100 Cách Cưng Vợ

Chương 673: Vì cô mà ở lại nước



Đường Lỗi cũng lén lau nước mắt, cậu vừa phải đi học vừa phải đi làm thêm để trang trải các chi phí cơ bản cho bản thân và mẹ, măc dù bên phía bệnh viện đã có anh Mã chi trả, nhưng cũng không thể không có đồng nào trong tay.

Vì vậy số lần anh đến bệnh viện là ít nhất, mỗi lần nhìn thấy chị gái yên tĩnh nằm trên giường bệnh, dáng vẻ vô hồn không có sức sống, mỗi lần nhìn thấy anh ta đều cảm thấy rất đau lòng.

Đến tận hôm nay, Đường Lỗi vẫn không muốn tin, một người chị gái mạnh mẽ tràn đầy sức sống sẽ trở thành như vậy, anh ta chưa từng chủ động hỏi về tình hình của chị gái, không phải là không quan tâm, mà là chỉ có cách tự lừa dối chính mình, anh ta mới có thể sống tiếp.

Bây giờ nghe thấy Mã Thiên Xích nói như vậy, anh ta thật sự không biết phải nên vui mừng như thế nào.

Giống như một phép màu vậy, không có giây phút nào anh ta không khao khát có một phép màu xuất hiện, nhưng lại không dám tin thật sự một ngày phép màu này lại rơi xuống đầu của mình.

“Những đợt trị liệu tiếp theo sẽ không có vấn đề gì quá lớn, tối qua chúng con đều đã nhìn thấy mắt của cô ấy co giật, đây chính là biểu hiện của việc ý thức của cô ấy đang dần tỉnh lại.” Mã Thiên Xích kể lại cặn kẽ những chuyện đã xảy ra tối hôm qua cho hai người, một người vô cùng ít nói lại không hề cảm thấy nhàm chán hay mất kiên nhẫn: “Phương án điều trị sớm đã được sắp xếp và thực hiện, hai người không cần phải lo lắng, chỉ cần chăm sóc cho cô ấy thật tốt là được.”

“Được….được….” Vương Thu Phương đã bình tĩnh lại, đưa tay lên che ngực: “Tiểu Mã à, nhà chúng ta thật sự không biết phải cảm ơn con như thế nào, nếu như không có con, chắc chắn tình trạng của Uyển Uyển sẽ không tốt nhanh như vậy….”

Cho dù thỉnh thoảng Mã Thiên Xích sẽ không đến bệnh viện, nhưng Vương Thu Phương và Đường Lỗi đều biết, không phải người đàn ông này không quan tâm đến chuyện này, chỉ là muốn dùng cách này để kiềm chế cảm xúc của mình.

Nếu cứ nhìn chằm chằm vào cô, anh sẽ sụp đổ, sẽ phát điên, sẽ không kiềm chế được tính nóng nảy của mình mà làm ra những chuyện bốc đồng, vì vậy anh mới dứt khoát không đến, đến xem mấy ngày sau đó lại rời đi mấy ngày, để cân bằng lại cảm xúc đang chạy loạn trong cơ thể.

Nhưng phần tâm tư này, còn có tất cả những chuyện anh đã làm, Vương Thu Phương đều nhìn thấy.

Người đàn ông này luôn âm thầm thu xếp mọi việc, nhưng không bao giờ nói ra, anh không quan tâm người khác có nhận ra lòng tốt của mình hay không, bởi vì mọi việc anh làm đều xuất phát từ trái tim.

Nhưng Mã Thiên Xích lại không muốn nghe những lời như vậy từ trong miệng của Vương Thu Phương, sự biết ơn của bà đối với anh giống như đang tát một cái lên mặt anh, lúc đó nếu như không phải vì mình, Đường Uyển cũng không rơi vào tình trạng như thế này.

Vừa nghĩ đến những điều này, trong lòng anh lại đau nhói.

Người đàn ông rủ mắt xuống, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm vào cô gái nhỏ đang nằm trên giường: “Là con nợ cô ấy.”

Vương Thu Phương vội vàng xua tay: “Con đừng nói như vậy, có thể gặp được con cũng là may mắn của Uyển Uyển nhà chúng ta…”

Đường Lỗi đứng ở bên cạnh, từ đầu đến cuối không nói một lời nào, thực ra trong lòng anh ta cũng có chút oán giận bất bình với tất cả những gì mà chị gái mình đang phải chịu đựng, nhưng cũng không thể nói là anh ta hận Mã Thiên Xích, trong lòng anh ta, nếu như chị gái không tỉnh lại, cả đời này anh ta cũng sẽ không thích Mã Thiên Xích những cũng không ghét anh, nhưng nếu như chị gái tỉnh lại, anh ta nghĩ chắc chắn bản thân mình sẽ cảm ơn người đàn ông này.

Chỉ có điều anh ta còn trẻ, vẫn không dễ dàng lên tiếng.

Tất cả mọi người đều cảm thấy nhẹ nhõm khi biết tin này, Mã Thiên Xích không ở lại trong phòng bệnh quá lâu, 9h30 sáng đứng dậy rời đi.

Tài xế đã kính cẩn đợi bên ngoài bệnh viện, 10h sáng hôm nay anh còn có một cuộc họp, bây giờ phải nhanh chóng đi qua.

