100 Ngày Cưa Đổ Biến Thái Caca

Chương 3: 3: Nguy Hiểm




"Cô nói cô ghét tên của mình hiện tại vậy cô thích tên gì?"
"An Khuê, Lạc An Khuê!"
Nhiếp Thái Ngôn cong môi cười, trong đầu hắn lặp đi lặp lại cái tên đó.

Đúng là một khoảng thời gian không dễ dàng gì.
Lạc An Khuê ngồi trên xe vì suy nghĩ của mình mà càng nghĩ lại càng thấy hưng phấn.

Một chút nữa thôi là cô bị lừa rồi.

Cũng may là… cô liếc nhìn người lái xe rồi cười tủm tỉm.

Nhiếp Thái Ngôn là một người thông minh, giỏi che giấu nhưng còn thuộc hạ của hắn thì...!không chắc.
Cô về đến nhà trọ, đứng trước cửa trọ bâng khuâng không biết có nên gõ cửa không? Hay là bây giờ cô kiếm khách sạn ngủ tạm một đêm? Hay là hay là sao nữa nghĩ không ra.

Cuối cùng cô quyết định gõ cửa.

Số tiền cô có được phải để dành làm phí sinh hoạt khi cưa trai rồi.

Không thể lãng phí.
"Doanh Ninh! Doanh Ninh còn thức không? Doanh Ninh!" Cô liên tục gõ cửa.

Lớn tiếng gọi.

Chỉ sợ một lát nữa cả dãy phòng trọ này thức dậy sẽ đá cô ra ngoài mất.
*Cạch*
Cánh cửa từ từ mở ra, khuôn mặt của Doanh Ninh xuất hiện sau cánh cửa.

Lạc An Khuê khẽ nuốt nước bọt rồi cười hehe với khuôn mặt sát khí của Doanh Ninh.

"Cũng biết đường về đấy chứ!"
"Cấp trên nhờ chị làm một vài việc đến giờ mới xong!"
"Vào nhà đi!" Doanh Ninh đứng sang một bên nhường chỗ cho Lạc An Khuê đi vào.
Lạc An Khuê bước vào trong, tâm trạng đang vui vẻ liền lập tức trở nên ảm đạm, buồn bã.
"Chị tìm được anh ấy rồi!"
Doanh Ninh vừa khóa chốt cửa xong nghe cô nói như thế cảm thấy bất ngờ.

Xuyên không vào nhân vật giả tưởng sau đó lại tìm được người thật ở ngoài.

Xuyên không dễ dàng có người yêu như thế Doanh Ninh cũng muốn xuyên không.
"Sao lại thấy chị không vui vậy?"
Lạc An Khuê cười buồn: "Không có gì.

Ngủ đi cũng trễ rồi!"
Doanh Ninh cũng không nói gì nhưng cô biết phía sau câu nói không có gì là cả bầu trời đầy chuyện.

Người không muốn nói ra mình biết phải làm sao? Cô nàng thầm đoán có lẽ Lạc An Khuê thất vọng về kết quả mình có được hôm nay.

Chàng trai kia có thể không nhớ chị ấy hoặc có thể là gì gì đó đó.


"Sao em không khuyên gì chị hết vậy?" Giọng nói của Lạc An Khuê phát ra từ trên gác, có vẻ rất buồn.
Doanh Ninh ngủ ở tầng dưới, nhìn lên trần nhà một khoảng tối tăm, giọng cô nàng đều đều: "Người cứng đầu lại cố chấp như chị thì bảo em khuyên thế nào đây! Khuyên hay không khuyên chẳng phải là không ăn thua gì với chị khi lòng chị đã quyết như thế.

Em sẽ không làm chuyện vô nghĩa!"
"Bà cụ non!" Lạc An Khuê bật cười nói.

Cô bé này đúng là hết nói nổi.
"Bà cụ non này chúc chị thành công đạt được kết quả mình muốn!" Doanh Ninh cười nói.
Buổi sáng đầu tiên, Lạc An Khuê cố tình thức sớm để chuẩn bị đồ ăn sáng.

Doanh Ninh cũng bị đánh thức.
"Xin lỗi đã làm phiền giấc ngủ của em!" Lạc An Khuê bối rối nói.
Doanh Ninh từ trong phòng tắm đi ra.

Cô nàng nhìn chăm chú sau đó há hốc mồm: "Có cần phải hoành tráng như vậy không?"
Cô nàng lén lút lấy ăn một miếng liền bị Lạc An Khuê đánh vào tay.

