Thân thể Tịch Giai Giai sau tuần thứ hai nằm viện đã hồi phục khá tốt, Bùi Dục lập tức làm thủ tục xuất viện cho cô, tuy thiết bị trong bệnh viện đầy đủ, nhưng so ra vẫn kém hơn điều kiện trong nhà.
Trước khi đi, La Quyết Trình kiên quyết dặn dò, nhất định phải chú ý nghỉ ngơi, có vấn đề gì cũng phải kịp thời liên lạc với anh ta.
Bùi Dục không kiên nhẫn khoát tay áo, trong lòng đang nảy sinh một kế hoạch to lớn.
Sau khi xuất viện, Tịch Giai Giai đến thẳng biệt thự của Bùi Dục, cô ở thành phố J không có người thân nào khác, nhà cô dượng bên kia cũng không thể ở lâu dài.
Vì được ông cụ cho phép, Bùi Dục tuyên bố chấm dứt scandal, sau khi Đào Tuyết Y biết được tin này thậm chí mừng đến phát khóc.
Vì phát biểu ở lễ trao giải lần trước, cộng với biểu hiện ở mấy chương trình giải trí sau này, độ nổi tiếng của cô ta nhanh chóng tăng vọt, nhưng không biết có phải vì một lần đứng giữa ranh giới sống chết hay không, mà đối với những thứ này, cô ta chợt có hơi hiểu ra.
Lúc này, chị Trần ngồi xem tin tức nói cô ta biết, nhìn người đang cúi đầu ngồi lau nước mắt ở phòng trang điểm, bỗng thấy hơi vui mừng.
Nếu chuyện này có thể chấm dứt như vậy, đối với cô ta mà nói có lẽ cũng không tính là chuyện xấu, ít nhất đã mang đến cho cô ta sự nổi tiếng không tưởng tượng nổi, hơn nữa còn khiến cô ta hiểu ra một vài đạo lý trong đời.
Mặc dù chỉ một thời gian ngắn, nhưng nhìn Đào Tuyết Y trước mặt, chị Trần lại cảm thấy cô có chút gì đó không giống với trước đây.
Là sự thay đổi từ tận sâu trong lòng, hy vọng cô ta có thể luôn luôn như thế.
Mà bên trường học của Tịch Giai Giai, Bùi Dục cũng trực tiếp tìm hiệu trưởng, sau đó nói rõ, giúp cô xin nghỉ bệnh. Tổn thương lần này không xem là nhẹ, nhất là chỗ bị bỏng ở bụng kia, hồi phục rất lâu, cũng may tố chất tâm lý của Tịch Giai Giai có thể vượt qua trở ngại, nhìn vết sẹo xấu xí kia, chỉ cần cẩn thận thì sẽ không ảnh hưởng đến sinh hoạt thường ngày.
Nhìn cơ thể ngày càng mịn màng của cô, Bùi Dục đã suy tính một kế hoạch to lớn.
Một buổi tối lúc tan ca, anh gạt Tịch Giai Giai nói là đi xã giao ở ngoài, thực chất là tập hợp một đám bạn thân đến câu lạc bộ Hồng Đỉnh.
Sau khi người đến đông đủ, anh cũng không che giấu, đánh phủ đầu luôn: “Cuối tuần này các cậu có thời gian rảnh không, tôi chuẩn bị cầu hôn.”
Về phần ba mẹ cô, anh nhất định sẽ sớm đến nhà thăm hỏi, dùng thành ý của mình để lung lay ba mẹ cô.
Tịch Giai Giai hoàn toàn không biết chút gì về suy nghĩ và việc làm của Bùi Dục, nhiệm vụ chính của cô là an tâm điều dưỡng tốt cơ thể mình.
Nhưng mấy ngày gần đây, thời gian Bùi Dục về nhà rõ ràng trễ hơn so với lúc trước, cô không thể không hỏi, câu trả lời của Bùi Dục là, lúc trước khi ở bệnh viện công việc của công ty bị tích tụ lại quá nhiều, hiện giờ cần phải xử lý, bởi vậy nên phải tăng ca thường xuyên.
Lý do này thật sự khiến Tịch Giai Giai tin tưởng, dù sao công việc của anh bận bịu đến mức nào, cô cũng biết rõ.
Vì vậy, thời gian cứ mơ mơ màng màng như thế mà qua thêm một tuần, vào hai ngày trước khi Tịch Giai Giai chuẩn bị quay về trường học, Bùi Dục bỗng nhiên nói muốn dẫn cô ra biển đi một vòng, coi như giải sầu.
Cùng lúc đó, từng người bạn đang trốn trong du thuyền lặng im không tiếng động cùng nhau xuất hiện trên boong thuyền.
Du thuyền khởi động, trên boong thuyền không biết từ lúc nào, ở giữa có xếp một hình trái tim cực kỳ lớn, mỗi một chỗ cao thấp trên lan can đều buộc một cái bong bóng trắng, giữa trái tim phủ kín hoa hồng nồng nàn hương champagne và hương hoa hồng.
Du thuyền vẫn luôn đi thẳng về phía trước, cho đến khi cách thật xa bờ bên kia mới dừng lại.
