100 Cách Cưng Vợ

Chương 685: Có chút ngọt ngào



Phía dưới đã cứng rắn thành như thế này mà còn phải kìm nén, thật sự liên quan đến mạng người đó.

Bùi Dục rất khó chịu, thật sự rất khó chịu.

Anh hít sâu một hơi nhưng lại không buông tay ra, cố gắng dùng âm thanh dịu dàng nói chuyện với cô: "Ngoan, không sao cả, đây là chuyện mà cuộc đời cũng phải nên trải qua, tôi sẽ làm nhẹ thôi."

Nói xong, anh âm thầm tập trung sức lực của mình, vừa muốn có hành động tiếp theo lại bị một câu nói của Tịch Giai Giai làm cho ngừng lại.

"Nếu như anh ép buộc tôi thì tôi sẽ ghét anh."

"..."

Ép buộc?

Lúc nãy người mới phối hợp với anh là ai?

Chán ghét?

Anh bị đùa giỡn một trận như thế này mà còn phải bị chán ghét?

Bùi Dục không thể tin tưởng được, hơn ba mươi năm cuộc đời của mình đây là lần đầu tiên gặp phải tình huống như thế này, ngay cả anh cũng không biết bây giờ mình nên ép buộc hay là nên từ bỏ.

Thân thể cũng sắp nổ tung rồi, nếu như bây giờ anh dừng lại thì nửa đời sau chắc chắn sẽ có chút ảnh hưởng, nhưng nhìn thấy ánh mắt hoảng loạn của cô, muốn anh làm ra hành động gì thì anh thật sự không thể xuống tay được, cũng không đành lòng.

Dựa vào chút năng lực chịu đựng đó của cô, đợi một lát nữa chắc chắn sẽ khóc lên.

Thời gian và không khí giống như là đông cứng lại, hai người bọn họ đều không nói chuyện, sắc mặt của Bùi Dục khó coi trước nay chưa từng có, ánh mắt đang nhìn về phía của cô giống như là muốn trực tiếp xé cô ra mà ăn.

Tịch Giai Giai không dám nhìn cũng không dám nói chuyện, dục vọng đã rút đi mấy phần, cô cũng tỉnh táo lại một chút. Còn không bằng không cần tỉnh táo, trên người dường như không mảnh vải che thân, thật sự... quá xấu hổ!

"Tịch Giai Giai, có phải là em cố ý đùa giỡn tôi hay không?" Giọng nói nghiến răng nghiến lợi.

Người bị hỏi lại tràn đầy vô tội: "Không có..."

Cô nào dám dùng cách như vậy để đùa nghịch với anh chứ, cho cô mượn mấy cái lá gan cô cũng không dám đâu, đơn giản chính là lúc nãy bị ma quỷ ám vào, trong lúc nhất thời vậy mà lại quên từ chối.

Bùi Dục xoay người di chuyển, đồng thời cũng cẩn thận tránh đi vết thương, cũng để cho cô nhìn thấy mình mạnh mẽ đến cỡ nào: "Tôi mặc kệ đó, em đã nhóm lửa thì em phải tự dập."

Tịch Giai Giai cũng không dám nhìn, cả người của cô cứng đờ như bị điểm huyệt: "Vậy, vậy bây giờ anh có muốn đi tắm hay không?"

Cô nhớ mang máng là tình tiết trong tiểu thuyết có nói đi tắm có thể hóa giải được loại khó chịu này.

Bùi Dục lạnh lùng xùy một tiếng: "Cách làm đó đối với tôi mà nói một chút cũng không có tác dụng, có lẽ là cái đó đối với mấy thằng nhóc con lông bông mới có chút tác dụng."

“...”

Tịch Giai Giai hoàn toàn không biết phải làm sao bây giờ, trong lúc cô đang do dự, tay trái bỗng nhiên lại bị anh kéo qua, cô hoảng sợ quay đầu liền chạm phải một đôi mắt màu đen sâu không thấy đáy.

