Chiếc đĩa đầu tiên của Tiêu Ức Sơn sau năm năm tái
xuất đang là chủ đề hot trong giới truyền thông. Phong Bính Thần cãi nhau với
Thuần Khiết, bực tức nằm lì trong phòng, xem ti vi, lên mạng, đâu đâu cũng thấy
tin tức về anh ta.
Anh coi Tiêu Ức Sơn là tình địch tiềm ấn, thấy tin tức
về anh ta, mặc dù không vui nhưng vẫn ép mình tìm hiểu một chút. Bồng anh thấy
bóng Thuần Khiết trong một cuộc trò chuyện trên truyền hình, tự nhiên cảm thấy
vô cùng bực bội, tức giận ném điều khiển đánh “rầm” một cái lên bàn uống nước
làm đổ một chiếc cốc, điện thoại cũng rơi xuống đất.
Phương Quân Hạo đang chơi game, bồng nhiên thấy anh
nổi giận, không khỏi sững người. Vì biết gần đây anh đang giúp Phong Bình quay
một bộ phim, liền hỏi: “Sao, đứa nào có mt như mù đã chọc giận cậu?”. Phong
Bính Thần không nói gì.
Anh ta lại hỏi: “Là vì không tìm được diễn viên sao?”.
Phong Bính Thần vẫn không bận tâm tới anh ta.
Anh ta nghi ngờ nhìn ti vi, bồng nhiên hai mắt lóe
sáng: “Lẽ nào là vì cô Thuần Khiết kia..
Phong Bính Thần lạnh lùng liếc nhìn anh ta, ngồi bật
dậy, tiện chân đá bay chiếc điện thoại trên thảm khiến nó vỡ tan tành. Phương
Quân Hạo thấy vậy mà không khỏi rùng mình: “Đúng là vì cô ta?”.
“Shutup!”.
“Ha ha..Phương Quân Hạo vô cùng sung sướng, bật cười:
“Bính Thần, cậu sa vào lưới tình rồi..
“Sa vào lưới tình?”. Phong Bính Thần bật cười giống
như nghe thấy điều gì nực cười lắm: “Ngày đầu tiên cậu quen tôi sao? Ngày đầu
tiên tôi quen phụ nữ sao?”.
“Rất rõ ràng, lần này đã không giống các lần trước
rồi. Cậu thích người ta nhưng chưa chắc người ta thích cậu”. Phương Quân Hạo vỗ
vai anh, cố nhịn cười an ủi anh: “Không sao đâu người anh em, cứ từ từ, đừng
nóng vội, có câu ‘dục tốc tắc bất đạt’(*), nhất định không được vì cái lợi
trước mắt mà không màng tất cả. Nóng vội là điều đại kị trong tình trường.. “Trước
tiên cậu hãy học cách nên sử dụng thành ngữ thế nào đi đã!”. Phong Bính Thần
thấy anh ta giở giọng giải thích cho mình nghe về tình trường nên cảm thấy vô
cùng nhảm nhí người đi vào nhà vệ sinh.
Một lúc sau, anh bước ra thì thấy Phương Quân Hạo nằm
trên sofa nói chuyện điện thoại, đang cười rất gian tà.
Anh đứng cạnh nghe hai câu rồi hỏi: “Cậu đang nói
chuyện với ai?”.
Phương Quân Hạo mặc kệ anh, tiếp tục cười và nói:
“Mình cũng không biết cậu đã gặp chưa, có điều hình như lần này anh ta thật
lòng..
Phong Bính Thần không chút do dự giằng lấy điện thoại
của anh ta, lạnh lùng nói: “Phương Quân Hạo, thì ra cậu lắm chuyện như vậy”.
Phương Quân Hạo cười: “Phong Bình đâu phải người
ngoài, anh em trong nhà còn có gì phải giấu giếm”.
“Cậu khiến tôi thật quá thất vọng! Phương Quân Hạo,
cậu cút ra ngoài cho tôi, và đừng bao giờ xuất hiện trong phòng tôi nữa!”.
“Ở đây không gian rộng, nhiều phòng, cậu lại không có
bạn gái, ở một mình thì thật cô đơn”. “Cứ coi
như là để tiện cho cậu..
“Không sao, nếu tôi có nhu cầu, bên dưới là phòng tổng
thống”.
“Cậu không có lòng tự trọng sao?”.
“Cái này cần phải xem tình hình cụ thể đã..
Nói đến câu này, vẻ mặt nhăn nhở của anh ta bồng nhiên
biến mất. Phong Bính Thần quay đầu nhìn theo anh ta thì thấy Tiêu Ức Sơn trên
ti vi cùng với đám đông hỗn loạn. Người dẫn chương trình nói chiều hôm nay Tiêu
Ức Sơn đến thành phố c tham gia hoạt động tuyên truyền, đám fan hâm mộ đến sân
bay đón anh ta gây hỗn loạn, mất trật tự...
