Tịch Giai Giai mặc dù còn đang ăn, nhưng miệng chỉ nhai một cách máy móc, tâm tư không đặt ở trên đó, đồ ăn có mùi vị gì cô cũng không để ý.
“Em không tin.” Đối với câu nói này của Bùi Dục, cô trực tiếp bỏ qua, tỏ ra bản thân không có tin.
“Thật mà.” Bùi Dục nhướn mày: “Anh thề rồi mà em còn không tin?”
“Nếu anh không thích làm gì vẫn nhắc tới...”
“Anh không có nhắc!” Bùi Dục chớp chớp mắt, có chút không hiểu làm sao nhưng càng nhiều hơn sự vô tội: “Là chính em nhắc tới trước, anh chỉ là trả lời một chút mà thôi.”
Tịch Giai Giai thật ra chính là đang ghen, lúc này mặc kệ anh nói cái gì cũng cảm thấy rất không bằng lòng, nhấc tay dùng khuỷu tay huých nhẹ vào anh: “Anh buông tay!”
“Anh không.”
Tịch Giai Giai cũng không tiếp tục giằng ra, chỉ có điều cũng không cho sắc mặt tốt gì, ăn cơm mà không nói một lời, đũa cũng không đưa đến trong miệng của anh.
Bùi Dục biết cô gây khó dễ với mình thì bèn mặt dày tiến sát lại: “Anh cũng muốn ăn, a~”
Tịch Giai Giai nhìn thấy bộ dạng giống như không có chuyện gì xảy ra của anh thì càng tức không có chỗ xả, trực tiếp dúi đôi đũa vào tay còn lại của anh: “Vậy anh ăn đi, em không ăn nữa.”
“...”
Bùi Dục có chút nhăn nhó, cảm thấy cô muốn đứng dậy thì một tay kéo cô vào trong lòng, ánh mắt quét qua gương mặt nhỏ nhắn đen tức giận bừng bừng của cô, thấp giọng nói: “Anh thật sự không có ý khác, chỉ là thuận miệng nói thôi.”
“Anh chắc chắn là nghĩ đến ai đó, nếu không sao lại nói tới.”
Bùi Dục sửng sốt: “Anh thật sự không có! Anh ăn cơm cùng em, trong đầu đều chỉ có em, có thể nhớ ai được chứ!?”
Muốn nói cái khác thì anh còn nhận, nhưng trước mặt của cô nghĩ đến người khác chuyện này thật sự không có, anh nhìn cô còn thấy không đủ, lấy đâu thời gian đi quan tâm mấy người qua đường ABCD đó!
“Giai Giai, có thể em thật sự không quá hiểu anh rồi.” Bùi Dục sợ cô phiền mình, hiếm khi nghiêm túc giải thích như vậy: “Trước đây anh yêu đương thật sự chỉ là chơi bời mà thôi, trước giờ đều không xem là thật, em đừng suy nghĩ linh tinh, cho dù anh có thể nghĩ đến, anh cũng nhớ không ra, thật sự quên hết cả rồi.”
Mấy người đó tên là gì, trông như thế nào, anh nhiều nhất chỉ có ấn tượng mơ hồ, còn cụ thể hơn nữa thì toàn bộ đều ném ra khỏi đầu rồi.
Nhưng nghe thấy anh nói như thế, không thể giải tỏa được sự tủi thân trong lòng Tịch Giai Giai.
Cô quay đầu lườm anh: “Anh còn rất kiêu ngạo?”
“Không có không có...” Gáy của Bùi Dục cũng phải toát mồ hôi lạnh: “Trước kia vì không có em, cho nên mới dung túng bản thân, bây giờ khác rồi, em cho anh một cơ hội chứng minh sự trong sạch của mình, cái khác em nói anh đều có thể nhận, nhưng trong chuyện tình cảm, anh thật sự chỉ thích một mình em.”
Ngữ khí của anh vô cùng chân thành, sợ cô không tin, Tịch Giai Giai cũng bị cảm nhận được một ít, nhưng ngoài miệng vẫn bất bình thay mình: “Anh yêu đương nhiều như vậy, nhưng em chỉ yêu đương với một mình anh, thật không công bằng.”
Bùi Dục đang suy nghĩ câu sau nên dỗ dành thế nào nhận sai như nào, bỗng dưng nghe thấy một câu này, lập tức lấy lại tinh thần: “Em nói cái gì?”
Tịch Giai Giai không phát giác ra, lại nhắc lại lần nữa, vừa nói thì eo đã bị nhéo một cái không nặng không nhẹ.
Cô lập tức thấp giọng kêu lên: “Á! Anh làm gì vậy!”
“Em có một mình anh còn không đủ, còn thấy oan ức phải không?!” Anh hơi nheo mắt lại, đáy mắt xuất hiện vài phần ý vị nguy hiểm: “Sao hả, em nhìn trúng ai rồi, còn muốn cùng ai nữa?”