Lạc An Khuê trừng mắt hung dữ nói: "Không được ăn! Tất cả ở đây cũng không được ăn!" - Lạc An Khuê nhớ ra gì đó liền nói - "Hôm nay không bữa sáng, em ra ngoài ăn đi!"
"Nè! Chị có thấy chị vì trai mà quên em gái mình không vậy? Chị không thấy có lỗi với em à?" Doanh Ninh tội nghiệp nói.
"Không thấy!" Lạc An Khuê vô tư nói.
"Em đi làm trước đây.

Vĩnh biệt chị!" Doanh Ninh hậm hực thay quần áo rồi đến nơi làm.
Doanh Ninh ngồi ăn sáng một mình ở quán ăn gần công ty.

Đồng nghiệp cô thấy thế liền đi đến hỏi:
"Sao hôm nay lại ăn sáng ở đây rồi! Chị gái không làm bữa sáng sao?"
"Có nhưng không phải cho tôi!" Doanh Ninh lắc đầu nói.
"Chị gái cậu có phải ích kỷ không? Nếu là tôi thì tôi sẽ chia sẻ một nửa cho em mình! Làm chị cái gì cũng phải chia sẻ với em chứ! Như thế thật không được.

Không được chút nào!" Đồng nghiệp nói với Doanh Ninh.
Doanh Ninh nhìn đồng nghiệp: "Thật là cái gì cũng có thể chia sẻ sao? Cậu thật tốt đó!"
"Đương nhiên rồi!"
Doanh Ninh cười tủm tỉm nói: "Vậy cậu có thể chia sẻ chồng mình với em gái được không?"
"Doanh Ninh!" Cô đồng nghiệp đó tức giận quát cô.
Doanh Ninh nở nụ cười nhẹ rồi rời đi.

Có một thứ gọi là độc nhất vô nhị trong lòng mỗi người không thể chia sẻ được.

Nếu có thể chia sẻ thì đó làm gì còn gọi là độc nhất vô nhị nữa.
Lạc An Khuê có ích kỹ hay không cô là người biết rõ là được.
[Anh đang ở đâu!]
[Nhà!]
Lạc An Khuê nhanh chóng bắt xe đem bữa sáng đến cho Nhiếp Thái Ngôn.

"Dì à, Nhiếp Thái Ngôn đang ở đâu vậy ạ?" Cô quay sang hỏi người giúp việc.
"Cậu chủ đang trên phòng!" - Người giúp việc khó chịu nói - "Cô à, sau này cô đừng gọi thẳng tên của cậu chủ nữa.


Cậu chủ không thích ai gọi thẳng tên mình như thế đâu.

Nếu có chuyện gì xảy ra đừng trách tôi không nói trước!"
Lạc An Khuê gật gù đã hiểu.

"Tiểu thư, cô đến có việc gì không?" Nhiếp Thái Ngôn từ trên lầu đi xuống.
Cô nhìn về hướng hắn cười tươi, vẫy tay chào: "Nhiếp… Nhiếp tiên sinh chào buổi sáng!"
Nhiếp Thái Ngôn nghe cô gọi mình là tiên sinh, chân mày khẽ chau lại.
Lạc An Khuê giơ túi đựng cơm trên tay mình lên: "Làm việc của một bạn gái mẫu mực!"
"Nhiếp tiên sinh, lại đây ăn thử đi!"
Nhiếp Thái Ngôn đi đến bên cạnh nhìn cô bày thức ăn ra bàn.

Cô gắp một miếng trứng cuộn đưa lên miệng hắn.
"Nhiếp tiên sinh, há miệng ra!"
Hắn miệng ăn miếng trứng cuộn mà cô đưa, giọng nói ôn hòa: "Tiểu thư, cô đã gọi tôi là bạn trai mà còn gọi tôi là tiên sinh sao?"
Lạc An Khuê tròn mắt nói: "Chẳng phải anh rất ghét người khác gọi thẳng họ tên của mình sao? Thứ anh ghét thì tôi sẽ tránh!"
"Hiện tại thì không!"
"Vậy sao?"
"Gắp cho tôi!"
"Ồ"
Lạc An Khuê gắp miếng trứng cuộn cho Nhiếp Thái Ngôn cô mỉm cười nói: "Vậy anh cũng phải đổi xưng hô với tôi."
"Tiểu thư muốn xưng hô thế nào?" Nhiếp Thái Ngôn nghiêng đầu nói.
"Gọi tên của tôi thật dịu dàng và ngọt ngào!" Lạc An Khuê chớp mắt nói.
"An Khuê!"Giọng nói của Nhiếp Thái Ngôn vang lên.

Dịu dàng, trầm ấm, chứa đựng đầy cưng chiều Lạc An Khuê nghe đến mức mê mẩn.
"Ây nha! Cứ mãi lo cho anh mà tôi trễ giờ làm mất rồi! Đi đây!"
Lạc An Khuê nói xong liền chạy nhanh đi.

