Một tuần lễ trôi qua, hiện tại đời sống của Ngô Ẩn không có gì quá thay đổi. Hằng ngày cậu ta sáng tới công ty, chiều tới lớp nấu ăn, buổi tối sau khi tan lớp thì gặp gỡ Lạc Phong nói chuyện đùa giỡn.
Ngày hôm nay, với tâm trạng hứng khởi mãnh liệt, Ngô Ẩn quyết định sau khi tan lớp học ở nhà văn hóa sẽ rủ rê Lạc Phong đi dạo phố, cho nên mới sáu giờ ba mươi đã xin phép lão sư dạy nấu ăn để được về sớm.
"Này, sao cậu lại về?" Văn Hán níu Ngô Ẩn lại hỏi thăm.
Ngô Ẩn mỉm cười một cái rồi đáp lại.
"Phải đấy! Hôm nay có hẹn."
Nói xong cậu ta liền xách cặp táp công sở rời đi không nói thêm tiếng nào, tâm trạng coi bộ hứng thú tột độ, để lại Văn Hán với tâm trạng khó hiểu.
Nhanh chóng đi xuống bãi giữ xe, mở xe ôtô ra lấy một túi đồ, bên trong đựng quần áo đẹp đã chuẩn bị trước, còn có khăn tắm, dầu tắm, lăn khử mùi và một đôi giầy thể thao. Ngô Ẩn tiếp tục tiến vào khu nhà vệ sinh quen thuộc, chuẩn bị tắm rửa thay đồ.
Tâm trạng hí hửng nôn nao, đã rất lâu rồi cậu ta không có loại tư vị này, hiện tại đang tận hưởng niềm vui tắm rửa kì cọ. Những tia nước từ vòi sen xối ra nhẹ nhàng, Ngô Ẩn vừa tắm vừa hát nghêu ngao bài "Ánh trăng nói hộ lòng tôi", tiếng hát hoà cùng mùi xà phòng hương gỗ phảng phất thơm ngát, quả thực rất cuốn hút.
Mặc dù vẫn chưa biết sẽ dẫn Lạc Phong đi đến chỗ nào, nhưng trong đầu cậu ta đã dựng lên vô vàn viễn tưởng về một cuộc đi chơi thú vị, có thể là chơi bowling cùng nhau, hoặc đi trượt băng, ăn gì đó rồi uống vài chai bia ngoài bở hồ công viên.
Tắm táp kì cọ một hồi, cuối cùng Ngô Ẩn cũng xả nước ra rửa trôi bọt xà phòng, dùng khăn lông khô lau sạch toàn thân, sau cùng là mặc vào bộ quần áo năng động khỏe khoắn không kém phần lịch lãm.
"Rột rột..."
Mới vừa thắt dây lưng quần xong, đột nhiên trong bụng vang lên tiếng kêu kì lạ, ruột non của Ngô Ẩn bắt đầu co rút, hậu môn tống ra một làn hơi phá hủy bầu không khí thơm tho của dầu tắm tạo ra. Ngô Ẩn còn chưa kịp mang giày đã lật đật đi vào phòng vệ sinh ngồi ngay lên bồn cầu.
- Chết tiệt! Sao lại tiêu chảy lúc này? –
"Những âm thanh rúng động" liên tục vang lên trong nhà vệ sinh vắng người, hơn mười lăm phút sau, rốt cục Ngô Ẩn cũng tống xong đống chất thải kia ra ngoài.
"Ào ào ào" tiếng dội cầu vang lên.
Ngô Ẩn thở một cái thật nhẹ nhõm, với tay tới ống giấy vệ sinh, phát hiện...không còn tờ nào !!!
- Thôi được không sao, tôi còn có vòi xịt –
Xui xẻo không dừng lại, Ngô Ẩn vừa cầm vòi xịt lên ngay lập tức đầu vòi bằng kim loại liền rớt xuống sàn kêu lên "leeng keeng"...không thể sử dụng được nữa. Giống như bị ông trời báo hại, gương mặt nhanh chóng tái xanh xong rồi chuyển sang tím ngắt như trúng độc, ánh mắt hiện lên ngàn tia hoảng sợ, Ngô Ẩn giờ đây chỉ muốn khóc thét.
- Mẹ kiếp! Sao lại là lúc này chứ ??? Tại sao ??? –
Nhìn lại đồng hồ hiện tại là bảy giờ mười, đã trễ giờ hẹn với Lạc Phong hơn mười phút, Ngô Ẩn ngồi trên bồn cầu mà còn hơn ngồi trên lửa đốt, liên tục cắn răng lo lắng không biết phải giải quyết thế nào, cố gắng lục lọi ống giấy vệ sinh một lần nữa nhưng kết quả vẫn như cũ.
