Tịch Giai Giai chán nản cúi đầu, tầm mắt rơi xuống dưới bàn chân mình, trong mắt bốc lên một luồng hơi nước nóng, ủy khuất, lo lắng, sự vô lực trong nháy mắt đan xen vào nhau và cuối cùng thì quy tụ lại ở nơi đáy mắt, trở thành những giọt lệ long lanh trong suốt.
Cô rõ ràng là không phải nghĩ như vậy, cũng không có suy nghĩ nào muốn làm giao dịch, cô thật sự là rất cảm kích, từ nhỏ đến lớn chưa từng có ai giúp đỡ cô như vậy, cô nhất thời không biết nên biểu đạt thế nào, xử lý thế nào, đã dùng một cách tệ hại nhất, khiến anh hiểu lầm bản thân mình rồi.
Bùi Dục đi rồi, cô...nên làm sao đây?
——
Lúc Bùi Dục lao ra khỏi bệnh viện, rõ ràng là vẫn còn tức giận, anh đứng ở cửa bệnh viện, quay đầu lại nhìn tòa nhà nội trú ở phía sau, tức giận mà nện một quả đấm vào không trung.
Tức chết anh rồi!
Trong cuộc đời hơn 30 năm, luôn qua loa qua quýt và thờ ơ với phụ nữ, có khi nào khó chịu như vậy chưa? Chưa có, lần đầu tiên từ xưa đến nay, cái mùi vị này thật sự là không dễ chịu chút nào.
Anh ngồi ở bậc thang bên cạnh, không thèm để ý đến bất kỳ hình tượng nào nữa, lấy điện thoại di động ra gọi cho trợ lý với tâm trạng cực kỳ không tốt: “Ở cửa bệnh viện, mau lăn đến đây cho ông!”
Nói xong thì liền cúp điện thoại, trong vòng nửa phút, một chiếc xe thương vụ màu đen vững vàng dừng ở ven đường, tài xế xuống xe run rẩy mở cửa xe ra, cung kính đợi ở bên cạnh.
Bùi Dục bực bội đi tới bước lên xe, khẩu khí rất nóng nảy: “Về câu lạc bộ!”
Trợ lý ở bên cạnh nhỏ tiếng nhắc nhở: “Cậu Bùi, bên viện trưởng nói là muốn gặp cậu một lát, xem có thể dành thời gian ra...”
“Không rảnh!” Bùi Dục nghĩ cũng không nghĩ mà liền từ chối, bây giờ anh cần phải nhanh chóng rời khỏi cái bệnh viện quỷ quái này, nếu không hễ nghĩ đến mấy lời của Tịch Giai Giai khi nãy thôi là lại muốn bốc cháy rồi.
Thấy sếp tức giận như vậy, trợ lý cũng không dám rước xui xẻo, lặng lẽ mà im miệng lại.
Không có quá nhiều xe trên đường phố vào ban đêm, khung cảnh đường phố vắng vẻ và ánh đèn neon sặc sỡ đan xen nhau sau khi tiến vào khu đô thị khiến người ta dấy lên một cảm giác không chân thực.
Bùi Dục rất khó chịu, mà cũng không phải là khó chịu, cứ cảm giác trong lồng ngực có một luồng khí nghẹn lại không lên không xuống, khiến cả người anh đều cảm thấy không dễ chịu.
Từ trước đến giờ chưa bao giờ yêu đương đến biến thành bộ dạng này, những cái nên làm đều đã làm rồi, sao cô lại không hiểu được chứ? Nói một câu dễ nghe sẽ chết sao?
Sau cơn giận dữ, thứ đến sau đó chính là sự mất mát khiến người ta não nề.
Lúc gần đến cửa của câu lạc bộ, Bùi Dục đột nhiên lên tiếng hỏi trợ lý ngồi ở ghế trước: “Có phải là tôi rất thất bại trong chuyện tình cảm không?”
Đột nhiên bị hỏi khiến cho anh trợ lý nhỏ lập tức căng thẳng, anh len lén nhìn kính chiếu hậu một cái, thực ra theo bên cạnh Bùi Dục nhiều năm như vậy rồi, cũng hiểu con người của anh ta, đối với chuyện tình cảm của anh ta, chắc cũng không có bao nhiêu người xem là thật, dù sao số lần gặp dịp thì chơi của anh ta cũng quá nhiều rồi, cũng không có ai xem là thật đâu.
Nhưng đối với Tịch Giai Giai...nhìn sự u phiền giữa mi tâm của người đàn ông, anh ta vẫn nói: “Cậu Bùi, cậu đã làm rất tốt trong chuyện của cô Tịch rồi.”
Câu nói này đã làm dịu đi không ít sự lo lắng của Bùi Dục.
Phải a, ngay cả người ngoài cũng nói như vậy, sao cô ấy lại không hiểu được nhỉ?
Bùi Dục không có nói chuyện, đợi sau khi xe dừng lại xong thì lập tức cởi dây an toàn ra và đi ra ngoài, sau khi nhân viên phục vụ, giám đốc, còn có những người bạn thân quen chào hỏi xong, anh tiến vào phòng bao chuyên dụng của mình, trong vòng mười phút, có một đám mỹ nữ tuyệt diễm của Hồng Đỉnh ào ạt đến.
Dưới sự dẫn đầu của giám đốc, bọn họ đứng thành một hàng đi vào, cuối cùng cũng chỉ có hai người được chọn ở lại.
Bùi Dục bảo vệ sĩ và giám đốc ra ngoài, không lâu sau thì có tiếng hát truyền tới.
Giám đốc và trợ lý nhìn nhau một cái: “Cậu Bùi đây là?”
“Cãi nhau với cô Tịch rồi.”
Sau đó, hai người thở dài một tiếng, không bàn luận nữa.
