100 Ngày Giả Vờ Yêu

Chương 8



“Em đừng khóc, nếu không ai cưới, anh sẽ cưới em!”

Ôn Thiển đang khóc thút thít thì nghe được Cố Viêm nói như vậy, trong nháy mắt tưởng mình nghe lầm rồi. Cô hít mũi, cẩn thận chứng thực lại: “Anh nói cái gì cơ?”

“Anh nói là nếu như không ai cưới em thì anh sẽ cưới em.” Cố Viêm cực kỳ nhấn mạnh vấn đề này.

Ôn Thiển bỗng có một suy nghĩ không hề có đạo lý, nếu như cô bị bệnh thật thì tốt rồi!

Bác sĩ đã có kết quả, gọi Ôn Thiển và Cố Viêm vào trong để nghe kết quả. Bác sĩ giải thích bóng mờ trên tử cung chính là máu bầm do tử cung bị lạnh, điều trị bằng thuốc là có thể hồi phục lại bình thường. (Tử cung lạnh là cách gọi của Đông y, được hiểu đơn giản là khí huyết ở tử cung không tốt nên ảnh hưởng tới việc thụ thai và nuôi dưỡng thai nhi, dẫn đến việc khó thụ thai hoặc thụ thai rồi nhưng khó giữ, dễ bị sảy.)

Bác sĩ nhấn mạnh với Ôn Thiển tuyệt đối không được uống lạnh, phải bồi dưỡng cho cơ thể, nếu không sau này sẽ rất khó mang thai.

Nghe thấy Ôn Thiển không sao, Cố Viêm thở phào nhẹ nhõm. Còn Ôn Thiển thì ủ rũ, giống như là ngày tận thế sắp đến vậy.

Ôn Thiển đi theo Cố Viêm ra đại sảnh của bệnh viện, đi đến bãi đậu xe. Ôn Thiển khẽ dò hỏi: “Cố viêm, anh có còn muốn cưới em nữa không?”

Vừa nãy Cố Viêm sợ Ôn Thiển bị bệnh nặng sau này không ai chăm sóc nên mới nói như thế. Hơn nữa trước đó cũng nói rõ rằng nếu như cô vì bệnh này không ai muốn cưới thì anh mới cưới cô.

Cố Viêm dừng bước, quay người giải thích với ôn thiển: “Bây giờ em rất bình thường, hoàn toàn sẽ không làm lỡ cuộc hôn nhân của em.”

“Ai nói bình thường… Vừa nãy anh không nghe bác sĩ nói sao? Cô ấy nói em bị lạnh tử cung, không chữa khỏi thì sau này sẽ không mang thai được nữa… Em rất thích ăn kem và dưa hấu vào mùa đông, thích tắm nước lạnh, thích để máy điều hoà 23 độ để ngủ… Cho nên sẽ không có cách nào chữa khỏi được, gần như là không mang thai được… Nếu như người khác biết em không thể mang thai thì nhất định sẽ chán ghét em, nhất định sẽ không cưới…”

“Vì những cái này mà tự tìm đường chết, anh không tiếp nhận được.” Từ trước đến giờ Cố Viêm không bao giờ chịu bị uy hiếp nên đối với những người theo đuổi anh, họ có làm chiêu trò gì thì anh vẫn không thoả hiệp.

“Tại sao em nhất định phải bị bệnh thì anh mới cưới em, tại sao lại không muốn yêu đương kết hôn với người khoẻ mạnh!” Ôn Thiển không hiểu được Cố Viêm nghĩ gì, nếu có thể tiếp nhận người khoẻ mạnh thì khi cô không có vấn đề gì anh lại trở về dáng vẻ ban đầu rồi.

“Một người khoẻ mạnh sống lâu như vậy, Ôn Thiển, em thật sự sẽ chịu đựng được việc cả đời này anh có thể không yêu em sao?”

