Còn hai mươi phút nữa mới tới giờ chiếu phim, Ngô Ẩn cùng Lạc Phong đang ngồi ở khu vực chờ phim.
Không khí rạp chiếu phim hôm nay khá đông đúc, người qua kẻ lại không ít, điều này khiến Ngô Ẩn lúc nào cũng rơi vào trạng thái căng thẳng. Thực ra cũng có vài lần cậu ta không mặc quần lót mà đi tới tiệm tạp hóa mua vài món linh tinh, nhưng hiện tại lại hoàn toàn khác. Ở nơi công cộng như thế này mà thả rông thì quả thực rất ngượng á! Chẳng phải quá biến thái sao?
Bây giờ nghĩ lại, bản thân Ngô Ẩn thấy mình quá ngu ngốc. Đáng lẽ nên viện cớ một chút để quay về nhà thay quần lót rồi sau đó hẳn chở Lạc Phong đi chơi, nếu là như vậy chẳng phải lúc này đã có thể thoải mái vui vẻ với hắn ta rồi sao? Chết tiệt! Sao mình lại ngốc như vậy?
Nhìn thấy Ngô Ẩn có vẻ lạ lùng, Lạc Phong liền quay sang hỏi.
"Anh không được khỏe à?"
Trong lúc bối rối, Ngô Ẩn liền gượng gạo thấy rõ.
"Không! Tôi có gì không khỏe chứ? Hắc... tôi chỉ là đang tưởng tượng đến cảnh nóng trong phim sẽ như thế nào? Haha."
Lạc Phong trong lòng quả thực đã rất muốn biết vấn đề của Ngô Ẩn, lúc này đành phải thẳng thắn. Vỗ vai Ngô Ẩn, Lạc Phong nghiêm túc, nói.
"Ngô Ẩn, tôi khiến anh cảm thấy căng thẳng sao? Nếu anh chưa sẵn sàng hẹn hò với tôi thì để lúc khác."
"Không! Làm gì có chuyện đó chứ?!" Ngô Ẩn nghe được liền phản bác, hai mắt mở to nhìn hắn ta.
Thực ra mà nói, Lạc Phong đã không hiểu được tâm ý của Ngô Ẩn. Lần này cậu ta chính là rất muốn hẹn hò với Lạc Phong, không vì lý do gì khác, chỉ đơn giản cậu ta nghĩ rằng bản thân nên chủ động với hắn ta một chút sau tất cả những gì xảy ra. Đến lúc này, nghe thấy Lạc Phong nói như vậy, Ngô Ẩn có chút buồn bực.
"Cậu nghĩ đi đâu vậy? Tôi là thực sự muốn đi chơi với cậu."
Gương mặt Ngô Ẩn nghiêm trọng bất thường, làm Lạc Phong có chút hoảng xen lẫn ngạc nhiên. Nhưng hắn ta vẫn là không tìm ra được lý do dẫn đến Ngô Ẩn lại căng thẳng cực độ như vậy. Lúc này, Lạc Phong đưa bàn tay tới xoa vào mái tóc đinh cắt ngắn của cậu ta, nói.
"Tôi xin lỗi, tôi..."
Chưa kịp nói hết lời, Ngô Ẩn đã vội gạt cánh tay của Lạc Phong ra, nói nhỏ xì xầm.
"Cậu điên à, ở đây có rất nhiều người đấy, đừng tùy tiện xoa đầu tôi như vậy."
Đang lúc càm ràm, Ngô Ẩn chợt nhận ra, hóa ra nãy giờ Lạc Phong luôn mang theo ba lô bên người, không tránh khỏi tò mò, nói.
"Mà này, sao cậu không để ba lô ở trong xe?"
"Lúc nãy tôi định lấy ít đồ để trong balo, chưa kịp xong thì anh đã đóng cửa xe hơi, tôi thấy phiền nên đành mang theo vào đây." Lạc Phong đáp.Không khí trong phòng chờ phim vẫn đang rôm rả, mùi bắp rang thoang thoảng thơm phức, Ngô Ẩn vẫn tiếp tục hỏi, giọng điệu đùa giỡn.
"Nói đi, bên trong có vàng bạc đá quý gì đúng không?"
Lạc Phong vung tay lên gõ vào đầu Ngô Ẩn một cái, nói.
"Anh chỉ giỏi đoán bừa. Bên trong là võ phục của tôi, vì hôm nay có hẹn với anh nên tôi mang đồ theo thay."
Nếu cậu ta mang đồ theo thay, nhất định sẽ mang theo quần lót. Nếu đúng theo suy đoán của mình, trong balo của Lạc Phong hiện tại sẽ có một chiếc quần lót cũ.
Nghĩ trong đầu như vậy, gương mặt của Ngô Ẩn liền hiện lên rõ hai chữ "quỷ quyệt". Suốt ngày nói bản thân là một người ngay thẳng chính trực, rằng mình không phải dạng biến thái, lúc này thì bày mưu tính kế trộm quần lót đã mặc của người khác.
"Lạc Phong à, tự dưng tôi muốn uống nước trái cây vị đào."
