100 Cách Cưng Vợ

Chương 472: Muốn hôn em



Thẩm Tri Lịch bị đẩy vào phòng mổ lúc chín rưỡi sáng, đây là ca phẫu thuật đầu tiên trong ngày của bác sĩ Hàn Lỗi. Sở dĩ xếp vào ca đầu, một là để giảm bớt lo lắng, căng thẳng cho bệnh nhân, hai là ca phẫu thuật đầu tiên là ca phẫu thuật nhẹ nhàng, tỉnh táo nhất của mỗi ngày, sẽ không có quá nhiều áp lực.

Trước khi vào phòng mổ, Thẩm Dĩnh làm rất nhiều thứ để Thẩm Tri Lịch cảm thấy thoải mái.

Sau khi Thẩm Tri Lịch được đẩy vào phòng mổ, Đào Ly Hinh ngồi trên băng ghế gần cửa nhất, Thẩm Dĩnh ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng an ủi bà vài câu. Lục Hi ngồi phía đối diện hai người, tâm trạng có vẻ bình tĩnh hơn một chút.

Bởi giờ phút này anh không thể hoảng loạn, anh phải trấn trụ cảm xúc của chính mình.

Thời gian phẫu thuât dự tính phải mất hai tiếng nhưng chưa đến một tiếng rưỡi Hàn Lỗi đã đi ra. Thẩm Dĩnh lập tức đứng dậy, rất lo lắng hỏi: “Bác sĩ Hàn, ba tôi thế nào rồi?”

Hàn Lỗi bước ra vội vàng, đến cả khẩu trang cũng chưa kịp tháo, sau khi đưa tay tháo ra, Hàn Lỗi gật đầu thoải mái đáp: “Mọi người yên tâm! Ca phẫu thuật rất thuận lợi, đợi thoàn thành nốt mọi việc có thể chuyển đến phòng bệnh rồi.”

Toàn thân Thẩm Dĩnh như được buông lỏng, khi tảng đá lớn trong lòng cô cuối cùng đã biến mất. Đào Ly Hinh hai tay tạo thành chữ thập, không ngừng nói: “Ông trời phù hộ, ông trời phù hộ.”

Lục Hi đến phía sau Thẩm Dĩnh, kéo cô vào lòng an ủi: “Mọi chuyện đều đã ổn cả rồi.”

Khóe mắt Thẩm Dĩnh đỏ hoe, cô thì thào mở miệng: “Tốt quá........”. Tinh thần và sức lực của cô giờ phút này đã quá mệt mỏi rồi.

Hơn mười phút sau, Thẩm Tri Lịch được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật. Ông chưa tỉnh lại vì tác dụng của thuốc gây mê vẫn còn, nhưng cơ thể nhìn rất tốt.

Sau khi sắp xếp xong phòng bệnh cho ông, Thẩm Dĩnh và Đào Ly Hinh ngồi bên giường, Lục Hi đến bên cạnh Hàn Lỗi, cẩn thận hỏi những vấn đề cần phải chú ý sau khi phẫu thuật và phục hồi sức khỏe.

Mỗi điều anh đều lưu vào phần ghi chú của điện thoại, bao gồm liều lượng thuốc cần sử dụng, những đồ ăn không nên ăn..v...v.... Anh trở về phòng bệnh, đúng lúc Thẩm Tri Lịch đang từ từ tỉnh dậy.

Đào Ly Hinh cúi sát về phía ông, quan tâm hỏi: “Tri Lịch? Có thể nghe thấy tôi nói không?”

Thẩm Tri Lịch mở mắt, nhìn về phía trước một hồi, sau đó mới từ từ chuyển động con mắt về phía Đào Ly Hinh, biểu thị là ông có nghe được lời của bà.

Ông vừa mới làm xong phẫu thuật, trên mặt vẫn đeo mặt nạ oxy, nói chuyện vẫn còn chút khó khăn, mở miệng khàn giọng nói: “Nước...”

Thẩm Dĩnh đưa tay lấy bình nước đến, đưa ống hút vào miệng ông nói: “Ba, bác sĩ dặn bây giờ ba không được uống nhiều nước, ba uống một chút cho bớt khô họng, buổi tuối có thể uống thoải mái rồi.”

Thẩm Tri Dịch gật gật đầu đồng ý, mở miệng hút một ít nước vào miệng. Nhưng lúc nuốt xuống không cẩn thận bị nghẹn, lồng ngực phập phồng ho khan dữ dội.

Trong lòng hai người Thẩm Dĩnh và Đào Ly Hinh rối như tơ vò, chân tay luống cuống không biết phải làm gì. Lục Hi bỏ mặt nạ oxy trên mặt, đợi vài phút cho ông ổn định lại một chút rồi mới giúp ông đeo lại.

Sau khi nhìn thấy Lục Hi, Thẩm Tri Lịch vô tri vô thức nhìn khuôn mặt anh một lúc, dường như đang tự hỏi tại sao anh lại ở đây.

Lục Hi khẽ cúi đầu, không nói đến Đào Ly Hinh, trong lòng anh vẫn còn chút căng thẳng khi phải đối mặt với Thẩm Tri Lịch.

Ông ấy là ba của Thẩm Dĩnh, anh đương nhiên sẽ đối đãi với ông như người lớn tuổi trong gia đình. Đặc biệt sau khi trải qua rất nhiều chuyện, trong lòng anh tự cảm thấy rất hổ thẹn với Thẩm Dĩnh, cho nên anh không có đủ dũng khí để đối mặt với Thẩm Tri Lịch.

