Trước khi sinh cô bị mất máu rất nhiều, cộng với việc sinh mổ nên Ôn Thiển vẫn còn rất yếu, vì vậy được đẩy đến phòng bệnh đơn ngủ một giấc dài.
Ôn Thiển sinh con, hai mẹ con đều bình an. Công ty cử vài đồng nghiệp đến thăm, vợ chồng Từ Hạo Kiệt và Giang Tâm Dữ cũng tới, nhưng Ôn Thiển vẫn đang nghỉ ngơi, Cố Viêm cũng không có tâm trạng tiếp đãi họ. Mẹ Ôn và Bạch Hoa đưa các đồng nghiệp đến phòng trẻ sơ sinh để nhìn Hiểu Tinh mới ra đời.
Hiểu Tinh chào đời lúc năm sáu giờ sáng, Ôn Thiển ngủ đến chạng vạng tối mới tỉnh lại. Cô nhận ra mình đang nằm trong phòng bệnh, cả người đã nhẹ đi. Cô nâng đầu lên nhìn, quả bóng trên bụng không thấy đâu nữa.
Cô ngã sấp xuống trong phòng tắm, rồi dường như được đưa đến bệnh viện, sau đó cô không còn nhớ được gì. Trước khi đến bệnh viện, cô còn căn dặn Cố Viêm hãy giữ đứa trẻ lại, Cố Viêm nói cái gì mà sẽ cứu người lớn trước.
Bụng cô phẳng lì, vậy con đâu rồi?
Cô cử động, cả người đau nhức đến mức không thể động đậy được nữa.
Trời bên ngoài tối dần, trong phòng chỉ còn lại ngọn đèn ngủ màu vàng ấm áp, cô nhìn thấy Cố Viêm, người cao một mét tám đang cuộn mình nghỉ ngơi trên chiếc ghế sô pha dài một mét rưỡi.
“Cố Viêm…Cố Viêm…”
Ôn Thiển gọi mấy tiếng thì Cố Viêm mới tỉnh, anh nhìn thấy Ôn Thiển đã tỉnh thì vội vàng chạy đến trên giường, suýt nữa đã quỳ xuống đất, kích động ân cần hỏi: “Em tỉnh rồi?”
Ôn Thiển gật đầu.
“Em muốn uống nước không?”
Ôn Thiển lại gật đầu.
Cố Viêm đứng dậy, đi tới bên tủ trà, cầm bình thuỷ rót một ly nước, đặt ống hút vào, cầm cốc nước đi tới rồi nói: “Em đừng cử động, cứ hút uống như thế này đi. Em vừa làm giải phẫu xong, bác sĩ nói phải nằm trên giường mấy ngày. ”
Làm phẫu thuật…
Giống như đã xảy ra chuyện gì không hay.
Ôn Thiển hút vào vài ngụm nước, cổ họng đã dễ chịu hơn rất nhiều.
Cô do dự một hồi, cuối cùng cũng phải đối mặt với thực tế, không thể tiếp tục trốn tránh, cô khó khăn nói: “Con đâu anh?”
Cố Viêm nhìn sắc trời bên ngoài, bây giờ đã muộn rồi, anh nói: “Con đang ngủ.”
Con đang ngủ…
Ôn Thiển cho rằng Cố Viêm cũng không thể chấp nhận sự thật đứa bé đã ra đi, cho nên nói ẩn dụ như vậy thôi.
Ôn Thiển vươn tay nắm lấy tay anh, không biết nên an ủi anh thế nào, bởi vì cô cũng rất khó chịu…
Cố Viêm hỏi: “Em muốn gặp con không? Anh nhờ y tá mang nó đến.”
“Không…không tốt đâu…” Ôn Thiển không biết nên đáp lại anh cái gì, nhưng cô cũng muốn xem vật nhỏ từ trong bụng ra trông như thế nào, nếu bây giờ không gặp thì e rằng sẽ không còn cơ hội gặp nữa. Cô cay đắng gật đầu: “Được…”
Cố Viêm ra ngoài tìm y tá, rồi rất nhanh đã quay lại.
