"Thưa ngài, tôi vẫn đang theo dõi hai người họ, hiện tại cả hai đang ở trong văn phòng bộ môn karate."
"Có chuyện gì ở đó? Sao tôi lại nghe có tiếng la hét?"
"Thưa ngài... Chuyện là..."
"Nói mau !!!"
"Vâng... chuyện là... Lạc Phong đang...đang bóp 'hạ bộ' của Ngô Ẩn. Tôi thấy... chắc nó sắp bị bóp nát thành đậu hủ rồi..."
"Ngươi nói cái gì cơ ???"
...
Ở bên trong phòng.
"Lạc Phong tôi nói cho cậu biết, cậu mới là người có lỗi. Mau chóng thả tay ra... Mẹ kiếp! Đau quá... !!!"
Ngô Ẩn tiếp tục vùng vẫy nhưng Lạc Phong vẫn nắm lấy "tiểu đào tử" của cậu ta, không có dấu hiệu muốn buông bỏ. Phải nói đây là hai gã cường nhân hiếp thấy, nhất quyết không ai chịu thua ai, cứng đầu không thể diễn tả. Ngô Ẩn dù gương mặt đã nhăn nhó đỏ ửng vì bị đau nhưng vẫn là gắng gượng chịu đựng không chịu thua cuộc. Còn Lạc Phong thì thuộc loại không nói nhiều mà chỉ hành động, nếu anh không cầu xin thì tôi vẫn sẽ không buông tay.
Hây da, hai cái tên này thật không hiểu nổi. Chuyện xảy ra có to tát gì đâu chứ?
Cái tên theo dõi ở ngoài cửa sổ vẫn đang đưa cái camera vào quay lén Ngô Ẩn và Lạc Phong. Người này hành động kín đáo không gây ra một tiếng động, tinh mãnh đến mức, người như Lạc Phong vẫn không phát hiện ra sự hiện diện của hắn, chứng tỏ hắn không phải loại tầm thường.
Lạc Phong đến phút cuối cùng vẫn là "yêu thương mỹ nhân" mà bỏ qua mọi chuyện, lúc này chậm rãi buông tay ra khỏi đũng quần của Ngô Ẩn, rồi đem vẻ mặt lạnh lùng đáng sợ quay lại bàn làm việc.
"Anh đứng đó đợi một chút rồi tôi chở anh về."
Đã hơn hai tuần qua, ngày nào Ngô Ẩn cũng được Lạc Phong đưa đón. Sáng thì ghé chung cư chở cậu ta đi làm, chiều tới thì đến đón cậu ta đi đến lớp nấu ăn, còn bản thân thì đi tới lớp võ karate, cũng vì thế mà cái xe hơi của Ngô Ẩn đã bỏ xó chừng ấy ngày dưới hầm.
Làm theo bản năng tự nhiên, vì quá đau nên Ngô Ẩn bắt đầu xoa xoa đũng quần của mình. Vết thương bị xước do dây kéo lần trước chỉ mới vừa lành, bây giờ lại bị Lạc Phong bóp siết mạnh như vậy không biết có bị ảnh hưởng gì? Nghĩ như vậy, cậu ta liền thản nhiên tuột dây kéo quần xuống rồi moi "cậu nhỏ" ra ở giữa văn phòng karate. Và tất nhiên, mọi "cảnh tượng tươi đẹp" đều được thu gọn trong ống kính camera của tên theo dõi kia.
Chết tiệt! Của cái tên Ngô Ẩn này sao lại to như vậy chứ? Để zoom xa ra một chút xem kĩ thế nào !!!
Ngô Ẩn không hay không biết gì, lúc này chỉ cảm thấy vô cùng tức giận vì "tiểu đào tử" đã bị bóp đến sưng tấy, bắt đầu đem "thằng nhỏ" tới chỗ Lạc Phong mắng vốn."Cậu nhìn đi, có cần phải mạnh tay như vậy? Lỡ hỏng mất thì dùng cái gì chứ?"
Lạc Phong gõ gõ bàn phím máy vi tính, liếc mắt nhìn "của quý" của Ngô Ẩn một cái rồi lạnh nhạt trả lời.
"Nếu thực sự bị hỏng, anh cứ lấy của tôi mà dùng."
