100 Cách Cưng Vợ

Chương 720: An ủi của cô là thuốc lành của anh



Tịch Giai Giai không nghỉ ngơi, sau khi ra khỏi bệnh viện, đến tiệm cháo bên cạnh mua một phần cháo, một phần sủi cảo, cà rốt thái sợi, sợ thịt quá dầu mỡ, anh lại kén cá chọn canh.

Đi về phía nhà ga, lúc đi ngang qua tiệm thuốc, cô dừng chân, suy nghĩ vài giây đi vào mua thuốc cảm và giải rượu, vừa rồi trong điện thoại nghe thấy anh không thoải mái, mặc dù có một người bạn tốt như La Quyết Trình, nhưng phòng ngừa vạn nhất vẫn tốt hơn.

Mặc dù cô không có nhiều tiền, Tịch Hướng Vinh bị bệnh lại tốn một khoản lớn, nhưng bình thường Bùi Dục rất tốt với cô, cô cũng sẽ không keo kiệt.

Ngồi xe từ bệnh viện đến dưới chân núi biệt thự, nhìn biệt thự ánh đèn mờ mờ lóe lên giữa sườn núi, Tịch Giai Giai thở dài.

Khuyết điểm của khu nhà giàu là không thông xe, cô phải đi từ đây lên.

Hai mươi phút sau, cuối cùng cũng không kịp thở đến cửa biệt thự, lúc trước chăm sóc Bùi Dục, anh vì tiện đã nói mật mã với mình, lúc này chuông bấm không kêu, cô trực tiếp nhập mật mã vào.

Từ cổng chạm trổ theo phong cách Châu Âu đi thẳng đến cửa chính biệt thự, đẩy cửa vào, trong phòng tối đen, chỉ có đèn cảm ứng trước cửa lớn sáng lên, trong phòng khách một bóng người cũng không có.

Anh ở đâu?

Tịch Giai Giai hơi nhíu mày, thay giày, thuận tay mở đèn lớn phòng khách, nhẹ chân đi lên phòng ngủ chính ở tầng hai.

Giống như tình hình ở tầng một, cửa phòng ngủ cũng đóng chăt lại, sự lo lắng trong lòng càng sâu, cô bước nhanh qua, đưa tay lên gõ hai cái: “Bùi Dục, anh có ở bên trong không?"

Âm thanh rơi xuống, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.

Không ai trả lời cô

Mọi thứ đều quá khác thường, khác thường đến mức làm cho cô cảm thấy…bất an.

Tịch Giai Giai cũng không quan tâm đến cái khác, trực tiếp kéo cửa ra, ngọn đèn trên hành lang chiếu vào sàn nhà gần cửa ra vào, theo phần ánh sáng yếu ớt này nhìn người đàn ông ngồi trên thảm cạnh giường.

Anh hơi còng lưng xuống, nghiêng người tựa vào giường, chân dài một cái duỗi thẳng, mỗi cái cong lên, tay để bên trên, xung quanh rải đầy lon bia.

Anh rất ít uống bia, Tịch Giai Giai nhớ anh đã từng nói, bia không có vị uống cũng không thoải mái, nhưng hôm nay lại uống nhiều như vậy.

Cả người anh ngập tràn một loại cảm giác nguy hiểm không nên đến gần, đầu tóc rối bời, quần áo kéo rộng, nếu như không phải đủ hiểu biết, chỉ sợ cô cũng không dám đến gần nửa bước.

Không khí trong căn phòng này thật sự là... Thật là đáng sợ.

Không kịp rối rắm nguyên nhân, Tịch Giai Giai mang theo đồ qua, không tùy tiện bật đèn, sợ kích thích đến người đàn ông vừa yếu ớt vừa mẫn cảm này, cô nửa ngồi trước mặt anh, đáy mắt ánh lên ánh sáng bên ngoài, nhẹ nhàng động lòng người hỏi anh “Bùi Dục, anh làm sao thế?"

Trực giác nói cho Tịch Giai Giai, nhất định là anh gặp phải chuyện gì rồi mới như vậy, hơn nữa nhất định là chuyện khiến anh vô cùng đau khổ.

Bùi Dục nhìn cô gái nhỏ trước mặt, nghe giọng nói quen thuộc bên tai, giọng nói mềm mại tinh tế này trở thành thuốc lành duy nhất có thể an ủi anh đêm nay.

"Em đã đến rồi..." Hầu kết nhấp nhô, dùng hết sức mới phun ra được mấy chữ kia, nhưng vẫn khàn khàn làm đau lòng người như cũ, anh hút rất nhiều thuốc, một điếu rồi lại một điếu, cổ họng sớm đã bị tra tấn không chịu nổi.

Tịch Giai Giai nhìn gương mặt gần như biến mất trong bóng đêm của anh, cặp mặt đào hoa luôn thần thái sáng láng lúc này ảm đạm vô quan, sự kiêu ngạo trên người anh như bị người bóc ra, chỉ còn lại vết thương huyết nhục mơ hồ vẹn nguyên lúc đầu.

