên trì, tôi cũng đã đồng ý làm người yêu của anh ta..."
"Theo tôi nghĩ Ngô Ẩn bây giờ đang rơi vào tình trạng trước đây của tôi. Tức là trong lòng đã có anh nhưng vô phương chấp nhận, đang ra sức gạt bỏ. Lạc Phong, tôi nghĩ anh hiểu rằng anh cần phải có hành động để giữ đoạn tình cảm này. Cho nhau thời gian không có nghĩa là lánh mặt nhau hoàn toàn, nếu không anh sẽ đánh mất Ngô Ẩn. Hơn nữa, để Ngô Ẩn không thấy mặt anh, anh ta sẽ rất đau buồn, sầu muộn đấy, tôi đã từng trãi qua nên hiểu rõ..."
Lạc Phong đối với câu chuyện của Vương Kha rất tâm đắc và tin tưởng, lúc này nói.
"Hãy khiến Ngô Ẩn tin tưởng anh, tin tưởng đoạn tình cảm này....Anh phải thể hiện chính kiến một cách rõ ràng!"
Lạc Phong nghĩ thầm trong đầu: - Khốn kiếp! Ngươi nói như vậy khác nào không nói? Cuối cùng ta đây cũng không biết phải làm gì! -
Cuộc đối thoại của Lạc Phong và Vương Kha kết thúc cũng là lúc quán bar đóng cửa. Trước khi chia tay, ngay tại cửa quán bar, Vương Kha hảo tâm nhắc nhở.
"Lạc Phong, anh kiên trì luyện võ đến bây giờ là bao nhiêu lâu?"
Lạc Phong nheo mắt lại, không hiểu dụng ý của Vương Kha, lúc này mới nói.
"Trên dưới 15 năm"
"Rất tốt! Đối với chuyện của Ngô Ẩn, đôi khi cũng cần phải lì đòn và kiên trì như luyện võ."
Nói xong câu đó, Vương Kha liền chạy đến chỗ một người đàn ông ngồi trên xe moto đang chờ cậu ta, hai người họ có vẻ thắm thiết.
...
Ba giờ sáng, Lạc Phong cuối cùng cũng lết xác về chung cư của Ngô Ẩn.
Vừa bước vào trong, nhìn thấy Ngô Ẩn vẫn chưa ngủ, cậu ta đang ngồi trên ghế salon, gương mặt chìm vào bóng tối không thể nhìn rõ được biểu cảm.
"Quần áo và đồ dùng của cậu tôi đã giúp cậu cất vào vali. Cậu lập tức quay về nhà đi." Ngô Ẩn mở lời.
Lạc Phong biết rằng hiện tại nên chiều theo ý muốn của Ngô Ẩn, tiếp tục đôi co sẽ hỏng việc, lúc này lên tiếng thương lượng.
"Dù sao tôi cũng đã tới, ngủ lại một đêm không có vấn đề chứ?"
"Có vấn đề! Cậu nhanh chóng rời đi, còn vài tiếng nữa là rạng sáng, không khác biệt nhiều." Ngô Ẩn tiếp tục ngồi trong bóng tối mà phát ra âm thanh trong cổ họng.
Giọng điệu Ngô Ẩn dứt khoác như vậy, Lạc Phong cũng đành chịu, một lần nữa kéo cái vali kia rời khỏi căn nhà này.
"Khoan đã!" Ngô Ẩn bất ngờ lên tiếng.
Lạc Phong nhanh chóng dừng bước. Vài giây sau Ngô Ẩn lại nói.
"Trả chìa khoá nhà cho tôi."
Rất nhanh, Lạc Phong đặt chìa khoá nhà lên bàn, cánh cửa chung cư chính thức khép lại, chỉ còn một mình Ngô Ẩn ngồi bên trong, không khí quạnh vắng vốn có cuối cùng cũng được trả lại cho cậu ta.
Lạc Phong vừa đi không lâu, trời lại đổ mưa đêm. Ngô Ẩn nằm trên giương lăn qua lăn lại không ngủ được, cuối cùng là thò đầu ra cái cửa sổ, xuyên qua lớp kính và màn mưa dày đặc để ngóng xuống mặt đường. - Mưa bão như vầy cậu ta đi moto có an toàn không? Cậu ta đã đi chưa? Hay vẫn còn đang đợi hết mưa? -
Mặc bộ đồ ngủ đi lòng vòng trong nhà mấy vòng, cuối cùng quyết định đi xuống bãi giữ xe của chung cư kiểm tra. Kiểm tra không để làm gì, chỉ để biết Lạc Phong đã đi hay chưa.
Chọn đại một cái áo khoác vào người, Ngô Ẩn mở cửa.