Vừa gấp gáp vừa xấu hổ thật muốn động thổ chết đi được.
Nhiếp Thái Ngôn mỉm cười nhìn bóng dáng cô rời đi.

Hắn vẫy tay một cách nhẹ nhàng thuộc hạ ở bên ngoài nhanh chóng chạy vào: "Đại ca!"
"Người giúp việc đó thật nhiều lời!" Hắn bĩu môi nói với thuộc hạ.
"Vâng!" Câu nói của hắn thuộc hạ cúi chào rồi rời đi nhanh.

Nhiếp Thái Ngôn nở nụ cười hài lòng tiếp tục thưởng thức bữa sáng của mình.
Những ngày sau đó, không còn ai nhìn thấy người giúp việc đó nữa.

Những người giúp việc khác cũng không dám bàn luận vì chủ nhân ngôi nhà này rất đáng sợ.
Chỉ là trong lòng mỗi người có suy nghĩ nghĩ riêng.

Người thì nghĩ bà ta về quê dưỡng già, người lại nghĩ rằng bà ta bị chủ nhân gi.ết chết vì phạm tội nặng nề.
Dẫu vậy bọn họ cũng không còn bất ngờ nữa, thậm chí rất bình thản.

Dù đầy nguy hiểm nhưng họ cam tâm tình nguyện làm việc ở đây.


Lương của bọn họ được trả rất cao, là con số họ không thể tưởng tượng được.

Đãi ngộ cũng rất tốt, chỉ cần mắt không thấy tai không nghe.

Không vượt quá bổn phận thì sẽ không có vấn đề gì.

Người giúp việc kia có vẻ là chọc giận chủ nhân, nên chuốc lấy hậu quả như thế.
Trở lại với Lạc An Khuê, cô vì thời gian gần đây thường xuyên đi trễ, trong lúc làm việc thì ngủ gật nên bị sếp mắng không thương tiếc còn muốn trừ một nửa tiền lương của cô.

Cô ủ rũ từ phòng giám đốc ra Nhã Quyên nhìn thấy thế liền hỏi: "Làm gì buồn bã thế mậy?"
"Ông Liêu mắng! Lần này sẽ trừ lương còn tái phạm ông ấy sẽ đuổi tao mất!"
Nhã Quyên bĩu môi: "Ông Liêu ổng đuổi công nhân ư? Thôi đi xưởng gia công này, còn thiếu người nên ổng sẽ không đuổi đâu!"
"Thôi đi, không phải tuần trước vừa đuổi mấy người sao?" Lạc An Khuê phủi tay nói.
"Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại.

Sao gần lại đi trễ như thế? Một ngày cũng không có gì nhưng nhiều ngày thấy có vấn đề đấy!" Nhã Quyên híp mắt nghi ngờ.
"Có một chút chuyện!" Lạc An Khuê cười gượng gạo nói.
"Chuyện gì? Cái mặt của mày viết rõ chữ vì trai rồi!" Nhã Quyên vạch mặt Lạc An Khuê.

Cô cười cười gãi đầu.

Nhã Quyên không nhịn được nói tiếp:
"Đừng có mê quá đó nghe mậy.

Giống con A Ly cái gì cũng hy sinh cho thằng người yêu nó.

Đến có con cũng phải đi phá hai ba lần bảo là vì chưa sẵn sàng có con, chưa có sự nghiệp không thể kết hôn.

Thấy nóng máu không?"
"Ông nội của tra nam à? Rồi tụi nó chia tay chưa?" Lạc An Khuê tò mò hỏi.
"Ai mà biết, nó bị thằng đó lừa suốt ba bốn năm trời chia tay rồi quay lại suốt.

Khổ lắm, bởi mày rút kinh nghiệm nghen con!"
Lạc An Khuê và Nhã Quyên nhìn nhau cùng trầm mặt.

Đúng lúc A Ly đi ngang qua hai người họ.
"A Ly!"
"A Ly, lại đây!"
Cô gái tên A Ly đó bị gọi lại.

A Ly nhíu mày hỏi: "Chuyện gì vậy?"
"Sao buồn vậy? Lạc An Khuê hỏi.
"Tao với thằng khốn đó chia tay rồi.

Trước khi đi còn tặng tao cặp sừng với cái bầu sáu, bảy tháng.

Coi tức điên không?" A Ly bực mình nói.
"Đúng là ông nội của tra nam!" Nhã Quyên cảm thán nói.
Lạc An Khuê lại vui vẻ nói: "Ăn mừng, phải ăn mừng vì mày đã thoát khỏi tên tra nam khốn kiếp đó.