Ngô Ẩn nghe thấy liền lườm một cái đáng ghét, dùng ngón tay chỉ chỉ chỏ chỏ vào Lạc Phong, tiếp tục lèm bèm.
"Cậu á! Tốt nhất là tránh xa tôi ra."
"Từ ngày mai anh sẽ được nguyện ý."
Tiếng gõ bàn phím vẫn lóc cóc vang lên, Ngô Ẩn nghe thấy câu nói kia của Lạc Phong thì đột nhiên ngưng trọng vài giây, rốt cục không hiểu được chuyện.
"Ý cậu là gì?"
Gương mặt của Lạc Phong xem ra khá nghiêm trọng, hắn ta tạm dừng làm việc rồi bắt đầu đi vào vấn đề.
"Hôm nay tôi vừa nhận lời của cục thể thao đảm nhiệm trọng trách chính trong khâu tổ chức giải đấu karate toàn Bắc Kinh sắp tới."
Ngô Ẩn nhìn vào mắt Lạc Phong, cậu ta vẫn chưa hiểu lắm.
"Sau đó thì sao?"
Đứng dậy rót một ly nước lọc, Lạc Phong uống ực một cái rồi chậm rãi trả lời.
"Vì giữ nhiệm vụ quan trọng, tôi phải túc trực ở lại sân vận động Bắc Kinh để kiểm tra giám sát, không thể đi ra bên ngoài, mọi sinh hoạt ăn ngủ đều phải làm ở đó..."
Lạc Phong đang nói thì dừng, rời khỏi máy lọc nước tiến về Ngô Ẩn, đứng đối diện với cậu ta rồi nói tiếp.
"Tôi không thể ra ngoài, những người không có nhiệm vụ cũng không thể vào trong, nội bất xuất ngoại bất nhập."
Đến lúc này Ngô Ẩn đã hiểu vì sao Lạc Phong lúc nãy lại nói câu "Từ ngày mai anh sẽ được toại nguyện". Hiện tại cậu ta cúi gầm mặt xuống mũi chân của Lạc Phong, ánh mắt không biết chất chứa ưu tư gì mà không chớp lấy một cái.
"Công việc nhiều vậy sao? Dù có là tổng thống cũng có thời gian sinh hoạt cá nhân mà."
Lạc Phong thấy rõ Ngô Ẩn đang cố giấu muộn phiền, hắn biết rõ cả hai không ai muốn xa nhau lâu như vậy. Lại phải nói rằng chỉ mới quen biết nhau được hai tháng, chính thức cảm thấy rung động với nhau cũng mới gần đây, bây giờ lại phải không gặp mặt tới một tháng, người cường ngạnh như Lạc Phong vẫn không chịu nổi. Lạc Phong suy nghĩ một hồi mới trả lời Ngô Ẩn.
"Lúc đầu tôi cũng nghĩ như anh nhưng sau khi tìm hiểu tôi mới biết được công việc quả thực không ít, phải bỏ rất nhiều sức lực mới có thể hoàn thành vì năm nay nhân lực không còn dồi dào như trước."
Đang lúc chính kịch ưu tư não nề, Ngô Ẩn bất chợt cười lớn.
"Hahahaha... Tôi là hỏi thế thôi, cậu có làm gì tôi cũng mặc kệ. Qúa tốt rồi, phen này coi như khiến cậu bận tối tăm mặt mày, không còn thời gian để gây sự với tôi, làm phiền tôi. Bây giờ là mấy giờ nhỉ? Chết tiệt chỉ mới có tám giờ hơn...còn phải mười tiếng nữa cậu mới chính thức cách ly tôi...làm sao cho thời gian qua nhanh một lúc nhỉ?"Ngô Ẩn xoa xoa rồi lắc lắc cái đồng hồ đeo trên tay như muốn kim giờ chạy nhanh lên một chút, động tác này liền tác động đến Lạc Phong, khiến hắn nhào đến nhốt Ngô Ẩn vào lòng.
"Anh đừng giả vờ. Anh là không muốn xa tôi đúng chứ?"
Ngô Ẩn coi như bị bắt thóp, cảm giác sắp tới xa cách một tháng cứ như là một năm, những cái ôm giống vầy tự dưng trở nên rất đáng giá, bất giác luồng tay ôm lấy eo của Lạc Phong.
