100 Cách Cưng Vợ

Chương 676: Giúp cô cản chảo dầu



Nghĩ như vậy, Tịch Giai Giai cảm thấy vô cùng tủi thân, nhưng tủi thân đồng thời cũng không dám nói gì, ý thức được rằng Bùi Dục có thể sẽ ‘động thủ’ với mình, trong lòng cô bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi.

Mà người "Động thủ" kia lại càng đứng ngồi không yên, nhìn cô gái nhỏ ngồi đối diện giống như chim cút rụt cổ, trong lòng Bùi Dục cảm thấy vô cùng dằn vặt.

Mẹ nó, tại sao lại ném chuẩn như vậy? Anh vừa rồi đã cố ý ném lệch sang bên cạnh một chút, chết tiệt!

Bầu không khí cứ căng thẳng như vậy, hai người đều không nói lời nào, toàn bộ quá trình Tịch Giai Giai đều cúi đầu nhìn mặt bàn, chỉ để lại cho đối phương một cái đỉnh đầu đen sì.

Cuối cùng Bùi Dục vẫn nhịn không được, nặng nề thở dài một hơi, bỗng nhiên từ trên ghế đứng dậy đi đến trước mặt cô: "Tịch Giai Giai, ngẩng đầu."

Tịch Giai Giai cảm nhận được anh đi tới, ánh mắt có thể nhìn thấy đôi giày da England màu nâu đậm đang đứng ở bên cạnh, cô đang do dự có nên ngẩng đầu lên hay không thì cái cằm đã bị người khác nắm, ép buộc cô ngẩng mặt lên.

Bùi Dục trực tiếp vén hết tóc trên trán của cô lên, dưới ánh đèn sáng rõ, làn da bên trái rõ ràng in một vết đỏ, chỗ vết đỏ đó hơi lồi lên một chút, là bị đánh nên hơi sưng lên.

Không nghiêm trọng, nhưng nhìn cũng đủ để cho người ta náo loạn, tối thiểu là Bùi Dục đang rất náo loạn.

Anh nhíu mày, ánh mắt nhìn vào cái trán của cô: “Có đau không?”

Anh không đến hỏi Tịch Giai Giai thì không sao, hỏi như vậy liền khiến cô tủi thân đỏ cả vành mắt, đầu cô lung lay muốn thoát khỏi cánh tay anh: “Không cần anh giả vờ tốt bụng…”

Bùi Dục không quan tâm đến, tự mình nói: “Đợi lát nữa tôi gọi nhân viên phục vụ cầm túi nước đá để chườm lên một chút.”

"Tôi nói không cần anh..."

"Tôi không cố ý." Vừa nói Bùi Dục vửa đổi vị trí chân, giống như hơi xấu hổ, im lặng một lát anh mới lần nữa mở miệng: "Lon nước đó lúc đầu tôi nghĩ ném thẳng qua, ai ngờ em lại lộn xộn.”

Anh nói như vậy mặc dù trong lòng Tịch Giai Giai dễ chịu một chút, nhưng vẫn có cảm xúc: "Được rồi, đều là tại tôi là được."

Bùi Dục thở dài một hơi, giống như không biết nên giải thích thế nào, dứt khoát lấy hai tay ôm mặt cô: “Tôi không phải có ý này, em là bạn gái của tôi, tôi nhàn rỗi không có việc gì lại đi cầm đồ vật ném vào em sao?”

"Nhưng anh chính là đã ném!"

"Còn không phải vì thấy em chơi điện thoại nên tôi mới tức giận sao!”

"Chơi điện thoại thì làm sao, như vậy mà anh có thể đánh tôi sao?”

"Chơi điện thoại có thể, nhưng …” Bùi Dục nói đến đây bỗng nhiên trở nên nghiêm túc, đến ngay cả đôi mắt đào hoa luôn mang theo chút trêu chọc kia cũng viết đầy vẻ nghiêm túc: “Vừa mới liên nghị trở về liền ở trước mặt bạn trai gửi tin nhắn có phải không tốt lắm hay không hả? Em là bạn gái của tôi lại công khai đi tham dự gặp gỡ những nam sinh khác, lại còn vẻ mặt bình tĩnh nói cho tôi, chẳng lẽ không phải đang chọc đến ranh giới cuối cùng của tôi sao?”

Tịch Giai Giai buồn bực cả buổi tối vì không hiểu tại sao người này tức giận, nghe xong đoạn này cuối cùng cũng hiểu rõ.

Thì ra là anh tức giận vì cô đi sự kiện sao?

Nhưng liên nghị mà cô nói trong miệng căn bản không phải là loại giao lưu kết bạn lung tung kia nha.

Tịch Giai Giai thật là có nỗi khổ không thể nói: "Chỉ là các thành viên trong câu lạc bộ tán gẫu với nhau, anh nghĩ gì vậy?”

"Tôi làm sao biết các em là nói chuyện phiếm hay đang nói chuyện khác? Ngộ nhỡ ai đó chọn trúng em, cải trắng tốt đẹp của nhà mình bị người khác vây quanh thì làm sao bây giờ?”

Cải trắng... Ví dụ này thật sự không ai có thể nghĩ ra.

Trước đó Tịch Giai Giai luôn cảm thấy Bùi Dục là một người lạnh lùng xa cách ngàn dặm, nhưng bây giờ lại phát hiện anh là một người đàn ông vô cùng ngây thơ.

