Hai mươi phút sau, Thuần Khiết đưa Phong Bính Thần vào
nhà.
Mọi người nhìn thấy đều sững sờ.
Văn Tây tròn mắt nhìn, cảm giác giống như nam chính
trong phim thần tượng vào nhầm nhà.
Hai phụ nữ trung niên cũng nhìn không chớp mắt, chàng
trai trước mặt quả thực quá đẹp trai.
Khuôn mặt với những đường nét rõ ràng, đẹp tới mức khó
phân biệt nam nữ, mái tóc xoăn bồng bềnh bóng mượt, dáng người cân đối như
người mẫu, chiếc áo sơ mi trắng bình thường nhất trên người anh cũng trở nên
khác thường, đôi mắt đẹp biết cười liếc nhìn mọi người trên bàn ăn. Cuối cùng
dừng lại ở Vu Chấn và khẽ mỉm cười. Vu Chấn đáp lại nụ cười ấy theo bản năng,
trong lòng không khỏi hoài nghi, không biết anh chàng bỗng nhiên xuất hiệnnày
là ai.
Thuần Khiết không bận tâm tới sự kinh ngạc của mọi
người, vào bếp lấy thêm bát đũa.
Hứa Lam chợt bừng tỉnh, vội vàng lấy thêm một chiếc
ghế trong bếp đặt cạnh bàn ăn rồi hỏi Thuần Khiết: “Cậu thanh niên này là ai
Thuần Khiết mỉm cười và nói: “Anh ấy chính là bạn trai
của con, Phong Bính Thần”.
Vừa nói dứt lời, mọi người lại trố mắt nhìn.
Phong Bính Thần cũng có chút sững sờ nhưng lập tức lấy
lại vẻ tự nhiên, nụ cười trên đuôi mắt càng sâu hơn.
Vu Chấn lập tức quay sang nhìn bà
Phạm với ánh mắt trách móc, thầm nghĩ sao ngay cả tình hình cơ bản nhất mà cũng
không tìm hiểu rõ ràng. Nhưng bà Phạm không bận tâm đến cậu cháu của mình, hai
mắt vẫn nhìn Phong Bính Thần chằm chằm. Sự tò mò và hứng thú của bà ta với anh
đã lấp đầy sự ngượng ngùng của bà ta.
Thuần Khiết bình tĩnh giới thiệu các thành viên trong
gia đình với Phong Bính Thần. Anh mỉm cười chào từng người một.
Hứa Lam không ngờ Thuần Khiết có bạn trai thật, hơn
nữa khí chất khác người, cử chỉ dung mạo đều toát lênphong thái quý tộc. Chỉ
riêng tướng mạo thôi quả thực cũng không tìm được mấy người đẹp trai hơn cậu
ta. Chỉ là không biết cậu ta làm nghề gì, gia cảnh thế nào.
Nghĩ đến đây, bà ta lại lén nhìn sắc mặt của bà Phạm
và Vu Chấn, thầm nghĩ e rằng hôm nay mình khó mà thu xếp ổn thỏa được. Thế là
vội vàng mời mọi người ăn cơm.
Mặc dù vẻ mặt của Vu Chấn có chút gượng gạo nhưng thần
thái vẫn không mất đi vẻ kiêu ngạo. Đến lúc này, mặc dù trong lòng không vui
nhưng cũng ngại bỏ về. Có lẽ anh ta đang vênh váo tự đắc, nghĩ rằng mình hơn
người. Mặc dù tướng mạo có kém hơn một chút nhưng từ xưa đến nay nam nhi mạnh ở
tài năng và sự nghiệp. Anh ta không tin anh chàng có khuôn mặt đẹp trai, trông
có vẻ trẻ tuổi này đã hơn mình về sự nghiệp. Thấy Thuần Khiết vai kề vai với
anh ta, ánh mắt bờ môi đều ẩn chứa tình cảm thắm thiết, chốc chốc lại nhìn nhau
cười, khiến tâm lí cạnh tranh của anh ta trồi dậy. vẻ thân mật ấy thật khiến
người ta nuốt không trôi.
Quả thực anh ta thấy rất chướng mắt, liền đặt đũa
xuống và hỏi: “Anh Phong làm ngành nào?”.
Đây là câu hỏi mà mọi người đều quan tâm. Thế nên tất
cả đều dừng lại nhìn Phong Bính Thần.
Phong Bính Thần cười và nói: “Tôi làm rất nhiềungành”.
