Bùi Dục rũ mắt xuống nhìn bàn tay nhỏ bé đang đặt trên mu bàn tay của mình, cô dùng vài phần sức, nhưng chỉ cần anh muốn hất ra, thì căn bản không cần tốn chút sức lực nào.
Chẳng qua Bùi Dục không có động đậy, anh có chút tham luyến lòng bàn tay của cô gái mà nhướng mày lên, nhìn qua cô: “Lấy tay ra.”
“Không.” Tịch Giai Giai từ trước đến giờ chưa hề phản nghịch ở trước mặt anh như vậy, nghĩ đến lời nói của La Quyết Trình, cô không chùn bước một chút nào cả: “Tôi biết anh rất tức giận chuyện tối hôm qua, nhưng anh hiểu lầm rồi, tôi không có...”
“Cô không cần giải thích.” Bùi Dục ngắt lời của cô, nghĩ đến đoạn đối thoại ở phòng pha trà tối hôm qua, tâm trạng phiền lòng trong trái tim anh càng thêm nặng nề, anh thu tay lại: “Tôi không có hứng nghe một người đem tình cảm ra làm giao dịch giải thích.”
“Tôi không có giao dịch...” Tịch Giai Giai còn muốn nói gì nữa thì anh đã nghiêng người qua vặn máy âm lượng ở bên cạnh lên to nhất, tiếng nhạc át lấy tiếng nói của cô, hoàn toàn nhấn chìm trong tiếng cười vui của đám người.
Người phụ nữ ở bên cạnh nhìn thấy cô nhận thua, tưởng chỉ là một tiểu nha đầu không mời mà đến thôi, nhìn thấy bộ đồ giản dị của cô, cô ta chẳng thèm ngó ngàng tới mà cố ý vẩy ly rượu trong tay mình một cái, không nghiêng không lệch mà đúng lúc đổ trên chân của cô.
Đôi giày vải trắng lập tức ướt đẫm cả một mảng lớn, Tịch Giai Giai vội vàng di chuyển chân ra, chỉ tiếc là đã không kịp nữa.
“Ai ya, thật ngại quá.” Người phụ nữ hoàn toàn không chút áy náy mà nói với cô, trên thần sắc viết đầy những chữ không quan tâm.
Cô ta quay đầu nhìn sang Bùi Dục, thanh âm õng ẹo mà nói với anh một câu: “Cậu Bùi, hay là mau kêu cô bạn nhỏ này về nhà thay giày đi.”
Ánh mắt Bùi Dục quét nhìn đôi giày bị ướt của cô, đôi mày mạnh mẽ khẽ nhíu lại vài phần, nhưng anh không nói chuyện gì cả, chỉ một lần nữa nhấc tay lên cầm lấy ly rượu trên bàn.
Tịch Giai Giai thấy anh cứ dây dưa chưa dứt thì trong lòng cũng dấy lên hỏa khí, trực tiếp bưng ly rượu lên nhanh hơn anh một bước, cô không biết nên làm thế nào nữa, cho nên chỉ đành tự mình giải quyết, con người từ trước đến giờ chưa từng uống rượu lúc này bị tức giận, trực tiếp uống cạn hơn nửa ly Whisky trong một hơi.
Bùi Dục trước giờ uống rượu không có thói quen pha loãng, cho nên ly Whisky này vô cùng đặc, không có chút nước nào.
Đừng nói là cô, cho dù có là đàn ông đã từng uống rượu trong thời gian dài mà muốn một hơi uống cạn ly rượu này thì cũng phải là một người có tửu lượng cực tốt.
Hành động của Tịch Giai Giai đã thành công kéo tầm mắt của đám người có mặt ở đây qua chỗ cô một lần nữa, sau khi Bùi Dục làm mặt lạnh với cô, tất cả mọi người đều tưởng cô gái nhỏ này sẽ ỉu xìu mà rời khỏi, nhưng không ngờ cô lại gan như vậy, dám trực tiếp giành rượu của Bùi Dục uống cạn...
Nhất thời, cũng không biết là nên khâm phục sự dũng cảm của cô, hay là nên lo lắng cho hoàn cảnh của cô nữa.
Có đàn ông thương hoa tiếc ngọc, cũng có người gặp sắc nổi lòng tham, thấy cô sau khi uống một ly vào bụng xong thì ho khan hai tiếng, trong đó có một nhị thế tổ tên Mạnh Quảng Khôn liền biết, cô gái này bình thường không ra ngoài chơi, là một người không biết uống rượu.
Anh ta đánh giá Tịch Giai Giai từ đầu đến chân một lượt, tuy ăn mặc có chút quê mùa, nhưng khuôn mặt đó rất hoàn mỹ, tuy non nớt những ngũ quan vô cùng tinh xảo lập thể, đặc biệt là làn da căng tràn collagen đó khiến người ta nhịn không được mà liên tưởng, có phải là trên người cũng trắng nõn như vậy hay không...
Mạnh Quảng Khôn không phải là bạn của Bùi Dục, hôm nay xuất hiện ở bữa tiệc rượu này hoàn toàn là một sự tình cờ, gần đây tính tình của cậu Bùi thay đổi, ai đến uống rượu cũng không có từ chối, hôm nay anh ta đã tiêu phí phí cao nhất mới được may mắn ngồi ở đây.
Mạnh Quảng Khôn vốn không hiểu tính cách của Bùi Dục, tưởng là anh không thích Tịch Giai Giai, nên trực tiếp đứng dậy đi đến bên cạnh của cô gái, cánh tay dài vươn ra ôm lấy cô vào lòng mình.
