"Dĩnh Dĩnh, bên Lục Hi vẫn không có tin tức nào sao?" Nói ra thì Phùng Tuyết Du cũng rất lo lắng. Nhiều năm như vậy rồi, hai người đã có con với nhau rồi nhưng vẫn không có kết quả.
Thẩm Dĩnh cau mày, giọng nói khó lòng che giấu nổi sự mất mát: "Tớ không có cố ý đi hỏi. Anh ấy nếu đã lựa chọn rời đi, vậy thì anh ấy không muốn bị ảnh hưởng."
"Vậy còn cậu?" Phùng Tuyết Du nắm chặt lấy tay của cô: "Cậu luôn suy nghĩ vì người khác. Nếu như trong lòng đã khó chịu, vậy thì đi thăm anh ấy đi."
"Thăm rồi lại có thể làm gì?" Cô nói nhẹ như mây trôi nhưng thật ra lại bất đắc dĩ vô cùng: "Ngoài khiến chúng tớ càng khó chịu, cũng không giúp đỡ được gì."
Cô sao lại không muốn đi thăm người đàn ông kia chứ. Mỗi ngày trong đầu cô đều điên cuồng nhớ anh, nhớ dáng vẻ của anh, nhớ tất cả của anh. Không ai biết cô phải quyết tâm đến mức nào mới có thể kìm chế được phần xúc động đó.
"Vậy cậu cứ vậy chờ đợi sao?"
"Đợi thôi." Thẩm Dĩnh bưng ly rược trước mặt lên, nếm một ngụm: "Nửa năm, tớ đã đồng ý với anh ấy rồi."
Nửa năm.
Thời gian không dài cũng không ngắn, đủ để tiêu hao hết tâm tư và sức lực của một người.
Phùng Tuyết Du rất lo lắng về tình trạng bây giờ của cô. Cô cả ngày đều căng thẳng như vậy, giống như dây đàn bị điều chỉnh đến trạng thái cực hạn mà chỉ cần dùng chút lực thôi sẽ đứt. Phùng Tuyết Du sợ tâm lý cả cô sẽ không chịu đựng nổi.
"Vậy cậu đã từng nghĩ qua, nếu như nửa năm sau có chuyện gì bất ngờ xảy ra..."
Lời cô ấy nói rất mơ hồ, Thẩm Dĩnh lại hiểu rõ ý tứ trong đó và cũng đã chuẩn bị tư tưởng rồi: "Vậy tớ sẽ tiếp tục đợi, đợi đến khi anh ấy quay về mới thôi."
Nói rằng nửa năm không quay về cô sẽ dẫn con trai rời đi, đó chỉ là lời nói nhất thời mà thôi, sao có thể coi là thật. Thực ra hai người qua lại nhiều năm như vậy, cô sao có thể buông bỏ được người đàn ông kia.
Phùng Tuyết Du kinh hãi vì sự kiên quyết của cô, cũng hơi lo lắng: "Dĩnh Dĩnh..."
"Du Du, tớ biết cậu lo lắng cho tớ nhưng hết cách rồi. Tớ yêu anh ấy đến tận xương tủy, đã không thể khống chế được nữa rồi." Cô khẽ cắt ngang lời của cô ta.
Thật ra những lo lắng ấy cô sao lại không hiểu, tất cả những lý lẽ ấy cô đều hiểu rõ. Chỉ là tình cảm vĩnh viễn là thứ có thể khiến bạn buông bỏ tất cả, dốc hết lòng hết dạ vì một người.
Ánh đèn trên đỉnh đầu chiếu trên khuôn mặt cô, ánh sáng ấy lại phản chiếu vào đáy mắt hào quang rực rõ. Nghe thấy cô nói như vậy, Phùng Tuyết Du thở dài nói: "Cũng đúng, con người đều là sinh vật cảm tính. Ai lại có thể lạnh lùng tuyệt tình đây."
Thẩm Dĩnh nắm lại tay của cô, giọng nói dịu dàng vững như bàn thạch trong nơi âm thanh tạp nham này: "Một đời người luôn có một số chuyện ngoài tầm kiểm soát. Lục Hi với tớ là một sự bất ngờ. Nếu như hy sinh tất cả vì anh ấy, tớ cũng cam lòng."