Cô tức giận liếc mắt: "Anh tưởng rằng tôi là anh sao mà có thể tùy tiện thích một người, tôi đang rất nghiêm túc, có được không?”

"Tại sao tôi lại là không nghiêm túc?” Ai ngờ sau khi Bùi Dục nghe xong câu nói này của cô thì lại nhíu mày: “Tôi nói với em nhiều lần như vậy là tôi đang rất nghiêm túc, em nghe không hiểu đúng không?”

Từ đầu đến giờ, da miệng của anh gần như sắp bị mài hỏng rồi, gọi bạn gái hết lần này đến lần khác, từng lần từng lần một bày tỏ sự trung tâm, nếu dạng năng lượng này dùng ở trên người phụ nữ khác thì bọn họ đã thần hồn điên đảo, ít nhất cũng muốn quỳ gối trước quần âu của anh.

Hết lần này tới lần khác cô là một ngoại lệ, cho dù anh nói thế nào cô cũng không tin, dù giết chết anh cũng chỉ là vui đùa, loại hành vi này ban đầu Bùi Dục vẫn có thể tiếp nhận, nhưng một thời gian sau, anh vừa nghe thấy liền cảm thấy buồn phiền.

Anh còn có thể nói thế nào đây?

Tặng quà không muốn, nói cũng không nghe, anh phải sử dụng bạo lực trực tiếp đè người lên giường thu thập một trận thì mới được sao?

Ngay khi Tịch Giai Giai đang suy nghĩ xem nên nói thế nào mới có thể thoát thân được thì một lần nữa có tiếng gõ cửa từ bên ngoài vang lên.

Tịch Giai Giai giống như bắt được cây cỏ cứu mạng, lập tức chỉ về phía cửa: "Có người."

"Tôi nghe được." Bùi Dục nặng nề thở dài một hơi, nhưng cũng không đứng dậy, cao giọng hướng về phía cửa nói: “Vào đi.”

Hai nhân viên phục vụ đẩy xe đồ ăn đi vào, ba tầng đồ ăn đều bày các nguyên liệu đồ ăn đủ loại, vừa rồi Tịch Giai Giai buồn bực nên không hề nhận ra rằng mình gọi nhiều như vậy, lúc này mới phát hiện ra rằng đồ ăn này không phải sức ăn dành cho hai người mà bốn người cũng đủ.

Sau khi nhân viên phục vụ đem nguyên liệu nấu ăn sắp xếp ngay ngắn trên bàn, đầu bếp ở phía sau cầm cái nồi đi tới, một bên là mỡ bò súp cay, một bên là canh nấm dinh dưỡng, ánh đèn phản chiếu vào nó một thứ ánh sáng khiến người ta cảm thấy thèm nhỏ dãi.

Lúc Tịch Giai Giai ngửi được mùi thơm thì ánh mắt đã bị hấp dẫn, Bùi Dục thấy vẻ mặt háo hức muốn ăn của cô, ánh mắt đều hướng nhìn mình một cái, vừa muốn chuẩn bị nhéo mặt cô một cái nhưng chưa kịp ra tay thì đột nhiên nghe thấy cô hít sâu một hơi.

"Cẩn thận!"

Ánh mắt Bùi Dục run lên, lúc quay đầu thì thấy đầu bếp đội mũ trắng ở phía sau bưng cái nồi bỗng nhiên thân hình lắc lư một cái, nhìn thấy nước canh nóng hổi kia sắp vẩy tới bên này.

Bùi Dục thậm chí không kịp tránh ra, chỉ có xoay người hướng về phía trước xích lại gần một chút, đem cô gái đang ngồi trên ghế tiến hoàn toàn vào trong ngực mình.

"Ai u!"

Một giây sau, sau lưng vang lên tiếng sợ hãi kêu to của người đàn ông, Tịch Giai Giai không biết xảy ra chuyện gì, nhưng cũng cảm thấy nước canh kia chắc chắn đã dội toàn bộ lên trên người Bùi Dục.

Nếu như anh không tiến đến phía trước một bước mà tránh ra thì có lẽ người bị tạt không phải là anh mà là chính cô.

Cô lập tức đứng lên, vòng qua phía sau nhìn vào lưng người đàn ông, hôm nay anh mặc một chiếc áo khoác màu nâu sẫm, lúc này từ vị trí sau lưng đến phần xương đuôi đều là vết đỏ rõ ràng.

Đây là nồi lẩu đang sôi, mà nhiệt độ sôi của mỡ còn cao hơn nước, nếu như nhiều dầu như vậy xối vào người, thật sự không dám tưởng tượng phía sau lưng anh sẽ biến thành dạng gì.

Tịch Giai Giai lập tức không quan tâm tới bất cứ điều gì, cô đưa tay cởi áo khoác của anh xuống: “Mau cởi quần áo ra!”

Trong giây phút Bùi Dục bị xối nồi lẩu vào người hoàn toàn không cảm thấy bất cứ sự đau đớn nào, vì nhiệt độ quá cao, phía sau lưng anh đều chết lặng, nhưng bây giờ đưa tay cởi áo trên người ra đều dính đến da thịt trên người anh mới cảm giác được phía sau lưng đau nhức đến mức nào.

Đó là loại đau đớn đến mức giống như bỏ đi một khối da thịt lớn trên người, nhất là sau khi cởi áo khoác xuống, trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi rộng, sợi tổng hợp dán chặt lấy cơ thể, mỗi lần ma sát đều khiến anh cảm thấy giống như bị cái nhíp đang kẹp lên da thịt của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.