Đống quần lót trắng mà Ngô Ẩn mua chắc có lẽ là thứ vải vóc sạch sẽ duy nhất vào thời điểm hiện tại mà Lạc Phong có thể dùng để cầm máu cam.
Vừa dùng quần lót chùi máu ngay lỗ mũi hắn vừa ngẫm nghĩ. Cả chừng ấy năm làm võ sư, trãi qua biết bao nhiêu trận đấu, hắn chưa từng một lần bị đối thủ đánh trúng chứ nói gì đến chảy máu. Ấy vậy mà chỉ vì một cặp mông nam nhân đung đưa mấy cái lại khiến hắn dùng cả quần lót để cầm máu cam. Quả thực không thể tiếp thu được.
Thống hận!
Ném cái quần lót đã dính máu cam đi, Lạc Phong cả người hừng hực, cho rằng nếu Ngô Ẩn đã muốn dùng mông để khiêu chiến thì hắn sẽ dùng "cây gậy" để đáp trả. Vội dùng đèn flash điện thoại soi rọi, Lạc Phong biết rõ muốn tác chiến cần phải có "vũ khí hỗ trợ", và thứ hắn cần ngay lúc này chính là... dầu bôi trơn. Chết tiệt! Ngô Ẩn thì cứ nằm vặn người, "tiểu ma đầu" cũng đã sẵn sàng, chỉ thiếu mỗi cái loại dầu bôi oái ăm đó. Quả thực là đang thử thách sự kiên nhẫn đó sao?
Hắn lục tung khắp phòng cũng không tìm thấy thứ gì có thể thay thế được dầu bôi trơn. Ngặt nỗi, hắn không thể để Ngô Ẩn một thân trần truồng phô ra cặp mông gợi cảm nằm ngay đây mà ra ngoài để mua, hơn nữa, trời đổ tuyết nặng như vậy các cửa tiệm đã sớm đóng cửa.
Trong căn phòng tối, ánh đèn flash không đủ roi sọi, Lạc Phong tay chân chuyển động nhanh mạnh, rốt cục làm rơi một thứ lên sàn nhà. Hắn cuối người xuống nhặt lên, tay chạm vào liền cảm nhận được vật này làm bằng rơm rạ, hoá ra là một giỏ trứng gà.
Khoan đã... Trứng gà sao?
Đúng rồi... chính là trứng gà. Thứ duy nhất lúc này có thể thay thế dầu bôi trơn chính là lòng trắng trứng gà. Nhưng... trong phòng camera sao lại có trứng gà?
Cảm giác như cơ hội đã đến, Lạc Phong chỉ nghĩ chứ không thèm tìm ra câu trả lời cho câu hỏi kia, hắn thản nhiên nhoẻn miệng cười đểu cán một cái rồi cầm giỏ trứng gà chầm chậm bước đến gần Ngô Ẩn. Ngô Ẩn nằm yên ngoan ngoãn trên "tấm nệm quần lót", nằm xấp xuống chổng mông lên trời đúng kiểu cách câu kích. Lạc Phong bước đến liền dùng bàn chân của hắn chạm lên da mông của cậu ta, đạp đạp ấn ấn giống như là đang trừng phạt ai đó. Hắn dùng các ngón chân ve vởn lả lướt, cố tình nhồi ấn phần thịt mông căng tròn trước mặt, vừa ấn vừa cười đắc chí. Quá quoắt hơn, hắn dùng các ngón chân mà nong rãnh mông của Ngô Ẩn ra, nong xong lại dùng ngón chân cái nhét vào trong, cố ý chà xát cọ quậy trong đó.
Được một lúc, hắn lại đâm ra suy nghĩ. Tuy rằng có thể chắc chắn cả hai không ai có bệnh gì lạ, nhưng đối với việc quan hệ tình dục cần phải có những biện pháp an toàn. Lại phải nói hậu môn của con người không phải là một bộ phận sạch sẽ, nhỡ đâu nhiễm trùng thì...
