Cuối cùng, cảnh tượng rất xấu hổ, Từ Hạo Kiệt biết Giang Tâm Dữ đã từng kết hôn, không biết phải tỏ thái độ thế nào.
Có cảm giác như bị lừa gạt, tôn nghiêm của đàn ông bị thương tổn…
Đủ loại cảm xúc phức tạp.
Cuối cùng, anh đóng sầm cửa bỏ đi.
Cố Viêm chưa bao giờ thấy anh kích động đến vậy, sợ anh làm chuyện ngốc nên đi theo anh ra ngoài.
Ở trong phòng, Quách Chí Hoa xin lỗi Giang Tâm Dữ: “Xin lỗi em, anh không biết đó là bạn trai mới của em.”
Quách Chí Hoa nói rằng anh ta không biết Từ Hạo Kiệt là bạn trai của Giang Tâm Dữ là giả. Từ Hạo Kiệt vẫn luôn ôm Giang Tâm Dữ ngồi trên ghế sô pha trò chuyện với bạn bè. Ngay cả những người không biết chuyện cũng sẽ nhận ra mối quan hệ của họ không hề nhạt.
Giang Tâm Dữ trừng mắt nhìn Quách Chí Hoa, cô biết nhất định là anh ta cố ý nói cô là vợ cũ.
“Nhưng mà em cũng không đúng lắm nhỉ? Đã quen bạn trai thì sao lại không thú nhận chuyện mình đã từng kết hôn cho anh ta nghe?” Quách Chí Hoa đang trách Giang Tâm Dữ không thành thật với người khác. Thực ra anh ta không ngờ Giang Tâm Dữ lại có năng lực, anh ta không cam lòng, tại sao cô ly hôn xong lại quen được người có tiền như thế.
Quách Chí Hoa là bạn học cấp Hai của Hoàng Tinh Minh, mấy ngày trước bọn họ có họp mặt một lần. Quách Chí Hoa hiện đang làm trong ngành bảo hiểm, lần trước anh ta đã phàn nàn với Hoàng Tinh Minh rằng anh ta không thể quen biết được người tai to mặt lớn nào, chỉ số công việc của anh ta rất kém. Hoàng Tinh Minh vô ý tiết lộ mình có hai người bạn rất quyền lực, là Tổng và Phó tổng giám của một công ty lớn. Lúc đến đây, nhìn thấy Giang Tâm Dữ đang ôm ấp người khác thì lập tức khó chịu, người phụ nữ này hẳn là vì anh ta nghèo nên mới đệ đơn ly hôn, chỉ mới ly hôn nửa năm cô đã ở bên người đàn ông khác!
Hoàng Tinh Minh không mời Quách Chí Hoa đến buổi họp mặt riêng này, dù sao cũng không cùng một vòng tròn. Quách Chí Hoa bán bảo hiểm, e là chỉ cần nói ba câu là bán được bảo hiểm cho bạn của anh, mà anh cũng sợ bạn của mình sẽ cảm thấy anh ép bọn họ mua bảo hiểm. Vừa rồi Quách Chí Hoa liên lạc với anh ta qua tin nhắn nói là hợp đồng bảo hiểm anh mua cho mẹ có vấn đề, nên phải trực tiếp gặp mặt để giải quyết trước khi hệ thống của công ty có hiệu lực. Thế là Hoàng Tinh Minh bảo anh ta đến đây giải thích, kết quả là náo loạn ra cảnh này.
“Tôi có bạn trai thì liên quan gì tới anh? Anh có tư cách gì mà gọi tôi?” Giang Tâm Dữ tức giận đứng dậy ra khỏi phòng, Ôn Thiển sợ cô gặp chuyện gì nên cũng đi theo cô.
Hoàng Tinh Minh chưa bao giờ nghĩ rằng cuộc tụ họp tốt đẹp này lại kết thúc như vậy.
Từ Hạo Kiệt ra khỏi phòng cũng không đi đâu, chỉ uống rượu ở quầy bar dưới lầu. Anh gọi vài ly rượu mạnh, buồn bực nốc hết.