Lại đúng lúc ông đang sinh bệnh, ngộ nhỡ Thẩm Tri Lịch thật sự không muốn nhìn thấy anh, anh cũng sợ ông tức giận quá mà tự làm thân thể mình bị tồn thương, lại khiến Thẩm Dĩnh đau lòng vì điều đó.

Bốn mắt nhìn nhau, hai người đàn ông, thân phận khác biệt, nhưng đều cùng vì một người phụ nữ.

Lục Hi hiếm khi có những giây phút căng thẳng như vậy. Cũng may, mặc dù Thẩm Tri Lịch đang nhìn anh nhưng lại không thể hiện sự khó chịu. Ánh mắt ông nhìn anh không tính là thân thiện, nhưng cũng không có ý bài xích, ghét bỏ, thậm chí còn có chút bình thản.

Cuối cùng, vẫn là Lục Hi lên tiếng phá vỡ sự im lặng: “Bác trai, bác yên tâm, cháu đã hỏi bác sĩ, sau khi phẫu thuật chỉ cần an tâm tĩnh dưỡng.”

Thẩm Tri Lịch dời tầm mắt đi nơi khác, im lặng một lúc rồi mới gật đầu đáp: “Ừ.”

Thẩm Dĩnh ở một bên nhìn đến không khỏi chảy mồ hôi, mặc dù chỉ đáp một từ ngắn gọn nhưng lại khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm. Cô hiểu rõ con người Thẩm Tri Lịch, nếu như không chấp thuận, ông sẽ không thèm để ý.

Thật tốt, ông đã chấp nhận Lục Hi.

Thời gian nhoáng cái đã đến buổi trưa, Đào Ly Hinh vẫn chưa ăn gì. Thẩm Dĩnh cầm lấy thẻ cơm đến nhà ăn Vip để mua đồ ăn. Đi đến cửa của nhà ăn lại bị Lục Hi kéo tới thang máy.

Cô ngước lên khó hiểu hỏi anh: “Không đi mua đồ ăn sao?”

Anh đáp: “Anh đã đặt một món súp bổ đặc biệt, đồ đến phía dưới rồi, phải đi lấy.”

Thẩm Dĩnh hơi ngạc nhiên: “Anh đặt đồ từ lúc nào thế?” Sáng nay mọi người đều rất bận rộn, thật sự không thấy anh có thời gian để chuẩn bị thứ này.

Lục Hi không để ý chuyện này, nắm tay cô bước vào thang máy đáp: “Chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là được.”

Thẩm Dĩnh muốn nói thêm gì đó, nhưng sau khi ấn nút xuống lầu, Lục Hi hôn cô.

Đôi môi bỗng biên bị chặn lại, cô không kịp phòng bị mà phát ra tiếng: “ưm!”

Lục Hi giữ lấy cái đầu nhỏ bé đang muốn trốn chạy theo bản năng của cô, lại một lần nữa kéo cô vào trong lòng, đặt lên đôi môi cô nụ hôn triền miên.

Không biết trải qua bao lâu, âm thanh “tinh tinh” vang lên, thang máy dừng lại ở tầng một.

Kết thúc nụ hôn, Thẩm Dĩnh thở hổn hển, muốn nói cái gì nhưng nhìn thấy nhóm người đang đứng chờ bên ngoài thang máy, chỉ có thể nuốt vào bụng.

Lục Hi nắm tay cô đi ra cửa bệnh viện, người đem đồ ăn đang đứng đợi ngoài cổng, trong tay cầm một cái thùng giữ nhiệt sẫm màu, bên trong đựng sáu hộp thức ăn xếp chồng lên nhau.

Anh cầm lấy đồ, nói lời cảm ơn rồi quay trở về. Thẩm Dĩnh nghĩ muốn giúp anh một tay, nhưng anh lại né đi: “Không cần, anh cầm được.”

“Anh không thấy nặng hả?”

“Chút đồ này không ảnh hưởng đến anh được.”

Thẩm Dĩnh biết anh không muốn mất mặt, nhất là vào giờ phút này, cũng không kiên trì đòi giúp, để anh tự mình cầm.

Thời điểm ăn cơm buổi trưa, nhà ăn rất nhiều người đến, người đợi thang máy cũng rất đông, hai người quẹt thẻ bước vào phía giành cho VIP.

Cánh cửa đóng lại, không chờ được một hơi, anh lại dựa dựa lại gần, bày ra tư thế đòi hôn.

Thẩm Dĩnh rụt lại cổ, lùi lại đến khi người chạm vào vách thang máy: “Lục Hi, anh muốn làm gì?”

Làm gì?

Anh nhướn mày đáp: “Tận dụng từng phút, từng giây thân thiết với em hơn.”

“.....”Thẩm Dĩnh không ngờ anh sẽ nói như vậy, đôi mắt chớp chớp nói: “Đang ở bệnh viện, anh đừng có làm bậy.”

Động tác của anh vẫn tiếp tục, đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ nhàng: “Nhìn thấy em, nhịn không nổi anh muốn hôn.”

Anh đó giờ vốn là một người không có thói quen nói những lời tình cảm với người khác, cho nên mỗi lần nói ra, Thẩm Dĩnh cảm thấy rất cảm động.

Mặc dù hai người đã quen nhau nhiều năm, bên nhau rất lâu, cũng không yêu đến mức cuồng nhiệt. Nhưng bây giờ thấy anh, cùng anh tiếp xúc gần gũi, cô vẫn giống lúc hai tư tuổi, không ngừng rung động, tim đập loạn như khi mới quen anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.