Hằng năm khi tổ chức các giải đấu thể thao dài hạn, sân vận động Bắc Kinh luôn chuẩn bị sẵn bao cao su dành cho những vận động viên có "nhu cầu". Cho nên chuyện "tự bảo hộ" này coi bộ dễ hơn, chỉ cần đến phòng y tế là có sẵn....
Đổng Lang là đang ở dưới hầm kho, anh ta đang cố khởi động máy phát điện để chạy hệ thống sưởi, trời lạnh thế này nếu không giữ được hơi ấm, mọi người sẽ đổ bệnh mất! Oái ăm là máy phát điện quá cũ không thể chạy được, Đổng Lang đành chịu, cứ vậy mà chui ra khỏi căn hầm tối.
"Đổng huynh? Huynh không đi nghỉ ngơi sao?"
Vừa ngoi đầu lên liền bị một cậu võ sư trẻ gọi tên, Đổng Lang vội hỏi.
"Cậu là ai?"
"Ái... Huynh không nhớ ra tôi sao? Tôi là người tặng huynh giỏ trứng gà." (Tình tiết này ở chương trước, các bạn có thể đọc lại. Mình sợ lâu quá không ra chương các bạn lại quên)
Vốn là không có tâm trạng nhưng bản thân Đổng Lang đã nhớ ra cậu ta cũng phải trả lời vài tiếng lịch sự.
"Uhm! Tôi chỉ là đang làm ít việc."
Cậu võ sư trẻ nói tiếp.
"Cúp điện thế này huynh còn muốn làm gì? Không khéo lại bất cẩn gây tổn hại cho mình."
Đổng Lang nghe xong liền thở ra vài tiếng, trong mảng tối mà rút một điếu thuốc ra hút. Làn khói vừa thoát ra khỏi miệng, anh ta đáp lời cậu võ sư kia.
"Tôi chính là đang cố để có được điện."
Cậu võ sư trẻ ngập ngừng một lúc nhưng sau đó lại tiếp lời.
"À ... Tôi vừa nhớ ra một chuyện, Lạc Phong huynh ấy đã quay lại. Ban nãy về đến còn dẫn theo một gã đàn ông nào đó, mà cả hai lại không mặc áo, còn nữa...."
Cậu võ sư trẻ này chưa nói xong đã bị Đổng Lang gạt qua một bên, anh ta cấp tốc bước đi thật nhanh về phía hành lang tối hụp không một ánh đèn. Không cần hỏi cũng dễ nhận ra là anh ta đi tìm Lạc Phong. Lạc Phong đến giờ đã vắng bóng hơn 7 tiếng đồng hồ, 7 tiếng này lại như nỗi thống khổ của Đổng Lang khi nhiều chuyện rắc rối liên tiếp xảy ra ở khu tổ chức giải đấu, mà tất cả đều do một tên "tướng dưới cấp" là anh ta giải quyết. Đổng Lang không phải than phiền, anh ta là cảm thấy không được tôn trọng khi Lạc Phong không nói một lời mà bỏ đi.
Nhanh như chớp liền đứng trước cửa phòng camera, dân nhà võ quả nhiên thân thủ mau lẹ. Đổng Lang ban đầu là gõ cửa nhưng không ai ra mở, anh ta đành tự đẩy cửa vào.
Tối đen như mực!
Bên trong lòng camera, Đổng Lang không nhìn thấy gì ngoài mảng tối như lỗ đen vũ trụ. Anh ta thoáng nghĩ trong đầu: Chẳng lẽ Lạc Phong không có ở đây?
Quả thực không gian có chút rùng rợn. Bên trong phòng thì tối đen, bên ngoài phòng cũng chẳng nhìn thấy được gì, Đổng Lang vì quá giận đi tìm Lạc Phong mà cũng không biết vì sao trong bóng tối mình lại có thể đi đến được đây. Bước vài bước tiến sâu vào phòng, Đổng Lang mở miệng.
"Lạc Phong, cậu có ở đây chứ?"
"Lạc Phong!"
"Lạc Phong?"
Bàn chân trái phải thay phiên nhau chạm sàn, không biết đã đến nhịp chân thứ mấy, Đổng Lang vô tình dẫm lên một thứ mềm mại.Ôi chao?!!! Thứ gì thế này?
