100 Cách Cưng Vợ

Chương 624: Dáng vẻ hạnh phúc



Thợ make up nam cầm đồ nghề trong tay, vừa mới đánh xong lớp nền, giờ chỉ cần make up đơn giản rồi tô thêm son, cuối cùng thì dặm lại một chút phấn là được.

Nhưng hiện giờ, xét theo góc độ của nhân viên phục vụ, anh ta chưa cần làm đến bước cuối cùng đã bị ném ra ngoài, để ngăn cho thảm kịch không xảy ra, thợ make up quyết định nói trước với Lục Hi một tiếng.

“Anh Lục, chúng ta cần khoảng hơn 20 phút thì sẽ xong việc, nhưng tôi sẽ cố gắng make up nhanh nhất có thể” Thợ make up nhìn vào gương mặt đang vô cùng khó coi của Lục Hi, vội vàng lên tiếng: “Dù sao thì hôm nay cũng là ngày cưới của ngài với cô Thẩm, tôi nghe thợ make up của cô Thẩm nói, sau khi make up xong cô dâu sẽ rất xinh đẹp, vậy nên ngài ở phía bên này cũng nhất định phải phối hợp một chút!”

Lục Hi hoàn toàn không để vào tai những lời cậu ta nói, chỉ nghe được duy nhất một câu “cô dâu sau khi make up xong rất xinh đẹp”, khiến anh hồi hộp chờ đợi, sống hơn 30 năm cuộc đời, khoảnh khắc anh hồi hộp nhất chính là ngay lúc này đây.

Trước khi đến Lưu Sinh Yên hỏi anh có lo lắng hay không, anh nói là không, nhưng kì thật là anh ngại phải thừa nhận điều đó, anh lo lắng vô cùng, tối hôm qua anh không thể nào chợp mắt nổi, khi đến khách sạn thì cả người càng lúc càng thấy không ổn cho lắm.

Những cái được gọi là dự tính trước, giải quyết mọi thứ dễ như trở bàn tay, giờ chẳng còn chút gì nữa rồi, chỉ còn lại sự hồi hộp và mong ngóng.

Tưởng tượng ra khung cảnh chút nữa thôi hai người sẽ gặp nhau, khi khăn voan trắng phủ xuống, chiếc váy cưới thướt tha dài chạm đất, lúc nãy khi vừa mới đến, anh cũng chỉ liếc qua cô một chút, dù đã tập duyệt hai lần, nhưng khi lễ cưới chính thức còn có cả anh sáng và hiệu ứng nữa, cô cũng hoàn toàn không biết chuyện này, đến lúc đấy có thể tưởng tượng ra được ánh mắt cô xúc động đến nhường nào... cô nhất định là cô dâu xinh đẹp nhất thế gian.

Mặc dù Lục Hi không nói, nhưng sắc mặt đã ôn hòa hơn đôi chút, thợ make up thầm cảm ơn trời phật, nhanh chóng vin vào cớ này để nịnh hót trước gương mặt sắc bén góc cạnh của người đàn ông này, nếu không chỉ sợ người đàn ông này vừa định đồng ý đã lại nuốt lời.

Lưu Sinh Yên nhìn vào gương mặt đẹp trai nhưng lại xám xịt kia ở trong gương, không thể nhịn được mà trêu chọc: “Cậu đấy, ngày thường chưa đủ hay sao mà giờ còn trưng ra bộ mặt này? Thợ make up là make up cho cậu, đến lúc đấy không có hiệu quả gì thì đừng có mà trách người ta”

Lục Hi tạm thời không thèm để ý đến mấy lời châm chọc này của anh ta, trong lòng chỉ mong quá trình này mau chóng kết thúc.

“Đã nghĩ xong những gì lát nữa lên trên bục cần nói chưa?”

“Rồi”

“Tôi thực sự lo rằng đến lúc đấy cậu mới tùy cơ ứng biến, may thật”

“....” Lục Hi liếc Lưu Sinh Yên một cái: “Cậu nghĩ tôi cũng như cậu chắc?”

“Tôi làm sao, cho dù tôi lúc ấy mới tùy cơ ứng biến cũng chả có vấn đề gì cả”

Bình thường Lưu Sinh Yên rất ít khi nói những lời này, ánh mắt của Lục Hi có chút bất ngờ: “Có phải gần đây cậu ở cùng với Bùi Dục rồi?”

“Không, chả biết dạo gần đây tên nhóc kia bận chuyện gì mà chả thấy bóng dáng đâu” Lưu Sinh Yên không hiểu: “Sao vậy?”

“Không có gì, chỉ là cảm thấy trình độ vô liêm sỉ của cậu ta hình như dính lên người cậu rồi”

“....” Lưu Sinh Yên cứng họng không nói lên lời, đã làm phù rể cho cậu ta rồi mà vẫn còn bị ăn mắng nữa.

Hai người đàn ông rõ ràng nói chuyện nhiều hơn so với bình thường, một là do đến ngày cưới, ai nấy cũng đều vui vẻ phấn khởi, hai là do hồi hộp, nói nhiều sẽ khiến cho tâm trạng thả lỏng hơn.

Trong khi cô dâu chú rể chuẩn bị cho make up thì việc bài trí trong khách sạn cũng đã hoàn thành xong, toàn bộ hội trường rộng lớn được bao phủ bởi ba màu sắc chủ đạo là hồng, trắng và ánh kim, ngay cả thảm trải cũng không sử dụng đồ của khách sạn, toàn bộ đều được đổi sang thảm lông cừu màu xám nhạt, tất cả đều được đo ni đóng giày sao cho phù hợp với khung cảnh của hôn lễ..

