Sau khi Đường Uyển và Mã Thiên Xích đi vào biệt thự, cô vừa cúi người thay giày ra, bản thân đã bị vây ở giữa cửa và tủ giày.
Cô ngẩng đầu thì bắt gặp ánh mắt nóng nảy của người đàn ông, thấy trong đó dường như có một đám lửa nhỏ đang thiêu đốt. Vẻ mặt cô rất bình tĩnh: “Anh làm gì vậy?"
Làm gì à?
Mã Thiên Xích nhếch môi, khẽ cười: “Vừa rồi là ai thế?"
"Lãnh đạo cấp trên của tôi."
"Lãnh đạo à?" Mã Thiên Xích vốn đang nhíu mày, giờ lại càng nhíu chặt hơn: “Em không biết trong công việc cần phải tránh nghi ngờ à? Đặc biệt là loại nhân viên thực tập như em, mấy giờ rồi mà còn ở cùng với cấp trên chứ?"
"Lại chẳng có ai nhìn thấy, hơn nữa hôm nay tăng ca quá muộn, có người đưa tôi về cũng tốt mà." So với sự mất bình tĩnh của anh, Đường Uyển lại bình tĩnh hơn rất nhiều: “Anh tránh ra một chút đi, tôi muốn lên tầng rửa mặt."
Mã Thiên Xích đang tức giận không biết trút vào đâu, thấy dáng vẻ cô hoàn toàn không định giải thích, thậm chí không hề có chút áy náy nào, cuối cùng vẫn bùng nổ.
Anh chẳng những không tránh ra, trái lại còn tiến tới gần hơn: “Đường Uyển, có phải em cảm thấy tôi là một người chết đúng không?"
Đường Uyển nhíu mày: “Anh nói linh tinh gì vậy?"
Trải qua một lần suýt chết, cô đặc biệt chú ý tới từ này, không hiểu sao mỗi lần nghe được tim đều đập "thịch" một cái.
Mã Thiên Xích hít sâu một hơi lại nặng nề thở hắt ra: “Tôi nói linh tinh gì chứ? Bây giờ trong mắt em còn có người bạn trai là tôi nữa sao?"
Anh không cầu mong cô để mình ở trong tim, dù sao mình từng làm những chuyện đó, cô cần thời gian để bù đắp lại cũng là bình thường.
Nhưng khuya rồi mà cô còn ngồi ở trong xe với người đàn ông khác không về nhà, là đàn ông thì chẳng ai chịu nổi, Mã Thiên Xích cũng thế.
Đường Uyển thấy dáng vẻ anh sốt ruột không chịu được thì nghiêng đầu sang một bên, chợt nhớ tới lời anh nói lúc hai người mới quen nhau không lâu: “Không phải anh nói, từ trước đến nay anh đều sẽ không phiền lòng vì phụ nữ sao?"
Mã Thiên Xích hơi sửng sốt, cắn răng nói: “Trước kia là trước đây, bây giờ tôi có em, sao giống được?"
"Sao lại không giống?" Đường Uyển vẫn ung dung liếc nhìn anh. Trước đây ở trước mặt anh, cô lúc nào cũng khẩn trương, lúc nào cũng dè dặt, cẩn thận. Từ sau khi suýt chết, ra khỏi bệnh viện, cô cũng lãnh đạm hơn rất nhiều: “Anh nói xem có chỗ nào không giống chứ?"
"Tôi không có tình cảm với người khác, tất nhiên sẽ không để ý. Nhưng với em đương nhiên phải khác rồi." Mã Thiên Xích không phải là một người thường xuyên nói những lời đường mật, nói ra một câu như vậy thôi mà vẻ mặt đã có phần không được tự nhiên rồi.
Đường Uyển: “Vậy đối với Thẩm Dĩnh trước đó thì sao?"
Thẩm Dĩnh à?
Mã Thiên Xích nhướng mày, không biết tại sao cô bỗng nhiên nhắc tới Thẩm Dĩnh.
Nhưng anh vẫn trả lời: “Từng để ý, nhưng..."
"Nó lại chưa kết thúc." Không đợi anh nói xong, Đường Uyển đã lên tiếng ngắt lời: “Anh xích ra đi, tôi muốn lên tầng."
Mã Thiên Xích nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô vừa đẩy mình ra: “Nói được một nửa lại không cho nói, em bị bệnh gì vậy?"
"Tôi nghe xong rồi."
"Em nghe xong rồi.” Mã Thiên Xích nói xong, cố nén cơn giận mới mở miệng nói tiếp: “Tôi thừa nhận tôi từng để ý cô ấy. Nhưng điều này không giống với ý của em. Tôi để ý cô ấy nhưng có thể mỗi tuần gặp một lần, thậm chí một tháng gặp một lần, nhưng với em lại không được, không thấy em trái tim tôi nặng nề không chịu nổi, khi nhìn thấy em ở cùng với người đàn ông khác, tôi lại chỉ muốn giết đối phương."
"..." Đường Uyển thấy lúc anh nhắc tới người đàn ông khác lộ ra vẻ mặt hung ác, tàn bạo, cô cảm thấy có phần bất đắc dĩ lại hơi đáng yêu. Trong mắt cô hiện ra chút ý cười: “Anh bao nhiêu tuổi rồi?"
"Hơn ba mươi."
"Vậy tại sao còn ấu trĩ như thế?"
