100 Cách Cưng Vợ

Chương 618: Nếu như mà anh ấy đối xử không tốt với tớ thì tớ sẽ rời khỏi anh ấy



Chuyện Thẩm Dĩnh đã khôi phục lại trí nhớ, thông qua La Quyết Trình và mọi người thì cũng biết được bảy tám phần, nói đến chuyện này, vừa nghĩ tới Thẩm Dĩnh giấu mình thì Phùng Tuyết Du có chút không kiềm chế được mà tức giận.

Bạn bè nhiều năm như vậy, Thẩm Dĩnh rất hiểu ở trong lòng của cô ấy đang nghĩ cái gì, lập tức trách móc ngược lại: "Chỉ có tới giấu diếm cậu thôi hả, có phải cậu cũng đã quên nói cho tớ cái gì đó rồi không?"

"Tớ á?" Phùng Tuyết Du hiển nhiên cũng không suy nghĩ sâu xa: "Tớ có chuyện gì để giấu cậu đâu chứ, gần đây tớ..."

Nói đến đây, dường như là cô ấy đã ý thức được cái gì đó, lập tức cảnh giác hỏi một câu: "Bây giờ cậu đang ở đâu vậy?"

"Tớ à..." Ánh mắt của Thẩm Dĩnh nhìn ra dòng xe cộ đang chạy ở bên ngoài, không nhanh không chậm trả lời: "Tớ mới vừa đi ra khỏi Hình Yên."

"Thiệt tình á chứ!" Trái tim của Phùng Tuyết Du lỡ một nhịp: "Không phải là cậu..."

"Cái gì chứ?" Thẩm Dĩnh chính là không muốn nói ra khỏi miệng, ép cô ấy phải nói ra: "Cậu đã bỗng nhiên nhớ lại rồi à?"

Đã nói đến mức này rồi, nếu như Phùng Tuyết Du vẫn không hiểu được ý của cô nữa thì thật sự đầu óc như bã đậu.

Một người từ trước đến nay cứ luôn tùy tiện khó có được nghiêm túc một lần, bây giờ trong giọng nói có thể nghe ra được sự khẩn trương và không được tự nhiên: "Có phải là Lưu Sinh Yên đã nói cho cậu biết chuyện của bọn tớ rồi không?"

Thẩm Dĩnh nhịn không được mà bật cười: "Chuyện gì của hai người các cậu?"

"Hây da..." Phùng Tuyết Du nhăn nhó cả nửa ngày mới phun ra nửa câu: "Thì, thì chuyện mà bọn tớ đã nhận giấy..."

Thẩm Dĩnh nghe thấy giọng nói lòng vòng ở trong loa điện thoại, cánh mũi của cô lại thấy chua chua: "Đồ ngốc này, đây là chuyện tốt mà, cậu ngại ngùng cái gì chứ, cậu có biết là hôm nay tớ vui mừng biết bao nhiêu không..."

"Ai mà ngại ngùng chứ, tớ đây là không tìm được thời gian rảnh để nói với cậu chứ bộ." Phùng Tuyết Du làm vịt chết cũng phải mạnh miệng, không chịu thừa nhận mình ngại ngùng, vội vàng chuyển đề tài: "Sức khỏe của cậu thế nào rồi?"

Thẩm Dĩnh bất đắc dĩ thở dài một tiếng: "Có thể nhìn ra được là một đôi vợ chồng, lúc nãy tớ vào phòng làm việc anh Sinh Yên cũng đã hỏi tớ như vậy."

Gương mặt đang dán vào điện thoại của Phùng Tuyết Du lập tức đỏ ửng tuổi cũng đã lớn rồi mà lại đột nhiên xấu hổ: "Cái gì mà vợ chồng chứ, nếu như mà anh ấy đối xử với tớ không tốt, bà đây cũng sẽ rời khỏi anh ấy như bình thường."

Một câu nói vô cùng phóng khoáng xuyên thấu qua microphone trực tiếp truyền vào lỗ tai của Lục Hi, không phải là anh muốn nghe trộm, chỉ là không gian ở trong xe lớn như vậy, giọng nói của Phùng Tuyết Du lại cực kỳ chói tay.

