100 Cách Cưng Vợ

Chương 454: Khi không có anh ở đây hãy chăm sóc tốt bản thân



Lục Hi lên tầng hai nhưng không vội vào phòng ngủ chính mà đi thẳng tới phòng Thẩm Tiếu.

Đẩy cửa ra, Thẩm Tiếu đang ngồi trên thảm cạnh giường chơi lego với thím Lâm. Bé con vừa mới tan học, đồng phục trên người còn chưa kịp thay, thấy anh vào, nhóc con vui bẻ đứng dậy chạy về phía anh: “Ba!”

Chân bị đôi tay nhỏ xíu ôm lấy, Lục Hi cảm nhận được lực độ thân mật, không nhịn được đỏ vành mắt, anh ra hiệu cho thím Lâm, bà ấy ngầm hiểu, gật đầu rồi đi ra ngoài, còn không quên đóng cửa.

“Ba, sao chiều nay tan học ba không đến đón con?” Thẩm Tiếu ngẩng đầu, chớp chớp đôi mắt ngây thơ nhìn anh.

Lục Hi ngồi xổm xuống ngang tầm mắt với bé, khuôn mặt non nớt trước mắt mặc dù vẫn chưa hoàn toàn phát triển hết nhưng cũng vẫn nhìn ra được giống anh đến bảy phần, ba phần còn lại giống Thẩm Dĩnh, bây giờ nhìn vậy, nghĩ đến nửa năm tới có lẽ không được gặp con, lòng anh chua xót như bị xát chanh.

“Ba, sao ba không nói?” Thẩm Tiếu thấy ba chỉ nhìn mình chằm chằm mà không nói gì thì không hiểu lắm.

Tiếng gọi “ba” của con khiến lòng Lục Hi càng siết chặt, anh vẫn chưa đưa đón con đi học, vẫn chưa cho con đưa bạn về nhà, vẫn chưa nghe con gọi mình là ba đủ, còn có rất nhiều rất nhiều tình yêu muốn dành cho con nhưng đã không kịp nữa, vì không muốn có ngày mình làm hại tới con, anh nhất định phải rời xa mẹ con hai người trước.

“Tiếu Tiếu có nhớ ba không?” Giọng người đàn ông trầm thấp khàn khàn, bỗng anh hỏi một câu như vậy.

Mặc dù Thẩm Tiếu không hiểu vì sao ba lại hỏi vậy nhưng vẫn rất thành thật gật đầu: “Nhớ.”

Một chữ với giọng nói non nớt suýt thì khiến Lục Hi không kiềm chế được, anh nghiêng đầu đi, thuận tay cầm một mảnh ghép logo lên: “Thích xếp lego sao? Con còn thích đồ chơi gì khác nữa không?”

“Còn có ô tô đồ chơi, lần trước chú Mã Thiên Xích mua cho con rất nhiều…” Thẩm Tiếu thuộc như lòng bàn tay nói cho anh nghe những món đồ chơi của mình, bé không hiểu ba có ý gì, chỉ là nghĩ đến những đồ chơi đó là lại rất vui vẻ.

Lục Hi ghi nhớ từng món trong lòng, cho dù anh đi khỏi nhà này cũng có thể ngờ người thi thoảng tới tặng một ít.

Nhìn bộ dạng vui vẻ của con, Lục Hi liều mạng dùng toàn bộ sức lực mới cắn răng nói ra một câu: “Tiếu Tiếu, ba phải đi công tác xa, có lẽ có một thời gian không về, con ở nhà ngoan ngoan nghe lời mẹ, đợi ba về mang rất nhiều đồ chơi về cho con, được không?”

Khái niệm về hai chữ công tác của Thẩm Tiếu không rõ ràng lắm, chỉ cảm thấy ba sẽ rất lâu không thể về, khuôn mặt nhỏ nhắn xụ xuống: “Be phải đi bao lâu?”

“Không biết, có lẽ sẽ lâu hơn lần trước một chút, trước khi về ba sẽ nói cho con.” Khi nói câu này, trong đầu Lục Hi lướt qua khả năng cai nghiện thất bại là năm mươi phần trăm.

Nếu như thất bại sẽ có hậu quả thế nào, đến nghĩ anh cũng không dám nghĩ.