Lực đạo mạnh mẽ kẹp vào vai của Tịch Giai Giai, khiến vai cô đau đớn.
Sự tiến gần đột ngột này khiến cho cô theo bản năng kháng cự, Tịch Giai Giai giãy dụa để thoát ra cả một hồi, cũng không ra được, bộ dạng uy phong lẫm liệt khi ngăn cản Bùi Dục uống rượu hồi nãy đã có chút sợ hãi nhát gan.
“Anh, anh làm gì vậy...”
“Em gái, em biết ly rượu này bao nhiêu độ không?” Mạnh Quảng Khôn cố ý hạ thanh âm thấp xuống.
Tịch Giai Giai chỉ nhìn thấy đôi môi của anh ta mấp máy lên xuống, căn bản là không có nghe rõ, cô theo bản năng hỏi: “Anh nói cái gì?”
Giống như là đang đợi câu nói này của cô, Mạnh Quảng Khôn cúi đầu xuống lập tức kéo gần khoảng cách của hai người, đôi môi suýt chút nữa đã dán lên mặt của cô rồi: “Tôi nói, nồng độ của rượu này không hề thấp, em uống một hơi nhiều như vậy, lát nữa sẽ say đó.”
Hơi thở nóng bừng của người đàn ông phà vào bên tai, Tịch Giai Giai lập tức sởn cả gai ốc, cô rục cổ lại, né ra sau, chỉ là cơ thể bị anh ta cưỡng chế ôm lấy, căn bản là không có chỗ nào để né hết.
Không cần anh ta nói Tịch Giai Giai cũng biết mình say rồi, uống xong chưa tới năm phút nữa là khuôn mặt cô đã nóng bừng, đầu óc choáng váng rồi, tin chắc là không bao lâu nữa, cô sẽ bắt đầu nói nhảm cho xem.
Nhưng mà...
Tịch Giai Giai nhìn sang con người không động đậy gì ở trên ghế sofa, giống như là phát giác ra ánh mắt của cô, người phụ nữ bên cạnh anh cố ý áp sát vào người anh, ngực và eo cọ vào ngực anh, mà người bị cọ xát kia cũng không có lộ ra chút kháng cự nào cả.
Đôi lông mi của Tịch Giai Giai khẽ run lên, nhìn bộ dạng dính nhau như sam của hai người, đột nhiên nhớ tới cô minh tinh đã gặp ở nhà Bùi Dục trước đây.
Thích cái gì chứ, yêu đương cái gì chứ, đều là gạt người cả, còn không phải là đêm nào cũng ở đây ôm mỹ nữ, đêm đêm ca hát sao?
Uổng công cô từ tối hôm qua đã áy náy cho đến bây giờ, anh thì hay rồi, vươn tay ra là liền có người dính tới, vui vẻ biết bao.
Hơn hai mươi tuổi, vẫn không thể kiềm chế tốt cảm xúc của mình, nhìn thấy cảnh này, cả người Tịch Giai Giai đều trở nên không còn lý trí nữa rồi, cô không có ý thức ra là mình thích Bùi Dục, cho nên cũng không phân biệt kỹ càng tâm trạng lúc bấy giờ.
Cô chỉ biết là mình rất không vui, hơn nữa cũng muốn anh không được vui.
Thế là cô đã làm ra một động tác vô cùng to gan.
Chỉ thấy cô đột nhiên thay đổi tác phong kháng cự vừa nãy, nhấc tay lên kéo tay của người đàn ông đang đặt trên vai của mình, sau đó quay đầu qua nhẫn nhịn sự chán ghét mà nói một câu: “Lát nữa chắc không phải tôi sẽ say luôn ở đây đó chứ?”
Mạnh Quảng Khôn thấy cô có phản ứng với mình, thì lập tức càng thêm kích động, vội vàng ôm lấy cô đến vị trí mà mình ngồi, vô cùng suồng sã mà nói bên tai cô: “Ngoan, anh dạy em uống rượu, sẽ không say đâu.”
Tịch Giai Giai âm thầm cắn răng, trong lòng đã ghê tởm lắm rồi, nhưng trên mặt vẫn ngoan ngoãn phối hợp: “Được thôi.”
Hai người ngồi ở vị trí cách Bùi Dục không xa, anh chỉ cần hơi ngẩng đầu lên thôi là đã có thể nhìn thấy hai bóng ảnh gần như là chồng chéo vào nhau kia rồi.
Uống rượu với đàn ông, còn ôm ôm ấp ấp?
Ha, đáy lòng Bùi Dục cười lạnh một tiếng, cả người đều phát ra một khí tức đáng sợ mãnh liệt, anh xem thường cô rồi, cũng đúng, người có thể dùng tình cảm để làm giao dịch, gặp dịp thì chơi cũng không có gì quá đáng.
Nhìn thấy cô một hơi uống sạch ly rượu, trong lòng vốn còn đang lo lắng không chịu nổi, bây giờ xem ra là tự anh đa tình rồi.
“Cậu Bùi, cậu không vui sao?”
Bên tai đột nhiên vang lên tiếng hỏi thăm nũng nịu của người phụ nữ, người phụ nữ này làm phiền anh đến cả một đêm, anh ngay cả một ánh mắt cũng chẳng thèm cho cô ta nữa, chẳng qua là Tịch Giai Giai đến, trong lòng anh còn tức nên cố ý diễn cho cô xem.
Bùi Dục liếc nhìn khuôn mặt trang điểm tinh xảo của người phụ nữ, nhìn mà khiến người ta hoảng sợ.