Mồ hôi đã rơi liên tục như mưa xối, dẫu biết hiện tại trong nhà vệ sinh không có ai, nhưng mình là mới vừa đi tiêu chảy xong, chất bã dính đầy, không thể nào để đống nhớp nháp đó vấy bẩn tấm thân mới vừa tắm rửa sạch sẽ.
Quay qua quay lại, nhìn tới nhìn lui, thứ có thể dùng để "chùi" lúc này...chỉ có bộ quần áo của mình.
- Không thể !!! Bộ này vừa mới mua hôm qua, không thể vì loại "chuyện bốc mùi" này mà vứt bỏ uổng phí, lão gia gia đây còn chưa mặc ra đường lần nào –
Trong lúc khốn cùng không biết giải quyết ra sao, Ngô Ẩn liền móc điện thoại ra gọi cho Lạc Phong. Tiếng chuông điện thoại vừa vang lên, Lạc Phong liền bắt máy, nói.
"Sao thế?"
Ngô Ẩn cố gắng trấn tỉnh tinh thần, gò giọng nói.
"À...hahaha...cậu đợi tôi một chút nhé, tôi sắp tới chỗ của cậu rồi."
Nghĩ rằng vẫn còn sớm, cũng không có gì quá gấp rút, Lạc Phong đành ừ một tiếng rồi cúp máy tiếp tục đứng chờ Ngô Ẩn.
Bên trong nhà vệ sinh, "cái người kia" vẫn đang bối rối túng quẩn, liên tục cào đầu gãi tóc. Trong lúc tự vùng vẫy dằn vặt, ánh mắt đột nhiên dán vào cái quần lót.
- Không thể nào!!! Không thể dùng quần lót để "chùi" –
- Nhưng không dùng nó thì dùng cái gì? Hãy suy nghĩ kĩ đi Ngô Ẩn –
- Mình quên không mang theo quần lót sạch để thay, bây giờ lấy cái này lau thì biết mặc cái gì chứ? –
- Mày thật khờ Ngô Ẩn à, không mặc quần lót ra đường một bữa thì đã sao? Mày vẫn còn quần dài che phủ mà, tao tin rằng buổi tối sẽ không ai để ý đến đũng quần của mày! –
Liên tục đối thoại với con quỷ trong bản thân, đến phút cuối cùng, không còn cách để đối phó loại sự tình này, Ngô Ẩn nhắm chặt hai mắt, bộ dạng đau đớn miễn cưỡng mà cởi cái quần lót màu đen ra.
- Mình không phải tên biến thái! Mình không muốn làm chuyện này! Mình không muốn...tất cả là do nhân viên vệ sinh ở đây không cung cấp giấy cho mình...-
Đấu tranh nội tâm đã xong, Ngô Ẩn dần dần đưa cái quần lót đen xuống "hoa cúc" mà lau lau chùi chùi, vừa chùi vừa biểu cảm như sắp bị hành hình "ngũ mã phanh thay", cảm giác mình là tội đồ khi đối xử quá tàn nhẫn với cái quần lót, giống như bản thân là một đứa bệnh hoạn không ra gì, đến lúc lau xong thì y như rằng muốn bật khóc.
– Không thể tin được là mình có ngày hôm nay!!! Thật là khốn kiếp mà !!! -
Lạc Phong đứng ngay lối vào bãi giữ xe của nhà văn hoá đi qua đi lại đã hơn ba mươi phút, lúc này định lấy điện thoại ra gọi cho Ngô Ẩn thì liền nhìn thấy cậu ta đi từ phía xa tiến tới.Hơn mười mấy năm mặc quần lót, bây giờ ập một cái liền "tự do bay nhảy" thong dong đi ngoài đường, thử hỏi ai không có chút cảm giác thiếu thiếu? Ngặt nỗi, "kích cỡ" của Ngô Ẩn cũng không phải là nhỏ, đi vài bước thì "tiểu tử kia" liền đung đưa rung lắc trong lớp quần skinny jeans, khiến cậu ta phải liên tục khép chân lại để che giấu, trông rất mất tự nhiên.
Lạc Phong nhìn thấy Ngô Ẩn liền cười một cái nồng ấm, đưa bàn tay lên mái tóc đinh cắt ngắn của cậu ta vuốt ve mấy cái rồi nói.
"Hóa ra là đi ăn diện từ nãy tới giờ sao? Trông anh một thân bảnh bao như vậy tôi đây có chút thua thiệt á."
Ngô Ẩn hiện tại nói trắng ra là không còn tâm trạng mà tình thú, phải liên tục bật báo động đỏ với tất cả các ánh mắt, các cử động, các hành vi của Lạc Phong, không thể để "kẻ địch" phát hiện ra sơ hở ngay đũng quần.
