10 Số Thập Phân

Chương 6: Thuỷ chiến



�N

Dịch và chỉnh sửa: Lytaa

Nguồn: wattpad.com/pinoneverdie

--------

Văn Hán bỏ đi được một lúc, Ngô Ẩn mới ổn định tinh thần trở lại. Lúc này quay đầu nhìn vào đống chén dĩa, đeo găng tay cao su, đổ dung dịch rửa chén ra tạo bọt, bắt tay vào việc cọ rửa.

- Cũng phải lẽ, là lỗi do mình, không đúng, là lỗi của bản báo cáo, đúng vậy là lỗi của bản báo cáo....thôi được rồi....là lỗi của mình! -

Mặc dù Ngô Ẩn quả thực có lý do chính đáng để không tới tiệc kỉ niệm như đã hứa trước đó, nhưng không hiểu sao lại không thể mở lời biện minh với Văn Hán.

Văn Hán! Tôi sẽ dùng hành động để xin lỗi cậu, tôi sẽ tự tay rửa hết đống chén dĩa này.

Vì mọi người đều đã về hết, trên sân chỉ còn lại mỗi Ngô Ẩn đang loay hoay rửa chén. Bây giờ đã tầm mười giờ tối, Ngô Ẩn vẫn còn khoảng hơn hai trăm cái chén dĩa các loại, cảm thấy đêm còn dài, mà không gian lại quá tĩnh mịch, bắt đầu vu vơ vài câu hát trong bài "Ánh trăng nói hộ lòng tôi"

"Này người yêu hỡi, xin đừng quay gót, lòng anh đã trót yêu em...."

(cái này là lời Việt chứ không phải bản dịch từ lời Hoa, mình đổi lại cho nhịp đọc nó thuận hơn)

Tâm trạng thả lỏng vừa hát vừa rửa chén, đột nhiên cảm thấy cơ thể bị một lực cực mạnh xông vào, giật mình quay lại nhìn thì toàn thân đã ướt nhẹp.

Lạc Phong đứng sừng sững cầm trên tay một cái vòi nước công suất lớn, hướng về Ngô Ẩn.

"Mẹ nó, cậu làm cái quái gì vậy" toàn thân ướt nhẹp hướng về Lạc Phong mắng chửi.

Khí tức lần trước trong nhà vệ sinh vẫn còn chưa nguôi, lần này lại bị Lạc Phong xịt nước vào người, Ngô Ẩn đột nhiên hoả phát công tâm, dù cho hôm nay có vô tình làm vỡ hết chén dĩa, dù cho đánh không lại hắn mà gãy tay gãy chân. cũng phải vờn tên này một trận ra trò.

Nghiến răng nghiến lợi xông lên một bước, Lạc Phong lại mở vòi.

"Àoooooo"

Lạc Phong không cần dùng lực cũng khiến cậu ta không thể chống đỡ.

Vì đây là loại vòi nước chữa cháy lên áp lực nước bắn ra rất lớn, hoàn toàn có thể cản lực của Ngô Ẩn. Do thân thể cậu ta cũng có chút rắn chắc cho nên có thể đứng vững, đổi lại là người thường đã ngã xuống đất hoặc thậm chí nội tạng bị tổn thương xuất huyết đến chết.

Ngô Ẩn thêm một lần nữa ướt nhẹp, lúc này tiếp tục mắng.

"Này thằng nhãi ranh, rút cục ngươi muốn gì."

Lạc Phong nhếch miệng khinh thường.

"Tới rửa chén."

"Tới rửa chén hay tới sinh sự? Dù có đúng là rửa chén tôi cũng không cần cậu giúp!"

Lạc Phong: "Tôi có nói là tới giúp anh?"

Ngô Ẩn phát cáu: "Cậu bị tâm thần à? Đây là việc của tổ nấu ăn, là nhiệm vụ của tôi, tôi không cần cậu tới rửa." Nguyên một ngày làm việc mệt mỏi căng thẳng vì đủ thứ chuyện không mong muốn xảy ra, Ngô Ẩn như mượn Lạc Phong để trút giận.

"Tôi nói cậu hãy biến khỏi chỗ này, tâm trạng của tôi hôm nay không được vui." Hai mắt đỏ ngầu, răng nhe ra hung hãn đe doạ Lạc Phong.

Lạc Phong ngược lại lấy làm thích thú.

"Anh không vui sao? Được rồi tôi giúp anh cảm thấy vui."

Nói xong lại mở vòi nước bắn vào Ngô Ẩn. Ngô Ẩn lần này nhanh nhẹn hơn, chồm lấy cái thau, sử dụng nó như một cái khiêng, lập tức chống đỡ lực nước, sau đó nhào lộn qua tránh né đợt công kích. Lạc Phong lại tiếp tục dùng vòi nước dí đuổi theo.

Nhắm thấy nếu cứ phòng thủ kiểu này cũng không phải là cách, lập tức phải tìm phương án phản công. Có rồi! Nhìn thấy xô nước rửa chén bẩn còn chưa đổ đi, Ngô Ẩn nhanh chóng dùng thau chống đỡ dòng nước cực mạnh kia, lết từng bước chạy đến cái xô. Cảnh tượng này trông như trận chiến giữa Na Tra và Hồ Ly chín đuôi trong truyền thuyết.