Trẻ con luôn thiện lương mẫn cảm nhất, dường như cảm nhận được cảm xúc của anh dao động, Thẩm Tiếu bỗng đưa tay cầm lấy bàn tay Lục Hi.

Xúc cảm ấm áp từ đầu ngón tay truyền tới toàn thân, người đàn ông sững sờ, rũ mắt nhìn bàn tay nhỏ bé, mềm mại của con, cho dù cố gắng muốn nắm chặt nhưng vẫn chỉ có thể cầm được mấy ngón tay anh.

Máu mủ giống nhau, ba con liền tâm, không cần phải nói gì, chỉ một động tác nho nhỏ vậy thôi, Lục Hi đã không thể nhúc nhích.

Máu chảy khắp toàn thân, một luồng chua xót từ mũi xông thẳng lên trán, lego trước mắt bỗng mờ ảo, đáy mắt tích tụ sương mờ, bỗng nhiên anh đứng dậy, quay mặt đi không muốn con nhìn thấy mình thất thố.

“Ba?”

“Không có gì.” Giọng anh run rẩy, cố gắng kìm nén, từng chữ nói ra như sắp bị sự chua xót cố nén đó rạch ngang cổ họng: “Ba xuống xem mẹ con.”

Như chạy trốn ra khỏi phòng con, Lục Hi lách mình đi vào phòng ngủ chính, anh đi vào phòng tắm, đèn cảm ứng trên đỉnh đầu sáng lên, nhìn thấy khuôn mặt nhếch nhác trong gương, anh gần như sắp không nhận ra chính mình.

Đây coi như trốn tránh phải không?

Vì bệnh tình mà lựa chọn tạm thời rời xa mẹ con họ, anh muốn bảo vệ gia đình này, vì không muốn họ có ngày bị cơn nghiện của mình hành hạ tổn thương, nhưng trong lòng lại không qua nổi cửa này của mình.

Lục Hi à Lục Hi, đời này mày ghét nhất là hèn nhát nhưng lại không thể không làm kẻ hèn nhát một lần.

Anh nghẹn ngào cười, cười mãi cười mãi nước mắt lại tuôn rơi, cơ thể cứng ngắc như có hòn đá to bằng chú cún con đè lên hai vai, từng giọt nước mắt lấp lánh to bằng hạt đậu rơi xuống bồn rửa mặt rồi vỡ tan, người anh khẽ run rẩy, hai má căng ra vì dùng sức cắn răng thật chặt, anh cứ thế không phát ra tiếng động nào.

Sắc trời ngoài cửa sổ chưa hoàn toàn tối hẳn, nhưng người đàn ông lại như bị bóng đêm nuốt chửng, toàn thân lạnh buốt.

Có thứ gì đó đang chuyển động trong cơ thể, đè nén, phẫn nộ, gào thét… cuối cùng đều biến thành sự trầm mặc hít thở không thông.

Năm mươi phần trăm, con số này treo sinh mạng anh lơ lửng giữa không trung.

Tiến lên một bước có lẽ là tương lai tươi sáng, cũng có thể là địa ngục trần gian, anh không chi phối được mà phải chờ đợi tuyên án.

Không biết qua bao lâu, nước mắt như đã cạn khô, khoé mắt đau nhức, người đàn ông ngước mắt nhìn vào gương, đôi mắt đen trắng rõ ràng lúc này phủ lên tia máu, bàn tay đặt hai bên bồn rửa mặt nắm chặt thành quyền.

Nếu giai đoạn này anh có thể thành công thì đời này anh sẽ không rời khỏi Thẩm Dĩnh nửa bước, nếu cuối cùng anh thất bại, anh cũng không muốn nhìn thấy cô vì mình mà ngày nào cũng dằn vặt đau khổ, không có được cuộc sống cô nên có, anh sẽ bảo đảm đời này cô và con không lo cơm áo.



Lục Hi đứng trên tầng bao lâu thì Thẩm Dĩnh cũng đứng dưới tầng bấy lâu, cô gọi cho La Quyết Trình, nói mọi việc cho anh ấy, cúp máy chưa bao lâu thì Lục Hi đã từ trên tầng đi xuống, có lẽ là La Quyết Trình tìm anh.

Thẩm Dĩnh nhìn người kia từng bước từng bước đi về phía mình, trên tay anh còn có một túi giấy màu đen, đồ bên trong không nặng, không phải quần áo hay đồ dùng hằng ngày, mà là… giấy chứng nhận.