Phương Quân Hạo nói: “Mình vừa nhìn thấy cô Chân của
cậu đứng cạnh Tiêu Ức Sơn..
Phong Bính Thần lạnh lùng nói: “Thì ra cậu không chỉ
có cái miệng lắm chuyện mà còn có đôi mắt vô cùng lắm chuyện”.
“Không không không, đây là đôi mắt biết nắm bắt của
một nhà nghệ thuật”. Nói rồi nhìn sắc mặt của anh rồi lại tỏ vẻ thấu hiểu an
ủi: “Có cần mình uống với cậu hai li không?”.
“Ấu trĩ!”. Phong Bính Thần khịt mũi: “Mình phải đi ngủ
đây”.
Phương Quân Hạo cười rất to: “Gọi điện thoại điồng
nhiên Phong Bính Thần quay người lại, mỉm cười và nói: “Phương Quân Hạo, cậu
nhàn rỗi thật đấy. Chú Phương nhiều tuổi rồi, mình thấy cậu nên tận chữ hiếu,
thừa kế cơ nghiệp của bố, sớm tiếp quản khách sạn, đừng có mà làm nhiếp ảnh
nữa..
Phương Quân Hạo nghe vậy, lập tức quay ngoắt một trăm
tám mươi độ, tươi cười nói: “Bính Thần, mình có một chiếc máy Apple mẫu mới
nhất. Cậu chờ đấy, mình đi lấy cho cậu...”.
Nói rồi chuồn thẳng ra ngoài.
Anh ta vừa đi, Phong Bính Thần liền lên mạng tra tin
tức về Tiêu Ức Sơn. Tất cả các trang web đều đồng loạt khen ngợi anh ta vẫn
cuốn hút như xưa, lượng đĩa bán ra nhiều tới mức đáng ngạc nhiên. Anh đọc mấy
trang web, không hề phát hiện ra bóng dáng của Thuần Khiết.
Một lúc sau Phương Quân Hạo quay lại, quả nhiên mang
theo một chiếc điện thoại Iphone mới nhất, lại gần nịnh nọt: “Tạm thời cậu dùng
cái này. Mình vừa gọi điện cho Jobs, bảo ông ta làm riêng cho cậu một mẫu..
“Đủ rồi!”. Phong Bính Thần ngắt lời anh ta không chút nể mặt:
“Ở đây không có việc của cậu nữa, mau ra ngoài đi. Tốt nhất là dọn xuống tầng
dưới ngủ, đừng có đến làm phiền tôi nữa”.
Nói rồi đứng dậy đẩy anh ta ra cửa, hoàn toàn không
bận tâm tới tiếng kêu gào thảm thiết của anh ta.
Đúng là anh chàng không biết quan sát sắc mặt của
người khác. Lúc này anh đâu còn tâm trạng để quan tâm đến điện thoại nữa. Thuần
Khiết mới là tâm bệnh của anh lúc này.
Cô và Tiêu Ức Sơn ở cạnh nhau là vì công việc hay là
vì lí do riêng? Cô và Tiêu Ức Sơn cùng ăn tối, rồi lại tỏ ra thân mật trong
buổi dạ hội, rõ ràng là cô thích anh ta. Quỷ tha ma bắt! Cô ta lại thích cái
thằng cha kiếm tiền nhờ khuôn mặt mà không thèm để mắt tới người như mình. Anh
đứng dậy đến trước gương, ngắm nhìn khuôn mặt của mình. Cổ nhân dùng những từ
để miêu tả vẻ đẹp như mặt như ngọc quan, mắt sáng như sao, mũi như trái mật
treo, môi như tô son... Đúng là dành riêng cho mình. Vậy mà cô ta không biết
thưởng thức, thật là quá đáng, không thể chịu đựng được.
Anh đá bay hai chú chó bông to lớn trên giường mà vẫn không
thể xoa dịu nỗi bực tức trong lòng.
Thế mà anh còn thích cô ta. Đúng là không biết thưởng thức
cái đẹp.
Anh vô cùng tức giận, ra quầy bar rót một cốc rượu.
Bên ngoài cửa kính, khung cảnh thành phố Thánh Anh về đêm rất lộng lẫy, rực rỡ,
ánh đèn nhấp nháy như những vì sao trên trời. Tâm trạng của anh còn rối bời hơn
cả những ánh đèn ấy.