Gượng gạo một hồi rốt cục Ngô Ẩn cũng đi lấy xe hơi chở Lạc Phong đi chơi. Vì là Ngô Ẩn rủ rê nên sẽ do cậu ta quyết định mọi chuyện.
Trong xe hơi.
Ngô Ẩn lái xe còn Lạc Phong ngồi kế bên, không khí hiện tại không có gì là dị thường.
Hai mươi phút sau, Lạc Phong lên tiếng.
"Ngô Ẩn à, tôi muốn hỏi là..."
"Cái gì? Vừa rồi tôi không có bị tiêu chảy, tôi không có..." Ngô Ẩn "có tật giật mình", đột nhiên trợn hai mắt rồi nhảy dựng lên nói lớn tiếng cắt lời Lạc Phong.
Lạc Phong cũng theo đó mà giật nảy một cái, không hiểu Ngô Ẩn đang bị cái gì, lúc này mới chậm rãi nói.
"Tôi chỉ muốn hỏi là bản nhạc đang được phát trong máy chơi nhạc tựa đề là gì, liên quan gì đến tiêu chảy?"
Ngô Ẩn nghe xong, chuyển từ trạng thái thở gấp sang trạng thái thở phào, nhịp tim dần dần hạ xuống ổn định, nhưng vẫn là lắp bắp trả lời.
"À...à...à...bài hát đó à...tên là 'Tạm thời đã mệt', bài đó tôi nghe liền muốn đi tiêu chảy."
Lạc Phong ừ một cái, cũng không nghi hoặc gì, cho rằng Ngô Ẩn chắc không thích nghe bài hát đó nên bấm nút "Next" trên máy chơi nhạc để chuyển sang bài khác.
Ngô Ẩn tuy là gạt được Lạc Phong nhưng vẫn mang theo căng thẳng mà tiếp tục lái xe, ánh mắt liên tục đảo qua phía hắn ta đề phòng hắn manh động.
Nhận thấy không khí trong xe dần trở nên ngột ngạt, Lạc Phong vẫn là chủ động bắt chuyện.
"Ngô Ẩn à, hôm nay anh có..."
"Tôi nói rồi, hôm nay tôi cam đoan là tôi có mặc quần lót, tôi cam đoan...."
Ngô Ẩn lại một lần nữa hét toán lên, giọng điệu giống như là bị ai hù doạ, thở hồng hộc cầm lấy vô lăng. Lời vừa toát ra từ miệng, Ngô Ẩn lập tức thấy sai sai, liền lắp bắp giải thích.
"Không phải! Ý tôi là hôm nay tôi không mặc quần lót đi ra ngoài...."
"....không không không! Không phải như cậu nghĩa, tôi muốn nói là tôi có mặc quần lót đi ra ngoài nhưng sau đó tôi không mặc nữa...." "Không, không phải !!!! Mẹ kiếp!!! Tôi đang nói cái gì vậy ???"
Trong suốt quá trình "tự thú" của Ngô Ẩn, Lạc Phong chỉ giương ra một biểu cảm duy nhất kiểu như: - Bố éo hiểu - (cái này mình dịch cho vui chứ nguyên văn là - Ý anh là gì ? - )
Rốt cục, Lạc Phong đưa ra bộ mặt vô cảm, ánh mắt câu trực nhìn Ngô Ẩn, nói tiếp.
"Tôi là muốn hỏi hôm nay anh có dự định sẽ đi đâu chưa."
Ngô Ẩn nghe xong liền thở phào thêm một lần nữa, nhưng cái miệng vẫn chưa chịu trấn tỉnh, nhanh chóng "phản chủ" mà đáp lại Lạc Phong.
"Tất nhiên là tôi có dự định rồi, chúng ta sẽ đi mua quần lót."
"Sao cơ?" Lạc Phong nheo mắt, không hiểu được.
Cái miệng của Ngô Ẩn liền nhảy múa tiếp tục giải thích.
"Không không không không, ý tôi là chúng ta sẽ đi ăn tối rồi sau đó đi chơi vài trò vận động."
Mặc dù Lạc Phong đã bắt đầu thấy Ngô Ẩn rất lạ, nhưng cũng đành bỏ qua, tốt nhất là không nên hỏi gì nữa.
Được một lúc sau, xe hơi rẽ vào một quán ăn sang trọng. Xe vừa đỗ vào bãi, Lạc Phong liền nghiêng người qua định tháo bỏ đai thắt an toàn cho Ngô Ẩn, rồi tiện tay chỉnh sửa áo thun lại cho cậu ta. Ngay lập tức, các tế bào thần kinh của Ngô Ẩn liền bật báo động khi bàn tay của Lạc Phong định chạm vào quần của mình, nhanh chóng hất tay của hắn sang một bên, nói.
