100 Cách Cưng Vợ

Chương 476: Nguy hiểm hay là say mê



Nếu có thể, lúc này Đường Uyển chỉ muốn biến mất ngay lập tức, nhưng cô không có cách nào trốn tránh, nên đối mặt vẫn phải đối mặt.

Từ cửa đến sofa, một đoạn đường ngắn nhưng cô lại cảm thấy dài lê thê, một một bước đều như đạp lên mũi dao, cố thể sức kéo dài thời gian.

Khó khăn lắm mới đứng ở nơi cách anh ba mét, cô dừng chân lại, cung kính cũng sợ sệt mở miệng: “Chào anh.”

Mã Thiên Xích nhìn cô, rất khác với phong cách mặc đồ thỏ hôm đó, hôm nay cô mặc áo len dệt kim rộng màu trắng, kết hợp với quần jean dài màu xanh nhạt, đôi giày bata màu đen, bình thường đến không thể bình thường hơn, thậm chí ngay cả khuôn mặt cũng không hề trang điểm.

Mã Thiên Xích vô thức nhíu mày, anh không thích dáng vẻ quá thành thật này, so với khuôn mặt mộc thanh tú, anh thích trang điểm đậm hơn.

Ở chung quá lộ liễu sẽ khiến anh mất tự nhiên, sẽ khiến anh cảm thấy nặng nề.

Cho nên anh không muốn khuôn mặt như vậy, nhưng không thể không thừa nhận, người phụ nữ này có vốn để mặt mộc như thế, mặc dù không trang điểm vẫn thu hút như cũ.

Dáng vẻ không tệ.

Đường Uyển chỉ cảm thấy mình như con khỉ bị nhốt trong lồng cho người ta xem vậy, ở trước mặt Mã Thiên Xích, cô như không hề mặc quần áo, ánh mắt đầy tính xâm lược này khiến cô rất không có cảm giác an toàn.

“Chào ngài, ngài tìm tôi có chuyện gì sao?” Cô thật sự không chịu nổi, lên tiếng phá vỡ sự im lặng kỳ lạ này.

Mã Thiên Xích tiện tay lấy thẻ ngân hàng từ trong túi ra, quơ trước mặt cô: “Cô làm mất à?”

Lúc Đường Uyển nhìn thấy tấm thẻ kia đã biết là của mình, cô đã nói sao thẻ ngân hàng của mình đột nhiên không thấy đâu nữa, bệnh viện bên kia lại cần dùng tiền, khiến cô sốt ruột muốn chết, thì ra là để ở đây.

Nhưng Đường Uyển cũng không ngốc đến cảm thấy Mã Thiên Xích bỏ công như vậy gọi cô đến chỉ vì trả thẻ, cẩn thận dò hỏi: “Cảm ơn ngài, có thể trả thẻ ngân hàng lại cho tôi không?”

“Được chứ.” Mã Thiên Xích dễ nói chuyện đồng ý: “Cô tới đây lấy.”

Anh cầm thẻ ngân hàng bằng ngón trỏ và ngón cái duỗi tay về phía cô, vờ như muốn đưa qua, Đường Uyển tiến lên một bước, mắt thấy sắp với tới, người này đột nhiên rút tay về.

Cô lại đến gần một chút, càng không lấy được càng muốn lấy, trong mắt trong lòng chỉ còn lại tấm thẻ này, cô dùng sức với về phía trước, đã quên mất sofa dưới chân, đầu gối bị ngăn lại, cô vấp ngã, vừa vặn đè lên người Mã Thiên Xích.

Xúc cảm cơ bắp cứng rắn dưới người nhắc nhở cô đã xảy ra chuyện gì, Đường Uyển sợ tới mặt mũi tái mét, không quan tâm đến thẻ ngân hàng nữa, lập tức luống cuống muốn đứng dậy, không ngờ mới nhúc nhích một cái, thắt lưng đã bị giữ chặt…

“A!” Cô hoảng hốt kêu lên, vô thức trở tay đặt tay lên mu bàn tay người đàn ông: “Đừng nhúc nhích!”

Mã Thiên Xích cảm nhận được rõ ràng chỗ bí mật trên thân thể mềm mại của người phụ nữ đè lên người mình, lần này cô ngã như vậy, nếu không phải tố chất thân thể khá tốt đoán chừng đã không chịu nổi rồi.

Đầu cô ở bên gáy anh, lúc nói chuyện hơi thở đều phả lên tai anh, ngứa ngứa, càng chết người hơn là, hai thứ đẫy đà trước ngực thật sự đè lên lồng ngực anh, đường cong rõ ràng…

Tuy mấy năm gần đây Mã Thiên Xích không có phụ nữ bên cạnh, nhưng năng lực khống chế của anh cực kỳ mạnh mẽ, trước giờ chưa từng mất khống chế vì phụ nữ, có lẽ cái này bắt nguồn từ chuyện lúc còn trẻ anh đã hiểu phụ nữ một cách sâu sắc, cho nên sau này đều không thể có nổi hứng thú.