Người đàn ông đang lái xe ở bên cạnh nhướng mày: “Nếu như để cho Lưu Sinh Yên nghe được câu nói này, chắc có lẽ cậu ấy sẽ đập điện thoại tại chỗ.”

"Lục Hi đang ở bên cạnh của cậu hả?" Lỗ tai của Phùng Tuyết Du rất thính, nghe được âm thanh của đàn ông.

"Đúng vậy, chúng tớ đang chuẩn bị trở về nhà chính một chuyến."

Phùng Tuyết Du im lặng hai giây: "... Tớ cúp máy đây."

Thẩm Dĩnh mỉm cười cong cả mắt: "Cậu đó nha, đều đã kết hôn hết rồi mà sao cậu không nói với mọi người vậy, mấy chữ giống như ly hôn này cậu tuyệt đối không được nói ở trước mặt của anh Sinh Yên, cái này khiến người ta đau lòng đó."

"Tớ cũng đâu có nói trước mặt của anh ấy đâu chứ..." Đột nhiên lại bị dạy dỗ, trong lòng Phùng Tuyết Du có chút buồn bực.

"Thôi được rồi, không nói cậu nữa, buổi tối cuối tuần này chúng ta cùng nhau ăn cơm." Thẩm Dĩnh nói đơn giản với cô ấy về thời gian đã hẹn.

Phùng Tuyết Du cũng không suy nghĩ gì: "Được rồi, đến lúc đó lại gặp nhau."

Sau khi cúp điện thoại xe đã dừng ở đèn xanh đèn đỏ chỗ giao lộ, sau khi Lục Hi đã dừng xe dưới vạch rồi, dù bận nhưng vẫn ung dung xoay đầu lại nhìn về phía cô: "Xem ra những tư tưởng không thành thật kia của em cũng không thoát khỏi liên quan với Phùng Tuyết Du."

Gương mặt của Thẩm Dĩnh nóng lên, đã không ít lần cô phàn nàn về mối quan hệ của Lục Hi với cô cho Phùng Tuyết Du nghe, đặc biệt là lúc hai người vừa mới làm lành lại, nhưng mà bây giờ lại không chịu thừa nhận: "Có liên quan gì tới Tuyết Du đâu chứ, bọn em đã không liên lạc với nhau lâu vậy rồi."

Lục Hi nhìn dáng vẻ cô đã hiểu rõ mà lại giả bộ hồ đồ, nhưng anh cũng không vạch trần, chỉ là hờ hững cong khóe môi: "Có điều nếu nhưng sau này có cãi nhau anh có thể lập tức biết em ở chỗ nào rồi."

Động tác đặt điện thoại xuống của Thẩm Dĩnh dừng lại một chút, trừng to mắt nhìn người kia lấy đi: "Chậc, anh vậy mà lại ngay lập tức nghĩ đến vấn đề này, tâm tư của anh thật sự quá thâm sâu..."

"Biết người biết ta trăm trận trăm thắng." Lục Hi cũng không có bộ dáng ngượng ngùng gì. Anh biết là mối quan hệ của Thẩm Dĩnh và Phùng Tuyết Du rất tốt, bình thường hay cãi nhau thì cô cũng chỉ có thể hẹn gặp Phùng Tuyết Du.

Nghĩ như vậy thì giấy đăng ký kết hôn này Lưu Sinh Yên cũng không có phí công mà đi nhận.

"Hai người Tuyết Du cũng đã nhận giấy đăng ký kết hôn, chúng ta chọn lễ vật tặng cho bọn họ đi." Thẩm Dĩnh nói xong thì bắt đầu tìm kiếm.

Lục Hi không có suy nghĩ gì: "Được rồi, em chọn thì cái gì cũng tốt."

Thẩm Dĩnh cảm thấy điểm đó của người này rất tốt, mặc dù là không hiểu những suy nghĩ vụn vặt của các cô gái, nhưng mà cho đến bây giờ cũng sẽ không khoa tay múa chân, tùy ý để cô muốn làm như thế nào thì làm như thế đó, anh thì vẫn luôn trả tiền.