"Anh nói đi, không muốn xa tôi phải không?" Lạc Phong lặp lại câu hỏi.
Ngô Ẩn tất nhiên là lúng túng, nhưng rồi cũng nói.
"Ừ...thì cũng có đôi chút."
Có thể thôi diễn trò được không? Hai người quả thực là đang luyến quyến khi chia xa đó sao? Một tháng chứ có phải là sinh ly tử biệt? Hây da !!!
Lạc Phong đột nhiên buông Ngô Ẩn ra, đi tới tắt màn hình máy tính rồi nhanh như chớp lôi Ngô Ẩn ra ngoài.
"Này này này...cậu định làm gì ???"
Lạc Phong quay đầu lại nói.
"Chở anh đi chơi. Hôm nay đến lượt tôi hẹn hò anh."
Không cần nói nhiều thêm câu nào, Lạc Phong nhanh chóng kéo Ngô Ẩn xuống bãi giữ xe, đội nón bảo hiểm cho cậu ta rồi leo lên chiếc xe moto quen thuộc.
Tiếng gió tạt qua lớp vỏ nhựa của chiếc mũ bảo hiểm kêu lên ù ù. Lạc Phong chở Ngô Ẩn đi qua cây cầu bê tông có những ánh đèn tuyệt đẹp, rồi sau đó băng qua khắp phố lớn ngõ nhỏ của Bắc Kinh, đi xem múa rối, dạo phố lồng đèn, đến cuối cùng là dừng lại ở một quán mì sợi.
Không khí dạo gần cuối năm quả thực đã lạnh hơn rất nhiều so với đợt mùa thu, nhiều người đã sớm chuẩn bị khăn áo mũ trùm. Thời tiết này mà ngồi ăn với nhau một tô mì sợi thì còn gì bằng. Tâm trạng lúc này của Lạc Phong so với trước đó quả nhiên một trời một vực, tính tình nóng lạnh thất thường như vậy khiến Ngô Ẩn thật khó lòng nắm bắt.
Ăn uống coi bộ khá hài hoà vui vẻ, Lạc Phong còn ngậm một sợi mì vào miệng rồi sau đó hút vào, làm nước lèo văng lên mặt Ngô Ẩn. Hai tên này lại đánh nhau mấy cái trêu đùa khiến quán mì trở nên ồn ào nhộn nhịp.
Xe moto sau đó dừng lại ở một bờ hồ, Lạc Phong khoác tay lên vai Ngô Ẩn, liên tục xoa xoa mái tóc đặc trưng của cậu ta, miệng vui vẻ tươi cười. Nhưng mà, người có vấn đề là Ngô Ẩn.
"Lạc Phong à, đã là mười một giờ rồi."
Đến lúc này, Lạc Phong chính thức trở mặt.
"Anh bị cái gì? Từ nãy tới giờ xem đồng hồ biết bao nhiêu lần. Có gì bận sao?"
Ngô Ẩn nuốt nước bọt một cái, mặt lấm la lấm lét định nói cái gì đó, nhưng vẫn lặp lại.
"Ý tôi là...đã mười một giờ..."
Lạc Phong bất ngờ đẩy Ngô Ẩn ra khỏi lồng ngực của mình, nghiêm chỉnh nói.
"Làm sao? Anh rốt cục muốn nói gì?"
"Đã mười một giờ rồi."
Giống như là bị đông cứng, Lạc Phong trơ mắt ra nhìn Ngô Ẩn mà không hiểu được một chút ý tứ gì. Trước đó đã hỏi Ngô Ẩn bao nhiêu lần rằng cậu ta có bận không thì cậu ta đều trả lời không, nhưng cứ vài chục phút lại nhìn đồng hồ mà lãi nhãi, rốt cục là sao? Ngô Ẩn đột nhiên nổi cáu, dùng hai tay cào cào vào da đầu, mặt mũi nhăn nhó méo lệch.
"Mẹ kiếp!!! Ý của tôi là đã mười một giờ và lúc này còn là mười một giờ mười lăm phút rồi á!"
Lạc Phong cũng gãi đầu theo, giương ra gương mặt ngây ngô.
"Mười một giờ... Mười một giờ thì sao?"