Đêm đó Bùi Dục uống rượu ở Hồng Đỉnh đến bốn giờ sáng, trong hai tiếng đầu tiên, anh gần như là uống một mình, sau đó không biết là ai đã nhận được tin tức này mà đến đây kính rượu, bình thường đối với mấy loại không mời mà đến này, Bùi Dục sẽ không mảy may quan tâm, nhưng hôm nay lại vô cùng rộng rãi, ai đến cũng không từ chối.
Thế là vào lúc tàn cuộc vào bốn giờ sáng, Bùi Dục vinh quang đến mức không thể đi nổi nữa, cần phải có giám đốc đến dìu lấy mới rời khỏi được phòng bao.
Anh không có về nhà, thậm chí tắm rửa cũng chẳng màng, trực tiếp ngủ ở bên trong phòng nghỉ ngơi nhỏ trong văn phòng.
Nằm lên giường, toàn thân Bùi Dục toàn là mùi rượu, miệng còn không ngừng lẩm bẩm, giám đốc sáp đến gần mới có thể nghe rõ: “Người phụ nữ chết tiệt, đồ vong ân bội nghĩa...”
“...”
Đây là đang mắng cô Tịch sao?
Chắc cũng không còn ai khác nữa rồi, có thể khiến cho Bùi Dục uống say rồi mà vẫn nhớ mãi không quên, thì cũng chỉ có cô Tịch có bản lĩnh đó thôi.
Giám đốc ở bên cạnh canh chừng, sau khi bận rộn cởi giày cởi quần áo cho anh và đắp chăn lên xong, đã là hơn 5 giờ sáng rồi.
Anh ta một đêm không về nhà, bà xã và con cái đều hỏi, đang chuẩn bị rời khỏi thì đột nhiên nghe thấy người đàn ông trên giường nhỏ tiếng lẩm bẩm: “Lạnh...”
Lạnh?
Căn phòng này mở hệ thống sưởi ấm đủ như vậy mà, sao lại lạnh?
Giám đốc sáp đến gần nhẹ tiếng hỏi: “Cậu Bùi, cậu không khỏe chỗ nào sao?”
Bùi Dục không có nói chuyện, tác dụng của men rượu đã khiến cả người anh mơ mơ màng màng, nhưng bàn tay vẫn ôm lấy phần bụng, cơ thể cũng hơi hơi khom lại.
Lúc anh còn trẻ thường xuyên uống rượu xã giao, lại cộng thêm bình thường ăn uống không điều độ, nên để lại bệnh dạ dày, hơn nữa tối qua anh uống nhiều rượu như vậy, chắc chắn là tái phát rồi.
Anh ta nhớ là trong văn phòng có chuẩn bị sẵn thuốc dạ dày, lấy hộp thuốc ra, bất lực vì toàn bộ đều là sản xuất ở nội bộ bệnh viện La Thị, không có nhãn mác, lọ thuốc chỉ có một thân màu trắng, anh ta căn bản là không hiểu gì hết.
Giám đốc thấy Bùi Dục khó chịu dữ dội như vậy, chỉ đành gọi cho La Quyết Trình vào sáng sớm, cũng may đối phương đã nhấc máy rất nhanh.
“Alo?”
“Bác sĩ La, là tôi.” Giám đốc vô cùng khách sáo: “Thật xin lỗi vì đã làm phiền cậu nghỉ ngơi, nhưng tối hôm qua cậu Bùi uống say rồi, bây giờ đau dạ dày rất dữ dội, tôi mở hộp thuốc ra cũng không biết cái nào là thuốc đau dạ dày nữa.”
La Quyết Trình tỉnh táo hơn một chút, anh ngồi trên đầu giường suy nghĩ một hồi rồi nói: “Trong hòm thuốc có cái lọ nào màu vàng nhạt không?”
“Có hai cái.”
“Là cái lớn đó, một lần một viên, uống với nước nóng.”
Giám đốc tìm thấy lọ thuốc theo lời của anh, sau đó cảm ơn: “Dạ được, tôi biết rồi, cảm ơn.”
La Quyết Trình không yên tâm mà hỏi: “Bùi Dục sao thế?”
“Tối hôm qua cậu Bùi cãi nhau với cô Tịch ở bệnh viện, hai người hình như có mâu thuẫn rất lớn, cậu Bùi uống đến bốn giờ rưỡi sáng hôm nay mới tan cuộc.”
La Quyết Trình rất kinh ngạc: “Từ tối qua uống đến bốn giờ rưỡi?”
“Dạ phải.”
“Cậu ta không cần mạng nữa sao.” Đối với bệnh dạ dày của Bùi Dục, La Quyết Trình biết rất rõ, anh ta không thể uống quá nhiều rượu, uống một chút thì không sao, tối qua như vậy, rõ ràng là đang tức giận với sức khỏe của mình a.
Nhưng mà thân là anh em nhiều năm, anh cũng rất hiểu Bùi Dục, bây giờ có khuyên anh ta thì anh ta cũng không có nghe đâu.
“Tôi biết rồi, anh bảo cậu ta uống thuốc đúng giờ, một ngày ba lần, mỗi sáng trưa tối, uống sau khi ăn, liên tục một tuần.”
“Dạ được, tôi sẽ truyền lời lại.”
Sau khi cúp điện thoại xong, La Quyết Trình đã không còn buồn ngủ nữa, anh nhìn thời gian một cái, còn chưa đến năm giờ rưỡi, anh thử gọi cho Thẩm Dĩnh.
Thẩm Dĩnh dậy sớm đến chợ hoa, vừa mới mở mắt ra, khi nghe thấy tiếng chuông điện thoại thì liền nhấc máy nghe: “Anh Quyết Trình?”