Chín giờ tối, trời đổ tuyết nặng. Chỉ mới là đợt tuyết đầu tiên nhưng coi bộ rơi không hề ít. Thời tiết chuyển xấu, võ sư Đổng Lang, người dưới quyền Lạc Phong liền cho nhân công ở khu vực sân lớn tạm nghỉ, toàn bộ di chuyển vào trong sảnh.
Hiện tại ngoài việc điều động nhân công vào sảnh tránh tuyết, còn có một số vấn đề khác cần Lạc Phong chỉ thị, nhưng lại không tìm ra hắn ta, Đổng Lang có chút bực dọc trong người. Từ lúc nhận nhiệm vụ, đây là lần đầu tiên thấy Lạc Phong đột nhiên bỏ việc, kể cả gọi điện thoại cũng không bắt máy. Mang tâm trạng không thoải mái, Đổng Lang liền hướng về phía phòng camera của Lạc Phong.
"Đổng sư huynh đợi đã."
Vừa định cất bước, Đổng Lang đã bị một vị huynh đệ níu lại, người này đưa cho hắn một cái giỏ.
"Cái này là..." Đổng Lang ngạc nhiên, hỏi.
Vị huynh đệ kia cười cười, bàn tay đưa ra sau vuốt vuốt tóc rồi nói.
"À, mẫu thân của tôi mới gửi ít thực phẩm tích trữ vào mùa đông, tôi ở đây sống một mình, ăn uống không quá cầu kì, nên tặng các huynh đệ mỗi người một giỏ trứng gà."
Đổng Lang liếc nhìn giỏ trứng gà trên tay, không nói gì chỉ gật đầu bỏ đi.
Mở cửa phòng camera, quả nhiên Lạc Phong đã để quên điện thoại ở đây. Đặt giỏ trứng gà xuống bàn, hắn liền nhìn lên màn hình quan sát các bộ phận làm việc, lúc này suy đi nghĩ lại, không có vua vẫn còn có tướng, hắn liền cầm bộ đàm của Lạc Phong, bắt đầu ra chỉ thị.
"Trời đổ tuyết nặng, tất cả các bộ phận làm việc đến mười giờ đêm có thể nghỉ, riêng bộ phận lắp đặt ngoài sân lớn có thể nghỉ ngay bây giờ. Các anh em rãnh rỗi có thể qua hỗ trợ các bộ phận khác."
Đổng Lang nói xong liền đi ra ngoài, nhân tiện kiểm tra tiến độ của các bộ phận. Kì này thời tiết xấu như vậy, nếu không may nhân công đổ bệnh thì việc tổ chức giải karate sẽ nguy mất. Đang hướng về sảnh lớn, Đổng Lang vừa đến nơi đã nghe một trận tạp âm ồn ào.
"Nào nào, mỗi người một ly, là rượu quý, là rượu quý đấy..."
Một đám nhân công ngay lúc được nghỉ liền rủ rê rượu chè. Thấy cảnh này, nếu là Lạc Phong đã nhanh chóng dẹp loạn, nhưng Đổng Lang lại bỏ qua, vì dù sao trời lạnh thế này, uống vài chén rượu cho ấm người cũng không có gì là quá đáng, chỉ là nhắc nhở vài câu.
"Các cậu có thể uống, nhưng đừng gây ầm ĩ, đừng làm náo loạn."
Sảnh lớn có mấy chục thanh niên bắt đầu vui vẻ uống rượu, náo nhiệt ấm cúng, nhưng coi bộ không nồng nàn bằng hai gã đang ở trong buồng vệ sinh kia.
"Anh đủ rồi đấy, tôi không ăn nữa."
Lạc Phong kiên quyết chối từ, dù yêu thương Ngô Ẩn cỡ nào cũng không thể ngồi trong nhà vệ sinh mà để cậu ta nhét cơm chiên Tứ Xuyên vào miệng. Cơ bản hắn là người ưa sạch sẽ, ăn uống thế này chi bằng tự múc nước bồn cầu mà tắm. "Lạc Phong cậu sao thế? Không ăn tức là vẫn còn giận tôi sao?"