Im lặng khoảng mười lăm phút, anh bước đến cạnh chiếc
điện thoại, nhấn một dãy số rồi nói: “Tôi muốn anh soạn một hợp đồng diễn xuất,
liên hệ với ông bầu của Tiêu Ức Sơn”.
Thuần Khiết cùng với ekip của Tiêu Ức Sơn hoàn thành
việc tuyên truyền, về đến thành phố Thánh Anh, mọi người đều vô cùng mệt mỏi.
Bữa tối cô cũng không muốn ăn mà về nhà luôn. Tiêu Ức Sơn lái xe đưa cô về. Hơn
chục ngày ở cạnh nhau khiến hai người khá thân thiết. Sự tiếp xúc gần gũi cũng
làm dịu đi ánh hào quang của một ngôi sao lớn trên người anh. Thuần Khiết coi
anh là người bình thường, nói chuyện cũng không e ngại như trước.
“Mình có một câu hỏi rất muốn hỏi cậu..
“Là gì?”.
“Mình chỉ có chút tò mò, hoàn toàn không có ý gì khác. Nếu là
do mình tưởng bở thì cậu đừng cười mình nhé”.
Tiêu Ức Sơn liếc nhìn cô, cười nói: “Hỏi đi”.
Thuần Khiết nói: “Cậu hoàn toàn có thể tìm được một
trợ lí chuyên nghiệp hơn, giàu kinh nghiệm hơn mình, vì sao lại bảo mình làm?”.
Tiêu Ức Sơn nghe vậy mà không khỏi thở dài: “Mình có
thể tìm được trợ lí tốt hơn cậu. Nhưng người có thể thẳng thắn nói vài ba câu
thật lòng thì không nhiều. Mình chỉ muốn tìm người đáng tin cậy để nói chuyện”.
Thuần Khiết được coi là người đáng tin nhưng không hề
cảm động, ngược lại cười nói: “Thế thì cậu tìm nhầm người rồi. Những người làm
về báo chí như mình, vì lượng tiêu thụ mà chuyện gì cũng có thể làm được”.
“Cậu không như vậy”.
“Tại sao lại chắc chắn như vậy? Phải biết rằng con
người ai cũng sẽ thay đổi”.
“Nhưng những thứ thuộc về bản chất sẽ không thay đổi.
Cậu là người kiêu ngạo, cậu sẽ không thèm làm những chuyện đại loại như thế”.
“Nói cứ như cậu hiểu mình lắm”.
“Mình ở trong cái ngành này gần mười năm, không dám
nói là dạn dày sương gió nhưng thăng trầm thì đủ cả, đã gặp nhiều người và
nhiều chuyện. Nếu ngay điều cơ bản nhất là phân biệt người tốt kẻ xấu cũng
không có thì đã chết bao nhiêu lần rồi”.
Thuần Khiết thấy giọng nói của anh bồng trở nên thương
cảm, liền nói: “Vậy cậu nói hai tin đồn mà mình không biết cho mình nghe đi”.
Tiêu Ức Sơn khẽ lắc đầu, thấy cô phấn khích nhìn mình,
liền cười: “Thôi được, nói cho cậu biết một chuyện. Thành phố T có một đại gia
họ Lâm, ngoài vợ cả còn có hai vợ bé, cậu biết chứ?”.
“Biết”.
“Ông ta là gay”.
“Không phải chứ?”. Quả nhiên Thuần Khiết trợn tròn
mắt: “Tháng trước mình còn nghe tin đồn về ông ta với một ngôi sao nữ”.
Tiêu Ức Sơn chỉ cười.
“Sao cậu biết?”.
“Cậu nghĩ sao?”.
Thuần Khiết sững người, ngắm nhìn khuôn mặt đẹp như
tranh vẽ của anh một lúc lâu, bất chợt hiểu ra vấn đề: “Lẽ nào
ông ta dụ dỗ cậu? Oh my God, không phải chứ? Thế cậu có...”.
Lúc ấy, xe của Tiêu Ức Sơn đã đi đến trước tòa nhà của
cô. Anh bất chợt giậm phanh rồi quay sang nhìn cô, khuôn mặt như đang cười mà
không phải là cười, hỏi lại một câu: “Cậu tưởng thế nào?”.
Thuần Khiết thấy anh mỉm cười nhưng ánh mắt vô cùng
sắc bén nên vội vàng chào tạm biệt anh, đi ra phía sau lấy va li của mình. Tiêu
Ức Sơn nhanh chân lấy va li giúp cô và nói: “Có cần mình mang lên giúp cậu
không?”.
Tiêu Ức Sơn lấy va li cho cô, nếu bị người khác nhìn
thấy thì không hay chút nào. Cô vội vàng từ chối: “Để mình mang lên”.