“Có thể nói cụ thể hơn không?”.
“Gần đây làm về điện ảnh”.
“Á?”. Đột nhiên Văn Tây hớn hở nói: “Vậyanh là diễn
viên”.
“Không”. Phong Bính Thần khẽ lắc đầu, mỉm cười và nói:
“Tôi là nhà đầu tư”.
“Thật sao?”. Văn Tây tròn mắt ngạc nhiên.
“Dĩ nhiên. Có điều tiền là do người khác đầu tư. Tôi
chỉ giúp chạy đi chạy lại”.
Văn Tây nghe vậy không giấu được vẻ thất vọng: “Nhưng
anh vẫn có chút quyền lực, đúng không?”.
“Dĩ nhiên rồi”.
“Bộ phim của anh thuộc thể loại nào? Có thiếu diễn
viên không?”.
“Phim hành động, diễn viên thì phải hỏi đạo diễn, tôi
không quan tâm”.
Bồng nhiên Vu Chấn bật cười và nói: “Theo tôi biết thì
diễn viên trong một bộ phim đều do nhà đầu tư quyết định”. Phong
Bính Thần ngước mắt nhìn anh ta. Bởi vì đây không phải là một câu hỏi, vả lại
anh cũng không cần chứng minh sự khác biệt giữa mình với những nhà đầu tư khác
nên chỉ thản nhiên đáp lại một tiếng. Bồng chốc Vu Chấn có cảm giác đấm vào
bông. Đồng thời anh ta cho rằng Phong Bính Thần đang né tránh câu hỏi, có thể
anh đang nói dối.
Thuần Khiết không muốn dây dưa quanh vấn đề này, liền
nói: “Ăn cơm thôi”. Nói rồi gắp cho Phong Bính Thần một miếng cá. Mọi người
cũng cầm đũa ăn cơm nhưng không tập trung.
Bàn ăn yên tĩnh chưa đầy hai phút, Vu Chấn lại hỏi:
“Anh Phong còn làm những ngành nào nữa?”.
Phong Bính Thần đặt đũa xuống và nói: “Rất nhiều, tài
chính, dầu khí, thông tin, khách sạn..
Hứa Lam nhận ra Vu Chấn có ý cạnh tranh, có lòng muốn
tìm hiểu thay anh ta nên nói xen vào: “Cậu tự mở ra hay làm việc cho người
ta?”.
“Thông thường đều là người khác làm việc cho cháu”.
Vậy thì, khách sạn của anh vẫn đang kinh doanh chứ?”.
“Dĩ nhiên”. Vu Chấn
hỏi không chút khách sáo: “Là dĩ nhiên vẫn đang kinh doanh? Hay là đã phá sản
rồi?”.
Câu hỏi này hết sức vô lễ, mọi người đều ngỡ ngàng. Anh
ta lại nói thêm: “Xin lỗi, vì anh vừa nói đã từng đổi rất nhiều nghề, vì
thế...”. Anh ta không nói tiếp nữa, vờ làm ra vẻ áy náy nhún vai.
Phong Bính Thần không chút biểu cảm, lịch sự ăn xong
miếng thức ăn rồi mới mỉm cười nói: “Anh hiểu lầm rồi, tôi đồng thời làm những
ngành này cùng lúc. Tôi có tập đoàn cố vấn đầu tư chuyên nghiệp. Họ đều là
những bậc tinh anh trong những ngành nghề đỉnh cao nhất”.
Vu Chấn cảm thấy mình sắp bị anh làm cho “chết ngạt”.
Tập đoàn cố vấn đầu tư chuyên nghiệp, tinh anh trong
những ngành nghề đỉnh cao nhất. Anh phải có bao nhiêu tài sản mới có thể làm
được như thế. Anh ta làm về chuyên ngành tư vấn đầu tư, cũng đã từng nghe nói
về những người giàu có nhất trong nước. Bình thường cũng tiếp xúc với không ít
người nhưng chưa từng nghe nói tới người nào họ Phong.
“Vậy thì...”. Anh ta cố tình kéo dài chữ “thì” rồi hỏi
với giọng điệu nghi ngờ: “Khách sạn của anh mở ở đâu?”. Phong
Bính Thần đặt cốc xuống, lạnh lùng nói: “Phủ khắp mười ba thành phố trên toàn
cầu, chủ yếu tập trung ở châu Âu, ở thành phố Thánh Anh cũng có một cái. Khách
sạn Thời Quang là của tôi”.