Coi như là bắt thóp được Lạc Phong, chỉ cần một câu nói này, Lạc Phong đã đứng lên.
"Được rồi, anh cứ ngồi đây, tôi đi mua cho anh."
"Khoan đã! Sao cậu cứ đeo balo mà đi? Cứ để ở đây, tôi sẽ giữ giúp cậu."
Được Ngô Ẩn quan tâm đối xử tốt như vậy, Lạc Phong vui mừng khôn siết, có thể không tuân lời? Nhanh chóng cởi balo ra đặt ngay ghế ngồi bên cạnh Ngô Ẩn, mỉm cười một cái đểu cán rồi quay người bỏ đi.
Khóa kéo mở ra. Tôi kiếm, tôi lục lọi, quần lót đâu rồi? Hai mắt Ngô Ẩn hiện rõ hai chữ "lén lút", đúng kiểu của những kẻ trộm làm những chuyện không đứng đắn. Lục tung balo của Lạc Phong, cuối cùng thì...
Đây rồi!
Chiếc quần lót màu trắng của Lạc Phong mau chóng được Ngô Ẩn cầm lấy trong tay nhưng không dám rút ra bên ngoài balo, bởi vì ở đây đông người qua lại, rút ra một cái quần lót chẳng phải quá thô bỉ? Lúc này sự gian tà trong ánh mắt đã không còn từ nào để miêu tả, Ngô Ẩn ngó nghiêng ngó dọc, dòm tới dòm lui, cuối cùng dùng balo che chắn, bàn tay thì len lén nhét cái quần lót vào trong túi quần.
Hahahahaha, Ngô Ẩn à, mày thật thông minh.
Thông minh trong việc trộm quần lót bẩn của người khác chắc chỉ có Ngô Ẩn đại gia gia làm được. Hây da, bản chất của cậu ta là biến thái hay từ lúc gặp Lạc Phong mới trở nên như vậy?
Sau khi đã "chiếm đoạt" được cái quần lót của Lạc Phong, nhanh chóng đứng dậy định chui vào nhà vệ sinh để mặc vào. Đáng tiếc, chưa bước được ba bước thì Lạc Phong đã quay lại với chai nước hoa quả vị đào trên tay. Hắn ta tiến lại gần mà nói.
"Ngô Ẩn à, tới giờ chiếu phim rồi, mau đi vào."
Không được, tôi còn chưa mặc quần lót vào!
Gương mặt của Ngô Ẩn bắt đầu cuống quýt, nhưng Lạc Phong vẫn là một mực lôi kéo Ngô Ẩn đi vào rạp phim, còn nói."Anh chống cự cái gì vậy? Vào trễ rất là bất lịch sự, ảnh hưởng đến người khác đang xem chung với mình."
Ngô Ẩn bị tha kéo vào bên trong, gương mặt nhăn nhó đau khổ dần chìm vào rạp phim tối đèn.
Nhạc giới thiệu phim bắt đầu vang lên, những âm thanh ân ái trong bộ phim 《 Tam sắc giới dục 》 nghe rõ mồn một. Cả rạp phim một trận ồ lên khi màn hình chiếu rõ bộ ngực trần của nữ chính. Lạc Phong ngồi xem mặt không cảm xúc, còn Ngô Ẩn bên cạnh tất nhiên là không có hứng thú, vì bản thân cũng đang "trần" không khác gì nữ chính kia.
"Lạc Phong, tôi muốn đi vệ sinh, cậu tránh sang một chút." Ngô Ẩn nói nhỏ giọng vào lỗ tai Lạc Phong.
Lạc Phong nghe thấy, nghiêng đầu qua dùng ánh mắt không cảm xúc nhìn Ngô Ẩn, nhàn nhạt nói.
"Vừa bước vào rạp anh đã đi ra, như thế không văn minh, anh ngồi một chút nữa hẳn đi."
Mẹ kiếp nhà cậu! Tôi đây muốn mặc quần lót cấp bách còn hơn phải đi nhà xí. Còn có thể chờ một chút ???
"Nhưng tôi thật sự muốn đi." Ngô Ẩn không bỏ cuộc.
Lạc Phong mắt nhìn lên màn hình chiếu phim, ánh sáng rọi vào mặt nửa sáng nửa tối, miệng chậm rãi nói.
"Anh cùng tôi xem hết cảnh này đi, tôi thấy cảnh này rất hay, xem để rút kinh nghiệm cho mai sau."
Ngô Ẩn nghe thấy như vậy liền hướng mắt nhìn lên màn chiếu, cảnh quay vừa lọt vào mắt, cậu ta liền hạ mồm xuống thất kinh.
Bộ phim đang chiếu cảnh nam chính đang bắt nữ chính chồng cây chuối rồi hắn ta giữ chân cô ta lại, banh háng ra thật rộng rồi dùng dương v*t thao cô ta từ trên xuống, còn bắt cô ta chống đẩy để tự hướng âm vật nuốt gọn dương v*t của hắn ta. Cái gì mà rút kinh nghiệm cho mai sau chứ???