Anh cũng không miễn cưỡng: “Tối mai có tiệc chúc mừng,
đừng quên đấy”.
Thuần Khiết gật đầu: “Ok”.
Tiêu Ức Sơn mỉm cười, vẫy tay chúc cô ngủ ngon. Dáng
vẻ ấy giống như đã được tập luyện, thật đẹp và quyến rũ.
Thuần Khiết vào nhà, vứt va li sang một bên, vệ sinh
cá nhân xong là leo lên giường ngủ.
Cô ngủ một mạch đến ba giờ chiều hôm sau rồi mới dậy dọn
dẹp, ném quần áo bẩn vào máy giặt rồi đến chỗ dịch vụ chăm sóc chim mang chim
tương tư về.uổi tối, Tiêu Ức Sơn gọi điện thông báo cho cô địa điểm bữa tiệc.
Cô chải chuốt, trang điểm một chút, mặc chiếc váy đen
đẹp nhất cùng với chiếc kẹp đính đá, sức chút nước hoa, cầm chiếc ví da màu đỏ
xinh xắn rồi đi ra khỏi cửa. Nếu nhìn một cách tổng thể thì không rực rỡ nhưng
cũng không quê mùa, giống như dung mạo, khí chất của cô, không đến mức khiến
người ta vừa nhìn đã xuýt xoa nhưng có thể khiến người ta không rời mắt được.
Cô là người biết cách thể hiện vị trí của mình, chỉ thiếu một chút nhiệt tình
và mơ mộng.
Đến nơi cô mới phát hiện có rất nhiều khách mời.
Vốn tưởng rằng chỉ có đoàn người phụ trách tuyên
truyền lần này, không ngờ có cả lãnh đạo và người trong showbiz của công ti
quản lí, còn có vài người nổi tiếng trong làng giải trí. Catherine cũng có mặt.
Tiêu Ức Sơn là nhân vật chính trong buổi tối hôm nay.
Anh trò chuyện với cô vài câu rồi đi tiếp những người khác.
Catherine tỏ ra khá ngạc nhiên khi nhìn thấy cô: “Dạo này vẫn
khỏe chứ?”.
“Cũng bình thường ạ”.
“Tìm được công việc mới chưa?”.
“Chưa ạ”.
“Nếu cần giúp đỡ thì cứ gọi điện cho tôi. Tôi có thể
viết thư giới thiệu gì đó”.
“Cảm ơn chị. Nếu cần giúp đỡ, em nhất định sẽ tìm
chị”.
“Thế cô chơi vui nhé, tôi còn có vài người bạn ở đằng
kia”. Nói rồi tay cầm li rượu, nho nhã quay người bước đi.
Thuần Khiết cũng cầm một li champagne, vẫn chưa kịp
uống thì nhìn thấy Phong Bính Thần. Anh mặc complet đen, khôi ngô tuấn tú,
khuôn mặt lúc nhìn nghiêng đẹp như một bức tranh điêu khắc. Đứng cùng anh là
hai giám đốc của công ti giải trí, không biết đang nói chuyện gì mà hai giám
đốc tươi cười rạng rỡ, trông rất vui vẻ.
Thuần Khiết biết rằng Phong Bính Thần xuất sắc nhưng
khi đứng cùng với những nhân vật có máu mặt khác dường như trông càng xuất
chúng hơn, khí chất phi phàm. Khuôn mặt cuốn hút, yết hầu gợi cảm cùng với nụ
cười có chút lạnh lùng, tất cả đều khiến người ta say đắm. Cô không kìm được
nhớ lại nụ hôn dịu dàng của anh, trong lòng trào dâng
một cảm xúc mãnh liệt đến kì lạ. Cô vô cùng kinh ngạc với phản ứng của mình,
nâng li rượu uống một h, sau đó nghe thấy bên cạnh có người thì thầm to nhỏ.
“Người đàn ông đứng cùng giám đốc Dương là ai nhỉ?”.
“Không biết. Anh ta đẹp trai quá, có phải là người mới
kí họp đồng với công ti không nhỉ?”.
“Thôi đi! Ngày đầu tiên cậu vào công ti à, có khi nào
giám đốc Dương cười như vậy với người trong showbiz không?”.
“Ông ta cười như thế với Prince mà..
“Bây giờ Prince là máy hái tiền của ông ta, dĩ nhiên
là khác rồi”.
