100 Cách Cưng Vợ

Chương 649: Tôi muốn theo đuổi em



Như thế thẳng thừng lại đơn giản thô bạo từ chối lời tỏ tình của anh.

30 năm cuộc đời, Bùi Dục lần đầu tiên trải qua loại tình cảnh này, lúc đó cả người đều ngây ra.

Anh bây giờ nên nói cái gì?

Hay là làm cái gì?

Anh nên giả vờ không có chuyện gì? Hay là trực tiếp cường thế nói cô không thể được?

Bùi Dục mê mang rồi.

Tất cả suy nghĩ và cảm xúc đan xen với nhau, cuối cùng đều biến thành tức giận và xấu hổ.

“Ha, cô gái như cô thật sự không biết tốt xấu!” Ngữ khí, nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt, đỏ sẫm khó coi.

Tịch Giai Giai mí mắt rủ xuống, nhìn sàn nhà, giọng nói bất giác lại thấp hơn: “Tôi không muốn anh hiểu lầm, cũng không muốn trả lời một cách vô trách nhiệm, tôi quả thực không thích anh.”

Nói xong, sợ anh sẽ tức giận thì vội vàng bổ sung: “Anh cũng không cần cảm thấy ngại, không có gì, tôi biết anh đối với tôi cũng không phải đặc biệt thích, có thể chỉ là hứng thú nhất thời mà thôi.”

“...”

Tất cả những lời của Bùi Dục đều bị cản trong miệng, cổ họng nghẹn lại, thật sự một câu cũng nói không ra.

Loại lời nói này lẽ nào không phải nên để anh nói sao? Đây không phải lời thoại của hắn sao??

Anh phát hiện Tịch Giai Giai còn có một mặt mà anh không biết, một mặt rất lạ khiến người ta cảm thấy tự nhiên ngưu bức.

Bùi Dục giật mạnh lấy tay cô, giọng điệu tức giận: “Tôi có phải nhất thời hứng thú hay không em làm sao mà biết?”

Tịch Giai Giai chớp mắt rất vô tội, cổ tay bị anh siết chặt có chút đau: “Anh thành công như vậy chắc chắn có rất nhiều cô gái thích anh, tôi cái gì cũng không có, anh sao có thể thích tôi chứ.”

Nghe thế, lông mày Bùi Dục khẽ nhíu lại, trong lòng nghĩ cuối cùng cũng có một câu nghe lọt tai.

Anh thoáng nhìn qua cổ tay có hơi đỏ của cô, bèn buông tay, rất đắc ý nói: “Thì ra em còn biết? Tôi tưởng em không biết chứ!”

“...”Tịch Giai Giai thật sự không hiểu cô biết hoặc không biết có gì quan trọng, cô bây giờ đang từ chối anh, người đàn ông đi sai trọng tâm rồi.

Cũng chính vào lúc đó, Bùi Dục vốn còn không có tư tưởng gì, đột nhiên có một suy nghĩ to gan.

Nếu cô đã không đồng ý, trong lòng anh lại có chút không phục, không bằng---

“Tôi theo đuổi em.”

Bốn từ này, vang lên khiến Tịch Giai Giai kinh ngạc không thôi, suýt nữa ‘bụp’ một tiếng quỳ xuống.

Anh nói cái gì?!

Theo đuổi cô?

Tịch Giai Giai mở to mắt nhìn chằm chằm vào Bùi Dục, trái tim vừa mới bình ổn lại đột nhiên đập rất nhanh: “Anh, anh theo đuổi tôi?”

“Đúng thế.” Bùi Dục bày ra dáng vẻ phong thái điềm nhiên: “Có cái gì không đúng sao?”

“Không cần.” Tịch Giai Giai hoàn hồn, nghĩ cũng không nghĩ mà từ chối: “Tôi không cần anh theo đuổi.”

Đùa gì chứ, đây không phải người bình thường, đây là Bùi Dục! Anh sợ rằng không phải muốn theo đuổi mình mà muốn đổi cách hành hạ cô thì đúng hơn!

“Cậu Bùi, tôi chỉ là sinh viên bình thường, sự theo đuổi của anh tôi không nhận nổi, tôi chỉ muốn yên ổn tốt nghiệp, tìm một công việc nuôi sống mình, tôi không muốn yêu. Tôi cũng sẽ không yêu đương.”

“Được rồi được rồi!” Bùi Dục không đợi cô nói xong bèn không nghe nổi nữa mà cắt ngang: “Tôi muốn theo đuổi em không phải muốn hại em, em muốn học thì học, tôi đâu có cản?”

“Nhưng mà”

“Đừng nói nữa, chuyện này tôi chỉ là thông báo với em một tiếng, em không có quyền lực chọn, được rồi, về phòng ngủ đi.” Nói xong, Bùi Dục đã dùng tay đẩy cô ra ngoài cửa.

Tịch Giai Giai cứ như thế bị đẩy ra ngoài, nghe sau lưng là tiếng đóng cửa mạnh cái ‘rầm’, cô day day lỗ tai, cảm thấy tai của mình sắp bị điếc rồi.