Nghe vậy, mọi người đều không nói nữa.
Mấy đôi đũa đang giơ ra gắp thức ăn đều giống như
trúng phép thuật, bồng nhiên dừng lại.
Sắc mặt của Vu Chấn đột ngột thay đổi, im lặng ba
giây, cuối cùng không kìm được bật cười: “Anh Phong, anh thật biết đùa, mọi
người trên trái đất này đều biết ông chủ của khách sạn Thời Quang họ Phương,
tên là Phương Bá Thao”.
Phong Bính Thần thản nhiên đáp: “Nhưng cũng chỉ có rất
ít người mới biết rằng Phương Bá Thao còn có một thân phận khác, đó chính là
quản gia của tôi”.
Vu Chấn tắc nghẹn.
Anh ta bị chặn họng không biết nói lại thế nào, sắc
mặt nhợt nhạt.
Mọi người đều trợn tròn mắt, nhìn Phong Bính Thần
giống như nhìn người ngoài hành tinh.
Thông tin này khiến họ thật sự sốc. Nhân
lúc họ nói chuyện, Thuần Khiết lẳng lặng cắm mặt ăn, đã no được sáu bảy phần.
Lúc ấy nhìn vẻ mặt của mọi người, trong lòng thầm cười lăn lộn nhưng cố gắng
không biểu lộ ra mặt, khuyên mọi người: “Mọi người mau ăn đi, thức ăn nguội hết
cả rồi”.
Lúc ấy mọi người mới lấy lại bình tĩnh, lẳng
Vu Chấn nuốt không trôi. Anh ta phát hiện anh chàng
nói khoác không biết ngượng mồm này đã làm cho mấy người phụ nữ không hiểu biết
trên bàn ăn chấn động. Họ đã bắt đầu nhìn Phong Bính Thần bằng ánh mắt tôn
sùng. Anh ta tức giận nhưng nhất thời không nghĩ ra sơ hở nào để vạch mặt anh.
Bởi vì khí thế của anh quả thực quá lớn mạnh, dám khoác lác như vậy, hơn nữa
lại không đỏ mặt, không ấp úng, nói dối như thật, bình tĩnh tự nhiên giống như
đế vương. Anh ta thì hoàn toàn ở vào thế bị động, thất bại thê thảm.
Không khí trên bàn ăn bồng trở nên yên tĩnh, không ai
hỏi gì nữa.
Ba phút sau, bồng nhiên Văn Tây nói: “Anh và chị em
quen nhau thế nào?”.
Thuần Khiết không khỏi mỉm cười vì câu “chị em” của cô
ta. Phong Bính Thần nhìn Thuần Khiết, mỉm
cười nói: “Bọn anh quen nhau ở London. Khi ấy anh đi taxi đến dự một buổi
party, lúc xuống xe phát hiện không mang tiền, sau đó chị em liền xuất hiện..
Văn Tây hỏi đùa: “Chị ấy trả tiền xe cho anh?”.
“Không sai. Có điều căn cứ vào tình hình lúc ấy thì
hình như chị em coi anh là ăn mày”.
Nói xong, Phong Bính Thần mỉm cười nhìn Thuần Khiết.
Thuần Khiết hoàn toàn không nhớ có chuyện đó, chỉ coi như anh đang dựng chuyện
lừa mọi người, liền đưa tay xuống gầm bàn bẹo anh một cái. Phong Bính Thần đau
nhưng nét mặt càng “ngọt ngào”. Thực tế, bắt đầu từ khoảnh khắc Thuần Khiết
giới thiệu anh là bạn trai của cô, anh giống như rơi vào trạng thái mộng du, có
một niềm vui sướng mơ hồ.
Họ cứ thắm thiết nồng nàn như vậy, Vu Chấn quả thực
không thể nhìn được nữa, đột nhiên đứng dậy nói: “Xin lỗi, tôi ăn no rồi, xin
phép đi trước”.
Bà Phạm thấy vậy cũng đứng dậy ra về.
Hứa Lam biết chuyện xem mặt lần này đã thất bại, cũng
không níu kéo nữa, khách sáo tiễn họ về.
Bữa cơm này rất không vui, ai cũng có tâm tư riêng. Đặc
biệt là Hứa Lam, bà ta nghĩ không biết chừng bà Phạm sẽ nói này nói nọ sau lưng
mình, sau này gặp nhau trên bàn mạt chược không biết sẽ khó xử như thế nào.