Bùi Dục không nói gì, động tác nắm tay của cô một đường hướng xuống dưới đã nói rõ hết tất cả ý đồ.

Lông mi của Tịch Giai Giai rung động dữ dội, một câu cũng không nói nên lời, thẳng cho đến khi lòng bàn tay của cô chạm đến thứ mang theo nhiệt độ mãnh liệt kia...

"Bùi, Bùi Dục..."

Người đàn ông kiên định nhìn chằm chằm vào đôi mắt của cô, trên khuôn mặt anh tuấn của anh viết đầy vẻ gợi cảm mà một người đàn ông thành thục mới có, giọng nói trầm thấp giống như là dây cung của đèn Cello chậm rãi gãy: "Ngoan."

Tịch Giai Giai xấu hổ xoay mặt qua chỗ khác: "Anh có thể tự mình..."

"Không thể." Không đợi cô nói xong, Bùi Dục đã mở miệng từ chối: "Nếu như em muốn để cho tôi trở thành một người tàn phế thì có thể từ chối."

Lời này cũng đã nói ra rồi, cho dù Tịch Giai Giai có muốn từ chối cũng không có cách nào khác.

Khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn giống như là bị phủ một lớp sơn màu đỏ, cả người của cô giống như là miếng thịt bò bít tết dán ở trên đĩa sắt, sắp chín hết một nửa rồi.

Giày vò hết nửa tiếng đồng hồ, Tịch Giai Giai cũng không biết là mình vượt qua như thế nào, chỉ cảm thấy bàn tay của mình rất nhức rất nhức, nhức đến nỗi cuối cùng cô cũng không có sức lực, cũng chỉ có thể để cho anh dẫn dắt.

Thật vất vả lắm mới kết thúc, cô trực tiếp đứng dậy từ trên giường chạy vội vào nhà vệ sinh, mở khóa vòi nước ra, ánh mắt cũng không dám nhìn xuống, gần như là rửa sạch tay một cách máy móc.

Người đàn ông nào đó bị bỏ lại ở trên giường vẫn còn đang thở hổn hển, mặc dù là đã giải quyết rồi nhưng mà vẫn cảm thấy có chút không thoải mái, rốt cuộc vẫn là thương tiếc cô, cũng chỉ có thể làm được như vậy.

Bùi Dục quay đầu nhìn về phía tấm kính mờ ở phòng tắm, nhìn thấy được một bóng đen nho nhỏ, trong lòng giống như có kẹo bông gòn màu hồng thổi lên, vậy mà lại cảm giác có chút ngọt ngào.

Người đàn ông thu tầm mắt lại, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, lúc trước anh cũng không phát giác mình lại là một người cuồng ngược đãi như vậy.

...

..., khi mà cuộc đời dường như đã bị ai đó bấm nút tạm dừng, bên phía bệnh viện lại truyền đến tin tức tốt của Đường Uyển.

Sau khi nhận điều trị một đoạn thời gian, hơn mười giờ sáng hôm sau người cũng đã tỉnh lại.

Lúc trước Đường Uyển bị thương cũng là bởi vì Thẩm Tiếu, phải nói là cô đã chịu thay Tiếu Tiếu một phần tra tấn này, cho nên dù là đối với Đường Uyển hay là Mã Thiên Xích, trong lòng của Thẩm Dĩnh và Lục Hi cũng cảm thấy áy náy.

Cũng chính vì vậy cho nên La Quyết Trình mới tận tâm tận lực chữa bệnh, cho dù là không nắm chắc, cho dù là kỹ thuật hiện đại cũng không thể nào đảm bảo được người có thể khôi phục lại, nhưng anh ta vẫn cố gắng nghiên cứu cứu chữa.

La Quyết Trình tự mình gọi điện thoại cho Thẩm Dĩnh, trong điện thoại cũng có thể nghe ra âm thanh vui mừng của anh ta: "Thẩm Dĩnh, cô truyền đạt lại chuyện này cho Lục Hi đi, tôi sợ là cảm xúc của cậu ấy quá kích động nên tôi nói cho cô nghe trước."

