Cố Viêm luôn muốn Ôn Thiển trở lại công ty làm việc, trước đây cô đảm nhiệm chức vụ Phó tổng giám và Thiết kế trưởng của công ty. Sau này cô từ chức, hai vị trí này cũng đã được thay thế. Để cho người ta nhường lại thì không đúng lắm nên đành phải để cô làm thư ký của anh, mà thật ra cô có chút cảm giác nhân tài không được trọng dụng.
Sau đó, Ôn Thiển ‘biến mất’, hai người ồn ào chia tay, rồi Ôn Thiển cũng không ở lại công ty làm việc nữa.
Về sau hai người làm hòa, đồng thời cũng gặp người nhà hai bên chọn ngày kết hôn. Cô bận rộn chuẩn bị cho đám cưới, đến gần đây mới được rảnh rỗi.
Như thường lệ, giờ nghỉ trưa, Ôn Thiển đến văn phòng Cố Viêm ăn cơm. Cố Viêm ở trong phòng làm việc, lấy ngăn thức ăn trong bình giữ nhiệt bày ra rồi đợi vợ mình đến. Hai người ngồi trên ghế sô pha, bắt đầu dùng bữa.
Lúc ăn cơm, đột nhiên Cố Viêm nhắc đến chuyện công ty: “Hôm nay Thiết kế trưởng của công ty từ chức rồi.”
Thiết kế trưởng này trước đây là cấp dưới của Ôn Thiển, vừa tốt nghiệp đại học là đã đến công ty. Người đó hơn Ôn Thiển hai tuổi, làm việc trong công ty đã sáu bảy năm. Năm ngoái Ôn Thiển từ chức, vất vả lắm mới được làm thiết kế trưởng, mới được một năm thì sao lại muốn từ chức rồi?
Ôn Thiển tò mò hỏi: “Sao Tiểu Phương không làm nữa vậy?”
Cố Viêm giải thích: “Nghe nói cô ấy xin đi nước ngoài du học, gần đây mọi thủ tục đã được thông qua.”
“Du học sao?” Đột nhiên Ôn Thiển rất hâm mộ, cô đã từng có cơ hội đi du học, nhưng vì mục tiêu phát triển sự nghiệp với Cố Viêm nên cô từ bỏ.
Vừa lúc Cố Viêm cúi đầu gắp thức ăn nên không nhìn thấy vẻ mặt hâm mộ của Ôn Thiển, anh nói chuyện như như đang nói đến việc nhà: “Thiết kế trưởng Phương đã từ chức rồi, không bằng em quay về thay thế vị trí này đi.”
Nói tóm lại, Cố Viêm vẫn hy vọng Ôn Thiển dành nhiều thời gian hơn cho công ty, dù sao đây cũng là công ty do hai người bọn họ thành lập nên người nhà tự thân đi làm mới yên tâm hơn.
“Ừ, được.” Ôn Thiển đã quen với việc giúp đỡ Cố Viêm, với lời mời trở lại công ty của anh, cô không chút do dự đồng ý.
Cố Viêm nghe câu trả lời của cô thì mỉm cười hài lòng.
Lúc sáng bộ phận nhân sự nói chuyện Thiết kế Phương từ chức cho Cố Viêm nghe, nhân tiện cũng xin chỉ thị viết thông báo tuyển dụng thiết kế mới. Cố Viêm không cho phép ai đi thông báo tuyển dụng công khai, mà nói rằng sẽ có người đến thay thế. Ứng cử viên trong lòng anh là Ôn Thiển, nếu không có gì thay đổi thì một trăm phần trăm cô sẽ đồng ý.
Hôm nay thứ Năm, tuần này chỉ còn một ngày làm việc nên anh nói: “Còn mấy ngày để chuẩn bị, thứ Hai em đến công ty bàn giao với Thiết kế Phương một chút.”
Ôn Thiển: “Được!”