Trợ lý nhìn người đàn ông dưới vành mắt rõ ràng đã có quầng thâm, có chút lo lắng hỏi: “Anh Mã, có cần phải nghỉ ngơi một lát không?”

Người đàn ông này dứt khoát từ chối: “Không cần.”

Lúc này có lẽ là lúc mà tinh thần anh sung mãn nhất trong khoảng thời gian này.

“Đúng rồi.” Trên đường đi đột nhiên anh nhớ ra chuyện gì đó, dặn dò trợ lý: “Họp xong đi đến biệt thự Phủ Thiên phía đông một chuyến.”

Biệt thự Phủ Thiên?

Trợ lý đang lục tìm thông tin liên quan đến địa điểm này ở trong đầu, một lúc sau mới nhớ ra, đây hình như là một nhóm biệt thự mới được khai phá….?

Mặc dù thỉnh thoảng Mã Thiên Xích sẽ về nước để xử lý một số chuyện liên quan đến công việc, nhưng ở trong nước anh luôn ở trong khách sạn, khách sạn kia anh cũng có cổ phần, vì vậy vô cùng an toàn và tiện lợi.

Anh không có bất kỳ một động sản nào ở trong nước, một mặt là anh không muốn thông tin tài sản của mình lưu ở đây, mặt khác anh cũng không thích môi trường trong nước, đối với những nhà tư bản như anh mà nói, thực sự có quá nhiều hạn chế.

Nhưng bây giờ đột nhiên anh lại nói là muốn đi xem biệt thự?

Trợ lý có chút khó hiểu, thử thăm dò hỏi: “Anh Mã, có cần nhân viên bên đó tiến hành tiếp đón anh không?”

“Không cần.” Người đàn ông lập tức xua tay từ chối: “Xem qua một chút, sau đó đặt một căn biệt thự, tôi đã có thông tin tổng thể về ngôi nhà rồi, cậu giúp tôi xem lại một chút là được.”

“Vâng.” Trợ lý trả lời, nhưng vẫn không kiềm chế được hỏi anh: “Sao đột nhiên lại muốn mua bất động sản ở trong nước?”

Bởi vì trước đây anh ta chưa từng nhận ra Mã Thiên Xích muốn mua nhà ở trong nước, vì vậy cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.

Nhưng với tư cách là một trợ lý đạt tiêu chuẩn, anh ta phải xử lý tốt tất cả những việc mà ông chủ giao cho, muốn xử lý tốt nhất định phải biết được tâm tư của ông chủ.

Sau khi đưa ra câu hỏi, trong suy nghĩ của trợ lý vẫn thiên về kinh doanh, luôn cảm thấy việc mua nhà có thể liên quan đến lợi ích kinh doanh của anh?

Nhưng, câu trả lời của Mã Thiên Xích lại khiến anh ta vô cùng ngạc nhiên: “Sau này muốn sống ở đây một thời gian, mua nhà sẽ tiện hơn.”

Hả??

Anh trợ lý ngạc nhiên đến mức hai con ngươi sắp rơi ra ngoài: “Anh Mã, ngài nói là có ý định về nước để sinh sống sao?”

Mã Thiên Xích nhướng mày, hỏi vô cùng đương nhiên: “Thế nào, có vấn đề?”

“Không có….” Một người trợ lý như anh ta làm sao có thể có vấn đề gì với quyết định của ông chủ, chỉ là: “Có chút bất ngờ.”

“Kế hoạch đột nhiên thay đổi, cứ quyết định như vậy, cứ ở trong khách sạn cũng không phải là cách, buổi chiều đi qua đó một chuyến, không có vấn đề gì chứ?”

Anh trợ lý vội vàng gật đầu: “Không có.”

- -----

Không giống với bầu không khí vui vẻ với tin tức tốt bên phía Đường Uyển, hậu sự của ông cụ đã được làm trong hai ngày, lúc mọi người trong nhà thu dọn di vật mới phát hiện ra, ông cụ đã viết di chúc, một nửa tài sản cá nhân dưới tên của ông cụ được giao cho Lý Dĩnh Phiên, một nửa còn lại giao cho Lục Hi, hơn nữa yêu cầu với chuyện hậu sự là tất cả mọi thứ phải đơn giản.

Lục Hi hoàn toàn làm theo những suy nghĩ của ông cụ tiến hành tang lễ, người đến đều là người thân, bạn bè, không có người ngoài.

Thẩm Dĩnh luôn ở bên cạnh anh, chỉ trong hai ngày này, người đàn ông này chưa từng rơi một giọt nước mắt nào, thậm chí ngay cả một chút cảm xúc cũng không để lộ ra, có thể nhìn ra anh rất mệt, nhưng anh không bị đánh bại một lần nữa, mà mang theo sự bi thương này tiếp tục bước đi.

Thời gian xảy ra một chuyện không vui, sau khi lễ truy điệu ông cụ kết thúc, không biết ở đâu đã để lộ tin tức, bên ngoài nhà tang lễ có ba bốn cơ quan truyền thông, tùy tiện chụp ảnh ở trước cửa, túm lấy những người ra vào, hận không thể đem máy ảnh dí lên mặt họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.