Vội lục cái điện thoại ra định mở đèn flash, nhưng kết quả không mở được. Ban nãy khi ở dưới hầm kho sửa máy phát điện, anh ta đã dùng hết pin để rọi đèn nên bây giờ có muốn biết vật đang đạp dưới chân là gì cũng không được!
Đổng Lang không khỏi tò mò, lại đạp thêm một cái. Quả thật là vừa mềm vừa đàn hồi, cảm giác như đang được mát xa lòng bàn chân vậy! À phải rồi! Chắc là tấm nệm lót mát xa của Lạc Phong! Hắn ta ăn ngủ đều ở trong phòng camera này, chắc hẳn là có chút đau nhức cơ nên mới mua đệm mát xa chăng? Vừa suy nghĩ, Đổng Lang vừa đạp lòng bàn chân lên "cái nệm mát xa" đó, cảm thấy rất thích thú, cho rằng thân thể như Lạc Phong cũng cần mấy loại dụng cụ phù phiếm này?
Loay hoay một hồi, rốt cục Đổng Lang từ bỏ. Lúc xoay người bỏ đi liền đụng phải một vật. Phản ứng của một võ sư mau lẹ, anh ta nhanh như không mà tóm lấy vật đó.
Hoá ra là giỏ trứng gà.
Ách! Mình lẩm cẩm mất rồi! Giỏ trứng gà do cậu võ sư kia tặng lại để quên ở đây!
Lắc đầu mấy cái tự than phiền bản thân, Đổng Lang xách cái giỏ trứng gà mang đi.
...
Lạc Phong trên tay cầm hơn mười cái bao cao su quay lại, hắn trong đầu suy nghĩ tối nay phải dùng hết đống bao này. Về tới phòng, hắn mau chóng dùng đèn pin soi rọi, Ngô Ẩn vẫn nằm xấp chổng mông lên trời. Lạc Phong miệng nhoẻn cười đầy ý vị, dần dần tiến lại gần cậu ta, vừa đi vừa xóc "tiểu ma đầu".
"Bạch" - cái bộ đàm rớt xuống sàn.
Lại nữa? Ngày hội rớt đồ sao?
Cú rớt này tạo ra âm thanh không hề nhỏ, não bộ Ngô Ẩn mau chóng phản ứng... mắt hé mở.
Lạc Phong nhặt cái bộ đàm lên, ngay khoảnh khắc đó cũng là lúc Ngô Ẩn mơ màng choàng người tỉnh dậy. Vài tia sáng không rõ ràng lọt vào mắt cậu ta nhưng đủ để thấy trước mắt đang diễn ra chuyện gì. Ngô Ẩn thấy rõ Lạc Phong đang cúi người xuống chổng mông vào mặt mình.
"Binh" – đạp một cú.
Lạc Phong nhào người về phía trước.
Cũng may là thân thủ không phải dạng xoàng, hắn ta bị mất thăng bằng một chút liền dùng hai đôi chân cứng như cột bê tông trụ thẳng lên sàn.
Trong phòng tối không đủ ánh sáng, bị tấn công từ đằng sau thế này tất nhiên theo phản xạ phải phản công. Lạc Phong vừa mới vung chân định đá, rốt cục mắt nhanh hơn chân, nhận ra người đá vào mông mình là Ngô Ẩn. Nhưng khoan đã... anh ta tỉnh rồi sao?
Phải nói là có chút bàng hoàng bởi vì Ngô Ẩn nếu đã tỉnh rồi thì "kế hoạch" của hắn coi như xong.
Ngô Ẩn đầu óc chưa tỉnh táo hẳn, lúc nàyngồi trên "tấm nệm quần lót" dùng mu bàn tay dụi dụi vào mắt, miệng còn ngoác ra ngáp một cái thật dài, sau đó mắt nhắm mắt mở mà lèm nhèm trong miệng nói.
"Tên biến thái... cậu dám dẫm lên mông tôi. Tôi đạp cho cậu một cái nhớ đời."