Kể từ khi biết Ôn Thiển mở cửa hàng hoa gần công ty mình thì thỉnh thoảng Chu Chính Minh sẽ ghé đến. Mặc dù biết cô đã có bạn trai nhưng anh chỉ đơn thuần là đến gặp bạn học cũ, lần trước đến mua hoa thì nhận được thiệp cưới của Ôn Thiển.
Không sai, cô sắp kết hôn, cô kết hôn với một đàn anh đã quen biết nhiều năm.
Chu Chính Minh nhớ lúc trước ở trường, các cô gái trong ăn mặc rất thời trang, vì họ đều học thiết kế nên rất nhạy cảm với những trào lưu, muốn đi đầu xu hướng. Nhưng trong lớp lại có một cô gái khác biệt, ăn mặc bình thường, lại còn thắt bím hai bên, hệt như những thanh niên trí thức những năm 60 – 70 vậy.
Sau đó anh ta mới biết được cô gái này tên là Ôn Thiển, nguyện vọng một của cô là thi vào Đại học Sư Phạm, tốt nghiệp xong sẽ làm giáo viên mỹ thuật, nhưng thi tuyển sinh xong lại vào trường này. Chuyên ngành mỹ thuật của trường này chỉ có thiết kế thời trang nên cô chỉ có thể chấp nhận học tập.
Chu Chính Minh và Ôn Thiển chỉ là mối quan hệ bạn học bình thường, nhưng sau này anh ta gặp lại Ôn Thiển trong ngày kỷ niệm thành lập trường cũ, cô đã không còn là cô vịt xấu xí năm nào mà trở thành một người phụ nữ trưởng thành quyến rũ với gu ăn mặc tự nhiên phóng khoáng. Ngày đó anh ta hơi rung động, vừa mới thêm Wechat không lâu, trò chuyện được đôi ba câu thì Ôn Thiển đã nói cô có bạn trai.
Đúng vậy, mọi người đều không còn trẻ nữa, có bạn trai bạn gái là chuyện bình thường.
Chu Chính Minh cũng không phải quá thích Ôn Thiển, chỉ là nghe cô có bạn trai thì hơi thất vọng. Nếu như năm đó anh ta tiếp xúc nhiều với Ôn Thiển thì liệu sẽ có thay đổi gì không? Nhưng mà đời này không có nếu như, cô đã trở thành vợ của người khác, anh ta chỉ có thể chúc phúc mà thôi.
Ôn Thiển đang ở trong cửa hàng lựa hoa, thường thì thứ Sáu buôn bán khá đắt khách, cô muốn trước khi tan làm phải gói hoa cho kỹ. Nhìn thấy Chu Chính Minh đi vào cửa hàng, cô cười chào hỏi: “Anh muốn mua hoa sao?”
“Ừ.” Chu Chính Minh gật đầu nói, “Hôm nay có bạn cũ trở về từ nước ngoài, nên muốn lúc đến sân bay đón thì tặng cô ấy một bó hoa.”
“Nữ sao?” Ôn Thiển cười mờ ám: “Bạn gái hả?
Chu Chính Minh lắc đầu: “Không phải bạn gái, chúng tớ khá thân.”
“Hoa tulip và hoa hồng kia trông rất ấm áp, có thể lau đi những mệt mỏi của cuộc hành trình.” Ôn Thiển giới thiệu, còn nói thêm: “Hôm nay tớ mới nhập về hoa tulip, chúng còn rất tươi.”
Chu Chính Minh gật đầu: “Cứ làm như theo cậu nói đi!”
Chu Chính Minh đứng trong cửa hàng nhìn Ôn Thiển gói hoa, đột nhiên nói: “Thật ra, tối nay tớ đi đón một người bạn cùng lớp đại học.”
“Bạn cùng lớp đại học?” Ôn Thiển cúi đầu gói hoa, thuận miệng hỏi lại.
Chu Chính Minh: “Ừ, Ngô Hiểu Lâm.”