Ngô Ẩn rốt cục bạo phát, hét lớn.
"Cậu là đồ ngu !!! Mười một giờ là phải đi về nhà chứ sao nữa?"
Lạc Phong bất ngờ bị quát cũng đâm ra bực dọc.
"Chết tiệt! Anh rốt cục là sao đây? Chẳng phải vừa nãy nói đi đến lúc nào cũng được, bây giờ lại đòi về. Nếu muốn về thì cứ nói thẳng, việc gì phải vòng vo?"
Ngô Ẩn đứng bật dậy, cúi xuống chỉ ngón tay vào Lạc Phong, quát lớn.
"Mẹ kiếp! Chuyện này mà nói thẳng ra được thì tôi đã sớm nói."
Giữa đêm khuya mười một mười hai giờ, hai gã đàn ông ở ven bờ hồ tranh cãi lớn tiếng, khiến vài người qua lại ở đây không khỏi chú ý, và trong số đó có kẻ theo dõi kia. Máy quay của hắn vẫn đang tăm tia về phía Lạc Phong và Ngô Ẩn. Lạc Phong lúc này cũng đứng dậy đối mặt.
"Chuyện gì? Có cái gì mà không nói được?"
Ngô Ẩn gồng người một chút, gương mặt khó nói, nhưng cuối cùng cũng bung xả.
"Chó má! Không về nhà chẳng lẽ ở ngay bờ hồ 'làm chuyện đó' ?"
Lạc Phong lại đứng hình, hắn ta không ngờ câu nói này lại thốt ra từ miệng của Ngô Ẩn. Ngay từ đầu hắn chỉ muốn cùng Ngô Ẩn đi chơi một bữa thật đã đời trước khi tạm thời không gặp mặt, ai ngờ nhu cầu của Ngô Ẩn lại cao như vậy.
"Anh... anh nghiêm túc đấy chứ?"
Lạc Phong lộ ra hàng ngàn tia nghi hoặc trong ánh mắt, khiến Ngô Ẩn không khỏi bực mình.
"Còn hỏi cái rắm gì nữa? Tôi đã nói ra như vậy... "
Nhìn thái độ như vậy của Ngô Ẩn, Lạc Phong lúc này đã hoàn toàn tin cậu ta rõ ràng là đang có nhu cầu, nhưng lại giả vờ không hiểu.
"Chuyện đó? Chuyện đó là chuyện gì?"
Ngô Ẩn đập lòng bàn tay vào trán, biểu thị sự bó tay, sau đó liền dùng "ngôn ngữ kí hiệu".
Cậu ta nắm lòng bàn tay lại tạo thành một cái lỗ rồi đưa xuống đũng quần sục lên sục xuống ngoài không khí, miệng cười gian tà. Lạc Phong đoán được liền dùng ngón trỏ quơ quơ chỉ chỉ, nói ngay đáp án.
"Là xóc lọ ??? Anh muốn xóc lọ?"
Ngô Ẩn nhào tới bịt miệng Lạc Phong, gương mặt thì ngó nghiêng ngó dọc xem có ai nghe thấy không.
Mẹ kiếp! Chuyện như vậy có thể nói lớn tiếng như cậu ???
Lạc Phong cười cười ra hiệu đã hiểu ý, Ngô Ẩn buông tay ra hắn ta liền nói.
"Anh là muốn xóc lọ cho tôi đúng không? Ở đây tối tăm thanh vắng, làm tại chỗ luôn đi."
Nói xong liền cởi dây khoá quần, vạch quần lót xuống mà moi "tiểu ma đầu" ra, rồi kéo tay Ngô Ẩn áp sát lại. Ngô Ẩn vội rút tay về mắng. "Ai nói là tôi sẽ làm cho cậu? Chính là cậu phải làm cho tôi."
"Ôi chao! Ngô đại gia muốn tôi xóc lọ cho từ khi nào vậy?"
Câu nói sắc bén trêu chọc này của Lạc Phong đã phát huy tác dụng, Ngô Ẩn ngay lập tức tháo dây nịch ra làm vũ khí mà truy đuổi hắn, hai gã này lại một lần nữa chạy hai ba vòng bờ hồ cho tới khi mệt đừ...