Những đóa hoa tinh tế đẹp đẽ được trang trí khắp mọi nơi, tất cả dụng cụ ăn uống trên bàn đều được nhà họ H nhập khẩu, bóng bay, đèn pha lê, món tráng miệng cùng với rượu champagne cao cấp đều được bố trí trên bàn, mỗi một vị khách đến tham dự hôn lễ đều không nén nổi ngạc nhiên mà quan sát khắp nơi.

Phong cách trang trí tỉ mẩn như vậy thậm chí còn hút mắt hơn so với khách sạn ở nước ngoài, mọi người đều đồn đại là Lục Hi chọn kết hôn ở trong nước vì không xem trọng nhà gái, vì thuận tiện, nhưng xem ra sự thật lại không phải như vậy, mà hoàn toàn ngược lại.

Chưa nói đến chi phí bỏ ra, chỉ xét riêng độ tỉ mỉ thôi cũng đã không có đối thủ rồi.

Tất cả mọi thứ đều mơ mộng lãng mạn, chỉ còn chờ cô dâu chú rể xuất hiện nữa thôi.

La Quyết Trình mới ngồi được một lúc liền đi thang máy lên hội trường, phía ông cụ từ bệnh viện vẫn chưa xuất phát, trong lòng cảm thấy lo lắng bất an giống như có một tảng đá đè nặng.

Anh ta vội vàng gọi cho bác sĩ chịu trách nhiệm đưa đón ông cụ: “Đi đến đâu rồi, không có vấn đề gì chứ?”

“Viện trưởng, mọi chuyện vẫn ổn, tất cả đều rất thuận lợi, chỉ là...” Bác sĩ nói đến đây bỗng trở nên ngập ngừng.

La Quyết Trình vốn đang lo lắng, giờ những lời này càng khiến trong lòng anh ta trở nên bồn chồn hơn, giọng nói cũng vì thế mà nâng lên: “Chuyện gì?”

“Chỉ là bác sĩ Điền cứ nằng nặc muốn đi cùng, nói thế nào cũng không được, chỉ đành phải đi cùng đến đó”

Bác sĩ Điền?

La Quyết Trình khẽ nhíu mày, phản ứng đầu tiên chính là: “Điền Tang Tang?”

“Vâng...” vị bác sĩ này không dám nói gì nhiều, dù sao toàn bộ bệnh viện La Thị cũng biết mối quan hệ giữa Điền Tang Tang và La Quyết Trình, hai người họ bất đồng ý kiến, người mắc kẹt ở giữa chỉ có bọn họ.

La Quyết Trình nhớ lại vẻ khước từ của Điền Tang Tang hôm nay khi anh ta chuẩn bị rời khỏi bệnh viện, dường như hiểu ra điều gì đó, ngữ khí bỗng trở nên nặng nề: “Để cô ta nghe điện thoại”

Lúc này vị bác sĩ kia mới ném “củ khoai nóng bỏng tay” này cho Điền Tang Tang: “Bác sĩ Điền, viện trưởng bảo cô nghe điện thoại”

Điền Tang Tang cũng không từ chối, áp điện thoại vào sát tai, ngữ khí vô cùng bình tĩnh: “Alo?”

“Tại sao lại không nói với tôi?” La Quyết Trình nghe thấy giọng nói thờ ơ của cô ta, lửa giận trong lòng càng dữ dội hơn: “Lại tự ý đưa ra quyết định?”

“Để ông cụ một mình tôi không yên tâm”

“Thế nên cô không thèm bàn bạc với tôi? Cứ phải giấu tôi thì mới được đấy à?” La Quyết Trình đang ngồi trên ghế sofa liền đứng dậy, đi đến góc khuất ở hội trường, giơ tay lên xoa xoa hai bên thái dương, nhắm chặt mắt lại: “Điền Tang Tang, tôi đã nói bao nhiêu lần rồi...”

“Ông cụ đang ở bên cạnh, giờ tôi không có thời gian nói chuyện với anh” Dứt lời cô ra liền từ tốn bổ sung thêm một câu: “Hơn nữa, gần đây anh làm gì cũng đều giấu tôi mà”

Từ việc Đường Uyển nhập viện cho đến việc trị liệu của Thẩm Dĩnh, hay sau đó là chuyện của ông cụ, anh ta cũng chưa từng nghe cô dù chỉ một lần.

La Quyết Trình biết bản thân gần đây bận nhiều việc nên đã phớt lờ lạnh nhạt với cô, nhưng anh chưa từng coi đây là việc gì nghiêm trọng.

“Tôi quên mất, còn cô thì sao? Cô biết cô hành động ra sao không, là biết rõ nhưng vẫn cố tình làm!” Anh càng nói càng thấy tức giận, chỉ muốn lôi cái người kia đến trước mình đánh cho một trận.

Anh ta tức, nhưng Điền Tang Tang càng tức hơn, cô ta không thèm quan tâm anh nghĩ gì liền trực tiếp cúp điện thoại, ngay cả câu “tạm biệt” cùng không nói.

La Quyết Trình nghe thấy đầu dây bên kia truyền đến âm thanh “tút tút”, anh đờ người mất mấy giây mới kịp phản ứng lại, anh bỏ điện thoại ra khỏi tai, nhìn chằm chằm vào cuộc điện thoại đã kết thúc kia một lúc lâu.

Cô ta cứ vậy mà cúp điện thoại rồi?

Anh ta còn chưa nói xong, cô ta đã ngắt máy rồi sao?

La Quyết Trình cảm thấy bản thân như bị xúc phạm, được lắm, cánh cứng rồi, có bản lĩnh rồi, Điền Tang Tang, cô giỏi lắm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.