“Ngô Hiểu Lâm?” Ôn Thiển suy nghĩ một chút, hình như cô ấy là học sinh được trường giới thiệu đi du học, cô nói: “Cậu vẫn còn giữ liên lạc với cô ấy hả? Còn đặc biệt đến đón cậu ấy nữa.”
“Còn chứ, lúc trước đi du học cùng một nói nên có giúp đỡ lẫn nhau.” Chu Chính Minh lại hỏi: “Tối nay có một buổi họp lớp nho nhỏ, cậu muốn đến không?”
Những năm gần đây Ôn Thiển rất ít liên lạc với bạn học đại học, mọi người đều làm việc ở Tuệ Thành, cô không nghe ai nói họ làm việc ở Thâm Thành. Gần đây cô mới biết được Chu Chính Minh ở Thâm Thành nên cô hỏi: “Có những ai vậy?”
Chu Chính Minh nói: “Mỹ Kỳ, Tông Kiệt, Tân Trạch…”
Ôn Thiển hỏi: “Họ đều làm việc ở Thâm Thành sao?”
“Không, là Hiểu Lâm về nước nên bọn họ từ Tuệ Thành đến đây.”
“À…” Ôn Thiển cười lúng túng: “Tớ với bọn họ hình như không thân quen lắm. Tớ đến cũng không hay lắm phải không?”
Trong trí nhớ của Ôn Thiển, nhưng người bạn học mà Chu Chính Minh nhắc đến đều là những người đẹp trai xinh gái trong lớp lúc trước, nhà có tiền, thành tích cao. Khi đó Ôn Thiển không hoà hợp được với họ nên tất nhiên không trở thành bạn bè.
“Dù sao cũng đều là bạn học, chốc nữa cậu qua đi!”
Ôn Thiển do dự một chút: “Được!”
Ôn Thiển không cùng Chu Chính Minh đi đón người mà về nhà ăn cơm, đợi bọn họ báo rồi mới đi. Ăn cơm tắm rửa xong, Ôn Thiển vẫn ở trong phòng ngủ thử quần áo.
Mỗi tối Cố Viêm đều bị Ôn Thiển kéo đi xem một bộ phim thần tượng vớ vẩn, tối nay Cố Viêm ở phòng khách mở ti vi lên, điều chỉnh kênh, ngồi trên ghế sô pha chờ Ôn Thiển đi ra.
Đợi một hồi Ôn Thiển vẫn chưa đi ra, anh còn tưởng cô ngủ quên trong phòng tắm luôn rồi. Anh lập tức đứng lên đi vào phòng tắm xem có chuyện gì thì thấy người đó đang ở trong phòng ngủ ướm quần áo lên người thử xem, trên giường cũng có mấy bộ quần áo, xem ra đã chọn lựa lâu rồi nhỉ?
Cố Viêm hỏi: “Em đang làm gì vậy?”
Ôn Thiển đáp: “Tối nay em có buổi họp lớp.”
Cố Viêm nhìn đồng hồ điện tử trên tủ đầu giường rồi nói: “Hơn tám giờ rồi, muộn vậy sao?”
Ôn Thiển không yên tâm nói: “Có thể muộn hơn một chút, em còn chưa nhận được thông báo.”
Cố Viêm: “…”
Đầu tháng tư, thời tiết vẫn còn hơi lạnh, Cố Viêm không lo lắng Ôn Thiển mặc quá ít mà là cảm thấy bây giờ đã quá muộn.
“Anh có thể đi với em không?” Cố Viêm biết Ôn Thiển không thích anh quá gia trưởng, không cho cô ra ngoài vào buổi tối, lần này anh sẽ uyển chuyển đổi sang cách khác.
Ôn Thiển suy nghĩ một chút, gặp mặt bạn học không thân mấy, còn mang theo chồng mình thì…
Mà Cố Viêm không phải là người giỏi tạo bầu không khí, anh không thân thiện như Từ Hạo Kiệt, nên cô sợ không khí lúc đó sẽ rất ngượng ngùng.