Trong lúc đợi em bé được đưa đến, Ôn Thiển hơi thấp thỏm, “Cố Viêm, em có chút sợ…”
Dù sao đợi chút nữa cô sẽ nhìn thấy một cơ thể không còn sức sống.
Cố Viêm cho rằng cô không thích ứng vì được làm mẹ nên nói: “Không sao, nó là con của chúng ta.”
Y tá ôm một đứa bé đi tới, Ôn Thiển không thể dậy được, em bé được đặt trên gối đầu giường, Ôn Thiển có thể nhìn thấy rõ ràng. Đứa bé rất sạch sẽ, được quấn trong một cái nệm bông, thằng bé nhắm mắt trông rất yên tĩnh, như thể đang thực sự ngủ thiếp đi…
Ôn Thiển đưa tay sờ lên mặt của đứa bé, tựa hồ vẫn còn hơi ấm, cô đưa tay đến trước mũi bé, cảm nhận được hơi thở ra yếu ớt của bé, cô ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Cố Viêm nói: “Cố Viêm, con vẫn còn thở!”
“Hả?” Cố Viêm bỗng ngớ ra, anh hoàn toàn không hiểu Ôn Thiển đang nói gì, còn thở là có ý gì?
Ôn Thiển nói tiếp: “Thằng bé còn chưa chết!”
“Gì?”
“Thằng bé chưa chết, anh nhanh kêu bác sĩ cứu nó!”
Cố Viêm: “???”
Sau khi giải thích hết một lần, Cố Viêm cười hơn mười phút, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy ‘mang thai ngốc ba năm’ trong truyền thuyết.
Ôn Thiển nhìn Cố Viêm đang không kiềm chế cười to nãy giờ, cô đỏ mặt, tức giận nói: “Anh cười đủ chưa?”
Cố Viêm còn cười ra nước mắt, đưa tay lên lau nước mắt trên khóe mắt rồi cười nói: “Gần đủ rồi…hahaha…”
Ôn Thiển: “…”
“Oa oa oa…” Hiểu Tinh bất ngờ bật khóc.
Ôn Thiển cực kỳ căng thẳng, hỏi: “Bé con sao vậy? Có phải bị anh doạ rồi không?”
Cố Viêm cũng mới vừa lên chức nên cũng không biết tại sao bé lại khóc, anh nói: “Em đợi chút, anh đi gọi y tá.”
Cố Viêm nhanh chóng đưa y tá đến, y tá kiểm tra rồi nói: “Em bé không sao, chắc là do đói bụng, cho cậu nhóc uống ít sữa là được.”
“Anh đi pha sữa bột…” Cố Viêm chủ động mang bình sữa đi khử trùng, sau đó mới pha sữa bột. Đây là tất cả những gì anh học được từ khóa học dành cho phụ huynh mới lên chức, động tác vẫn rất thành thạo.
Sau khi uống no, không bao lâu Hiểu Tinh lại ngủ rồi.
Bụng Ôn Thiển kêu ục ục vì đói, Cố Viêm nói: “Vừa rồi anh gọi điện về nhà, mẹ đang nấu cháo, chắc mẹ cũng sắp đến rồi.”
Ôn Thiển gật đầu, sau đó nhìn con trai đang ngủ say bên cạnh, hỏi: “Đúng rồi, con tên gì vậy anh? Chúng ta còn chưa đặt!”
Cố Viêm trả lời: “Là Hiểu Tinh.”
Ôn Thiển hỏi: “Hiểu Tinh hả? Tại sao lại gọi là Hiểu Tinh?”
Cố Viêm: “Trước lúc trời sáng, anh nhìn qua cửa sổ hành lang thấy vài ngôi sao trên trời, sau đó thằng bé được sinh ra, có nghĩa là những ngôi sao trước bình minh.”
“Tên này nghe thật êm tai!” Ôn Thiển tiếp tục trêu đùa con trai: “Cố Hiểu Tinh, mẹ là mẹ của con!”