Ngô Ẩn lập tức dùng sức lực toàn thân lăn qua trái lệch khỏi dòng nước đang bắn, trong tích tắc tạt cái xô nước bẩn hướng vào Lạc Phong.

"Yahhhhh"

Cái xô ụp vào đầu Lạc Phong.

Lạc Phong lại rất bình tĩnh, trong một khắc đó đem cái xô từ trên đầu đặt xuống đất, chậm rãi tiến về phía Ngô Ẩn.

Ngô Ẩn một khắc trước còn tự đắc vì đã phản đòn thành công, một phút sau lại đột nhiên hoảng sợ, bắt đầu thủ thế.

"Tôi nói cho cậu biết, Thái cực quyền, Vịnh Xuân quyền, Dịch cân kinh tôi đều biết...cậu muốn bảo toàn tính mạng thì tránh xa tôi ra." nói một câu không ai có thể tin được.

Lạc Phong vẫn đem ánh mắt sát thủ nhìn vào cậu ta, từng bước nặng nề. Rốt cục, khống chế Ngô Ẩn.

"Cậu muốn làm gì? Vịnh Xuân Quyền ....aaaa"

Lạc Phong dùng bàn tay võ sư cô siết cổ áo Ngô Ẩn đẩy sát vào trong góc tường, tay còn lại tháo từng cái nút áo sơ mi của cậu ta ra.

"Con mẹ nó, biến thái! Định làm gì?" Ngô Ẩn la rú.

La xong lại bị Lạc Phong lộn lại một vòng, cái áo sơ mi triệt để được lột bỏ. Tiếp theo tháo thắt lưng. Ngô Ẩn cương quyết chống cự nhưng lại bị đôi chân của Lạc Phong kẹp trong thế trận không thể vùng vẫy nửa thân dưới.

"Con mẹ nhà ngươi, ngươi muốn làm cái gì? "

Lạc Phong vẫn không lên tiếng. Ánh mắt cường ngạnh tiếp tục thao tác.

Sau ít phút, Ngô Ẩn trần truồng toàn diện, chỉ còn mỗi cái quần lót. Lúc nãy bị Lạc Phong xịt nước còn chưa ráo đã bị cởi đồ, lúc này đứng giữa trời đêm, hai tay bắt chéo trước ngực che vú, hai bắp đùi khép chặt vào nhau dồn ép cái thứ kia đang nằm trong quần lót, run cằm cặp.

Sau đó, Lạc Phong cũng tự cởi đồ ra, cầm cái vòi nước bật công suất nhẹ hơn tự dội rửa bản thân.

Một nam nhân lột sạch đồ đứng dưới ánh đèn giữa sân lớn quạnh vắng tắm rửa. Làn nước nhẹ nhàng làm tuột trôi những vết nước bẩn trên làn da ngâm. Hắn ta vùng vẫy, chà rửa rất gấp gáp, cảm giác như thứ bám vào người hắn là một loại axit chứ không phải vết nước bẩn.

Ngô Ẩn trơ mắt ra nhìn, coi như được mở rộng tầm mắt. Đúng là loại phàm ph tục tử, chuyện gì cũng có thể làm.

Tắm xong đem quần áo của Ngô Ẩn ra sức vắt cạn nước, rồi mặc vào cơ thể của mình. Dù sao quần áo ẩm vẫn tốt hơn quần áo bị vấy nước bẩn từ thức ăn. Lạc Phong bị mắc chứng chuộng sạch sẽ, dù một vết bẩn nhỏ trên áo cũng đã khiến hắn khó chịu huống hồ là cả xô nước bẩn.

Ngô Ẩn lúc này động thủ không được thì động khẩu.

"Tôi nói cho cậu biết, tôi đây mặc bộ đồ đó một tuần chưa thay, ba ngày rồi tôi không tắm, quần áo của tôi đều là đi lượm lại của người khác vứt đi. Cậu mà không ngứa đến chết, tôi đây đi bằng đầu."

Lạc Phong không thèm để ý, lạnh lùng ném bộ đồ của mình qua cho Ngô Ẩn.

Hiện tại nhiệt độ cơ thể đã quá lạnh, muốn không mặc cũng không được. Hơn nữa còn phải rửa cho xong đống chén dĩa, sáng ngày mai còn phải đi làm. Nghĩ như vậy liền vắt khô áo quần của Lạc Phong mà mặc vào.

Đang lúc còn tròng ống quần, liền nhìn thấy Lạc Phong xếp đống chén dĩa còn lại ra sân, sau đó hắn pha loãng một xô nước rửa chén, tạt lên đống chén dĩa đó.

"Này này...cậu muốn làm gì đống chén dĩa của tôi?"

Lạc Phong thu hai mắt lại, nói.

"Nếu nhà văn hoá có lớp phát triển trí tuệ, tôi nghĩ anh nên đăng kí."

"..."

Hết chương!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.