20 năm cuộc đời, trước giờ chưa từng thấy người đàn ông nào vui buồn thất thường như thế.

Một giây trước còn muốn giết cả nhà cô, một giây sau lại nói muốn theo đuổi cô.

Tịch Giai Giai cảm thấy mơ hồ, anh rốt cuộc không hiểu chút gì về cô, cũng không thể trách cô luôn suy nghĩ theo mặt xấu nhất đó.

Nhưng bất luận cô nghĩ thế nào, kết quả đều sẽ không có bất kỳ thay đổi nào, cô và Bùi Dục căn bản là người của hai thế giới, nếu như không phải vì một lần ngoài ý muốn, giữa bọn họ cả đời này đều sẽ không có bất kỳ điểm giao nhau nào.

Tịch Giai Giai đi đến căn phòng ở cuối hành lang, mở cửa, bật đèn, vào phòng, đóng cửa, động tác mạnh lạc.

Yên tĩnh rồi.

Cô nhất định phải bình tĩnh.

Người đàn ông như Bùi Dục thật sự quá đáng sợ rồi, cô nhất định phải tận lực tránh càng xa càng tốt.



Một bên khác, sau khi hôn lễ kết thúc, thời gian của Thẩm Dĩnh và Lục Hi đa phần đều đặt ở bệnh viện và công việc, tình trạng của ông cụ cực kỳ không khả quan, mặc dù La Quyết Trình đã tìm bác sĩ tốt nhất, loại thuốc thích hợp nhất, vẫn không thể ngăn chặn được sự phá hủy bởi con virus.

Tất cả mọi người đều không ngờ bệnh tình sẽ nghiêm trọng như vậy, nếu nói có ai lạc quan nhất thì không ai ngoài ông cụ.

Sự thay đổi của cơ thể ông cụ rất rõ ràng, bác sĩ và người nhà cũng không giấu được, nhưng càng là như thế, trong lòng mọi người càng khó chịu, trạng thái của người đang tỉnh táo từng chút bị bệnh tình tác động, loại cảm giác đó càng thêm thống khổ.

Bây giờ ông cụ bị như thế, Lục Hi mặc dù không nói gì, mỗi ngày đến phòng bệnh cũng bình thường như mọi khi, nhưng Thẩm Dĩnh biết trong lòng anh rất khó chịu.

Cho nên không dễ gì có ngày cuối tuần để nghỉ ngơi cô lại nhìn thấy anh ở cửa đêm vẫn ở trong phòng sách, thì trái tim của cô cực kỳ chua xót.

“Mẹ, ba gần đây có phải không vui không?”

Ngay cả con trai luôn hồn nhiên cũng nhìn ra anh không đúng, trong đôi đồng tử mở to viết tràn hai chữ quan tâm.

“Ba gần đây có hơi mệt, không có chuyện gì, Tiếu Tiếu không cần nghĩ nhiều.” Cô cũng chỉ có thể dùng lời nói này đi an ủi tâm trạng của con.

Chuyện của ông cụ cô không có nói rõ với Thẩm Tiếu, ngay cả người lớn cũng không chấp nhận được chuyện này, rất khó tưởng tượng cậu bé sẽ thừa nhận ra sao.

Trong một đêm, hai người vốn cùng ngủ, nửa đêm Thẩm Dĩnh có chút buồn nôn bèn tỉnh dậy, ngồi dậy thì mới phát hiện người đàn ông vốn nên nằm ở bên cạnh lại không thấy bóng dáng.

Cô giơ tay bật cái đèn nhỏ ở đầu giường, ngước nhìn thời gian, 2 giờ sáng, anh không ngủ.

Đi đâu rồi?

Thẩm Dĩnh cau mày, mặc áo ngoài đi lên tầng ba, quả nhiên, ánh đèn lọt qua khẽ cửa, anh đang ở trong thư phòng.

Thẩm Dĩnh chậm rãi đi đến, nhẹ nhàng đẩy một chút cửa, mắt nhìn vào trong, chỉ thấy người đàn ông mặc bộ quần áo ngủ màu xám đậm đang ngồi trên ghế sô pha, đôi vai dày rộng trúc xuống, đầu cũng cúi thấp, anh chỉ mở đèn tường, ánh đèn trong phòng chỉ có ở bốn góc phòng, xem thì có chút mờ.

Thẩm Dĩnh vừa muốn mở miệng, đột nhiên nhìn thấy chiếc gạt tàn trên bàn đựng đầy đầu mẩu thuốc, lời nói đến miệng, cô giống như bị một bàn tay to vô hình bịp lại.

Cô xoay người dựa vào bức tường cạnh cửa, hít thở rất nhẹ.

Không phải không muốn vào, mà là đêm khuya yên tĩnh như vậy, anh lại trốn một mình trong bóng tối khóc, yếu đuối và kiên cường như thế.

Cô không biết dùng tư thái như thế nào để xuất hiện trước mặt anh, vì duy trì bình tĩnh bên ngoài, anh thật sự quá vất vả rồi.

Cứ giả vờ không biết thôi, ngày mai tỉnh lại cố gắng ôm chặt lấy cậu bé to lớn này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.