Hai người lại nói chuyện một lúc nữa. Rất lâu rồi Thẩm Dĩnh không nói nhiều như vậy, trong lòng cô cũng thoải mái hơn nhiều rồi. Phòng bao không lớn nên nhà vệ sinh ở bên ngoài. Cô không uống nhiều, chỉ là say mà thôi. Cô vừa đứng dậy, ra khỏi cửa tìm phòng vệ sinh, lại không may va phải một vị khách không mời mà đến.
"Ồ, chị Thẩm đây thật biết hưởng thụ mà, tối muộn mà còn đi uống rượu. Phí thuê phòng bao ở quán bar này cũng không rẻ đi?" Người đàn ông đang nói rất cao lớn, tầm khoảng hơn mét tám. Làn da ngăm đen, khuôn mặt hung tợn, vừa nhìn đã biết không phải là người lương thiện.
Thẩm Dĩnh thế mà lại quen người này. Đội lắp đặt mà cô tìm trước đây làm việc thì không ra gì, còn ngồi một chỗ tăng giá. Sau đó thì hai bên tan rã trong không vui, cô lại tìm người khác làm. Số tiền còn lại cô còn chưa kết toán, nhưng công việc làm như vậy thì đừng nói là phần tiền còn lại, đưa tiền cho anh ta đã là nhân nghĩa lắm rồi.
Chỉ là bây giờ...
Thẩm Dĩnh lùi về sau một bước, người cũng rất tỉnh táo: "Có việc gì?"
Tên đàn ông kia cười xấu xa: "Chị Thẩm là quý nhân hay quên. Trước đây tiền trang hoàng còn chưa đưa đây, công nhân dưới tay tôi sắp không đợi được rồi."
Đây rõ ràng là đến đòi tiền. Thẩm Dĩnh lạnh mặt xuống, nói: "Tiền nên đưa thì tôi cũng đã đưa rồi. Không biết "Nợ các người tiền" là từ đâu đến."
"Phần tiền còn lại cô còn chưa đưa."
"Phần tiền kết toán anh còn dám mặt dày đòi sao?"
"Chúng ta trang trí tiệm cho cô xong đòi tiền không phải chuyện bình thường sao?" Nói đến đây, tên đàn ông kia đỏ mặt tía tai, rồi tức giận tăng cao giọng điệu. Đây rõ ràng là điển hình của vô lý ăn vạ.
Thẩm Dĩnh cũng không muốn nói nhiều với anh ta: "OK. Nếu như anh cảm thấy khoản tiền anh kết toán với anh không hợp lý, tôi trước đây đã nói qua, anh có thể tìm luật sư. Giữa chúng ta còn có hợp đồng có hiệu lực về mặt pháp luật. Anh có thể đi kiện tôi."
"Cô!" Điều này tên đàn ông kia sao có thể không biết. Anh ta làm trang trí nhiều năm như vậy, bây giờ trên thị trường đều là có thể làm ít bao nhiêu thì làm ít bấy nhiêu. Lúc đó thấy cô là một người phụ nữ, lại chỉ có một mình nên lúc làm việc càng ăn bớt xén nguyên vật liệu. Đây là chuyện bình thường với anh ta! Kết quả ai ngờ rằng người phụ này làm bên luật, cuối cùng còn đuổi hết bọn họ đi!
Chuyện khác không nói, nhưng chuyện này nếu như kiện ra tòa, anh ta chắc chắn sẽ không chiếm được lợi gì.
Ánh mắt của tên đàn ông đó đánh giá Thẩm Dĩnh mấy lần. Anh ta thấy thương lượng không được thì muốn chơi ăn vạ:"Dù sao hôm nay cô phải trả tiền cho tôi, nếu không tôi sẽ cho người đập tiệm của cô!"
"Được đó, vậy anh thử làm đi." Thẩm Dĩnh không chút sợ hãi. Ở bên Lục Hi lâu rồi, đối phó với loại người này với cô là chuyện dễ dàng như trở bàn tay. "Đến lúc đó chỉ sợ anh phải đền bù càng nhiều thôi."
Đối mặt với loại người dùng vũ lực như thế này, dùng cái đầu đối phó là chuyện đơn giản vô cùng.
Tên đàn ông kia thấy dáng vẻ không chút để ý của cô thì cảm thấy khả năng tối nay đòi được tiền là vô cùng nhỏ. Anh ta đang nghĩ nên làm thế nào mới tốt, Thẩm Dĩnh bỗng nhiên tránh anh ta đi về phía phòng vệ sinh phía sau.