Cố Viêm nhớ lại khi còn bé lúc mẹ anh còn khoẻ mạnh là hình ảnh của một gia đình ba người hoà thuận vui vẻ. Nhưng từ khi mẹ anh qua đời, ba của anh Cố Toàn Vinh đau khổ một thời gian rồi sau đó đi cưới người khác. Mẹ kế không ác độc nhưng lại đối xử với Cố Viêm bằng thái độ lạnh lùng. Thường ngày Cố Toàn Vinh phải đi làm nên việc chăm sóc con cái giao cho mẹ kế. Mỗi ngày mẹ kế đều đi chơi mạt chược với hàng xóm, không về nhà nấu cơm, vì vậy Cố Viêm thường phải chịu đói, từ bé đến lớn không có dinh dưỡng nên mới gầy như vậy.

Sau đó mẹ kế mang thai, là con trai. Cố Toàn Vinh mang hết tình yêu thương của mình cho con trai nhỏ, Cố Viêm có ba cũng như không có. Cho dù lúc đi học, kết quả học tập có cao đến mấy vẫn không khen được một câu. Anh rời bỏ nơi chôn rau cắt rốn đi đến phát triển ở Thâm Thành, Cố Toàn Vinh hoàn toàn không biết Cố Viêm mở công ty và kiếm được rất nhiều tiền.

Có lẽ là bắt đầu từ lúc đó anh không hề tin tưởng vào cái gì gọi là tình yêu, tình thân.

Cũng giống như có một ngày, anh sợ Ôn Thiển sẽ chán ghét anh, rời xa anh, lại như ba của anh.

“Nếu như anh máu lạnh vô tình như vậy thì vừa nãy sẽ không dùng chuyện cưới để an ủi em. Cố Viêm, em thật sự không biết anh đang ở đây trốn tránh điều gì. Anh ở trên đời này hai mươi mấy năm rồi, lẽ nào trong lòng không có người mình sẽ muốn quý trọng sao?” Ôn Thiển nắm chặt tay, hít sâu một hơi rồi ra vẻ bình thường nói: “Được rồi, em biết rồi, anh không thích em. Dù gì em cũng là con gái, da mặt lại mỏng, sau này cũng sẽ nói cho anh mấy câu yêu anh thích anh nữa. Anh cứ xem như là em lên cơn rồi nói năng lung tung đi.”

Ôn Thiển cũng không lên xe của Cố Viêm mà xoay người đi ra khỏi bãi đỗ xe, tự mình đi về.

*

Quán bar Tân Giang, ánh đèn bên trong muôn màu muôn vẻ, tiếng nhạc đinh tai nhức óc, Ôn Thiển rủ Giang Tâm Dữ đến nơi này để uống rượu.

Thường thường, Giang Tâm Dữ sẽ đưa cô đến đây để làm quen những người đàn ông khác. Ôn Thiển đều mặt nhăn mày nhó không muốn giao lưu với người khác, chỉ ngồi ở một bên nhìn Giang Tâm Dữ đến gần đàn ông khác.

Hôm nay Ôn Thiển vẫn giống như trước, không tiếp xúc với người nào trong quán bar. Cô gọi một tá bia lạnh, uống liên tục hết mấy chai.

Giang Tâm Dữ trợn mắt há mồm nhìn Ôn Thiển, ngày thường cô nào có uống bia một cách phóng đãng như thế, lo lắng hỏi: “Em có tâm sự à?”

“Không có, em được giải thoát rồi!” Ôn Thiển giải thích xong rồi mở một chai bia khác tiếp tục uống.

Giang Tâm Dữ: “Là sao?”

“Em cũng không muốn tiếp tục thích cái tượng gỗ Cố Viêm kia nữa, chị mày đã giành lấy được cuộc sống mới rồi!!!” Ôn Thiển giơ chai bia lên cao chúc mừng.

Giang Tâm Dữ cảm thấy rất bất ngờ: “Sao đột nhiên lại không thích Cố Viêm nữa, chẳng phải trước đây em bảo không phải cậu ta thì không lấy chồng hả?”

“Tên đó ấy à, thấy em không phải anh ta thì không lấy chồng nên mới không quý trọng em như thế…” Đột nhiên Ôn Thiển trở nên buồn bã.

Giang Tâm Dữ nắm tay cô, an ủi: “Cái tượng gỗ kia thật ngu ngốc, chúng ta cũng không cần, đàn ông trên thế giới nhiều như vậy, sao lại không thể tìm được người tốt hơn cậu ta chứ?”