"Tôi đã ăn rồi không phải sao?"
"Không được, cậu phải ăn hết thì tôi mới an tâm."
Ngô Ẩn kì kèo năn nỉ, dùng đủ loại giọng điệu để ép uổng Lạc Phong, mà ngặt nỗi, Lạc Phong chính là không thể hợp tác, lúc này hắn đứng dậy kéo quần lên, trực tiếp mở cửa đi ra ngoài.
"Này Lạc Phong, không thể thương lượng được ư? Chí ít phải nghe tôi giải thích tường tận chứ?"
Ngô Ẩn rốt cục không nhịn được nữa, cậu ta chính là lần đầu trong đời phải làm việc hầu hạ đút mớm cho người khác như vầy. Ngày trước khi còn quen tiểu Thanh, đúng hay sai luôn là do cô ta đến làm hoà, làm gì có chuyện đại gia gia đây phải hạ mình đến đây nài nỉ? Quát lớn một câu vô ích, Lạc Phong cứ thế thẳng bước rời đi.
Tuyết rơi dầy, bên ngoài nhà vệ sinh một mảng phủ trắng đục. Lạc Phong quên mất Ngô Ẩn là tên cứng đầu, lúc này nhìn lại sau lưng quả nhiên cậu ta đang lộp độp bước chân trên tuyết mà đuổi theo hắn.
"Lạc Phong, đứng lại cho tôi."
Nhanh chóng dừng lại, Lạc Phong tự cởi chiếc áo thun của mình ra, để lộ tấm thân võ sĩ cường tráng giữa trời tuyết, cứ thế tiến lại gần Ngô Ẩn mà trùm chiếc áo lên đầu cậu ta. Ngô Ẩn đang lúc nhìn xuống đất loạng choạng bước đi, đột nhiên được một mảnh vải che chắn, ngước mắt nhìn lên mới nhận ra người đó là Lạc Phong. Cảm xúc chính là vừa ngạc nhiên vừa giận dỗi.
Con người ta trong lúc lúng túng không biết làm gì chính là sẽ làm cái gì xuất hiện đầu tiên trong đầu, ngay tức khắc, Ngô Ẩn cũng tự cởi áo thun của mình mà trùm lên đầu Lạc Phong.
Hai gã ngốc này nếu đã không sợ lạnh, còn muốn che chắn cho đối phương làm gì?
Chắc là vì muốn thể hiện rằng mình quan tâm đến người kia, mà đúng là vì quan tâm, muốn bảo bọc đối phương mà đầu óc trở nên ngu ngốc. Áo thun của cả hai trong tích tắc đã bị tuyết làm ướt đẫm.
Ngô Ẩn nói.
"Áo bị ướt rồi."
Lạc Phong đáp.
"Áo của tôi cũng ướt rồi."
"Bây giờ thế nào?"
"Tôi cởi quần trùm cho anh nhé?"
"Cậu tự mà trùm."
Hai gã này để mặc cho làn da cơ thể tiếp xúc với giá lạnh, đứng đó đối đáp mà nhìn vào mắt nhau, rồi cùng nhau cười vì sự ngốc nghếch của cả hai.
Được một lúc, Lạc Phong dẫn Ngô Ẩn đi về phía sảnh lớn, nơi đang có hệ thống sưởi ấm đang hoạt động. Trên đường đi, Lạc Phong nhẹ nhàng khoác lên vai Ngô Ẩn, Ngô Ẩn liền gạt ra mà khoác tay mình lên vai Lạc Phong, Lạc Phong lại đẩy tay Ngô Ẩn xuống rồi lại nhét cậu ta vào ngực, Ngô Ẩn vùng vẫy rồi kẹp cổ hắn vào nách. Xét về láu cá thì Ngô Ẩn gọi là bậc cao thủ, đang lúc khống chế được Lạc Phong, cậu ta liền cúi người xuống, bóc lấy một cục tuyết trên mặt đất, nhanh nhảu kéo lưng quần của Lạc Phong ra mànhét vào bên trong. "Aaaaa, lạnh !!!"