Nói một câu là, không phải chưa từng có phụ nữ, chỉ là vì quá hiểu nên đồ ăn trở nên nhạt nhẽo, nhưng thứ mềm mại trên người lúc này, lại có thể khiến máu dịch của anh… sôi trào?

Biết bao nhiêu năm qua Mã Thiên Xích chưa từng có cảm giác như vậy, khiến anh hơi ngạc nhiên, thậm chí là ngơ ngác.

Đường Uyển không hề nhận ra suy nghĩ của anh, sử dụng cả tay lẫn chân thầm muốn nhanh chóng thoát khỏi anh, nhưng bàn tay to lớn ôm bên eo cô lại không hề động đậy một chút nào, cô không nhịn được hơi xấu hổ, giọng điệu cũng trở nên sốt ruột: “Ngài ạ, mong ngài tự trọng!”

“Tôi tự trọng?” Mã Thiên Xích xuy nhẹ một tiếng: “Là cô ôm ấp yêu thương mà?”

“Tôi không có!” Đường Uyển bị một câu của anh làm xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt, sợ anh hiểu lầm ý của mình, vội vàng không ngừng giải thích: “Tôi chỉ trượt chân không cẩn thận bị ngã thôi, không phải cố ý đâu!”

“Trượt chân ở đây?” Mã Thiên Xích biết cô không phải cố ý, lại cố tình dùng lời nói kích thích cô, xuyên tạc ý của cô: “Thật trùng hợp nhỉ.”

Đường Uyển nghiến răng, đáy lòng bùng lên một ngọn lửa: “Nếu không phải anh cố ý cầm thẻ đùa giỡn tôi, tôi cũng sẽ không bị ngã.”

“Ha.” Nghe thế, Mã Thiên Xích chợt cười khẽ, anh hứng thú nghiêng đầu nhìn lỗ tai đỏ bừng của người phụ nữ: “Khi nãy còn vâng vâng dạ dạ mà, bây giờ đã nhanh mồm nhanh miệng rồi à.”

Anh luôn lấy những lời này để trêu chọc mình, Đường Uyển cảm nhận được, vì vậy càng nôn nóng hơn, tiếp xúc da thịt với anh khó chịu như dán trên bàn ủi nóng vậy.

Cô không thích sự tiếp xúc không có khoảng cách này, mắt thấy Mã Thiên Xích không có ý chủ động buông mình ra, hai tay đột nhiên chống lên hai bên người anh, vốn định dùng sức hất tay anh ra, không ngờ tay trái lại chạm phải một thứ vô cùng cứng rắn.

Cô dừng lại động tác, vô thức nắm lấy, hình như là một cái cán cầm tay…

Nhưng đúng lúc này, người đàn ông dưới người chợt nheo mắt lại, không nói hai lời trở tay bắt lấy bả vai cô, đợi khi cô lấy lại tinh thần, vị trí của hai người đã thay đổi, cô bị đặt trên sofa, hai tay bị đè trên đỉnh đầu, trên cổ còn bị đè khuỷu tay của người đàn ông, vị trí cách cổ họng không tới một centimet.

Đường Uyển cực kỳ sợ hãi, cực kỳ hoảng hốt trợn to mắt nhìn sắc mặt bỗng chốc trở nên sắc bén của Mã Thiên Xích: “Anh làm gì đó!?”

Mã Thiên Xích không quan tâm tới vấn đề của cô, nhìn người phụ nữ dưới người, đầu óc nhanh chóng hoạt động, người phụ nữ này nhìn qua vô tội vô hại, nhưng khi nãy lại lợi dụng lúc lộn xộn cầm súng anh để trong túi ở bên hông quần áo. Nếu muộn một bước có lẽ súng đã vào tay cô ta rồi, mấy năm nay người muốn làm hại anh không ít, anh lại liên tục gặp người phụ nữ này mấy lần, nói là trùng hợp, lỡ như… Không phải chứ?

Thoáng chốc, Mã Thiên Xích thay đổi cái nhìn với Đường Uyển, đó là sự nghi ngờ trước giờ chưa từng có với người bình thường.

Đường Uyển gần như sắp bị ánh sáng sắc bén lóe ra từ đáy mắt anh bắn chết, trái tim đập thình thịch từng cái khiến màng tai cô chấn động.

“Cô là ai.”

Cô nghe thấy giọng nói u ám của người đàn ông vang lên, vẫn hoảng loạn không chịu được: “Anh hỏi tôi những chuyện này làm gì?”

Lúc này trong mắt Đường Uyển, Mã Thiên Xích đã nguy hiểm đến không thể nguy hiểm hơn, ngoài đề phòng chỉ có thể đề phòng, cô hoàn toàn không muốn nói nhiều với anh ta.

Nhưng câu trả lời này lại đúng lúc khiến nghi ngờ trong lòng Mã Thiên Xích càng sâu hơn, hai bàn tay to càng siết chặt cô, mang theo ý muốn chèn ép: “Tôi hỏi cô lần nữa, cô là ai!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.