Cố Viêm không thể nhìn được nữa, đến lúc anh uống đến chén thứ n thì nói: “Đừng uống nữa, đây là rượu mạnh, nếu cậu cứ uống thế này coi chừng bị đau bụng phải đến bệnh viện.”
Từ Hạo Kiệt hỏi: “Cậu biết đúng không?”
Cố Viêm không hiểu: “Biết cái gì?”
“Giang Tâm Dữ đã từng kết hôn, cậu đang giả vờ cái gì thế, không phải cậu học cùng lớp đại học với cô ấy sao? Sao cậu có thể không biết cô ấy đã kết hôn?” Từ Hạo Kiệt nắm cổ áo Cố Viêm gào thét.
Cố Viêm đẩy anh ra, sửa lại cổ áo rồi nói: “Tớ không biết, cô ấy chỉ là bạn học thời đại học mà thôi, không phải là bạn thân thì làm sao tớ lại biết vấn đề này.”
“Vậy chắc hẳn Ôn Thiển biết chuyện này, thế mà con bé lại không nói cho tớ biết, yên lặng cái gì đâu?” Từ Hạo Kiệt đã hơi say rồi quy hết lỗi lên người Ôn Thiển.
“Liên quan gì đến Ôn Thiển? Ai mà biết cậu để ý đến chuyện này?” Cố Viêm nghe thấy Từ Hạo Kiệt trách mắng Ôn Thiển thì liền không vui, lập tức bênh vực cho bạn gái mình. Anh tiếp tục nói: “Trước kia cậu quen bạn gái cũng không nghiêm túc được với mấy người. Mặc dù Giang Tâm Dữ đã từng kết hôn, nhưng dựa theo chu kỳ yêu đương của cậu, chưa đầy ba tháng là đã chia tay? Rồi bây giờ cậu tức giận như vậy làm gì?”
Từ Hạo Kiệt đau lòng nói: “Ai nói ba tháng nữa tớ sẽ chia tay với Giang Tâm Dữ? Tớ thích cô ấy, tớ thật lòng thích cô ấy. Khó có thời gian trở về Tuệ Thành, ngày mai tớ định đưa cô ấy về nhà gặp ba mẹ. Bây giờ tớ mới biết cô đã từng kết hôn, nếu gia đình tớ biết chuyện này thì cậu nghĩ họ sẽ đồng ý không? ”
Cố Viêm biết gia cảnh của Từ Hạo Kiệt, cả ba và mẹ anh đều là những người nổi tiếng trong thành phố. Một người là luật sư nổi tiếng còn người còn lại là bác sĩ chuyên gia. Người càng nổi tiếng thì càng để ý mặt mũi, làm sao lại có thể cho phép đứa con trai duy nhất trong gia đình lấy một người phụ nữ đã ly hôn.
Mặc dù Cố Viêm và Giang Tâm Dữ là bạn cùng lớp đại học nhưng ngày thường anh không tiếp xúc với bất kỳ bạn nữ nào nên cũng không có ấn tượng gì về cô ấy. Cho đến một thời gian trước, anh nhìn thấy Ôn Thiển ngồi trong quán bar uống rượu với Giang Tâm Dữ, cô ấy tự giới thiệu mình là bạn cùng lớp của anh, anh cũng khá kinh ngạc bởi vì anh thật sự không nhớ nổi bạn cùng lớp của mình.
Sau đó Từ Hạo Kiệt yêu đương với Giang Tâm Dữ, Cố Viêm cũng có tiếp xúc với cô ấy một chút thì cảm thấy người phụ nữ này khá tốt. Nhận ra người phụ này rất khác những cô bạn gái cũ của Từ Hạo Kiệt, vì Giang Tâm Dữ tương đối đáng tin cậy.
