Ngày công chiếu “Nghịch thần” phòng bán vé đã đạt đến chín chữ số, đột phá kỷ lục cao nhất của lịch sử. Một đám diễn viên một người hồng hơn một người, Chu Mộ Nhiên làm một trong những diễn viên chính, lại là nhân vật phản diện số một, nhân khí càng cao đến không ngờ.
Bộ phim này trực tiếp đặt vững địa vị của Đường Hiên, hầu như trở thành thần tượng của toàn dân. Diệp Đường thủ đoạn cao siêu bắt đầu thêm những chuyện có liên quan đến Cố Văn Hi vào, fans, đặc biệt là những người ái mộ nữ nhìn thấy nam nhân cường đại kia mắt đều biến thành hình trái tim. Tuy rằng mấy tháng sau Chu Mộ Nhiên cùng Cố Văn Hi trực tiếp xuất quỹ (come out) cũng nhận được sự ủng hộ của các fans, trở thành cp quốc dân.
Trong âm thầm Đường Hiên đã từng dò hỏi một số fans có quan hệ khá quen thuộc, tại sao lại ủng hộ bọn họ như vậy. Đáp án nhận được lại làm cho bọn họ dở khóc dở cười:
Hai nam nhân cực phẩm như bọn họ, ngược lại các nàng không chiếm được, còn không bằng cho đối phương, nếu là rơi vào trong tay của nữ nhân, các nàng mới sẽ đố kị ngủ không yên.
Chu Mộ Nhiên biểu hiện xuất sắc làm cho cái tên Đường Hiên này sáng chói vô cùng. Hòa Thánh Hiên đã từng tranh giành với Đường Hiên đã biến mất trong ký ức của mọi người, ban đầu ở bệnh viện tâm thần còn điên cuồn phản kháng, một năm rưỡi sau triệt để tan vỡ, thật sự thành bệnh tâm thần, chỉ nhớ rõ những chuyện khi còn bé cùng với Cao Dương đã bị hắn lợi dụng.
Sau khi Chu Mộ Nhiên nhận được tin tức liền nở nụ cười, triệt để lãng quên người này.
Sau khi Chu Mộ Nhiên cùng với Cố Văn Hi đi lĩnh chứng ở Hà Lan về, một người tiếp tục đóng phim, một người tiếp tục nỗ lực công tác tẩy trắng các anh em của mình.
Cố Văn Hi lấy nham hiểm giả dối để nổi tiếng, lấy ánh mắt thần chuẩn để nổi danh, cấp tốc tích lũy của cải, trở thành cá sấu lớn nổi danh thương mại.
Cái tên Đường Hiên này vang vọng đại giang nam bắc, cũng dẫn dắt một luồng thuỷ triều. Những vai y đóng có vai chính, có vai phụ, nhưng đều đặc sắc vô cùng, vĩnh viễn được giữ lại ở trong lịch sử điện ảnh.
Mà làm bạn đời của y, Cố Văn Hi cũng trở thành một danh nhân. Điều mà làm cho bọn họ ước ao nhất chính là cảm tình của bọn họ, ở trong giới này tuy rằng không phải duy nhất nhưng cũng là cực kỳ hiếm thấy .
Đường Hiên đóng hơn năm mươi bộ phim, trong đó phần lớn là phim của Trương đạo. Sau khi Trương đạo gác máy, Chu Mộ Nhiên cũng thuận theo tránh bóng.
Chu du cùng với Cố Văn Hi khắp cả thế giới, cuối cùng định cư lại ở một vùng thôn quê nhỏ, vẫn sống đến mấy tháng sau khi Cố Văn Hi tạ thế, y mới tạ thế.
“Xin lỗi Đường Hiên, tôi không làm được như suy nghĩ trước kia của cậu, cưới vợ sinh con.” Đây vốn là kế hoạch nhân sinh của Đường Hiên, chỉ tiếc y xưa nay cũng không thích nữ tử, càng không muốn không đâu làm lỡ một đời của con gái người ta.
May là đây cũng không phải nguyện vọng để giải thoát của Đường Hiên, bằng không y cũng thật là làm khó dễ. Đời này y sống đến bảy mươi tuổi, mãi đến tận khi Cố Văn Hi chết lúc tám mươi tuổi y mới gật đầu biểu thị hoàn thành nhiệm vụ, một lần nữa trở lại kẽ hở.
“Không sao cả!” Trên khuôn mặt khéo léo của Đường Hiên lộ ra một luồng sáng, vừa lắc đầu vừa cười rơi lệ, “Cám ơn đại nhân báo thù cho tôi, tôi rất muốn đời sau có thể sống hào sảng như ngài, tìm một người cũng yêu tôi.”
“Sẽ.” Chu Mộ Nhiên dẫn hắn đi đến cột sáng phía sau như lời dặn của tiền nhiệm Minh sứ giả. Đi vào cột sáng này thì có thể đến Minh giới, một lần nữa đầu thai.