Không biết là do quá gấp gáp, hay là do nguyên nhân nào khác, anh ta nắm chặt lấy cánh tay của Thẩm Dĩnh. Sức lực ấy lớn như có hai dây xích sắt đeo trên người.
"A!" Cô đau đơn kêu lên, cô theo bản năng vùng vẫy: "Anh làm gì vậy?"
Tên đàn ông kia bị phản ứng của cô dọa sợ, trong lúc hoảng sợ thì càng thêm tàn ác. Anh ta trở tay ném thẳng cô lên tường, Thẩm Dĩnh còn chưa đứng vững thì đầu đã va vào tường. Lúc đó cô đau đến chảy nước mắt.
Đúng vào lúc này, ban đầu chỉ có hai người ở đầu hành lang, đột nhiên không biết từ đâu xuất hiện hai người đàn ông mặc áo sơ-mi đen. Họ không giống với tên đến đòi tiền, dáng người họ đầy sức mạnh, vừa nhìn đã biết là người luyện võ.
Còn chưa kịp phản ứng lại, thậm chí còn không kịp nhìn rõ khuôn mặt của đối phương thì tên đó bị còng tay ra sau lưng.
"Á đau đau đau!" Tiếng hét như tiếng heo bị giết vang lên bên tai: "Các người là ai? Thả tôi ra, thả ra!"
Không có ai để ý đến tiếng kêu thảm thiết của anh ta. Một người mặt áo đen trong đó cung kính cúi người với Thẩm Dĩnh: "Cô Thẩm, cô không sao chứ?"
Thẩm Dĩnh cũng bị cảnh tượng đột nhiên xảy ra trước mắt dọa sợ: "Không, không sao. Các anh là...?"
"Là ngài Mã phái chúng tôi qua đây."
Ngài Mã?
Thẩm Dĩnh gần như lập tức phản ứng lại: "Mã Thiên Xích?"
"Đúng vậy."
"Anh ấy sao lại biết tôi ở đây?"
Người đàn ông đó quay đầu nhìn xung quanh: "Nói ra thì rất dài, cô có thể trực tiếp hỏi ngài Mã."
Người làm thuộc hạ không nên nhiều lời. Điều này Thẩm Dĩnh hiểu, cũng không tiếp tục làm khó bọn họ. Cô nói hai câu thì xoay người đi về phía phòng bao. Đằng sau truyền đến tiếng cầu xin của tên vừa nãy, khiến cô thả lỏng. Thẩm Dĩnh thờ ơ không để ý, đẩy thẳng cửa bước vào.
"Cậu sao lại đi lâu như vậy?" Phùng Tuyết Du trong phòng đang chuẩn bị đi tìm cô.
Thẩm Dĩnh sợ cô ấy lo lắng, nên cũng không nói nhiều: "Có người xếp hàng nên phải chờ lâu một chút. Đi thôi. Bây giờ đã muộn rồi, cậu ở lại chỗ tớ đi."
Phùng Tuyết Du cũng muốn ở bên cô nên thoải mái đồng ý: "Được."
Sáng ngày hôm sau, khó được ngày cuối tuần không phải dậy sớm chăm con, Phùng Tuyết Du cũng chưa dậy. Mới hơn tám giờ, cô cầm điện thoại, ra sân gọi điện cho Mã Thiên Xích.
Điện thoại kêu hai tiếng mới có người bắt máy. Đầu bên kia truyền đến giọng nói hơi khàn, rõ ràng còn chưa tỉnh lại: "Alo?"
"Em có phải đã làm phiền anh nghỉ ngơi rồi không?"
Một câu nói thôi đã khiến người đàn ông đầu bên kia trầm mặc thành công. Qua một lúc anh ta mới nói, cũng đã tỉnh táo hơn nhiều: "Không, anh cũng chuẩn bị dậy rồi."
"Anh về nước rồi?"
"Ừ, về được một thời gian rồi."
Cô không hỏi anh vì sao không nói cho cô biết. Mã Thiên Xích cũng không nói. Thời gian ở chung năm năm đã khiến bọn họ hiểu rất rõ đối phương.
"Buổi tối cùng đi ăn cơm đi. Vừa hay cuối tuần Thẩm Tiếu có thể đi."