Thuần Khiết nghe thấy mấy câu ấy, không kìm được
ngoảnh đầu nhìn - thì ra là Judy, nữ diễn viên tên tuổi đang ngày càng giảm sút
thời gian gần đây. Những bộ phim mà cô ta thủ vai chính lượng rating đều không
lí tưởng. Đã có nhà phê bình điện ảnh khó tính gọi cô ta là thuốc độc của
rating. Judy nhận ra có người nhìn mình, lập tức nhìn lại. Có lẽ không vui khi
thấy những lời mình nói bị người lạ nghe thấy, cô ta cau mày rồi quay người bỏ
đi.
Thuần Khiết biết rằng bộ mặt của các ngôi sao trước và sau ống
kính hoàn toàn khác nhau nên cũng không bận tâm. Cô đưa mắt nhìn xung quanh hội
trường thì phát hiện hầu hết các cô gái đều dồn mắt nhìn về phía Phong Bính
Thần. Cô không kìm được nhếch mép cười, xem ra những người đàn ông địa vị tôn
quý dù đi đến đâu cũng là tâm điểm gây chú ý.
Cô vốn có thể thản nhiên bước lại chào hỏi, đáng tiếc
là sau cái đêm tồi tệ ấy - đêm ấy đúng là rất mơ hồ. Đầu tiên là đứng ngoài
đường chỉ trích cô không biết xấu hổ, rồi lại chạy đến nhà hung hăng sừng sộ,
thật nực cười. Nếu nói Phong Bính Thần có cảm tình với cô thì cô tin. Nhưng dù
thế nào cũng không đến mức ghen tuông lồng lộn như thế. Quả thực cô không thể
tin được, cô có tài đức gì chứ?
Cô đang suy nghĩ viển vông, không để ý Tiêu Ức Sơn
xuất hiện phía sau và hỏi: “Anh chàng họ Phong đến làm gì?”.
Thuần Khiết mơ màng nói: “Đây là bữa tiệc của công ti
cậu, mình làm sao biết được?”.
“Mình thấy tám chín phần là vì cậu”.
“Ặc..Thuần Khiết ngạc nhiên nhìn anh.
Anh khẽ nhíu mày, nhìn cô với ánh mắt khinh thường:
“Cậu đừng có mà nói với mình là cậu không cảm nhận được
“Cậu cảm nhận được điều đó từ khi nào?”.
“Lần đầu tiên nhìn thấy anh ta là mình đã biết rồi.
Ảnh mắt anh ta nhìn cậu mang vẻ chiếm hữu”.
“Chiếm hữu?”. Thuần Khiết muốn làm ra vẻ nghiêm túc
nhưng không nhịn được cười.
“Không sai”.
Cô im lặng một lúc, cau mày ra vẻ buồn phiền: “Nhưng
người như anh ta sao có thể chọn mình được?”.
Lần này đến lượt Tiêu Ức Sơn ngạc nhiên: “Mình không
nghe nhầm chứ, cậu mà cũng tự ti?”.
“Tự ti?”. Thuần Khiết thấy hai từ này có chút chói
tai.
“Ẩn ý trong câu nói lúc nãy chính là tự ti mà”.
“Thân phận địa vị khác biệt, đây là sự thật, liên quan
gì đến tự ti”.
Tiêu Ức Sơn đang định nói, bỗng nhiên Leon đi về phía
họ: “Prince, chúng ta cần nói chuyện”.
“Chuyện gì?”.
“Giám đốc Dương giúp cậu kí một họp đồng, cậu lại đây
xem”. Tiêu Ức Sơn không hiểu, quay sang nói
với Thuần Khiết: “Mình qua đó một chút, cậu ăn chút gì đi...”. Nói rồi đưa tay
vỗ vai cô, sau đó đặt li rượu xuống đi theo Leon.
Thuần Khiết vốn định đến để ăn uống nhưng không ngờ
khách mời quá đông, càng không ngờ sẽ gặp Phong Bính Thần nên chẳng còn tâm trí
nào. Cô tự thấy tối hôm ấy mình không làm gì sai nhưng lại có chút sợ hãi khi
đối diện với anh. Tiêu Ức Sơn vừa đi, cô liền đi về phía góc tối, định sẽ chuồn
đi trước khi Phong Bính Thần phát hiện ra cô.
Cô uống một hơi hết li rượu trên tay rồi đặt li xuống,
tiện tay rút giấy ăn trên bàn lau miệng. Sau đó quay người lại thì thấy Phong
Bính Thần đứng trước mặt, trong lòng có chút hốt hoảng nhưng lại tỏ ra hết sức
bình tĩnh, nhếch mép cười và nói một câu không chút sáng tạo: “Thật trùng hợp”.
Anh cười nhạt và nói: “Xem ra vận mệnh muốn chúng ta
gặp lại nhau”.
Thuần Khiết bối rối. Câu nói gần như là tán tỉnh này
mà anh lại nói một cách tự nhiên như vậy, dường như giữa họ chưa từng xảy ra
bất kì chuyện gì.
