Mã Thiên Xích đơn giản phân phó trợ lý vài câu thì tắt máy, ngước mắt nhìn lướt qua gương mặt đang trầm tư của cô, một ánh mắt thì nhìn thấu suy nghĩ trong lòng của cô, anh bèn chủ động mở miệng giải thích: “Giai đoạn tới sẽ sống ở trong nước, cho nên chuẩn bị một ngôi nhà.”
Đường Uyển buột miệng hỏi: “Anh không phải đều luôn ở trong khách sạn sao?”
Cô nhớ khi bọn họ vừa mới quen biết, cô hoàn toàn không hiểu người đàn ông này, khi đó cô còn thấy kỳ lạ, tại sao người này cứ ở khách sạn mà không ở nhà.
Về sau cô mới dần hiểu được, khách sạn đó đối với anh mà nói chính là nhà, ở trong khách sạn anh có thể sống càng tự do hơn, càng thêm an toàn.
Chỉ là một người có tác phong duy trì thói quen như này, đột nhiên nói muốn xây nhà lập nghiệp, Đường Uyển thấy rất bất ngờ.
“Khách sạn không tiện bằng nhà.” Mã Thiên Xích thâm trầm nhìn vào đôi mắt ngập nước của cô, một câu nói bên cửa miệng chần chừ mãi cuối cùng không thể nói ra được.
Hiện giờ thái độ của cô đối với anh lảng tránh còn không kịp, nói quá nhiều khiến cô cảm thấy áp lực cũng không tốt, thôi vậy.
Anh hơi cúi xuống, gập chiếc laptop trên tay lại, mắt thấy đồng hồ đã chỉ 10h30, anh mở chiếc ghế gấp ra: “Thời gian không còn sớm nữa, em vẫn nên nghỉ ngơi sớm đi.”
Đường Uyển gật đầu, cô quả thực cũng có hơi buồn ngủ rồi, đứng dậy đi vào nhà vệ sinh mở vòi nước, tiếng nước chảy ‘ào ào’ không dứt, cô nhìn gương mắt có chút trắng bệch trên người mặc bộ quần áo bệnh nhân trong gương mà thất thần.
Lần này gặp Mã Thiên Xích, cảm xúc của anh so sánh với trước bĩnh tĩnh hơn rất nhiều, trên người không có cảm giác căng thẳng, mà rất tự nhiên ôn hòa, nhưng nhìn thấy anh ôn hòa như vậy, cô vậy mà vẫn rất hoảng loạn.
Tại sao?
Đường Uyển vốn không có thói quen nghe trộm người khác nói chuyện điện thoại, nhưng anh cách thật sự quá gần, muốn không nghe cũng khó.
Cô biết công việc kinh doanh và công ty của Mã Thiên Xích chủ yếu ở nước ngoài, anh mặc dù là người nước T, nhưng từ khi còn rất bé đã sống ở nước ngoài rồi, thế nào đột nhiên lại mua nhà ở trong nước?
Đường Uyển đột nhiên nghĩ tới một khả năng cực kỳ khiến người khác không dám tin, anh ở trong nước không có bạn bè cũng không có người thân gì, cũng đừng nói hấp dẫn được anh ở lại, một khả năng duy nhất chỉ có... cô.
Dường như bị suy nghĩ này của bản thân dọa sợ, Đường Uyển lập tức lắc đầu, muốn đem suy nghĩ khiến người ta bất an này vứt ra khỏi đầu.
Cô vội vàng cầm lấy chiếc bàn chải đánh răng điện ở bên cạnh, động tác có chút cẩu thả, quên mất dao chỉnh mày ở bên trái chiếc bàn chải, ngón tay sượt qua, lập tức truyền đến cảm giác đau nhói.
“Á---” Không nhịn được thấp giọng kêu lên một tiếng rồi thu ngón tay lại, cúi xuống nhìn, ngón tay đã có một vết rách.
Cùng lúc đó, gần như vào lúc cô nhìn rõ, cửa nhà vệ sinh bị người khác mở ra, thân hình cao lớn của người đàn ông chen vào, giọng nói có chút gấp gáp hỏi: “Làm sao thế?”
Đường Uyển hạ tay xuống, không muốn để anh nhìn thấy, chỉ đáng tiếc người đàn ông như Mã Thiên Xích, căn bản không che giấu nổi, cô còn chưa kịp thu tay lại thì cổ tay đã bị anh nắm lấy, cưỡng chế kéo ra trước mặt: “Sao lại bị vậy?”
Mắt thấy không giấu được, Đường Uyển chỉ đành ngại ngùng chỉ vào ‘hung thủ’: “Tay quệt vào dao chỉnh mày.”
Vết thương không phải quá sâu, nên nói là tương đối nông, có chảy ít máu nhưng sau khi dùng khăn giấy thấm thì cũng trôi đi gần hết, Mã Thiên Xích trước đây thường bị thương cho nên tương đối có kinh nghiệm xử lý vết thương, sau đó dùng cồn lau.
Mùi rượu nhàn nhạt xộc vào mũi, cùng với đó mà cảm giác đau rát, Đường Uyển không dám nhúc nhích nhưng không nhịn được mà cắn môi.