“Không.” Cố Viêm sửa lại: “Thằng bé tên là Ôn Hiểu Tinh.”
“Tại sao?” Đột nhiên Ôn Thiển nhớ tới lúc trước Cố Viêm có cãi nhau vài câu với Cố Toàn Vinh, nói là sau này sinh con trai ra sẽ không mang họ Cố, mà sẽ mang họ mẹ. Cô khuyên anh: “Anh không cần giận dỗi với ba, để con trai theo họ của em làm gì? Biết đâu sau này con đi học, cô giáo tưởng ba mẹ nó ly hôn nên mới theo họ mẹ…”
Cố Viêm giải thích: “Anh không giận dỗi với ba, đây là đứa trẻ mà em đã vất vả sinh ra, nên con phải theo họ em.”
Nghe những lời anh nói, Ôn Thiển cực kỳ cảm động: “Cố Viêm…”
Cố Viêm nắm lấy tay Ôn Thiển, hôn lên mu bàn tay cô vài lần, đầy dịu dàng trìu mến, “Cảm ơn em, vất vả cho em rồi.”
Ba năm sau, Ôn Thiển không làm việc ở thời trang Thiển Thiển mà tự mình thành lập phòng làm việc. Phòng làm việc khá nhỏ, nhưng lại có thể làm theo ý muốn. Cô không cần chạy theo thị trường, sử dụng một số nguyên tố trào lưu mà cô không thích, tất cả quần áo cô thiết kế ở đây đều là những nguyên tố mà cô thích nhất.
Hôm nay phòng làm việc rất bận rộn, Ôn Thiển phải vẽ bản thiết kế cho một vị khách VIP, hết giờ làm việc tự lúc nào, cho đến khi Cố Viêm gọi đến thì cô mới biết.
Cô tỉnh táo lại, nhìn tên chồng mình hiển thị trên màn hình điện thoại, trong mắt mang theo niềm vui và dịu dàng, cô nghe máy: “Chồng ơi!”
Người ở đầu dây bên kia cười hỏi: “Em đang ở đâu?”
“Em đang tăng ca ở văn phòng đây.”
“Hôm nay là ngày gì?”
“À…” Ôn Thiển ngước mắt nhìn lịch làm việc để trên bàn: “A, hôm nay là sinh nhật em…Xin lỗi anh nha, em quên mất, em sẽ đến ngay.”
Hôm nay là sinh nhật lần thứ 30 của Ôn Thiển, Cố Viêm đã sớm nói cho cô, một nhà ba người sẽ đến nhà hàng theo chủ đề để ăn uống và chúc mừng sinh nhật cô.
“Không sao, bọn anh ở đằng sau em.”
Ôn Thiển quay đầu thì nhìn thấy một người đàn ông cao ráo mặc tây trang màu đen, tay kia ôm một cậu bé ba tuổi, đang nghe điện thoại. Cậu bé đang ôm một bó hoa hồng nhỏ, thấy mẹ quay lại nhìn thì bắt đầu động đậy, muốn đi đến chỗ của mẹ.
Cố Viêm cúi người đặt Ôn Hiểu Tinh xuống, Ôn Hiểu Tinh ôm bó hoa chạy về phía Ôn Thiển: “Mẹ ơi, sinh nhật vui vẻ nha!”
Ôn Thiển khom lưng nhận lấy bó hoa rồi nói: “Cảm ơn con.”
Ôn Hiểu Tinh lanh lợi nói: “Đây là con với ba gói đó.”
Ôn Thiển dịu dàng nói: “Cũng cảm ơn ba luôn!”
Cố Viêm đi vào văn phòng rồi hỏi: “Đã xong việc chưa?”
“Xong rồi.” Ôn Thiển nhanh nhẹn thu dọn đồ vật trên bàn, sau đó cầm túi xách lên.
Một tay Cố Viêm ôm Ôn Hiểu Tinh, một tay nắm lấy tay Ôn Thiển, một gia đình ba người ấm áp cùng ra khỏi văn phòng.