Lạc Phong lúc này nghe thấy liền khó hiểu: Dẫm mông của anh? Ai chứ? Chẳng phải anh mới vừa đá vào mông tôi sao?
Hắn mang tâm trạng bất bình tiến lại gần cậu ta nhưng vừa mới ngồi xuống thì... Ngô Ẩn đột nhiên trở chứng mềm nhũn như sợi mì, nhào tới cuốn lấy, chui rúc vào hắn ta. Lạc Phong ngay tức khắc rợn hết da gà, hai mắt trợn tròn kinh ngạc. Ngô Ẩn bất thình lình nũng nịu như vậy, hắn quả thực chịu không nổi.
Ngô Ẩn cọ nguậy mái tóc đinh cắt ngắn của mình vào ngực Lạc Phong, giọng điệu ngáy ngủ bắt đầu nói.
"Cái tên này... sao cậu đi tắm lâu quá vậy chứ? Tôi... tôi đợi đến buồn ngủ luôn..."
Ngô Ẩn vừa nói vừa nhắm mắt, thả lỏng cơ thể mà lọt thõm trong lồng ngực của Lạc Phong. Hắn đỡ lấy cậu ta, bàn tay nuông chiều gãi gãi mái tóc đinh cắt ngắn quen thuộc. Không hiểu sao bao nhiêu kế hoạch ban đầu của hắn lại bay đi mất, bây giờ chỉ mong Ngô Ẩn sẽ tiếp tục làm trò đáng yêu, như vậy lại thích thú hơn. Phải! Hắn nhận ra rằng cho dù có bất minh mà "chiếm" được Ngô Ẩn cũng không thống khoái bằng việc được cậu ta nũng nịu đòi chìu chuộng. Lòng hắn bây giờ chảy ra như nước, dâm niệm trong theo dòng nước đó mà trôi tuột.
"Lạc Phong à..." Ngô Ẩn lại lên tiếng, giọng nhầy nhụa.
"Làm sao?" Lạc Phong đáp.
Ngô Ẩn đưa tay lên mặt, trong cơn mơ màng mà gãi gãi mấy cái rồi lại nói.
"Cậu tắm xong rồi đúng chứ?" giọng lèm nhèm.
"Phải... phải... đã tắm xong." Lạc Phong có chút lắp bắp.
"Vậy... làm thôi..." giọng nhầy nhụa.
Lạc Phong dựng thẳng hai mắt, "Làm? Làm... làm cái gì?"
Trời Phật minh giám! Lạc Phong là đã bỏ qua tà ý, "một lòng hướng thiện" mà ôm ấp Ngô Ẩn, nhưng đây chẳng phải là do cậu ta câu kích ư? Lạc Phong cứ ngỡ hắn là đại ma đầu dâm tặc trước đó muốn làm trò đồi bại với Ngô Ẩn, nào có ngờ hắn vốn chỉ là Đường Tăng đang bị yêu quái họ Ngô dụ dỗ.
Ngô Ẩn nói là làm, lê cơ thể mệt nhoài nhào lên chạm môi vào mặt Lạc Phong, hai bàn tay bấu chặt vào hông của hắn để tựa vào. Hai mắt cậu ta lừ đừ khó tả, trông giống như là đang phê thuốc, nhưng động tác chắc chắn một điều là đang kích thích Lạc Phong.
"Mai này cậu đừng tắm nữa... cứ thế mà làm... Tôi không đợi lâu được...Lạc Phong..." giọng nhầy nhụa.
Được! Là do anh! Tôi không kiêng nễ nữa!
Hai mắt Lạc Phong bắt đầu thu liễm lại sắc lạnh như dao, hệ thống hô hấp bắt đầu vận động kịch liệt, máu huyết dồn ép, "tiểu ma đầu" dần dần tiến hóa. Hắn nhìn chằm chằm vào đôi môi đang thèm khát va chạm của Ngô Ẩn, bàn tay thì với lên bàn để lấy "dầu trứng gà", lúc này mới phát hiện một điều... giỏ trứng gà không còn ở đó nữa.