"Không cần không cần, tôi tự mở được."
Hành động ga-lăng của vị "đại thần soái" nhanh chóng bị Ngô Ẩn từ chối, Lạc Phong liền ném ánh mắt không thân thiện về phía cậu ta rồi tự mở cửa xe đi ra ngoài. Nhưng vấn đề là...
"Ngô Ẩn! Sao anh còn chưa đi ra?"
Lạc Phong thò đầu vào trong xe nhắc nhở Ngô Ẩn, nhưng cậu ta thì ấp a ấp úng, hành vi mờ ám.
- Mẹ kiếp!!! Mình không thể mang 'hàng hoá không được đóng gói' mà đi vào nhà hàng sang trọng như vậy! Không thể!!! -
Lúc này giở giọng điệu đáng ngờ, nói với Lạc Phong.
"À...hahahaha....tự dưng tôi muốn ngồi trong xe...máy lạnh thật mát...."
Thời tiết dạo cuối năm tuy không phải là cực điểm đại hàn nhưng cũng không thể gọi là nóng được, thực tế lúc này đã có nhiều cơn gió lạnh. Đầu óc của Lạc Phong liên tục vận động suy nghĩ, lúc này biết chắc Ngô Ẩn hành động lạ thường nhất định không phải là vì lần đầu chủ động hẹn với mình. Thôi được! Để xem anh đang định làm gì.
Lạc Phong mau chóng chui ngược vào trong xe, nói.
"Tôi cũng thích ngồi trong xe hơn, hay là anh chở tôi đi dạo đâu đó?"
Nghe được câu này của Lạc Phong, Ngô Ẩn lòng mừng như mùa xuân đến, nhanh chóng nổ máy phóng đi.
Ngồi trên xe, Lạc Phong liên tục thăm dò Ngô Ẩn, Ngô Ẩn cũng liên tục quan sát Lạc Phong, hai người này đang biến cuộc hẹn thành một trò đấu trí căng não.
Lạc Phong tung chiêu trước, nói.
"Tôi mới phát hiện quần áo của anh hôm nay rất đẹp đấy, là mới mua? Tôi trước đây không thấy trong tủ đồ của anh."
Không gian đang yên ắng, đột nhiên âm thanh trong cổ họng của Lạc Phong vang lên khiến Ngô Ẩn không khỏi thót tim một cái, lúc này cố trấn an tinh thần, đáp lại.
"Phải, phải! Tôi mới vừa mua vào hôm qua."
"Xem ra anh chuẩn bị cho ngày hôm nay không ít nhỉ? Nhưng chẳng lẽ chỉ muốn chở tôi đi lòng vòng?" Lạc Phong cắt cớ.
Ngô Ẩn lúc này mới suy nghĩ lại. Đúng là mình hẹn Lạc Phong ra, phải làm gì đó thật vui cho cuộc hẹn có ý nghĩa, cứ tiếp tục thế này sẽ phá huỷ không khí mất. Đắn đo một hồi, cuối cùng cũng nói.
"Chúng ta đi xem phim chứ?"
Thôi được, kế hoạch ban đầu là định đi đánh bowling như hai thằng đàn ông mạnh mẽ, cuối cùng chuyển thành đi xem phim như hai gã yêu nhau thực thụ.
Nghe thấy Ngô Ẩn mạnh bạo như vậy, Lạc Phong cũng không ý kiến, đáp lại.
"Tốt thôi! Tôi nghe nói đang có phim 'Thập hổ Tứ Xuyên' rất ăn khách, hay là chúng ta..."
"Coi phim 'Tam sắc giới dục' đi."
Ngô Ẩn chỉ là bất giác nói bừa cắt lời Lạc Phong, bởi vì cậu ta muốn kéo dài thời gian, càng ở trong rạp chiếu phim càng lâu thì xác xuất bị phát hiện không mặc quần lót càng ít. Phim "Thập hổ Tứ Xuyên" chỉ dài 90 phút, còn phim "Tam sắc giới dục" lại tới 120 phút, đây chính là sự lựa chọn tốt nhất.
Lạc Phong bản chất cũng không thích tới những nơi đông người như rạp chiếu phim cho nên đối với các tựa phim không có nhiều hiểu biết. Đến khi hắn ta tới được phòng vé, nhìn poster phim liền cau mày, nói.
"Anh có chắc là nên xem phim này? Đây khác nào là phim cấp ba được công chiếu rộng rãi?"
Ngô Ẩn không thèm quan tâm, đây là bộ phim có thời lượng dài nhất, nhất định phải chọn phim này!