Ngô Ẩn tất nhiên khoái chí, cậu ta chính là lần đầu nghe thấy Lạc Phong ngao lên thế này. Cậu có thể không sợ lạnh, nhưng tôi không tin "thằng nhóc" của cậu không sợ.
"Thế nào, cậu biết sự lợi hại của tôi rồi chứ? Haha."
Lạc Phong hừ lạnh một tiếng, vội vã phủi sạch cục tuyết lạnh trong đũng quần. Ôm mối hận không thể bỏ, đang lúc bị Ngô Ẩn kẹp cổ liền nghiêng đầu sang một chút mà cắn vào lớp thịt nách của cậu ta.
Câm nín!
Nếu mà có thể la lên vì đau thì chẳng nói làm gì, Ngô Ẩn là bị cắn đau đến không thể kêu la. Vùng da thịt ở nách vốn dĩ nhạy cảm mà lại bị cái tên thô lỗ này cắn nghiến, có thể không đau sao? chỉ còn biết quắng quéo cơ thể, cắn răng nghiến lợi mà hấp thụ nỗi đau thể xác.
Lạc Phong sau đó liền được Ngô Ẩn thả ra, đứng đó nhếch miệng đắc chí, còn không quên nhìn vẻ mặt thống khổ của Ngô Ẩn mà mỉa mai.
"Ôi chao, nách của anh hôm nay sao nhạy cảm thế?"
Ngô Ẩn nghe xong liền lườm hắn một cái đáng ghét, tức giận mà nhào đến cắn vào nách hắn để trả đũa. Nhưng rất tiếc, Lạc Phong là "mình đồng da sắt", Ngô Ẩn có cắn đến gãy răng, hắn cũng là chẳng cảm thấy hề hấng, ngược lại còn...
"Aaaa, Ngô Ẩn à, tôi thích quá. Cắn mạnh lên nữa, aaa... nách của tôi bị anh cắn thật kích thích..."
Thôi xong! Ngô Ẩn bỏ cuộc. Dấu răng của cậu ta in sâu ngay phần thịt nách của hắn nhưng hắn vẫn đứng đó tự mân mê bộ ngực, vẻ mặt dâm đãng mà thốt ra.
"Ngô Ẩn, sao anh dừng lại, tôi đang rất thoải mái..."
Ngô Ẩn tức tối, liền nhào đến đấm vào ngực trần của hắn mấy cú, nhưng trời phật chứng giám, Lạc Phong hắn không biết đau. Cũng phải! Lần trước bóp dương v*t của hắn, tưởng đâu đã nát ra như đậu hủ, rốt cục hắn chẳng hề hấng gì, nói chi là bộ ngực rắn chắc như vầy.
"Thôi được, coi như tôi thua cậu."
Nói xong, cậu ta liền quay mặt đi tỏ vẻ giận dỗi, lại còn ngồi xuống vo tuyết lại mà ném vào khoảng không, giống như đang cố tỏ ra cô đơn, đợi ai đó tới dỗ dành...
À khoan đã, trước khi tiếp tục, hai người có thể tìm chỗ nào đó khác để diễn cảnh giận hờn không, đang là tuyết rơi rất dầy đấy.
Hây da, vốn dĩ đến đây là để làm lành với Lạc Phong, rốt cục lại dở chứng kiêu ngạo mà giận lẫy. Lạc Phong không những không đến an ủi mà còn đứng đó chống hai tay vào hông, ngẩng mặt lên trời đổ tuyết mà cười to đắc chí.
"Hâhhahahaha, Ngô Ẩn, anh đáng yêu thật!"