“Đúng rồi.” Đường Hiên bước một chân vào cột sáng lại rút trở về, chạy đến trước mặt Chu Mộ Nhiên, hôn một cái lên má y: “Cái này tôi không cần, để cho ngài!”
Một luồng lăng lượng ôn nhu thoải mái theo cái hôn kia tiến vào thân thể của Chu Mộ Nhiên.
“Đây là…”
“Đây chính là lực lượng linh hồn. Càng giải thoát thành công, lực linh hồn càng hoàn chỉnh. Lực linh hồn của Đường Hiên so với trước kia nhiều hơn một chút.” Minh sứ giả đời trước nhàn nhạt mở miệng “Được rồi, cậu cũng nên đi giải quyết linh hồn kế tiếp đi. Ta đã hoàn thành nhiệm vụ của ta, lập tức sẽ rời khỏi chỗ này, đường đi sau này cậu hãy cố gắng, có gì không hiểu liền hỏi Đậu Xanh.”
Từ biệt tiền nhiệm Minh sứ giả, Chu Mộ Nhiên mang theo Đậu Xanh trở lại đường hầm.
“Đậu Xanh, tại sao có ánh sáng lờ mờ, giống như sắp biến mất vậy?”
“Đó là linh hồn đã sắp tiêu tan, nếu không giúp bọn họ giải thoát, họ sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thế gian này.”
“Hoàn toàn biến mất?” Chu Mộ Nhiên quay đầu nhìn về phía nam hài cuộn thành một đoàn, yên lặng khóc ở phía bên trái, lòng căng thẳng.
Đó là một nam hài chỉ tầm mười lăm mười sáu tuổi, so với Đường Hiên của thế giới trước còn nhỏ hơn mấy tuổi.
Chu Mộ Nhiên nhẹ nhàng ngồi xổm xuống trước mặt nam hài, sờ sờ đầu của đối phương.
“Tiểu đệ đệ, em có ủy khuất gì? Nói cho anh có được hay không?”
“Ca…”
“Anh là người có thể giúp em. Nói cho anh, anh có thể giúp em hoàn thành tâm nguyện.”
“Ca ca, đệ muốn thân sinh cha mẹ của đệ nhận đệ, còn muốn tạm biệt cha mẹ đã nuôi dưỡng đệ, ô ô…”
Chu Mộ Nhiên sững sờ, quay đầu nhìn về phía Đậu Xanh, “Đậu Xanh, tư liệu cho ta.”
“Tiếp thu tin tức thì sẽ nhất định phải tiến vào thế giới này.” Đậu Xanh hỏi dò.
Chu Mộ Nhiên gật đầu. Linh hồn của đứa nhỏ này đã rất ảm đạm rồi, y sợ bé sẽ không kịp đợi y cứu giúp những người khác trước.
Lượng lớn tin tức truyền vào làm cho Chu Mộ Nhiên hơi đau đầu. Thế nhưng chỉ sau một khắc, sắc mặt của y lập tức trắng bệch
Tên thật của nam hài là Vi Lan, Tác Vi Lan
Tổ tiên đời đời kiếp kiếp đều là thợ may của hoàng cung, chuyên chế tác các bộ trang phục của hoàng hậu, hoàng đế thậm chí là toàn bộ hậu cung.
Đến đời của gia gia nam hài này rốt cuộc nắm giữ được một chức quan ngũ phẩm, ở trong chức nghiệp phường thêu này đã rất nổi danh, quang tông diệu tổ.
Tác gia chưởng quản khuê phòng cùng chức phường, thế nhưng am hiểu nhất là thêu.
Hơn nữa am hiểu thêu nhất không phải là nữ nhi Tác gia mà là những nam nhân của Tác gia, tài nghệ còn cực cao siêu, người bên ngoài khó có thể với tới.
Phụ thân của Tác Vi Lan-Tác Nhạc Đường càng là tài tăng xuất chúng, thời đại niên thiếu xuất thần nhập hóa, thành chủ tọa của phường thêu. Đến mười tám tuổi, thánh thượng khâm điểm hắn thêu bộ long bào để tế thái miếu, trong lúc nhất thời tên khắp thiên hạ.
Tác Vi Lan là nhi tử thứ ba của Tác Nhạc Đường, có hai người ca ca, từ nhỏ liền triển lộ thiên phú hơn người. thế nhưng không giống với trước kia, Tác gia mặc dù nam nhi càng có thiên phú, thế nhưng con gái nhiều, nam hài đời đời đơn truyền.
Thế nhưng đến đời này của Tác Vi Lan, mặt trên liền toát ra hai người con trai, trong thời khắc vui mừng, mọi người cùng đến miếu bái phật cầu hương tạ thần.