Ôn Thiển gật đầu: “Ừ.”

“Này này này… Ôn Thiển cũng ở đây kìa!” Lúc Từ Hạo Kiệt và Cố Viêm vào quán bar thì anh tinh mắt nhìn thấy Ôn Thiển và bạn của cô. Người bạn kia Từ Hạo Kiệt từng nhìn thấy ở lúc cửa hàng hoa được khai trương, xinh đẹp nên có ấn tượng mạnh với cô. Sau đó, buổi tối cô gái xinh đẹp kia không đi liên hoan, vì vậy không có phương thức liên lạc của cô ấy.

Cố Viêm nhìn sang, thấy Ôn Thiển rót hết một chai rồi lại một chai như đang tìm đường chết thì nghĩ thầm: Người phụ nữ này nhất định bị điên rồi. Ban ngày bác sĩ còn mới nhắc nhở cô không được uống lạnh nhưng lúc này cô lại uống nhiều bia lạnh đến vậy.

Anh đi lên, nắm lấy tay Ôn Thiển đang cầm chai bia ngăn cô không tiếp tục uống nữa, nói: “Em không muốn sống nữa sao?”

“Ơ, Cố Viêm, sao cậu lại ở chỗ này?” Giang Tâm Dữ bị Cố Viêm đột ngột xuất hiện làm cho giật mình.

“Cô là…” Cố Viêm nhìn Giang Tâm Dữ, không hề có chút ấn tượng nào.

“Giang Tâm Dữ đây, bạn học cùng lớp bốn năm đại học với cậu.”

Cố Viêm nhàn nhạt đáp: “À.”

Giang Tâm Dữ buồn bực không nói gì, ngoại trừ việc cô lớn tuổi thì dáng người vẫn khá tốt nhưng Cố Viêm lại quên mất đi người bạn học bốn năm này. Người đàn ông này y như lời đồn, không hề có chút hứng thú gì đối với các loài động vật.

“Anh làm gì vậy?” Ôn Thiển vùng khỏi tay Cố Viêm, trên mặt đầy vẻ chán ghét.

Cố Viêm tức giận hỏi: “Em không muốn sinh con nữa à?”

Từ Hạo Kiệt ở bên cạnh cũng kinh ngạc hỏi: “Sinh con cái gì cơ?”

Giang Tâm Dữ hỏi: “Ôn Thiển mang thai ư? Đứa bé là của ai?”

Ôn Thiển say mèm nên không để ý đến vấn đề có người ngoài ở đây, chỉ nói với Cố Viêm: “Sinh con hay không thì có liên quan gì đến anh? Không phải anh nói không thích tôi sao? Thế còn muốn quản lý tôi làm gì!”

“Anh mặc kệ em thì em còn có thể sống đến bây giờ sao? Đồ không có lương tâm!” Cố Viêm nhớ trước đây có một lần Ôn Thiển không đi tiệc liên hoan của công ty mà chỉ đặt một phần thức ăn ở ngoài rồi ở công ty tăng ca. Bởi vì đồ ăn bên ngoài không sạch sẽ nên dẫn đến viêm dạ dày cấp tính, cả người không còn sức lực ngã xuống đất không thể kêu cứu. Nếu không có Cố Viêm nghĩ đến cô gói đồ ăn khuya đến cho cô thì e là sẽ không phát hiện cô bị ngất xỉu ở công ty.

Sau khi cứu chữa kịp thời, cô phải nhập viện để quan sát một tuần. Từ trước đến giờ Ôn Thiển chỉ nói chuyện tốt không nói chuyện xấu với gia đình nên chuyện cô nằm viện cũng không nói cho người nhà biết. Cố Viêm thấy cô ở nơi thành phố này không một người thân, vì thế bỏ thời gian làm việc ra để đi chăm sóc cho cô.

Ôn Thiển say mèm, không nói gì nữa rồi nằm nhoài lên bàn.

Thật phiền toái!

Cố Viêm ôm ngang Ôn Thiển lên, chuẩn bị rời khỏi quán bar. Giang Tâm Dữ vội vàng tiến lên ngăn cản: “Cậu đưa con bé đi đâu?”