Những tiếng rên la vẫn tiếp tục vang lên ngập tràn rạp chiếu phim, cảnh ân ái nửa che nửa mở liên tục chui vào não của Ngô Ẩn, khiến hoocmon nam tính của cậu ta liền bộc phát, "thằng nhỏ" bắt đầu rục rịch muốn ngoi đầu dậy.
Ngay lập tức, đũng quần của Ngô Ẩn dựng lên một cái lều, đỉnh lều liên tục hạ xuống rồi giựt một phát lại dựng lên, khiến đầu khấc được ma sát vào lớp vải jeans thật dữ dội. Đến khi Ngô Ẩn nhận ra, "con sâu mập mạp" đã biến thành "khúc côn th*t" cứng ngắt.
Qủa thực không ổn rồi! Nhất định phải đi mặc quần lót.
Trong cơn bấn loạn, Ngô Ẩn nhanh chóng đạp vào chân Lạc Phong khiến hắn nhích ra, rồi bản thân chui rúc luồng qua các dãy ghế mà xông thẳng ra ngoài rạp phim. Nhiều gã đàn ông trong rạp thấy một chàng thanh niên vội vã gấp rúc bỏ chạy như vậy không tránh khỏi cười mỉa vài tiếng.
"Phim chỉ mới thế mà cậu ta đã chịu không nổi. Hắc."
"Không lẽ là loại yếu sinh lý sao chứ? Hahaha."
Lạc Phong thấy như vậy cũng đành, tiếp tục coi những phân đoạn tiếp theo.
Tại nhà vệ sinh.
Ngô Ẩn nhanh chóng chui vào được một buồng vệ sinh, thở gấp vài cái lấy lại oxy rồi dần dần móc cái quần lót màu trắng của Lạc Phong ra. Mùi quần lót liền bốc lên, nhưng không phải mùi hôi mà là mùi cần tây. Chắc hôm nay cậu ta đã ăn nhiều cần tây nên mùi cơ thể mới như vầy!
Trước khi cởi quần ra mặc vào, Ngô Ẩn dùng hai tay căng cái quần lót bẩn ra, giơ lên trước mặt, tuyên thệ.
"Quần lót à! Tao hôm nay vì quá bần cùng nên đành ăn trộm mày để mặc một lần. Tao mặc dù không phải chủ nhân của mày nhưng coi như hôm nay tao giới thiệu 'thằng em' của tao cho mày quen biết. Tao hứa sau hôm nay tao sẽ giặt mày thật sạch sẽ, ngâm nước sôi rồi phơi nắng, sau đó trả mày về với chủ nhân thực sự. Nhớ đừng nói với chủ nhân của mày về việc tao trộm mày nhé!"
Cắn rứt lương tâm để phủ nhận mức độ biến thái của bản thân đã xong, Ngô Ẩn gương mặt lạnh lùng nhưng cường ngạnh, bắt đầu kéo khóa quần.
"Aaaahhhhhhh" một tiếng hét thất thanh phát ra từ trong cuống họng của Ngô Ẩn.
Vì "thằng nhỏ" chưa xìu mà Ngô Ẩn đã vội kéo khóa quần xuống quá mạnh, lại không có quần lót che chắn, cuối cùng, mãnh răng cưa của khóa kéo vô tình chém vào dương v*t đang cương của cậu ta. Cơn đau ập tới không thể kiểm soát, sau tiếng la đó là những tiếng tru tréo khác phụ họa vang lên. Khóe mắt đã tuôn ra vài giọt nước, Ngô Ẩn như đứng chết trong buồng vệ sinh.
Đến khi bình tĩnh nhìn lại, dương v*t đã chảy máu, tuy rằng chỉ là bị thương rất nhẹ nhưng ngay "chỗ hiểm" này mà trầy một cái thôi cũng khiến người ta hoảng sợ đến thất kinh, nói chi là chảy máu. Lúc này Ngô Ẩn chỉ muốn đứng đó khóc, hoảng loạn không biết làm gì.
Đã hơn mười phút không nhìn thấy Ngô Ẩn quay lại, Lạc Phong có chút lo lắng, quyết định đi ra ngoài kiếm cậu ta.
Vừa mở cửa nhà vệ sinh đã liền nghe tiếng khóc thút thít. Trong lòng bỗng dưng xuất hiện dự cảm không lành, Lạc Phong liền kêu to.
"Ngô Ẩn !!! Là anh sao? Anh đang ở đâu?"
"Lạc Phong à !!!" tiếng kêu lớn kèm theo tiếng nấc nghẹn của Ngô Ẩn vang lên từ buồng vệ sinh. Lạc Phong nghe thấy giọng Ngô Ẩn gương mặt liền biến sắc, biểu cảm vô cùng nghiêm trọng tiến thẳng về phía phát ra âm thanh.
Cánh cửa buồng vệ sinh bật mở, Lạc Phong hớt hãi nhìn thấy Ngô Ẩn hai mắt ướt đỏ, thân dưới lại không mặc quần, đặc biệt "thằng nhỏ" thì chảy máu. Cảnh tượng này nằm ngoài dự liệu của hắn, lúc này hai mắt nộ trừng, lớn tiếng quát mắng.