Mặc dù không nói ra nhưng ai cũng đều đang thấu hiểu, testosteron của cả hai đang tăng vọt. Tốc độ lái xe của Lạc Phong đã vượt quá quy định cho phép khi chạy trong thành phố nhưng vẫn không đủ khoả lấp cho nhu cầu cấp bách của hai tên này.
"Ngô Ẩn! Anh chưa tắm đúng không?"
"Đúng! Thì sao?"
"Lát nữa anh đừng tắm, tôi muốn ngửi nách của anh."
Bị hoocmon điều khiển, Ngô Ẩn liền trả lời.
"Được! Trên người tôi có bao nhiêu chỗ có mùi tôi cho cậu ngửi hết."
"Thế ngửi hậu môn được chứ?"
"Được!"
"Gãi hậu môn cho anh?"
"Được tất."
"Thế liếm thì sao?"
"Sẽ suy nghĩ."
"Vậy cho tôi thao anh luôn nhé?"
...một trận đánh nhau nữa lại diễn ra trên xe.
"Thao này! Thao này! Tôi mới là người thao cậu."
Ngô Ẩn nhào lên lấy hai ngón tay móc vào lỗ mũi của Lạc Phong không cho hắn thở. Chiếc xe moto liền chao đảo, vì để an toàn Lạc Phong lập tức dừng xe.
"Anh mau thả tay ra khỏi lỗ mũi tôi."
"Thả á? Còn lâu!"
Thực tế mà nói, Lạc Phong dư sức dùng vũ lực buộc Ngô Ẩn thả tay ra nhưng vì hắn cảm thấy giỡn như vậy rất vui nên đã xem bản thân yếu đuối đi một chút mà nhân nhượng với Ngô Ẩn. Lâu lâu để anh ta nắm thế thượng phong cũng rất thú vị.
"Định thao tôi? Cậu tự mà thao."
"Ấy ấy... Anh không biết sao? dương v*t tôi rất dài, có thể bẻ vòng xuống để tự nhét vào 'hoa cúc' của bản thân đấy."
Ngô Ẩn một trận thất kinh liền mắng chửi.
"Aaahhh... Sao lại có người biến thái như cậu chứ? Mẹ kiếp, còn tự thao bản thân thật sao?"
"Thật mà, nếu không tôi làm ngay bây giờ cho anh xem."
"Thôi đi thôi đi! Tôi không muốn xem mấy cảnh bệnh hoạn như vậy..."
"Thôi nào Ngô Ẩn! anh không nhất thiết phải tự thao, rất cực nhọc, để tôi giúp anh thao làm hợp lý nhất, tối nay nhé..."
"Thao thao cái não nhà cậu!"
Lạc Phong liền láu cá.
"Ôi chao! Khẩu vị anh nặng vậy ư? Thao não của người khác quả thực hơi kinh dị đấy...."
Vốn dĩ cái tên này chỉ giỏi võ, ai ngờ còn giỏi cả võ mồm, nói cái gì hắn cũng bắt bẻ lại được, Ngô Ẩn về thể lực lẫn "mồm lực" đều thua hắn vài phần.
Đã là mười hai giờ khuya, còn mấy cây số nữa mới về tới nhà, xem ra màn ân ái của hai tên này sẽ kéo dài tới hừng đông.
...
"Thưa ngài, bọn họ đã quay về chung cư của Ngô Ẩn"
"Tốt! Thế nhiệm vụ tôi giao cho cậu?"
"Thưa ngài, tất cả mọi sinh hoạt gặp gỡ của hai người họ tôi đã quay lại không bỏ xót một giây phút nào. Nếu ngài muốn, tôi có thể quay cảnh bên trong nhà của cậu ta."
"Không cần! Tôi thừa biết họ bên trong đó làm gì."
"Thưa ngài, tôi có thể hỏi một chuyện?"
"Nói"
"Hai người họ...là...là gay sao? Mấy ngày nay tôi thấy hành vi của họ thân thiết lạ thường."
"Hahahaha! Tôi nói cho cậu nghe, bản chất đàn ông của hai tên đó còn cao hơn cậu vạn lần. Nếu muốn biết thẳng nam làm tình thế nào, cậu cứ việc quay lại mà tự coi....hahahahaha..."