Cố Viêm đáp: “Về nhà.”

“Tôi đưa cô ấy về là được rồi, mọi người cứ tiếp tục chơi đi.” Giang Tâm Dữ nhớ đến chuyện Ôn Thiển không muốn để cho Cố Viêm biết chuyện bán phòng vì thế không cho Cố Viêm đưa về nhà.

“Cô biết cô ấy ở đâu sao?”

Giang Tâm Dữ trả lời: “Tớ và con bé ở chung.”

Cố Viêm nhìn Ôn Thiển đang say mèm, Giang Tâm Dữ cũng uống rượu, sao anh có thể yên tâm để cho hai người bọn họ về nhà như vậy? Mặc dù là quan tâm nhưng ngữ điệu không hề có chút tình cảm nào: “Tôi đưa hai người về.”

Giang Tâm Dữ thuận miệng tìm lý do: “Không cần đâu, thật sự không… Ôn Thiển không thích người khác vào trong nhà mình.”

Cố Viêm cũng biết đại khái nguyên nhân tại sao Giang Tâm Dữ không cho đưa về: “Tôi biết Ôn Thiển bán nhà rồi.”

“Cậu biết rồi!” Giang Tâm Dữ cả kinh, bí mật mà Ôn Thiển che dấu mấy năm nay đã bị Cố Viêm biết rồi.

Cố Viêm ôm ngang Ôn Thiển đi đến bãi đậu xe, đến xe của mình anh đặt cô ở ghế phụ cạnh ghế lái. Từ Hạo Kiệt thấy bọn họ đều đi hết nên chắc chắn sẽ không ở lại uống rượu một mình ở nơi đây. Anh lên xe cùng bọn họ, ngồi ở ghế sau xe với Giang Tâm Dữ, quay sang giới thiệu với người đẹp trước mặt một cách chính thức: “Xin chào, tôi là đồng nghiệp của Cố Viêm và Ôn Thiển, Từ Hạo Kiệt.”

Rồi tiện hỏi một câu: “Tôi gặp cô lúc Ôn Thiển khai trương cửa hàng nhưng không biết danh tính của cô là gì.”

Giang Tâm Dữ tự giới thiệu bản thân: “Tôi tên Giang Tâm Dữ, bạn học đại học của Cố Viêm, đàn chị của Ôn Thiển.”

Từ Hạo Kiệt: “Thật khéo, tôi là bạn học thời cấp ba của Cố Viêm.”

Cố Viêm lái xe chạy đến tiểu khu Lạc Nhã, dưới sự dẫn đường của Giang Tâm Dữ bọn họ đi đến căn phòng của hai người phụ nữ đang sống. Là ở toà sát vách với căn phòng cũ của Ôn Thiển, toà D.

Giang Tâm Dữ chỉ cho Cố Viêm biết phòng ngủ của cô. Cố Viêm chưa từng đi vào phòng của phụ nữ nhưng cũng có biết một vài thứ chung chung. Chẳng hạn như trong phòng của phụ nữ đều chất đầy mỹ phẩm, các loại túi hiệu, quần áo đẹp mới phải không?

Có thể phòng của Ôn Thiển đều là sách thiết kế thời trang, quản lý tài chính, thị trường marketing, kế toán,… và các loại sách chuyên ngành khác.

Mỗi một việc ở công ty đều được Ôn Thiển thực hiện rất tốt, không phải là khả năng trời cho mà là cô không muốn người khác biết ở sau lưng cô đã nỗ lực bao nhiêu.

Ôn Thiển trong cơn mơ màng cảm nhận được có người đặt cô lên giường, còn đắp kín chăn lại cho cô. Cô hé mắt thì nhìn thấy trước mặt là Cố Viêm.

“Cố Viêm?”

“Sao vậy?”

“Em đang nằm mơ sao?” Ôn Thiển mờ mịt, lầm bầm nói: “Nhất định là đang nằm mơ, không phải vậy thì sao có thể nhìn thấy anh được… Mà có điều, em rất thích giấc mơ này.”

Ôn Thiển nhắm mắt lại, bình thản ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.