Ôn Thiển do dự, không biết phải trả lời thế nào để không ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng.
Cố Viêm lại nói: “Anh đưa em đến đó, rồi tìm một chỗ gần đó đợi em được không?”
Đến mức này nên Ôn Thiển không thể từ chối anh, vì vậy cô gật đầu đồng ý: “Được!”
Cuối cùng Ôn Thiển chọn một chiếc váy màu be rồi trang điểm nhẹ nhàng, chuẩn bị xong thì cũng nhận được điện thoại của Chu Chính Minh, bắt đầu xuất phát.
Buổi họp lớp nhỏ được tổ chức trong phòng ăn riêng của một khách sạn, sau khi Cố Viêm đưa Ôn Thiển đến, anh căn dặn cô trước khi về nhớ nhắn tin báo cho anh.
Các bạn học ở Tuệ Thành đã sớm đến khách sạn, nhưng Ôn Thiển không quá thân quen với bọn họ nên gọi cho Chu Chính Minh rồi với vào trong.
Nhìn thấy Ôn Thiển, mấy bạn học rất kinh ngạc. Dù sao Ôn Thiển đã thay đổi rất lớn, từ một cô gái nhà quê biến thành một người phụ nữ trưởng thành tài trí. Mọi người tuỳ tiện nói đến tình hình gần đây, gia cảnh mấy bạn học kia không tồi, tính cách và thành tích cũng tốt, bây giờ họ đang làm việc trong các công ty lớn nổi tiếng.
Sau khi nói xong chuyện công việc, mọi người nói đến chuyện cuộc sống. Một vài bạn cùng lớp thích đi chơi, một ngày xuất ngoại hai lần, đến sa mạc, đi lặn hoặc ngắm cực quang ở phương Bắc…
Có người hỏi Ôn Thiển đã đi những nơi nào, Ôn Thiển hơi ngượng ngùng nói: “Chỉ là công ty thành lập không lâu, rất bận rộn nên tớ không có thời gian ra nước ngoài.”
Các bạn cùng lớp nói đến một số trải nghiệm của họ ở nước ngoài. Chu Chính Minh và Ngô Hiểu Lâm nói về những câu chuyện thú vị trong mấy năm đi du học. Ôn Thiển ngồi lắng nghe, cô thấy rất vui, rất có ý nghĩa mà cũng rất hâm mộ. Thật ra cô cũng có thời gian nghỉ ngơi, chỉ là mấy năm gần đây Ôn Thiển chỉ xoay quanh Cố Viêm thì làm sao có thể nghĩ đến chuyện để Cố Viêm một mình trong một khoảng thời gian để đi du lịch chứ? Nếu cô linh hoạt hơn, nhiều kiến thức hơn thì có lẽ cô đã không chấp nhất Cố Viêm như vậy.
Sau khi tham gia buổi họp lớp, Ôn Thiển nảy ra vài suy nghĩ kỳ lạ.
Ôn Thiển đã sớm nhắn tin cho Cố Viêm, Cố Viêm đã lái xe đến lối vào khách sạn đợi. Anh nhìn thấy Ôn Thiển cùng bạn học đi ra, anh xuống xe mở cửa ghế phụ cho cô. Ôn Thiển tạm biệt với các bạn cùng lớp, một số bạn học cố ý nhìn Cố Viêm đều nói chồng cô thật đẹp trai.
Cố Viêm đợi cô đi đến cửa ghế phụ mới hỏi: “Hôm nay họp lớp thế nào?”
Cô cười đáp: “Tốt lắm!”
Cố Viêm lái xe về nhà, Ôn Thiển nhìn phong cảnh bên ngoài, cô không sôi nổi như thường ngày nên anh hỏi: “Em có tâm sự hả?”
Ôn Thiển quay đầu lại, lắc đầu nói: “Không có.”
Cũng không tính là chuyện lớn gì.