Kể từ sau khi ông cụ đã qua đời, người ở bên cạnh đều cực kỳ chăm sóc Lục Hi, sợ tâm trạng của anh lại có sự thay đổi gì đó lớn.

Nhưng mà Thẩm Dĩnh là một người đứng ở bên cạnh của anh, cô cực kỳ hiểu rõ ràng người đàn ông này đã bước ra từ trong ngõ cụt.

Nghe vậy, cô không khỏi cười nói: "Anh Quyết Trình, anh yên tâm đi, bây giờ Lục Hi đã thoát khỏi chuyện đó rồi, mọi người không cần phải cố kị quá nhiều, cứ giống như trước kia là được."

La Quyết Trình sửng sốt một chút, sau đó mới vui mừng mở miệng nói: "Được, vậy thì các người cùng nhau đến đây đi, tôi chờ hai người ở bệnh viện."

"Lát nữa gặp nhau."

Thẩm Dĩnh cúp điện thoại, đang chuẩn bị xuống lầu nói chuyện với Lục Hi, không ngờ quay người lại liền thấy anh đang đứng ở sau lưng, cô giật nảy cả mình, đưa tay che ngực: "Anh đi đường mà cũng không có âm thanh, làm em sợ muốn chết."

Trong tay của Lục Hi còn đang bưng một ly sữa bò nóng, là chuẩn bị cho cô: "Ai gọi tới vậy?"

"Của anh Quyết Trình, có một tin tức tốt." Thẩm Dĩnh đó đến đây thì dừng lại, cố ý thừa nước đục thả câu nhìn anh.

Lông mày của người đàn ông hơi nhíu lại, rất nhanh liền kịp phản ứng: "Đường Uyển tỉnh dậy rồi à?"

Thẩm Dĩnh không ngờ là anh có thể trực tiếp đoán đúng, cảm thấy có chút bất ngờ: "Sao anh lại biết chứ?"

"Bây giờ tin tức tốt mà có thể khiến La Quyết Trình tự mình gọi điện thoại đến cũng chỉ có tin tức này." Anh vừa đưa ly sữa màu trắng ngà ở trong tay qua cho cô: "Em uống hết sữa đi rồi chúng ta đến bệnh viện."

Thẩm Dĩnh đưa tay nhận cái ly, đầu ngón tay cảm nhận nhiệt độ truyền đến từ thành ly, tiếp theo trong lòng của cô đều được ủ ấm, cô mỉm cười ngọt ngào: "Chu đáo như vậy nha."

Lục Hi bất đắc dĩ lại dung túng nhìn cô gái nhỏ ở trước người, tháng năm dường như không hề để lại một chút vết tích nào ở trên người của cô, ngoại trừ càng phát ra khí chất thành thục, dáng vẻ lúc cô cười lên còn giống như là một học sinh trẻ tuổi.

Nhưng chính là một con người mềm yếu nhỏ bé này đã cùng anh vượt qua bao nhiêu khó khăn gian khổ.

Nhìn cô ngửa đầu uống một hơi cạn sạch sữa bò trong ly, đôi môi hồng nhuận dính chút dấu vết màu trắng, đáy mắt của người đàn ông sâu thẳm, cúi đầu hôn xuống: "Quyến rũ anh à?"

Thẩm Dĩnh đỏ mặt đưa tay huých vào bả vai của anh: "Tự anh hiểu sai lại còn đổ thừa cho em."

Người đàn ông nhíu mày, cũng không ngại ngùng, cực kỳ thản nhiên mà thường nhận lòng chiếm hữu của mình đối với cô: "Đáng tiếc là thời gian không kịp rồi."

Thẩm Dĩnh xấu hổ tức giận nguýt anh một cái: "Em, em đi thay quần áo đây, mặc kệ anh đó."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.