Ở chung lâu dài, Thẩm Dĩnh cũng biết là anh không phải không có trái tim, chỉ là hiện tại không có gợi ý nào tốt cho nên trước đến nay cô cũng không phàn nàn. Nói tới nói lui, hai người bọn họ càng thấm thiết hơn.

Nói chuyện với nhau cả một đoạn đường, sau bốn mươi phút thì xe đã chạy vào sân trước của nhà chính, nhìn kiến trúc bốn phía, so với trước kia đến đây thì lần này trong lòng của Thẩm Dĩnh lại không khẩn trương như vậy.

Sau khi Lục Hi dừng xe rồi, trước tiên bước xuống xe trước một bước, mở cốp xe sau lấy những món đồ đã mua từ bên trong ra, người giúp việc ở trong nhà nhìn thấy thế thì vội vàng đi đến giúp đỡ.

"Ba ơi!" Vào lúc mà anh đang cúi người xuống bận rộn, bỗng nhiên nghe thấy cách đó không xa có một âm thanh giòn vang kêu lên, xuyên qua không khí mà lọt thẳng vào trong lỗ tai của anh, khiến cho đáy lòng của anh như muốn nhũn ra.

"Ba, sao bây giờ ba mới đến vậy, con đã đợi ba rất lâu rồi đó." Thẩm Tiếu ôm chặt lấy eo của Lục Hi, thân mật dùng khuôn mặt nhỏ cọ cọ.

"Ba với mẹ của con bận chút công việc, sau khi kết thúc thì lập tức chạy tới đây ngay. Ông cố với bà cố đâu rồi?"

"Ông cố với bà cố đang ở trong nhà." Nói xong Thẩm Tiếu lại nhanh chóng đi đến nắm lấy tay của Thẩm Dĩnh, giọng nói mềm mại làm nũng: "Mẹ ơi."

Thẩm Dĩnh có chút ghen tị nhìn hai ba con bọn họ: "Bây giờ mới nhìn rõ thấy mẹ à?"

"Đâu có đâu, lúc nãy là do ba xuống xe trước." Bánh bao nhỏ tranh thủ chứng minh là mình "trong sạch": "Con yêu mẹ nhất."

Thẩm Dĩnh buồn cười: "Thôi được rồi, mau đi vào nhà thôi."

Một hàng người người trước người sau đi vào trong nhà, hai người già đều đang ngồi ở trong phòng khách, trong nhà còn có Lý Dĩnh Phiên và Lục Thiển.

Nhìn thấy những người này một lần nữa, cảm giác gò bó ở trong lòng của Thẩm Dĩnh cũng đã ít đi mấy phần, thay vào đó là một loại cảm giác tự nhiên mà thân thiết.

Cho dù nói như thế nào, trước đó có như thế nào thì bọn họ đều là người thân của Lục Hi, chỉ có nhiêu đây cũng có thể khiến cho Thẩm Dĩnh buông xuống hết tất cả đề phòng.

Thẩm Dĩnh lần lượt chào hỏi mọi người, đặt những đồ vật mà mình đã mua để ở trên bàn, cô còn chưa nói cái gì thì Lục Hi ở một bên đã không giữ được bình tĩnh: "Khăn lụa và hồng trà này đều là do Thẩm Dĩnh đã đặt trước ở cửa hàng đó."

Hai người già liếc mắt nhìn nhau, đồng loạt gật đầu: "Được được."

Thẩm Dĩnh không ngờ đến là hôm nay Lý Dĩnh Phiên cũng có ở đây, sợ bà ta xấu hổ, cô vội vàng giải thích: "Bác gái, con không biết là hôm nay bác có ở đây, trước đó con đi dạo phố đã chọn được một đôi bông tai, nhìn thấy phù hợp với bác cho nên con đã mua ngay, hôm nay không khéo không có mang theo ở bên người, con để ở trong nhà rồi, lần sau gặp nhau thì con sẽ mang đến cho bác."

Lý Dĩnh Phiên biết là cô cố ý trấn an bà ta, có điều dù vậy thì bà ta vẫn cảm thấy tâm trạng thoải mái hơn rất nhiều: "Con dâu thật sự có lòng."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.