Về phần cô ấy ly hôn, vừa rồi có thể nhìn ra được cô ấy không phải người có lỗi. Người đàn ông rộng lượng sẽ không để chuyện cũ khiến cho khó xử. Anh thấy tên chồng cũ kia nhìn thấy Giang Tâm Dữ và Từ Hạo Kiệt thân mật tựa vào nhau thì chẳng lẽ anh ta không biết mối quan hệ của bọn họ là gì sao?
Giang Tâm Dữ chỉ hơi kém may mắn, vì đã từng giao phó sai người.
“Cậu không biết…bạn gái cũ của anh họ tớ là một phụ nữ đã ly hôn, cả nhà đã thuyết phục anh ấy không nên ở bên người phụ nữ đó nữa… Mẹ tớ là người thuyết phục mạnh mẽ nhất, thậm chí còn kịch liệt hơn bác Hai của tớ…Mẹ tớ chắc chắn sẽ không đồng ý cho tớ kết hôn với Giang Tâm Dữ, có muốn thì cũng chỉ là nằm mơ!” Từ Hạo Kiệt uống mấy ly rượu mạnh, đầu óc đã trở nên choáng váng.
Lần này, Từ Hạo Kiệt đặt phòng ở Tuệ Thành là hai phòng thông với nhau, lúc này Ôn Thiển đang ở trong phòng của Từ Hạo Kiệt an ủi Giang Tâm Dữ.
Giang Tâm Dữ khóc rất thương tâm: “Chẳng lẽ bởi vì chị ly hôn nên mới tức giận sao? Trước kia nói tình cái gì yêu cái gì bị chó ăn hết rồi sao?”
Ôn Thiển ôm Giang Tâm Dữ ngồi trên giường, ngồi vỗ lưng cô, không nói gì, chỉ để mặc cô vừa khóc vừa chửi bới.
“Trách chị lúc đầu không nói cho anh ấy biết chị đã từng kết hôn…Chẳng lẽ mỗi lần chị quen người mới thì cũng phải chủ động nói cho họ biết chị đã từng kết hôn sao?”
“Ôn Thiển, em biết lần đầu tiên Từ Hạo Kiệt hẹn chị ra ngoài gặp mặt, anh ấy đã xấu xa khiến chị uống say đưa chị về nhà, dụ dỗ chị lên giường muốn hẹn hò với chị… Trước kia chị chỉ có một người đàn ông là chồng cũ, sinh hoạt vợ chồng cũng không hài hoà, làm sao chị có thể cưỡng lại cám dỗ của tên đầy kinh nghiệm tình trường này. Chẳng lẽ lúc lên cao trào chị phải nói cho anh ấy biết chị đã ly hôn, nếu anh ngại thì đừng hẹn hò sao?”
“Chị vẫn cho rằng việc ly hôn không phải do lỗi của chị, nhưng em nhìn phản ứng của anh ấy đi, đóng sầm cửa bỏ đi chính là chán ghét chị mà…”
Vừa lúc này Cố Viêm đỡ Từ Hạo Kiệt đang say khướt trở lại phòng, mở cửa phòng ra thì nhìn thấy Ôn Thiển đang ôm Giang Tâm Dữ.
Nhìn thấy Từ Hạo Kiệt đã say đến mức bất tỉnh, Giang Tâm Dữ ngừng khóc rồi hỏi Cố Viêm: “Anh ấy bị sao vậy?”
“Uống một chút rượu mạnh rồi say đến bất tỉnh.”
Giang Tâm Dữ xuống giường, đi đến huyền quan giúp Cố Viêm đỡ Từ Hạo Kiệt lên giường. Cô dùng hai tay lau sạch nước mắt nước mũi, nhìn Cố Viêm và Ôn Thiển giả vờ cười nói: “Đã muộn rồi, hai người về nghỉ ngơi đi, tôi sẽ chăm sóc cho anh ấy. ”
Ôn Thiển nhận ra Giang Tâm Dữ không thể từ bỏ được Từ Hạo Kiệt, bằng không đã hẹn hò được hai tháng nhưng cô vẫn không chủ động nói cho anh ấy biết chuyện cô từng kết hôn.