Anh thấy cô im lặng hồi lâu, lại nói: “Sao? Nhìn thấy tôi xúc
động tới mức không nói lên lời sao?”.
Thuần Khiết nghe vậy không nhịn được cười.
Nếu anh đã không nhắc tới chuyện đó thì cô cũng đành
phải coi như chưa từng xảy ra, liền hỏi: “Sao anh lại ở đây?”.
“Vì tôi nhớ cô”.
Thuần Khiết vừa ngạc nhiên vừa xấu hổ, vừa không dám
chắc có phải anh đang đùa không, bồng chốc trở nên lúng túng, quả thực không
biết phải tiếp lời thế nào. May mà Phong Bính Thần lại giải thích một câu: “Tôi
mời Tiêu Ức Sơn đóng phim, bây giờ là quan hệ họp tác..
“Cái gì?”. Thuần Khiết ngạc nhiên.
“Anh ta là ngôi sao hot nhất hiện nay, mời anh ta có
gì sai sao?”.
“Tôi tưởng anh không thích anh ta..
“Tôi không thích anh ta nhưng đám đông ngu dốt thích”.
Thuần Khiết cười hỏi: “Là phim gì vậy?”. “Phim
hành động”.
“Anh ta đóng vai gì?”.
“Van chưa quyết định, nhưng chắc chắn không phải nam
chính”.
“Nam chính là ai?”.
“Một người mới. Bộ phim này dành riêng cho anh ta”.
Thuần Khiết vô cùng ngạc nhiên, vẫn chưa từng nghe nói
có người dùng một bộ phim để nâng đỡ một người mới. Người này phải có tiềm năng
lớn như thế nào thì mới xứng đáng được “dành riêng” như thế. Vì quá kinh ngạc,
cô không kìm được trêu đùa: “Thứ lỗi cho sự mạo muội của tôi, có phải anh ta đã
đút lót anh không?”.
Phong Bính Thần nghe vậy cũng không nhịn được cười.
Thuần Khiết lại hỏi: “Đầu tư bao nhiêu?”.
Phong Bính Thần nhún vai, thản nhiên nói: “Cần bao
nhiêu thì đầu tư bấy nhiêu”.
Thuần Khiết sững người: “Ặc, vậy thì có thể tiết lộ
một chút cát-xê của Tiêu Ức Sơn là bao nhiêu không?”.
“Đây là bí mật thương mại”. Bên cạnh có người trả lời
hộ. Thuần Khiết quay sang thì
thấy ông bầu của Tiêu Ức Sơn đến bên cạnh họ, mỉm cười nói: “Anh Phong, giám
đốc Dương của chúng tôi mời anh qua đó một chút”.
Phong Bính Thần gật đầu, nói với Thuần Khiết: “Đừng đi
lung tung, tôi quay lại ngay”.
Sau khi anh đi, Thuần Khiết vào nhà vệ sinh.
Nhà vệ sinh của khách sạn cao cấp rất sạch sẽ.
Cô chọn phòng trong cùng, lấy giấy vệ sinh lót lên nắp
bồn cầu rồi ngồi xuống, khẽ nhắm mắt thư giãn một lúc. Uống rượu đến độ vừa
phải, toàn thân ở trong trạng thái vô cùng dễ chịu.
Có người bước vào nhà vệ sinh, một giọng nữ khàn khàn
nói với vẻ đầy khinh thường: “Nhìn thấy chưa, Judy lại giở thủ đoạn tán tỉnh
đàn ông..
“Gần đây cô ta không được như ý. Anh chàng đẹp trai
kia đầu tư quay phim, kí hợp đồng với Prince với mức cát-xê khủng, chắc chắn là
không phải người bình thường. Cô ta dĩ nhiên phải giở thủ đoạn..
“Thuốc độc rating, ai dám mời cô ta?”.
Trong tiếng nước chảy, một người phụ nữ bật cười:
“Nghe nói anh chàng họ Phong kia là bạn của Đường Ca Nam, nhị công tử của tập
đoàn Bắc Thần. Anh ta từ nước ngoài về, chưa chắc đã
biết biệt danh của cô ta, không biết chừng bị cô ta mê hoặc... Ok, mình xong
rồi, chúng ta đi ra thôi”.
Thuần Khiết dõi theo tiếng giày cao gót lách cách dưới
sàn nhà bị ngăn cách bởi cánh cửa, sau đó khẽ thở phào, rồi lại không nhịn được
cười. Cô cũng nổi hứng tò mò, muốn xem xem Phong Bính Thần sẽ ứng phó thế nào
với sự tán tỉnh của nữ minh tinh.