Thứ Hai, Ôn Thiển trở lại Thiển Thiển làm việc. Cô đã làm Thiết kế trưởng nên không cần đào tạo Thiết kế trưởng phải làm những gì, chỉ cần bàn giao với Thiết kế Phương một chút là được. Tổng doanh thu quần áo mùa xuân, quần áo mùa hè chuẩn bị đưa ra thị trường, chuẩn bị thiết kế quần áo mùa thu đông…
Phải mất ba ngày công việc mới bàn giao xong, cái gì Thiết kế Phương đều giải thích rõ ràng.
Sau khi bàn giao xong, Ôn Thiển trò chuyện với Thiết kế Phương: “Em rất khâm phục chị, đang ở thời kỳ đỉnh cao của sự nghiệp lại lựa chọn đi du học.”
Thiết kế Phương cười nói: “Chị vẫn còn trẻ còn độc thân, vẫn còn sức lực để học tập. Nếu đợi đến khi linh cảm khô cạn, lại lập gia đình rồi thì e rằng sẽ bị các bạn trẻ vượt mặt.”
Ôn Thiển gật đầu đồng ý nói: “Chị nói rất đúng.”
Hàng năm đều có một lượng lớn người mới đến làm việc, nếu không tiến thủ trong tư duy và khả năng của mình thì có thể dễ dàng bị người mới chèn ép, ý kiến ‘nạp điện’ kịp thời này của Thiết kế Phương quả thật không sai.
“Thật ra có một chuyện, chị không biết có nên nói không …” Thiết kế Phương đột nhiên do dự nói.
“Sao ạ?”
“Ban đầu quần áo do Thiết kế Ôn thiết kế rất tốt, nhất là hệ liệt kinh điển kia, năm nào cũng bán chạy.” Thiết kế Phương nói: “Nhưng trang phục thu đông và xuân hạ năm ngoái đều có tiêu thụ thấp nhất. Em có nghĩ đến việc đổi cách tìm kiếm linh cảm khác không?”
Sau kỳ nghĩ Tết năm ngoái Ôn Thiển từ chức, lúc đó báo cáo tiêu thụ vẫn chưa đưa ra nên cô không biết gì về nó.
“Thấp nhất sao?” Ôn Thiển nghĩ mãi cũng không thể tin được, cô lấy báo cáo tiêu thụ năm kia và năm ngoái để xem, phải biết trước đây cô làm Thiết kế trưởng thì làm sao thấp nhất được?
Ôn Thiển xem bản báo cáo xong, doanh thu các tác phẩm của cô trong thời gian đó quả thực là thấp nhất, mà doanh thu các tác phẩm của Thiết kế Phương vẫn luôn ổn định, đứng đầu trong bộ phận thiết kế, liên tiếp mấy năm không hề rơi khỏi top 3.
Thiết kế Phương nói: “Chị vào Thiển Thiển đã nhiều năm, những tác phẩm Thiết kế Ôn thiết kế trong giai đoạn đầu quả thực rất sáng tạo, nhưng về sau có vẻ thiếu cá tính và đều chạy theo xu hướng của thị trường, chạy theo thị trường không phải là không tốt, nhưng mà chúng ta có, người khác cũng có thì sẽ suy yếu tính cạnh tranh.”
“Chị thấy trước giờ Thiết kế Ôn chỉ luôn ở công ty vùi đầu làm việc, rất ít khi ra ngoài. Có lẽ là do nguồn cảm hứng ít đi! Nhưng bây giờ em đã nghỉ ngơi một năm rồi, tiếp thu nhiều kiến thức bên ngoài hơn thì hi vọng em sẽ trở lại với doanh thu cao nhất.”
Ôn Thiển thầm ủ rũ, một năm nay cô có đi đâu tiếp thu kiến thức đâu, mà là dây dưa tình cảm các loại với Cố Viêm, vất vả lắm mới tu thành chính quả.
Đột nhiên cô khá không tự tin khi ngồi lại vị trí Thiết kế trưởng này…