Bùi Dục ngồi xổm xuống, tự lấy diêm thắp lên ngọn nến kia, nhìn ánh nến sáng lên, tâm trạng của anh hồi hộp chưa từng thấy.
Buông tay cô ra, Bùi Dục đứng bên ngoài, hít sâu hai lần, cuối cùng mới mở miệng: “Tháo xuống đi.”
Tịch Giai Giai đã sớm không đợi nổi, cô đưa tay tháo mảnh vải kia xuống, lúc nhìn rõ tất cả mọi thứ, hoàn toàn ngơ ngẩn.
Một đống nến lớn vây quanh cô, du thuyền gần như biến thành màu trắng, nhìn bong bóng, cánh hoa, còn có khăn trải bàn, champagne ngâm trong thùng đá cách đó không xa, kích động, kinh ngạc, tim đập nhanh,... Tất cả đều không đủ hình dung tâm trạng của cô vào giây phút này.
Thảo nào gần đây anh cứ luôn về trễ, thảo nào anh... Tịch Giai Giai gần như lập tức đỏ vành mắt, chú ý tới những khuôn mặt thân quen ở xung quanh, càng không nói nổi một lời.
Mà càng khiến cô kinh ngạc là, một giây sau, Bùi Dục bỗng lấy một bức thư từ trong túi ra, đọc lên: “Giai Giai, đây là ngày thứ 125 anh và em yêu nhau, tuy thời gian không lâu, nhưng đối với giống như đã qua một thế kỷ, khoảnh khắc anh nhìn thấy em, anh đã biết, em nhất định sẽ là một sự tồn tại đặc biệt đối với anh. Cho dù lúc ban đầu không được tốt đẹp, nhưng sau này ở chung, em khiến anh phát hiện rằng, hóa ra trên đời này thật sự có một tình yêu chân thật thuần khiết...”
Đọc đến đây, cậu Bùi từ trước đến nay không chút hồi hộp vậy mà giọng nói hơi run rẩy, anh không thể không dừng lại một chút, điều chỉnh một chút lại đọc tiếp: “Từ trước đến giờ anh không tin mình sẽ yêu thương ai đó, cũng không tưởng tượng nổi dáng vẻ bước vào hôn nhân là thế nào, nhưng bởi vì có em, anh bỗng nhiên mong chờ cuộc sống trong tương lai. Em vẫn luôn nói bản thân rất bình thường, so với anh như là người của hai thế giới, nhưng đối với anh, em là ánh sáng chiếu rọi cả thế giới của anh, không có em anh không tưởng tượng nổi mình sẽ phải sống tiếp ra sao. Cho nên hôm nay, anh trân trọng cầu hôn em, em... có bằng lòng gả cho anh không?”
Lời nói như vậy, cảnh tượng như vậy, Tịch Giai Giai đến mơ cũng chưa từng mơ thấy, mặt biển phía xa xa dường như cũng trở nên không chân thật.
Nhưng tất cả lại thật sự xảy ra trước mắt.
Sau khi nói lời cầu hôn xong, còn có đầu gối anh, chân trái quỳ xuống đất, anh lấy nhẫn cưới đã sớm chuẩn bị ra, mở cái hộp nhung màu đen ra, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh như những vì sao.
Chỉ là thời gian chậm rãi trôi qua, nhân vật nữ chính đứng ở giữa một chút phản ứng cũng không có, lúc đầu anh còn có thể mạnh mẽ bình tĩnh, dần dần, Bùi Dục hơi không chịu nổi.
Không nói tiếng nào là ý gì, chẳng lẽ cô không muốn gả cho mình?
Không thể nào đâu, còn đỡ một dao cho anh, sao lại không muốn gả cho anh chứ?
Nửa phút ngắn ngủi, trong đầu Bùi Dục đã suy diễn vô số khả năng, ngay vào lúc anh cảm thấy mình sắp không nhịn được mà đứng lên, cưỡng ép kéo người vào trong lòng, cô gái vẫn không lên tiếng cuối cùng cũng chậm rãi mở miệng.
Mắt đỏ hồng, giọng nghẹn ngào, đáng thương nói: “Em không đồng ý với anh.”
Lập tức, bầu không khí trên cả du thuyền cứng lại, Bùi Dục không thể tin vào tai mình, mà ngay cả đám bạn bè thân thuộc đứng bên cạnh cũng ngây người.
Đây, đây là tình huống gì?
Bùi Dục lên tiếng cầu hôn lại bị từ chối?
Chuyện này đoán chừng cũng chỉ có thể xảy ra trên người Tịch Giai Giai.
Da mặt dày hiếm khi xấu hổ của Bùi Dục hơi nóng lên: “Vì sao?”
“Em đồng ý anh xong, anh đổi ý thì làm sao bây giờ?” Tịch Giai Giai nhếch miệng: “Trước kia cũng không phải chưa từng có.”
Trong lòng như được lấp đầy, Bùi Dục nắm tay cô đặt lên môi khẽ hôn xuống: “Giờ em đã là người của anh, cuối cùng cũng không chạy thoát.”