"Còn không phải tại em suốt ngày không để ý tới tôi sao?" Mã Thiên Xích nhắc đến cũng cảm thấy mình hơi uất ức. Mỗi ngày anh đi theo sau cô cũng không thấy được sắc mặt tốt.
Ban đầu, anh cho rằng trước đó cô nhận lời yêu anh một lần nữa, hai người lại có thể vượt qua rào cản đi tới hạnh phúc, không ngờ tất cả chỉ mới là bắt đầu.
Đường Uyển phân biệt cảm xúc trên mặt người đàn ông, không ngờ phát hiện người đàn ông dường như không sợ đao thương này thật sự có hơi sa sút.
Bỗng nhiên, trong lòng cô hơi áy náy.
Thật ra mấy ngày qua, Mã Thiên Xích đối xử tốt với cô, cô đều biết. Mỗi sáng sớm khi thức dậy, anh đã phái người chuẩn bị món ăn cô thích, trên đường đến trường cũng được xe đưa xe đón, trong tủ luôn treo những quần áo có cỡ phù hợp với cô, chỉ thiếu mỗi đi làm thay cô nữa thôi.
Lại nói tới đi làm, ban đầu anh vì nghĩ tới sức khỏe của cô nên không đồng ý, nhưng Đường Uyển kiên trì, cô không muốn tiêu tiền của anh vào chuyện ăn, ở, mặc của mình.
Cô yêu chứ không phải bị bao nuôi.
Bây giờ nghe anh nói mình không hề để ý tới anh, trong lòng Đường Uyển cảm thấy có lỗi. Cô trầm ngâm một lát mới chủ động mở miệng nói: “Tôi không phải không để ý tới anh. Nhưng có chuyện lúc trước, tính cách tôi ít nhiều gì cũng sẽ có chút ảnh hưởng, tôi... không dám yêu quá sâu đậm, nếu không sẽ nghĩ tới cảnh tượng có một ngày mất anh."
Đường Uyển vì tình yêu có thể phấn đấu quên mình kia dường như cũng theo vụ nổ ngoài ý muốn mà thay đổi, những tình cảm dâng trào mãnh liệt bị cô ép xuống trong lòng, không dám tùy ý thể hiện ra nữa.
Nhất định phải ở trong một hoàn cảnh khiến cô cảm thấy đặc biệt yên tâm, cô mới có thể trút ra được.
Nhưng bây giờ, cô không làm được.
Một dây thần kinh gọi là nhiệt tình trong cơ thể này dường như đã bị rút đi.
"Tôi không muốn ép em." Mã Thiên Xích không muốn gây áp lực cho cô: “Tôi chỉ là... có hơi ghen."
Đường Uyển nhìn bóng dáng cao lớn trước mặt, sau khi nói xong lời này tai anh cũng thoáng ửng đỏ. Một người luôn mạnh mẽ, quyết đoán, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc lại đỏ mặt vì một câu nói yêu đương.
"Mã Thiên Xích."
"Sao?"
"Anh đỏ mặt rồi."
"..."
Cô vừa dứt lời, người đàn ông chợt đứng thẳng, lập tức thả lỏng sự giam cầm đối với cô, xoay người đi vào phòng khách với bóng lưng hơi chật vật.
Đường Uyển cong môi, sự u ám trong lòng chợt biến mất. Cô giơ tay nắm lấy cổ tay của anh, đi vòng tới trước mặt anh, nhón chân hôn lên đôi môi mỏng gợi cảm này.
Cảm giác ấm áp dính lên, kèm theo chút cảm giác ướt ớt khiến Mã Thiên Xích sửng sốt trong chớp mắt, nhưng rất nhanh lại đảo khách thành chủ chiếm quyền chủ động.
Răng môi cuốn lấy xong, cơ thể nhanh chóng phát ra khát vọng đối với cô. Từ sau khi ra viện, ngoại trừ hôn ra, Mã Thiên Xích không có bất kỳ hành vi nào vượt quá giới hạn.
Cho dù là hôn môi cũng đếm được trên một bàn tay, đây còn là lần đầu tiên cô chủ động.
Tất cả dục vọng ngủ say trong cơ thể đã lập tức thức tỉnh, kích động chạy ở trong máu anh. Mã Thiên Xích cố kìm chế, mắt hé mở nhìn lông mi của cô gái rũ xuống, nhịn tới mắt cũng đỏ lên.
Hôn có lẽ là một sự hành hạ khác.
Cơ bắp trên người anh đều căng ra. Đường Uyển tất nhiên cảm giác được, cảm thấy mình hơi có lỗi với anh, nhưng lại... không sao tiến thêm một bước.
Mười mấy phút qua, hai người hôn nhau khó rời khó bỏ cuối cùng cũng tách ra.
Tầm mắt của Đường Uyển nhìn xuống, thoáng nhìn cơ thể của anh có phản ứng lại vội vàng dời tầm mắt, nói cũng nói vấp: “Tôi… tôi lên tầng trước, anh đợi lát nữa hãy lên sau."
Cô nói xong xoay người hoảng hốt chạy lên tầng hai.
Mã Thiên Xích nhìn thoáng bóng người nhỏ nhắn xinh xắn biến mất ở góc rẽ tầng hai, anh giơ tay ấn lên vị trí huyệt thái dương và nhắm mắt lại.