Mã Thiên Xích cũng sợ cô đâu, sau khi dùng tốc độ nhanh nhất xử lý vết thương trên ngón tay, không nhịn được dặn: “Xong rồi, tối nay đừng có chạm vào nước nữa.”
“Hả?” Đường Uyển cũng không quan tâm bầu không khí giữa hai người là như thế nào, giơ tay chỉ vào miệng của mình: “Tôi còn chưa đánh răng, cũng chưa rửa mặt.”
“Không cần rửa.”
“... Không nghiêm trọng như vậy chứ...”
Nhìn ra cô muốn phản bác, anh lập tức dùng đôi mắt sắc như dao nhìn qua: “Sớm biết không tiện thế sao không chú ý?”
Đường Uyển nhìn sang chỗ khác, có chút buồn bực, cô cũng muốn chú ý chứ, còn không phải vì chuyện anh mua nhà mà phân tâm, cho nên mới không cẩn thận quệt vào dao chỉnh mày đứt tay sao.
Haizz.
Đều trách bản thân cô ngốc, thế mà cũng có thể bị thương.
Mã Thiên Xích nhìn thấy dáng vẻ ủ rũ không nói chuyện của cô, biết cô thích sạch sẽ, chỉ biết bất lực, giọng điệu không có nhiều kiên nhẫn, hành động lại nhanh chóng: “Phiền phức, tôi giúp em.”
Đường Uyển chớp chớp mắt: “Anh giúp thế nào...”
Còn chưa nói xong, anh đã bước hẳn vào nhà vệ sinh, anh đi đến trước bồn rửa mặt, cầm chiếc cốc duy nhất lấy quá lửa nước ấm, sau đó bóp kem đánh răng lên bàn chải đưa cho cô: “Đánh đi.”
Đường Uyển nhìn trên đầu chiếc bàn chải gần như bôi lên một lượng kem đánh răng, mắt mắt liền giật giật: “Anh... bóp nhiều kem đánh răng rồi.”
Với lượng kem đánh răng này, ước tính bọt đánh răng có thể che phủ cả mặt của cô mất.
Mã Thiên Xích không có thói quen chăm sóc người khác, đây là lần đầu tiên anh làm điều này, sau đó anh gạt kem đánh răng đi, bóp lại một lượng ít hơn: “Như thế này đủ chưa?”
“Đủ rồi đủ rồi, vừa đúng.” Đường Uyển cầm lấy, cô súc miệng rồi đưa bàn chải vào trong miệng chà, cô không dám trì hoãn thời gian quá lâu, nhìn thấy gương mặt đã có chút đen kia thì động tác trên tay bất giác nhanh hơn.
5 phút, đánh răng xong, hơi thở sảng khoái hơn nhiều, nhưng không có xong, cô còn muốn rửa mặt.
Nhưng rửa mặt Mã Thiên Xích không có cách nào giúp được, cô hôm nay cũng không có ra ngoài, lúc trưa cũng chỉ đi dạo một chút, dùng khăn ướt lau miễn cưỡng cũng được.
Còn bước cuối cùng, rửa chân.
Vương Thu Phương trước đó đã đặc biệt mua cho cô một chiếc chậu màu hồng dùng để ngâm chân, lúc này đang yên tĩnh nằm trong một góc.
Đường Uyển có chút ngại mở miệng, đánh răng và rửa mặt còn dễ nói, cái việc rửa chân này để anh làm, anh có ghét bỏ không?
Lúc cô đang do dự không quyết định được, Mã Thiên Xích đã cực kỳ chuẩn xác thông qua ánh mắt của cô nhìn đến chiếc chậu đó.
“Dùng cái này?” Anh trực tiếp đi đến cúi người cầm lên, thậm chí còn lắc lắc trước mắt cô.
Màu hồng, phối với gương mặt điển trai sắc sảo này của anh thì có cảm giác khi chất bừng bừng... Đặc biệt là đáy chậu còn in một đóa hoa mẫu đơn, thực sự là quá mất mỹ cảnh rồi.
Tai của Đường Uyển đỏ ửng, có chút ngại, giọng nói cũng bé đi vài phần: “Ừm, anh giúp tôi lấy ít nước nóng, nóng hơn bình thường một chút là được.”
Ngoài dự liệu của cô, Mã Thiên Xích không có một lời oán thán, trực tiếp xắn tay áo lên, nhìn thấy anh từ từ cởi chiếc cúc áo phê lê ra, sau đó vén lên một chút, Đường Uyển đột nhiên cảm thấy chiếc chậu rửa chân này chắc cũng có chút đột xuất...
Trước giờ không từng nghĩ có người xách nước rửa chân cũng có thể đẹp trai như vậy.
Khi cô đang suy nghĩ linh tinh, điểm chú ý của Mã Thiên Xích hoàn toàn không giống thế, mấy kiểu kem đánh răng nước rửa chân gì đó, làm nhiều hơn cũng không sao cả, quan trọng trải qua ‘sự cố’ nho nhỏ đó, cô không có cẩn thận bài xích anh như lúc ban đầu nữa.
Giống như bỗng nhiên vượt qua một rào cản, loại rào cản vô hình đó cũng biến mất.