Thế là cô đứng dậy, mở cửa đi ra, vặn vòi nước rửa
tay. Lúc ấy, cánh cửa bị đẩy ra, Phong Bính Thần đứng ở cửa, nhìn cô qua gương,
mỉm cười và nói: “Biết ngay là cô ở đây”.
Thuần Khiết tưởng anh muốn vào, bất giác có chút hốt
hoảng. Nào ngờ anh đứng dựa vào khung cửa và hỏi: “Xong chưa?”.
Thuần Khiết gườm gườm nhìn anh, vừa rút giấy lau tay
vừa hỏi: “Anh mót tới mức phải dùng nhà vệ sinh nữ sao?”. bật cười và nói: “Mời
cô đi ăn đêm. Đi thôi”.
Dạ dày của Thuần Khiết đã chất đầy nước nên không hề
thấy đói. Nhưng thay vì đứng ngây ở đây nhìn một đám người, chi bằng đi ăn đêm
với anh. Có điều cô vẫn có chút do dự: “Như thế này không
được lịch sự cho lắm”.
“Với ai? Tiêu Ức Sơn sao?”.
Thuần Khiết cười, hỏi lại: “Từ trước tới nay anh đều
tùy tiện làm theo ý mình thế này sao?”.
“Dĩ nhiên không phải. Tôi định đi kiếm li rượu đổ lên
váy cô, như thế không biết chừng cô sẽ đồng ý đi cùng tôi. Nhưng tôi không hề
làm như vậy, chẳng phải sao?”.
Thuần Khiết nghe vậy chỉ thấy mặt nóng bừng, vờ ra vẻ
bình tĩnh nói: “Chí ít cũng nên chào chủ nhân một tiếng chứ”.
“Lúc nãy tôi đã nói với anh ta rồi”.
“Hả”. Cô sững người một chút rồi nói: “Anh đúng là ân
cần, chu đáo!”.
Phong Bính Thần nhíu mày rất ngầu, cười: “Chẳng biết
làm thế nào, từ lúc sinh ra đã vậy!”.
Thuần Khiết ném giấy vào thùng rác rồi quay lại nhìn
anh. Người đàn ông dưới ánh đèn tối mờ với dáng người cao lớn, khôi ngô tuấn
tú. Điều đầu tiên mà cô nghĩ đến trong đầu là sex. Cô có một ý nghĩ rất táo
bạo, muốn lao tới hôn anh. Ham muốn mãnh liệt này khiến cô kinh ngạc. Chưa từng
có người nào khiến cô có ham muốn này. Trác Việt không thể, điển trai như Tiêu
Ức Sơn cũng không thể. Nhất định là bởi vì nơi
này quá gợi tình. Lần trước họ cũng ở trong nhà vệ sinh - nghĩ đến điều này, cô
thấy mặt mình càng nóng hơn.
Phong Bính Thần thấy cô đứng im không nhúc nhích, liền
thúc giục: “Không phải là cô muốn định cư ở đây chứ?”.
Thuần Khiết mỉm cười ngượng ngùng, đưa tay vén tóc,
cúi đầu bước ra ngoài, không dám nhìn vào mắt anh. Đôi mắt ấy quá đẹp, quá sâu.
Cô sợ mình sẽ bị hút vào trong đó.
Bên ngoài là màn đêm dày đặc.
Mùa hè nóng bức, gió đêm thổi vào người cũng nóng rát.
Phong Bính Thần cởi áo ngoài vắt lên cánh tay, vừa đi
vừa hỏi cô: “Muốn ăn gì?”.
“Tùy anh”.
Th tiết quá nóng, cô không muốn ăn gì, nhìn anh nới
lỏng cà vạt, cởi hai cúc áo, mùi nước hoa nhè nhẹ lan đi theo gió, yết hầu gợi
cảm, làn da bánh mật, tất cả đều khiến cô suy nghĩ miên man. Cô cảm thấy xấu hổ
vì phản ứng mãnh liệt quá mức của mình. Cho dù chỉ mặc một chiếc váy ngắn hở
vai nhưng vẫn thấy nóng bức khó chịu, ra sức
vén tóc trên mặt ra sau tai. Phong Bính Thần quay sang, phát hiện mặt cô đỏ
bừng, tương phản rõ rệt với làn da trắng muốt trên cổ và vai nên kinh ngạc kêu
lên: “Thuần Khiết”.
Cô quay trở về hiện thực, mơ màng nói: “Gì cơ?”.
Anh nhìn chằm chằm vào mặt cô: “Mặt cô đỏ quá, không
sao chứ?”.