Ngoài ra, bà ta cũng có chút nghi ngờ về Phong Bính Thần. Một anh chàng đẹp
trai lại có thân phận, địa vị như vậy mà lại yêu Thuần Khiết, đúng là li kì tới
mức hoang đường.
Ăn xong, mọi người ra phòng khách nghỉ ngơi. Thuần
Khiết đến hai bức thư của Tiêu Ức Sơn, nóng lòng muốn Phong Bính Thần chứng
thực. Nhưng trước mặt mọi người, đặc biệt là Văn Tây nên không tiện hỏi.
Hứa Lam ngồi cùng họ một lúc rồi vào phòng ngủ.
Dường như Phong Bính Thần vô cùng vui sướng, nắm tay
Thuần Khiết không rời. Hai người sánh vai ngồi trên sofa. Anh nhìn cô say đắm.
Thuần Khiết bị anh nhìn tới mức cảm thấy rất ngượng ngùng, không kìm được trợn
mắt lườm anh. Nhưng anh lại rất vô tư, bỗng nhiên ghé sát lại hôn vào má cô.
Thuần Khiết xấu hổ đến đỏ cả mặt nhưng không biết làm
thế nào với anh.
Văn Tây ghét nhất là tiếp khách nhưng hôm nay lại ngồi
lì trên sofa không chịu đi. Vừa cầm điều khiển bật hết kênh này đến kênh khác,
vừa liếc nhìn Phong Bính Thầnrồi hỏi: “Anh là nhà làm phim thật chứ?”.
Phong Bính Thần không khỏi bật cười: “Em thấy anh
giống như đang nói đùa sao?”.
“Không phải vậy...”. Bồng nhiên giọng nói của Văn Tây
dịu dàng hẳn lên: “Chị em có nói với anh là em học biểu diễn không?”.
Thuần Khiết lại nghe thấy hai từ “chị em” nhưng không
thấy chối tai như lúc mới nghe. Hôm qua cô vẫn còn nổi trận lôi đình với cô ta,
chỉ muốn cho cô ta hai cái bạt tai. Tối qua cô cũng rời khỏi nhà với tâm trạng
đau khổ, tuyệt vọng. Bây giờ nghe cô ta nói mấy lời dịu dàng lại có thể bình
tĩnh cùng ngồi nói chuyện với cô ta. Xem ra tình yêu thật sự có thể khơi dậy
tình cảm vĩ đại, cao thượng. Cô thầm mỉm cười chế nhạo mình.
Phong Bính Thần khen cô ta vài câu mà không biết thật
giả thế nào: “Ngoại hình của em rất khá, sẽ rất có tiền đồ”.
“Bộ phim kia của anh có còn vai không ?”
“Hết rồi”.
“Vậy bộ phim tiếp theo của anh thì sao?”.
“Anh không định quay bộ tiếp theo”.
Văn Tây rất thất vọng, không nói nữa, tiếp tục cầm
điềukhiển dò kênh.
Sau khi dò một vòng, dừng lại ở một kênh giải trí.
Nửa phút sau, màn hình ti vi xuất hiện ảnh Tiêu Ức Sơn
với tiêu đề: Tiêu Ức Sơn rất tức giận!
Người dẫn chương trình nói, tuần trước trên một trang
web thông tin nổi tiếng trong nước đ xuất hiện một tin hot với lượng truy cập
đáng kinh ngạc. Người đăng tin tự xưng có hai bức thư tình của ngôi sao nổi
tiếng Tiêu Ức Sơn. Đồng thời đã đăng tải một phần nội dung bức thư, gây nên một
cuộc tranh luận và suy đoán vô cùng sôi nổi trên mạng.
Mười giờ sáng nay, Tiêu Ức Sơn công khai trả lời về
chuyện đó. Anh bày tỏ bức thư ấy đúng là do mình viết và giải thích rằng lúc ấy
anh vẫn chưa nổi tiếng, đang chuẩn bị thôi học để đăng kí tham gia cuộc thi âm
nhạc. Hồi ấy anh thích một cô gái, không muốn mất liên lạc với cô ấy. Phóng
viên hỏi anh, khi nghe tin chuyện riêng tư của mình bị tiết lộ, cảm nhận của
anh như thế nào. Anh nói chuyện này liên quan đến một người khác, hi vọng không
vì mình mà ảnh hưởng đến tâm trạng của đối phương.