Lúc Ôn Thiển đi khỏi, cô có dặn dò: “Vậy bọn em đi đây, nếu chị cần giúp đỡ gì thì có thể tìm bọn em, bọn em ở ngay bên cạnh.”
“Được rồi, hai người nghỉ ngơi đi.” Giang Tâm Dữ vào phòng tắm lấy khăn ướt lau mặt cho Từ Hạo Kiệt.
Sau khi ra khỏi phòng Từ Hạo Kiệt, Ôn Thiển hỏi Cố Viêm: “Anh nghĩ bọn họ có tiếp tục quen nhau không?”
Cố Viêm là người khá lý trí, tổng hợp từ gia cảnh của Từ Hạo Kiệt thì kết luận: “Chắc là sẽ không.”
Kỳ thật Ôn Thiển chỉ muốn nghe vài lời an ủi nhưng không ngờ Cố Viêm lại trả lời khách quan như vậy, cô hỏi: “Rõ ràng hai người bọn họ thích nhau, tại sao lại không thể tiếp tục yêu nhau? Chẳng lẽ một người phụ nữ đã ly hôn không đáng được yêu sao?”
“Đây không còn là chuyện hai người thích nhau hay không nữa, bây giờ Từ Hạo Kiệt muốn kết hôn với Giang Tâm Dữ.”
Ôn Thiển không hiểu: “Vậy không phải rất tốt hả?”
Cố Viêm dùng thẻ phòng mở cửa rồi nói: “Ba mẹ cậu ta sẽ không cho phép cưới người phụ nữ đã từng kết hôn.”
Nếu ba mẹ Từ Hạo Kiệt không đồng ý cuộc hôn nhân này thì Giang Tâm Dữ có lẽ cũng sẽ không đồng ý, bởi vì cuộc hôn nhân trước đây của cô phần lớn đều do mẹ chồng luôn coi thường và trách móc cô. Một hai lần có thể chịu đựng được, nhưng nếu trong thời gian dài sẽ biến thành tra tấn.
Ngày hôm sau, Ôn Thiển và Cố Viêm thu dọn hành lý, chuẩn bị trả phòng trở về Thâm Thành, vừa mở cửa ra thì nhìn thấy Giang Tâm Dữ đang xách hành lý đứng ở cửa, cô ấy nói: “Ôn Thiển, chị đi cùng xe với hai người.”
Ôn Thiển không hỏi nhiều, nói: “Vâng.”
Ba người ra sảnh khách sạn, Cố Viêm đến quầy lễ tân làm thủ tục trả phòng, Ôn Thiển tranh thủ thời gian hỏi Giang Tâm Dữ: “Chị với Từ Hạo Kiệt thế nào rồi?”
Giang Tâm Dữ không còn buồn như ngày hôm qua, thay vào đó là vẻ thoải mái, cô nói: “Còn có thể thế nào, chia tay thôi!”
Ôn Thiển hỏi: “Chị buông được sao?”
“Anh ấy nói với chị là gia đình anh ấy không thể chấp nhận việc anh ấy kết hôn với một người phụ nữ đã ly hôn, vậy chị còn có thể làm gì đâu?” Giang Tâm Dữ trông khá hơn ngày hôm qua rất nhiều, cô nói tiếp: “Xã hội này là như vậy, chị cảm thấy ly hôn không phải là vấn đề gì, nhưng trong suy nghĩ của người khác thì trở thành người phụ nữ mất giá trị. Bây giờ tình hình đất nước như vậy nhưng tư tưởng của quần chúng vẫn còn rất cổ hủ, ngay cả Từ Hạo Kiệt và ba mẹ anh ấy đã đi du học nước ngoài nhiều năm. Trước kia Từ Hạo Kiệt sống khá phóng đãng, đến loại chuyện này lại mang tư tưởng truyền thống. Em nghĩ chị có khả năng thay đổi tư tưởng của cả gia đình anh ấy sao?”