Bên trong sảnh lớn.
"Sao tôi cứ nghe tiếng ai cười như tiếng của ngài Lạc."
"Cậu là uống say nên nhầm tưởng à. Tôi chưa từng nghĩ tới rằng một ngày nào đó Lạc Phong sẽ mỉm môi, chứ đừng nói đến cười vang vào trong sảnh này. Gương mặt của anh ta lúc nào cũng như diêm vương."
"Không thể nào, âm thanh nghe rất giống tiếng của ngài Lạc mỗi lần quát mắng."
"Thôi thôi hai người đừng nói nữa, cứ cạn chén nào..."
Quay lại bên ngoài.
"Hahahahahahahaha"
Lạc Phong vẫn đứng đó cười không ngớt. Thật ra thái độ "tiểu thư" này của Ngô Ẩn hắn ta không lạ gì, chỉ là hơn một tuần không gặp, hắn trông thấy bộ dạng này của cậu ta liền rất thống khoái, muốn cười một trận thật đã đời.
Một khi hai gã nam nhân này mà ở gần nhau liền nhanh chóng biến thành hai đứa con nít lên ba, chọc ghẹo nhau là thích thú. Đàn ông chỉ thật sự bộc lộ tính nết trẻ con khi ở bên cạnh người mà họ thực sự yêu và tin tưởng!
Ngô Ẩn lần này là giận thật, hậm hực bỏ đi nhưng lại bị Lạc Phong kéo lại, ôm lấy cậu ta từ phía sau.
"Anh vội đi đâu, hahahaha."
"Cậu còn cười nữa thì buông tôi ra."
Chết tiệt! Ngô Ẩn học ở đâu tính nết đáng yêu thế này chứ? Hắn ta nhịn không được liền áp gò má lạnh ngắt vào tấm lưng của Ngô Ẩn, rồi vươn tay lên ôm lấy mà chà xát ngực cho cậu ta.
"Không nhéo vú? Được thôi, vậy cho tôi thăm hỏi tiểu đào tử."
"Không! Cậu là đồ khốn, nghĩ rằng muốn sờ là sờ sao?"
Miệng còn đang mắng thì quần lót đã bị bàn tay lạnh của Lạc Phong luồng vào bên trong, "tiểu đào tử" nhanh chóng được "bảo quản lạnh".
"Ngô Ẩn... tôi xoa dương v*t cho anh như vầy sướng chứ? Ngô Ẩn à, tôi thật sự rất muốn... chúng ta lâu rồi không gần gũi... hay là chúng ta làm một đêm nồng nhiệt?"
"Ngô Ẩn anh sao không nói gì?"
"Ngô Ẩn, anh không nghe tôi nói gì sao?"
Lạc Phong đang úp mặt vào lưng Ngô Ẩn, căn bản không hề biết nét mặt của Ngô Ẩn đang... đang nhăn nhó vì sung sướng.
Còn ở đó xin phép người ta "gần gũi", người ta đã sớm tận hưởng tiện nghi, đứng đó để mặc cho mình thủ dâm rồi. Lạc Phong ơi là Lạc Phong, có những chuyện không cần phải hỏi, cứ ập đến mà làm thôi.
Lạc Phong đã nghe được những tiếng ứ hự của Ngô Ẩn. Bản thân Ngô Ẩn cũng là "thiếu thốn" mấy ngày qua, lúc này được Lạc Phong ôm ấp từ phía sau, lại còn được sờ nắn "của quý", hoocmon nam tính liền bộc phát, tự giác luồng tay ra sau mò đến dương v*t của Lạc Phong, đang mân mê thì....
"Hai người... Hai người đang làm cái quái gì vậy?"
Nghe thấy tiếng người, Lạc Phong và Ngô Ẩn hớt hãi, nhanh chóng từ cõi mộng quay lại thực tại. Lạc Phong trợn tròn hai mắt nhìn người kia.