Đôi chân dài đi vài bước đã tới, anh đứng vững vàng trước mặt cô nhưng khi lên tiếng anh lại chỉ nói ba chữ hờ hững: “Anh đi đây.”

Thẩm Dĩnh đứng đến sắp tê cả chân mà chỉ đợi được một kết quả này, cô nhếch môi cười tự giễu một tiếng: “Anh vẫn đi, đúng không?”

Cho dù cô nói gì, làm gì thì anh vẫn đi, người đàn ông này một khi đã quyết định chuyện gì thì không ai có thể thay đổi được, cô đã biết từ trước không phải sao? Nhưng tại sao trong lòng cô vẫn có một tia ảo tưởng nhỏ bé, hy vọng anh có thể nói với mình, anh không đi nữa, cho dù thế nào chúng ta cũng ở bên nhau.

Lục Hi nhìn tình cảm sâu đậm trong mắt cô, mỗi lần cô chân tình, mỗi lần cô chủ động đều khiến trái tim anh đau đớn tột cùng, cô đau khổ, anh càng đau khổ hơn cô.

Trầm mặc một lúc lâu, người đàn ông mới phát ra một từ bằng âm mũi: “Ừm.”

“Được, vậy anh đi đi.” Sắc mặt Thẩm Dĩnh cực kỳ khó coi, cô nghiêng người nhường đường cho anh.

“Anh đã nói với Tiếu Tiếu rằng phải đi công tác xa, nếu con hỏi thì em cứ nói như vậy, khi không có anh ở đây hãy cẩn thận một chút, thím Lâm sẽ ở bên em, nếu chán quá có thể tìm chút chuyện gì mình thích để làm, đi làm thì thôi đừng đi, con còn quá nhỏ, không có anh, dù sao cũng phải có mẹ ở bên, tiền em không cần lo, đủ dùng, anh sẽ cho người định kỳ tới đây, cần gì thì em cứ nói với Phùng Thanh, nếu có chuyện gì nhất định phải nói cho anh.” Anh nói một hơi những điều này, dường như đã suy nghĩ kỹ từ trước, thật ra sắp phải xa cách, anh hoài niệm quá nhiều, nói cũng nói không rõ được.

Sự lạnh lùng Thẩm Dĩnh cố gắng chống đỡ lại bị từng chữ của anh làm cho tan rã, cô không nhịn được nữa, nước mắt tuôn rơi lã chã.

Bên tai vang lên tiếng khóc nghẹn ngào nức nở của cô giống như con thú nhỏ bị thương gào thét, nghe cực kỳ bi thương, bao nhiêu lời nói đã đến bên miệng lại trở thành một câu: “Chăm sóc tốt cho mình.”

Nói xong câu này Lục Hi không ở lại nữa, anh cất bước lớn đi ra cửa.

Thẩm Dĩnh dừng lại hai giây rồi bỗng quay người khẽ gọi một tiếng: “Lục Hi!”

Bước chân người đàn ông cứng đờ nhưng vẫn không quay đầu, sợ mình sẽ mềm lòng.

“Em cho anh thời gian nửa năm, em đợi anh nửa năm, nếu nửa năm sau anh không quay lại thì em sẽ không cần anh nữa!” Cô khóc không thành tiếng, giọng nói tan vỡ: “Anh phải phối hợp với bác sĩ, tiếp nhận trị liệu, nếu không em sẽ mang con đưa cho người khác, không để thằng bé nhận người ba này nữa!”

Cho dù không dễ nghe nhưng lời này không thể nghi ngờ chính là sự hứa hẹn của cô với anh, cô sẽ đợi anh.

Lục Hi nghe vậy, khuôn mặt tuấn tú căng cứng quay lưng lại với cô như sắp nứt ra, trong lòng vô cùng kích động, cô gái của anh, cô gái nhỏ của anh nói sẽ đợi anh!

Anh rất muốn quay lại ôm cô vào lòng, nhưng không được, anh không thể không có trách nhiệm với bất kỳ lời hứa hẹn nào.

Phòng khách lặng thinh, người đàn ông nặng nề thở ra một hơi, tan nát cõi lòng: “Nếu nửa năm sau anh vẫn không quay lại thì em đừng đợi nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.