100 Cách Cưng Vợ

Chương 721: Đời này không thể chạy thoát



Cảm giác được quần áo mình bị lôi kéo, Tịch Giai Giai chưa từng trải qua chuyện thân mật, theo bản năng giơ tay lên giữ lấy tay anh ta: “Em, em sợ…”

Cơ thể ở phía trên, động tác của người đàn ông dừng lại, dưới mái tóc rối bù, đôi mắt đen lóe lên một tia sáng khiến người khác không thể hiểu được.

Một lúc sau, giọng anh khàn khàn nói ra hai từ: “Sợ anh?”

Tịch Giai Giai không nghe ra được ý tứ sâu xa trong câu nói của anh, khẽ gật đầu: “….Có một chút.”

Hừ.

Một hơi thở rất nhẹ gần như không thể nghe ra được thoát ra từ môi anh ta, thậm chí Tịch Giai Giai còn không dám chắc lúc nãy rốt cuộc là anh có cười hay không.

“Sợ….thì bỏ đi.” Anh hít một hơi thật sâu, định lật người lại rời đi.

Ma xui quỷ khiến thế nào, nhìn thấy biểu cảm này của anh, nghe thấy giọng điệu này, Tịch Giai Giai lại cảm thấy nếu như bây giờ mình đẩy anh ra, có lẽ sau này….không sẽ không có sau này nữa.

Vì vậy, trong một đêm khuya như này, trong một không gian chỉ có hai người bọn họ, không có ai khác, cô đã làm một hành động táo bạo nhất trong 20 năm năm cuộc đời của mình.

Cô nắm lấy tay anh.

Dường như, anh không ngờ cô còn có một động tác tiến gần hơn một bước, lúc đầu ngón tay của cô chạm vào mình, lưng của Bùi Dục đã cừng đờ.

Anh quay mặt đi, không quay đầu nhìn cô, nhưng dù không nói lời nào, Tịch Giai Giai vẫn có thể cảm nhận được khát khao của anh đối với mình.

Anh cần có một người ở bên cạnh, vô cùng bức thiết.

Tịch Giai Giai hít một hơi thật sâu, hơi buông lỏng bàn tay đang nắm lấy anh, lông mi dài cong vút giống như hai chiếc quạt hương bồ, chớp chớp lên xuống.

Trái tim của cô giống như nhảy ra khỏi cổ họng, giọng nói cũng run rẩy.

“Em không sợ anh, chỉ là em không có kinh nghiệm….”

Một câu nói, dường như đã kéo Bùi Dục từ dưới đáy biển lạnh giá lên, giống như động tác được phát chậm lại, cuối cùng anh cũng quay đầu lại nhìn chằm chằm vào cô.

Ánh mắt kia dường như đang hỏi: “Em có biết mình đang nói gì không.”

Bình thường, hầu hết thời gian Tịch Giai Giai đều không hiểu Bùi Dục, nhưng tối nay anh đem tất cả mọi thứ không chút băn khoăn hiện lên trước mắt.

Giây phút này, dù có nói thêm bao nhiêu từ cũng không có cách nào bù đắp được chỗ trống trong tim.

Trong ánh mắt nóng bỏng của anh, Tịch Giai Giai đưa tay lên vòng qua cổ người đàn ông, từ từ nâng người lên, cô nhẹ nhàng hôn lên đôi môi mềm mại kia, giọng nói rất nhỏ nhưng đầy sự kiên định: “Em muốn ở bên cạnh anh.”

Đêm khuya hiu quạnh, những chuyện trước kia không thể, tất cả đã rơi vào đầm lầy, lầy lội, bẩn thỉu

Nhưng cô không hỏi bất cứ điều gì, mang theo dùng khí của một con thiêu thân lao vào lửa, giao bản thân mình cho anh.

Cô nói, cô muốn ở bên cạnh anh.

Máu ở trên khắp cơ thể anh đã bị ngưng tụ lại, giờ phút này chảy càng mãnh liệt, từ chân cho đến đỉnh đầu, từ bờ môi cho đến trái tim.

Lúc cô nói ra câu nói đó, Bùi Dục biết là mình xong rồi, anh thật sự muốn gieo tất cả vào trong tay cô gái nhỏ này, không có đường lui, cam tâm tình nguyện rơi vào vùng đất dịu dàng của cô.

Cho dù sau khi rơi vào là núi đao biển lửa, Bùi Dục anh cũng không muốn quay đầu lại, không muốn buông tay.

Tịch Giai Giai chỉ cảm thấy người đàn ông này lúc nãy còn ủ rũ, ngây người, đột nhiên giống như được tiêm một liều thuốc kích thích, anh nâng mặt cô lên hôn rồi lại hôn, ngón tay linh hoạt không tốn một chút sức lực nào cởi bỏ toàn bộ quần áo trên người cô, không khí chạm vào da thịt cô, Tịch Giai Giai bất an ôm chặt lấy anh.

Đồng thời cũng bất an hét tên của anh: “Bùi Dục….”

“Anh ở đây.” Mồ hôi trên trán người đàn ông rơi xuống ngực cô, bên trong cơ thể giống như đốt lên một ngọn lửa, anh bị thiêu đốt đến mức sắp bùng cháy, đường gân xanh của Bùi Dục vì chịu đựng mà nổi hết lên, nhưng dù thế nào, anh vẫn kiên nhẫn từng chút từng chút dẫn dụ cô.

Biết cô là lần đầu tiên, không muốn làm cô khó chịu.