Đến khi sinh ra Tác Vi Lan, một câu khó có thể nuôi lớn của lão hòa thượng, làm cho Tác Vi Lan từ nhỏ bị nuôi thành con gái.
Tất cả mọi người đều cho rằng Tác gia sinh con gái, chỉ có Tác gia tự mình biết mình có ba người nam hài.
Tác Vi Lan tuy rằng được nuôi như nữ hài nhưng là người nghịch ngợm nhất trong ba người con trai, so với hai người ca ca còn thông minh hoạt bát nhiều lắm, người một nhà thương yêu không ngớt, được xem là tâm can bảo bối hòn ngọc quý trên tay.
Đến năm sáu tuổi, Tác Vi Lan theo mẫu thân hồi hương tế tổ, trên đường trở về gặp phải giặc cướp, người một nhà triệt để thất tán.
Sáu tuổi Tác Vi Lan rơi xuống thung lũng bên dưới, tuy rằng mạng nhỏ không ngại thế nhưng bị mất ký ức, bị một đôi lão phu thê không có hài tử trong thôn thu dưỡng, cải danh Quan Phi.
Sau khi thất lạc Tác Vi Lan cũng không triệt để thoát ly Tác gia, do vận may run rủi lần thứ hai trở lại Tác gia, nhưng là lấy thân phận họa sĩ. Lúc này Tác Vi Lan đã khôi phục lại một chút ký ức muốn nhận lại cha mẹ ruột nhưng lại bị người trong bóng tối ngáng chân, cuối cùng bị hại chết dưới tình huống người Tác gia vẫn không biết chuyện.
Tác Vi Lan trước khi chết vẫn không thể lại gọi một tiếng nương, cũng không có nhìn kẻ thù hại chết hắn cầm tác phẩm hội họa cuối cùng của hắn nhận được sự thưởng thức của thánh thượng, khâm tứ hôn nhân, lấy thân phận nữ nhi Tác gia, mặt mày rạng rỡ xuất giá.
Nhanh chóng hấp thu những ký ức này, sắc mặt của Chu Mộ Nhiên trở nên rất khó nhìn, hầu như là không chút nghĩ ngợi quyết định lập tức tiến vào thể giới của Tác Vi Lan.
Khi mở mắt ra, Chu Mộ Nhiên phát hiện mình đang nằm trên một chiếc xe ngựa, xe ngựa đang vui vẻ đi về phía trước.
Chu Mộ Nhiên nghĩ lại ký ức của Tác Vi Lan một chút, nhớ tới đây là đang ở trên đường đi đến kinh thành.
Sau khi từ nơi này ly biệt dưỡng phụ dưỡng mẫu, Tác Vi Lan sẽ chết ở kinh thành, lại không thể thấy mặt dưỡng phụ dưỡng mẫu, cũng không thể cùng cha mẹ ruột nhận nhau.
Lúc này quan trọng nhất chính là trước tiên nhận cha mẹ ruột, sau đó tìm cơ hội về xem dưỡng phụ dưỡng mẫu, tốt nhất có thể đưa đến kinh thành, như vậy sẽ không chia lìa.
Chỉ là, tiền thân trước khi chết nhận hết dằn vặt về tinh thần, đối với đoạn ký ức ở lại kinh thành hỗn loạn không ngớt, Chu Mộ Nhiên cũng chỉ biết hắn bị dưỡng nữ trong nhà Tác gia hãm hại, không nhận được sự tin tưởng của cha mẹ ruột, cái khác lại không biết rõ.
Dù thế nào đi chăng nữa, trước tiên cứ tới kinh thành rồi nói sau, lấy chiêu đối chiêu đi!
Chu Mộ Nhiên cân nhắc xong liền nhắm mắt lại, vừa mới đến thân thể này, tinh thần còn chưa hoàn toàn phù hợp, rất là mệt mỏi, vừa vặn có thể dựa vào xe ngựa nghỉ ngơi một chút.
Không chờ y mơ màng ngủ thùng xe liền đung đưa kịch liệt, ngựa kinh hô một tiếng bắt đầu lao nhanh, sau một lát đột nhiên dừng lại, phu xe lớn tiếng bắt đầu cãi cọ.
Chu Mộ Nhiên mang vẻ mặt buồn ngủ vén rèm nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy bên cạnh có một con ngựa cao lớn, một nam tử ước chừng hai mươi tuổi đang ngồi trên đó, mặc một bộ trang phục màu đen.
Khi Chu Mộ Nhiên nhìn sang, nam nhân cũng đang cúi đầu nhìn về phía y, hai mắt đối diện, Chu Mộ Nhiên quyết đoán thả xuống rèm.
Không phải y không phóng khoáng, thực sự là cặp mắt kia quá có tính xâm lược, Chu Mộ Nhiên chỉ cảm thấy trong nháy mắt trên dưới quanh người hoàn toàn không còn che chắn, giống như bị người xem rõ ngọn ngành vậy.