Như là dã thú rong ruổi xưng vương, ở trong bóng tối vô tận này lại một mình liếm láp miệng vết thương…

Lòng Tịch Giai Gia đột nhiên đau đớn, loại đau đớn này trong hai mươi năm cuộc đời lần đầu tiên cảm nhận được, khác với cảm xúc lúc nhìn thấy Tịch Hướng Vinh suy nhược nằm trên giường bệnh, mà là một loại đau đớn trong gân cốt vượt qua cả huyết thống đánh vào sâu trong lòng.

"Sao anh lại uống nhiều rượu như vậy?" Cô hơi nghiêng hộp cơm màu trắng trong tay, ngón tay mảnh khảnh khoa tay múa chân hai cái trên không trung: “Em mang cháo và sủi cảo cho anh, có muốn ăn một chút không?"

Cô sợ đợi lát nữa sẽ nguội, nên vội vàng nhắc nhở.

Bùi Dục lúc này mới chú ý tới túi nhựa trong tay cô, trên nắp hộp nhựa trắng trong suốt vẫn còn một lớp hơi nước mỏng, đồ bên trong vẫn còn nóng.

Còn ở túi bên cạnh, để hai hộp thuốc còn chưa bóc hộp, mua cho ai cũng không cần nói, trong nhà này cũng không có người thứ ba.

Bùi Dục hôm nay sau khi gặp ông cụ, sau khi giận dữ đến tột đỉnh lại ẩn nhẫn tột cùng, anh phong bế chính mình lại, không muốn nghe gì, cũng không muốn nhìn thấy gì, nhưng mà càng như như vậy, trí nhớ trầm bổng phập phồng từ sâu thẳm trong lòng lại càng rõ ràng hơn.

Anh từng có quá khứ khó thể quay đầu lại, từng hình ảnh hiện lên trước mắt đều ăn thịt người.

Nhưng bây giờ cô xuất hiện, sống sờ sờ đi đến trước mặt anh, sự quan tâm và lo lắng chân thật nhất, anh đều nhìn thấy được, cặp mắt kia trong veo không có chút tạp chất.

Bùi Dục không nói được mình có cảm giác gì, anh thậm chí cũng vô cùng tiêu cực nghĩ, một người rách nát như mình, đến cùng có tư cách gì để yêu cô đây?

Thấy anh không nói lời nào, Tịch Giai Giai tay chân luống cuống, không biết phải làm thế nào mới lôi anh ra khỏi suy nghĩ sâu xa.

Dưới tình thế cấp bách, cô giơ tay lên nắm lấy bàn tay hơi mở ra của anh, năm ngón tay thắt chặt, để anh cảm nhận được sức mạnh của mình: “Bùi Dục, anh đừng có không nói gì cả, có chuyện gì nói với em…A!"

Lời còn chưa dứt, bàn tay bị nắm trong lòng bàn tay đột nhiên lật ra một cái, lập tức níu lại cổ tay cô, một luồng lực kéo cô úp vào trong ngực của người đàn ông.

Bùi Dục nhanh tay lẹ mắt ôm lấy đầu vai cô, không đến mức để cô đập vào người mình, một giây sau, cái tay từ đầu vai kia trượt dần về phần gáy của cô, năm ngón tay hơi kéo lại, chỉ động tác này, Tịch Giai Giai lập tức biết anh muốn làm gì.

Quả nhiên, bên trong bóng đêm, cánh môi của người đàn ông đè lại, khác với cảm giác lành lạnh ở tay anh, môi của anh nóng hổi, mang theo nhiệt độ làm cô hòa tan.

Anh hôn rất dùng sức, như là muốn cướp đi toàn bộ hô hấp của cô, môi dưới bị dập có hơi đau, dù vậy, Tịch Giai Gia cũng không đẩy người đàn ông trước mặt ra.

Cô có thể cảm nhận được sự trống rỗng thậm chí là sợ hãi của anh, đây không chỉ là một nụ hôn, mà giống như một cây lục bình cuối cùng người chết đuối có thể vớ lấy được.

Cô không thể từ chối, cũng không đành từ chối.

Tịch Giai Giai không biết anh hôn bao lâu, lâu đến mức môi của cô dường như chết lặng mới buông ra, lúc cô chuẩn bị mở miệng thì cơ thể đột nhiên bị bế lên.

Cô ôm chặt cổ của người đàn ông, nhanh chóng bị thả xuống giữa giường đằng sau.

Sau lưng dán lên mặt giường mềm mại, cô không hề chớp mắt nhìn người đàn ông trên cơ thể mình, lòng người đại loạn: “Bùi, Bùi Dục..."

Người bị gọi cũng không lên tiếng, như thể dùng thái độ thành kính hôn lên ánh mắt, cằm, cổ, xương quai xanh… của cô. Mãi cho đến lúc cô đột ngột động chỗ kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.