Không khí trong phòng đột nhiên bị đảo ngược lại, lúc nãy lạnh giá bao nhiêu, bây giờ nóng bỏng bấy nhiêu, anh đã từng có vô số phụ nữ, nhưng chưa lần nào giống như hôm nay.

Kích động, vui sướng, căng thẳng, lại thận trọng.

Tất cả những cảm giác quen thuộc đều biến mất, thậm chí anh còn có chút luống cuống.

Tất cả giác quan của Tịch Giai Giai đều bị anh dẫn dắt, không còn chỗ để suy nghĩ về những vấn đề khác, làn sóng tình dục liên tục ập đến, đẩy cô đến nơi sâu thẳm nhất.

“Bùi Dục, Bùi Dục…” Ngoài việc đè thấp giọng hét tên của anh, Tịch Giai Giai không biết mình còn có thể làm được gì, loại tình cảm xa lạ lại khó hiểu này quấn chặt lấy cô, từ từ biến thành những tiếng rên rỉ mê người từ trong miệng của cô phát ra.

“Ngoan, anh ở đây, đừng sợ, anh sẽ nhẹ nhàng.” Anh đưa tay lên lau mồ hôi ở thái dương cho cô, đồng thời kéo xuống lớp che chắn cuối cùng trên người cô.

Cả người Tịch Giai Giai vô cùng bất an, cô không ngừng dán chặt vào trong lòng anh, nếu như không phải đang tối, có thể cô sẽ vì xấu hổ mà ngất luôn tại chỗ.

Cảm nhận được thân thể cô căng cứng, Bùi Dục không có một chút sốt ruột, từng chút từng chút đi khai phá thân thể chưa từng bị ai bước vào này.

“Ngoan, thả lỏng một chút….”

Tịch Giai Giai cũng muốn thả lỏng, nhưng dường như cô thật sự không thể làm được, mỗi lần anh đến gần cô, cô vô cùng căng thẳng, ngay cả hít thở cũng trở nên dồn dập.

Thời gian từng chút từng chút qua đi, cảm nhận được Bùi Dục đã hết kiên nhẫn rồi, không đợi anh bùng nổ, bản thân Tịch Giai Giai cũng đã không thể chịu đựng được nữa.

Cô cắn răng, hạ quyết tâm, rõ ràng cô rất hoảng sợ, yếu đuối nhưng vẫn rất kiên định nói với anh: “Em có thể….”

Từ trước đến giờ Bùi Dục không biết những từ ngữ ở trên giường lại có thể dễ nghe đến như vậy, từ trước đến giờ anh ta chưa từng quan tâm đến loại chuyện này, đơn giản chỉ là nhu cần sinh lý, nhưng bây giờ nhìn thấy đôi mắt long lanh của cô gái, một cảm giác trách nhiệm chưa từng có bao trùm lấy anh.

Giống như mang theo một lời hứa nào đó. Bùi Dục cúi xuống, đến gần hơn, cúi đầu hôn lên những giọt nước mắt ở khóe mắt cô: “Giai Giai, anh sẽ chịu trách nhiệm với em.”

Cho dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng thời khắc thực sự trở thành phụ nữ kia, cô vẫn rất đau đớn, nức nở kêu lên một tiếng, Bùi Dục nhìn thấy dáng vẻ của cô rõ ràng vô cùng đau đớn, nhưng vẫn cố gắng chịu đựng vì mình, trong lòng vô cùng vui vẻ.

Tất cả mọi thứ của đêm này trong tình huống này đều dần dần trở nên hòa nhã hơn, cảm giác thực sự có được nhau, cảm giác trái tim được lấp đầy khiến anh muốn đòi hỏi nhiều hơn.

Nhưng may là anh có đủ sự kiên nhẫn để chịu đựng qua cơn đau âm ỉ này, sau đó là cảm giác mà Tịch Giai Giai chưa từng trải qua.

Cô không kiềm chế được mà bấu víu lên vai người đàn ông, móng tay đâm vào da thịt, Bùi Dục một tiếng cũng không thốt ra, trong mắt đều là dáng vẻ động tình của cô.

Hơn hẳn những tất cả những thứ tốt đẹp trên thế giới này, khiến người ta lưu luyến không rời.

Cuối cùng, Tịch Giai Giai gần như ngất đi trong vòng tay nóng bỏng của anh, Bùi Dục nhớ đến cô là lần đầu tiên nên bớt phóng túng, không cố gắng hết sức.

Nhìn thấy dáng vẻ thở hổn hển của cô cuối cùng hồi phục lại, người đàn ông ôm cô vào trong lòng, ngón tay vuốt những ngọn tóc ở trên mặt cô ra, nhẹ nhàng hôn lên trán cô: “Em thật sự là của anh rồi.”

Tịch Giai Giai nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mặt, cuối cùng cũng không còn dáng vẻ u sầu như lúc nãy, cô thở phào nhẹ nhõm, quả thực quá mệt mỏi, cả người cô bắt đầu đau nhức: “Chỉ cần anh đừng không vui nữa là được.”

Bùi Dục sững sờ, không ngờ cô còn nghĩ đến mình, cả người giống như bị ném vào một cục bông, vô cùng cảm động: “Giai Giai….”

Tịch Giai Giai ngước mắt lên nhìn vào đôi mắt thâm tình của anh: “Sao vậy?”

Bùi Dục siết chặt cánh tay, hận không thể giấu cô vào trong trái tim, anh cười: “Em không thể chạy trốn được nữa rồi, cả đời này chỉ có thể ở bên cạnh Bùi Dục anh.”

Nghe thấy vậy, Tịch Giai Giai cũng cười theo, cô gật đầu: “Vậy em không chạy nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.