Phóng viên lại hỏi anh có cho rằng có người đang lợi
dụng anh để tạo scandal không? Anh nói anh không biết.
Nhưng hi vọng đối phương lập tức dừng hành vi này. Anh thật sự rất tức giận.
Câu cuối cùng được đăng ba lần liên tiếp, cỡ chữ phóng
to, màu đỏ đậm, trông rất có khí thế.
Thuần Khiết không kìm được bật cười.
Văn Tây chột dạ, ném điều khiển xuống rồi đi về phòng.
Cuối cùng trong phòng chỉ còn lại hai người họ.
Phong Bính Thần khen ngợi Tiêu Ức Sơn một cách hiếm
thấy: “Lần này thằng nhóc này biểu hiện rất tốt”.
Thuần Khiết kinh ngạc nhìn anh cười: “Em không nghe
nhầm đấy chứ”.
Nhưng Phong Bính Thần cau mày nói: “Em không có phòng
riêng à? Anh muốn cùng em làm chuyện khác”.
Thuần Khiết trêu anh: “Em tưởng anh thuộc mẫu người
phóng khoáng, không quan tâm đến địa điểm”.
“Nhưng em thì khác”. Phong Bính Thần nói với giọng
điệu vô tội.
Thuần Khiết vừa tức vừa buồn cười, chuyển chủ đề nói
chuyện: “Rốt cuộc hai bức thư ấy viết gì?”.
“Chẳng viết gì cả, anh đọc xong là quên ngay”. “Thế
thư đâu?”. Thuần Khiết còn lâu mới tin lời anh.
“Tiêu hủy rồi”.
“Không phải chứ?”.
“Hả?”. Phong Bính Thần làm ra vẻ ngạc nhiên: “Anh
tưởng ý em là sau khi lấy được lập tức tiêu hủy. Thứ này giữ lại nguy hiểm
lắm”.
“Xin người, em là người nhận, chí ít thì cũng nên cho
em đọc chứ. Em vẫn chưa được đọc.
“Dù sao thì vốn dĩ em cũng không biết, cứ coi như
không biết là được”.
Thuần Khiết bị chặn họng, một lúc sau mới nói: “Nhưng
em rất tò mò, em sẽ thấy bứt rứt”.
“Nếu anh nói với em Tiêu Ức Sơn yêu em, em sẽ bỏ anh,
cùng anh ta chạy trốn sao?”.
“Đây là hai chuyện khác nhau”.
“Thực ra là một chuyện”.
“Thôi”. Thuần Khiết không tranh luận với anh nữa,
imlặng một lúc, cuối cùng không kìm được, quay sang nói với anh: “Nhưng anh
phải thừa nhận hành vi của mình không đúng”.
Cuối cùng Phong Bính Thần bật cười.
Đúng lúc ấy, bồng nhiên cánh cửa trước mặt mở ra.
Một người đàn ông trung niên mặc áo sơ mi trắng,
complet màu xám bước vào, dáng người trung bình, trông rất phong độ, tay cầm
chiếc catap màu đen, hướng về phía phòng khách. Thuần Khiết lập tức đứng dậy
chào bố. Phong Bính Thần cũng vội vàng đứng dậy chào.
Ông Chân nhìn thấy Thuần Khiết, khuôn mặt nở nụ cười
rồi nói: “về rồi à”. Nói xong liền đưa mắt nhìn Phong Bính Thần. Ông đặt túi và
chìa khóa xuống, nhân tiện thay dép, ra hiệu bảo Phong Bính Thần ngồi xuống:
“Ngồi đi, đừng khách sáo”.
Tối qua ông nói chuyện điện thoại với vợ, biết hôm nay
sắp xếp cho Thuần Khiết xem mặt. Vì thế thấy trong nhà có chàng trai lạ mặt
khôi ngô tuấn tú liền tưởng rằng Phong Bính Thần chính là đối tượng xem mặt,
vừa nhìn đã vô cùng hài lòng. Bước vào thấy bàn uống nước trống trơn, ông liền
nói với Thuần Khiết: “Con bé này, sao không rót cho người ta cốc trà?”. Thuần
Khiết nghe vậy liền quay đi rót nước.
Lúc ấy Hứa Lam đã nghe thấy giọng chồng, đi ra khỏi
phòng, ngăn cô lại và nói: “Để dì lấy cho”.