Để rồi làm lại từ đầu trở về làm một người phụ nữ từng trải, xinh đẹp, quyến rũ, hàng tá người theo đuổi chẳng phải tốt lắm sao? Đau buồn làm gì cái loại đó!"
Lời của Lạc An Khuê làm cho A Ly phải suy nghĩ.

Mất một lúc A Ly mới nói: "Được! Nhân tiện hôm nay thứ bảy chơi cho xả láng, chủ nhật nghỉ ngơi, thế nào được chứ hả?"
"Quá được luôn!" Nhã Quyên và Lạc An Khuê đều hưởng ứng.


Hỡi các buổi tiệc chúng ta tới đây.
7h tối, Lạc An Khuê tranh thủ nhắn tin cho Nhiếp Thái Ngôn.
[Tối nay em có việc bận rồi!]
Lạc An Khuê sau đó cùng hội chị em uống rượu ở quán vỉa hè rất lâu đến nỗi, ai cũng ngà ngà say.

Anh một câu tôi một câu than khổ.
A Ly: Tại sao lại đối xử với tao như vậy! Tao tốt với hắn thế mà!
Lạc An Khuê túm cổ áo của Nhã Quyên: Tại sao lại không nhớ đến tôi!
Nhã Quyên: Cút mày.
Những người khác thì không chịu nổi bọn họ liền đưa ra ý kiến muốn tăng hai.

Ba con người đó sung sức liền đi luôn Nhưng lần này chơi sang chảnh chọn một quán bar sang chảnh nhất thành phố.

Đừng hỏi vì sao bọn họ chỉ là công nhân bé nhỏ sao lại có thể đi đến những nơi sang trọng như thế.

Bởi vì trong đầu luôn có tư tưởng chơi hôm nay ngày mai ăn mày cũng chẳng sao!
Giữa hãy sống tiết kiệm và chúng ta hãy sống một lần thật khiến người ta phân vân nên là cả tháng tiết kiệm chỉ để cho buổi ăn chơi xa hoa này.

Cả hội chị em cũng vì chung lý tưởng nên tình cảm luôn bền chặt và cũng chưa từng được giàu.
Bọn họ vào hộp đêm quẩy rất nhiệt tình.

Cả nhóm vào căn phòng riêng bật nhạc, vừa nâng chai bia vừa hô hào.
"Mày rửa chén tao lau nhà!
"Đưa em đi chơi xa trên con xe tay ga.

Em yêu thèm bún cá!"
"Bum bay da! Da da da cá hồi!"
"Nồi cà ri anh đánh bida!"
"Bèng beng beng!"
Lạc An Khuê hỏi một tên nhóc trong nhóm: "Chơi đến sáng nhà mày không nói gì chứ chú em?"
Thằng đó cười nhoẻn miệng: "Tao lớn rồi muốn đi đâu thì đi không ai có thể cản tao.

Mẹ gọi thì tao về!"
Mọi người: "..."
Nhã Quyên nhăn mặt nói: "Tao đi vệ sinh mới được.

Nhịn hết nổi rồi!"
"Nhỏ này tệ! Đi đi mày!"
Cả đám còn lại nâng bia lên uống tiếp, bọn họ kéo Lạc An Khuê đang dựa vào sofa lên: "Khuê, uống tiếp nào mày!"
Lạc An Khuê ôm đầu: "Tao uống không nổi nữa rồi!"
"Nhanh nào! Đô bất tử mà làm vậy thật mất mặt anh em làng nhậu quá!"
"Tao muốn bất tỉnh rồi bất tử cái nổi gì!" Lạc An Khuê bất lực nói.
"Sao con Quyên đi lâu quá chưa về vậy để tao đi tìm!"
Lạc An Khuê đi đứng loạng choạng vừa bước ra khỏi cửa đã nhìn thấy Nhã Quyên hớt hải chạy đến.
"Quyên?" Lạc An Khuê nhíu mày nó gặp chuyện gì mà sợ hãi phải chạy như ma đuổi vậy.

"Mày làm sao vậy?"
Nhã Quyên kéo Lạc An Khuê vào phòng sao đó nhanh tay khóa chặt cửa lại, gấp gáp nói: "Mau, mau gọi cho phục vụ hay bảo vệ gì đó.

Có người muốn gây chuyện với tao!"
*Rầm*
Mọi người còn bàng hoàng chưa biết chuyện gì xảy ra, cánh cửa bị khóa chặt lúc nãy liền bị người ta đá văng ra nằm dưới đất.
Bọn họ giật mình nhìn ra ngoài, Nhã Quyên lại sợ hãi cả người run rẩy, nhờ được cô bạn đứng ở bên cạnh đỡ lấy nếu không Nhã Quyên đã ngã ra sàn từ lâu.
"Thì ra mày còn có đồng bọn à?".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.