Điều này nếu ở lúc bình thường, Tịch Giai Giai chắc chắn đuối lý, nhưng hôm nay không giống như trước, cô có tự tin: “Bây giờ nhiều tiểu thịt tươi như thế, theo ai mà không được, yêu đương nhiều thêm vài người còn nhiều thêm chút kinh nghiệm.”
Nếu như nói vừa rồi Bùi Dục chỉ chuyển từ nắng rạng rỡ sang nhiều mây, vậy thì lúc này trên mặt mây đen đã che phủ, anh khẽ nghiến răng, trong lòng tức không thôi, nhưng nghĩ đến lời vừa rồi của mình nên chỉ đành nhịn.
“Tịch Giai Giai, mấy lời này em cũng nói ra được?”
“Anh vừa rồi không phải còn nhắc đến bạn gái cũ sao.”
“...”
Được, được rồi, là anh nhất thời lỡ mồm, là anh đáng đời, bị chọc tức rồi.
Bùi Dục hiếm khi ăn thiệt một lần, thấy anh không nói chuyện, trong lòng Tịch Giai Giai coi như dễ chịu một chút, cô kéo hộp cơm giữ nhiệt sang phía bên này: “Anh ăn đi, vừa rồi chưa ăn gì.”
Bùi Dục thấy cô hết giận, cũng chỉ đành một mình ôm một bụng tức giận, anh cúi đầu ăn hai miếng, sau khi nhai xong nuốt xuống, vẫn cảm thấy trong lòng bí bách.
Ngẩng đầu chuẩn bị dạy bảo cô một chút, vừa nhấc mí mặt lên thì nhìn thấy dáng vẻ cô đang ẩn nhẫn cười mỉm.
Trong đôi mắt to trong veo tràn đầy sự đùa cợt với anh.
Tình huống gì vậy?
Anh đây là bị Tịch Giai Giai chơi xỏ rồi??
Bùi Dục cuối cùng phản ứng lại, ghép lại cô vừa rồi cố ý khiến anh khó xử hai đầu, xem anh làm trò cười để trả thù anh?
Sống hơn 30 năm, đến từng tuổi này để một cô nhóc chơi xỏ rồi.
“Em tưởng dựa vào cái trò vặt đó của em có thể chọc được anh sao? Còn không phải ỷ vào anh thích em.” Vừa rồi anh vội vàng giải thích, trong lòng sợ cô sẽ tức giận, vậy mà không nhận ra.
Tịch Giai Giai vốn dĩ thật sự có chút để tâm đến câu nói đó của anh, nhưng bây giờ chút tủi thân và ý ghen đó đã biến mất hẳn, trước giờ chưa phát hiện, thì ra Bùi Dục cũng có một mặt đáng yêu như vậy.
“Em ăn hay không ăn?” Bùi Dục bị cô nhìn chằm chằm mà trong lòng có hơi sởn gai ốc, ngước đầu dùng cằm hất hất hộp cơm trước mặt, ra hiệu cho cô.
Bùi Dục giơ tay chuẩn bị thu dọn hộp cơm lại, còn chưa đợi anh hành động, trên mặt đột nhiên cảm nhận được sự tiếp xúc ướt át.
Động tác của anh lập tức cứng đờ, ngước mắt nhìn qua, chỉ thấy trên mặt cô gái bỗng đỏ ửng, xấu hổ che mặt.
Bùi Dục tâm thần khẽ động, đột nhiên hứng thú trêu cô, đưa tay sờ má của mặt, nhìn cô giống như bị phi lễ: “Em hôn anh? Ai cho em hôn?”
“Bạn trai của em muốn hôn thì hôn.”
Tịch Giai Giai to gan nói câu này, lập trường bình ngày của hai người ở bên nhau giống như đã thay đổi.
Bùi Dục hiếm khi nhìn thấy một mặt to gan này của cô, ngạc nhiên mở miệng nói: “Yo, sao hả, nhìn thấy bạn trai đẹp trai như vậy không nhịn được mà muốn áp sát sao?”
Tịch Giai Giai một không làm hai không nghỉ, nói đến đây cũng phóng khoáng hơn: “Không được sao?”
“Được.” Bùi Dục cúi đầu cười, thần sắc khó che giấu sự vui mừng, anh giơ tay giữ gáy của Tịch Giai Giai, trực tiếp kéo cô đến trước mặt, giọng nói khàn khàn trầm thấp cực kỳ gợi cảm: “Em muốn làm cái gì cũng được.”
Nói xong, anh bèn cúi người hôn xuống, đôi môi mỏng chuẩn xác hôn lên mặt của cô, khác hơn sự đụng chạm hời hợt của Tịch Giai Giai, vừa chạm vào bèn trực tiếp cạy răng cho cô ra mà xông vào.
Hơi thở nóng bỏng lập tức dâng lên, Tịch Giai Giai chỉ cảm thấy xung quanh giống như có chiếc thảm quấn lấy người mà nóng bừng, toàn thân đều rất nóng, thậm chí còn đỏ bừng từ mặt xuống cổ.