Thuần Khiết liền quay vào, ở trong nhà mình nhưng lại
bị đối xử như khách. Cảm giác này rất khó diễn tả.
Ông Chân nói: “Ngồi đi, đừng đứng thế”. Nói rồi ông
ngồi xuống trước.
Phong Bính Thần ngồi xuống. Hứa Lam pha cho mỗi người
một tách trà rồi ngồi xuống cạnh chồng.
Ông Chân thấy Phong Bính Thần mặt mũi khôi ngô, phong
thái hơn người nên càng thấy hài lòng.
“Nghe nói cậu làm về đầu tư?”.
“Vâng ạ”.
Thuần Khiết không khỏi cảm thấy kì lạ: Sao bố biết
được, lẽ nào mẹ kế đã gọi điện cho ông?
“Nhìn mắt của cậu, cậu là con lai à?”.
“Vâng ạ, mẹ cháu có huyết thống của bốn nước”.
Thuần Khiết bĩu môi, chuyện này lần đầu tiên cô nghe
nói.
Ông Chân nhìn vợ với ánh mắt kinh ngạc, thầm nghĩ: Sao em
không nhắc đến chuyện này.
Hứa Lam biết chồng hiểu lầm nhưng cũng không tiện nhắc
ông. Bà ta làm hỏng chuyện xem mặt, xấu hổ với bạn chơi bài, lúc nãy ở một mình
trong phòng đã nghĩ, chuyện này đều tại Thuần Khiết, hại bà ta không biết phải
nhìn mặt bạn bè như thế nào. Nhưng bạn trai của cô quả thực rất có thể có lai
lịch khác người nên cố gắng nín nhịn.
Ông Chân lại hỏi: “Cậu làm đầu tư lâu dài chứ? Có nghĩ
đến chuyện di cư không?”.
Phong Bính Thần nói: “Việc đầu tư của cháu đều là dài
hạn. Còn về chuyện di cư, cháu không nghĩ đến”.
Ông Chân gật đầu hài lòng, bưng tách trà lên uống.
Nhưng trên thực tế, hai người hoàn toàn là “ông nói gà bà nói vịt”. Ông Chân
muốn hỏi là di cư ra nước ngoài. Nhưng Phong Bính Thần lại tưởng là di cư về
nước, dĩ nhiên anh chưa nghĩ tới”.
“Cậu như thế này chắc là có không ít cô gái theo
đuổi?”.
Phong Bính Thần không ngờ bỗng nhiên ông lại hỏi một
câu như vậy, không khỏi sững người, nhìn Thuần Khiết với ánh mắt cầu cứu. Thuần
Khiết bưng tách trà lên uống, coi như không nhìn thấy. Đây chính là câu hỏi
cômuốn biết nhưng vì lòng tự tôn mà không tiện hỏi.
Phong Bính Thần lúng túng, đành phải “ đưa chân”, nói
đùa một câu: “Đâu chỉ có các cô gái, còn có rất nhiều chàng trai theo đuổi
cháu”.
Ông Chân sững người rồi bật cười.
Hứa Lam cũng cười theo, sau đó huých tay chồng và nói:
“Để bọn trẻ nói chuyện. Ông vừa về, vào phòng thay quần áo đã”.
Thế là ông Chân đứng dậy đi vào phòng.
Lúc ấy Hứa Lam mới có cơ hội kể cho ông nghe chuyện
xảy ra lúc trưa.
Ông Chân vô cùng kinh ngạc. Nhưng nghĩ lại thì thấy dù
sao cậu ta cũng là bạn trai của con gái, mình hỏi dăm ba câu cũng là điều nên
làm. Có điều đợi ông thay quần áo xong bước ra khỏi phòng ngủ thì thái độ vẫn
có chút thay đổi nho nhỏ.
Hai bố con nói chuyện gia đình, hỏi thăm sức khỏe
nhau, nói chuyện về họ hàng thân thích. Sau đó ông Chân lại cùng Phong Bính
Thần nói về chuyện kinh doanh. Chẳng mấy chốc đã đến giờ ăn tối. Trong tủ lạnh
còn có rất nhiều đồ ăn thừa từ trưa nhưng cũng không thể mang ra tiếp khách
được, Hứa Lam liền gọi điện đến khách sạn đặtmột bàn.
Ăn tối xong cũng gần mười giờ. Thuần Khiết chào bố,
sau đó cùng Phong Bính Thần bắt xe về khách sạn.