Thuần Khiết bất giác đưa tay sờ mặt, chỉ thấy lòng bàn
tay nóng rát, không kìm được thầm than vãn trong lòng.
Phong Bính Thần chần chừ một lúc rồi đưa tay đỡ cô,
cúi người hỏi một câu: “Không phải là do uống quá nhiều chứ?”
Trong đầu Thuần Khiết lúc này là sự đấu tranh quyết
liệt giữa lí trí lạnh lùng và ham muốn dữ dội. Phong Bính Thần không hề nhận ra
chính mình mới là “thủ phạm” khiến cô đỏ mặt tía tai, vẫn ân cần hỏi han:
“Chóng mặt không? Có cần đến bệnh viện không?”.
Cuối cùng Thuần Khiết bỏ tay xuống, ngắm nhìn khuôn
mặt của anh. Đôi mắt ẩn chứa sự quan tâm, đôi môi khẽ nhếch lên, như cười mà
không phải là cười.
Cuối cùng cô hạ quyết tâm, đưa ra quyết định: “Không
cần! Đến nhà anh”. Phong Bính Thần vẫn chưa
hiểu ý cô. Cô lại nói thêm một câu: “Hoặc nhà tôi?”.
Nghe vậy, Phong Bính Thần không khỏi chóp mắt, ngây
người một lúc mới hiểu ra. Nhưng vẫn có chút không dám chắc. Anh rất tự tin với
sức hút của mình nhưng vẫn có chút ngạc nhiên và vui mừng.
Im lặng vài giây, anh không kìm được bật cười.
Thuần Khiết đỏ mặt tía tai, nheo mắt nhìn anh, có vẻ
như sắp tức giận vì xấu hổ. Nhân lúc cô chưa nổi nóng, Phong Bính Thần hôn lên
môi cô. Cô run rẩy giống như bị điện giật. Phản ứng của cô truyền sang anh, hai
người đứng giữa đường hôn nhau say đắm khiến người đi đường phải liếc nhìn.
Đợi đến khi họ tỉnh táo trở lại thì đã ở trong căn
phòng xa hoa của Phong Bính Thần.
Trong không khí vẫn còn lại dư âm nồng nàn, ánh đèn ấm
áp tới mức đủ để họ nhìn rõ mặt nhau ở khoảng cách gần. Khuôn mặt trắng nõn của
vẫn còn ửng đỏ, đôi mắt long lanh. Phong Bính Thần nằm cạnh gối, chống tay nhìn
cô, giọng nói khàn khàn: “Em thật đẹp”.
Thuần Khiết khẽ nhếch môi. Anh ghé sát lại hôn lên mặt
cô. Cô có chút không quen nhưng không né tránh. Cô muốn
vào nhà vệ sinh, nhưng ánh mắt say đắm của anh khiến cô ngượng ngùng.
“Nghĩ gì vậy?”. Phong Bính Thần cầm tay cô.
“Anh không phiền nếu em dùng nhà vệ sinh của anh
chứ?”.
“Dĩ nhiên là được rồi”. Phong Bính Thần chau mày nhìn
cô với ánh mắt khó hiếu rồi nói với giọng trách móc: “Vì sao em lại khách sáo
như vậy, cứ coi như đây là nhà của mình, em muốn làm gì cũng được, bao gồm cả
anh”.
Nghe thấy câu cuối cùng, Thuần Khiết không kìm được
bật cười.
“Còn cần gì nữa không?”.
“Một cốc nước lạnh”.
“Anh đi lấy, chờ một chút”.
Phong Bính Thần đứng dậy xuống giường, mặc chiếc áo
ngủ màu trắng trước mặt cô một cách rất tự nhiên. Nhân lúc anh đi, Thuần Khiết
nhanh chóng ngồi dậy đi vào nhà vệ sinh, sau đó cô bị choáng ngợp trước sự xa
hoa của nó. Nhà vệ sinh còn to hơn cả phòng ngủ của cô, chia thành hai khu khô
và ướt, bồn tắm, vòi hoa sen, gương trang điểm, tất cả đều vô cùng hoàn mĩ,
tinh xảo và đẹp mắt. Ngoài ra còn có điện thoại, dàn âm thanh, máy sấy, giá
sách, bồn tắm massage đa chức năng... Tất cả những thứ gì cô có thể nghĩ tới
đều có, những thứ không thể nghĩ tới cũng đều có.
Cô vừa tắm vừa thầm xuýt xoa, chọn một chiếc khăn tắm
màu đỏ quấn người, sau khi mở cửa bước ra thì thấy trên tay cầm có treo một
chiếc váy ngủ. Giọng nói của Phong Bính Thần vang lên từ bên ngoài: “Anh lấy ở
phòng tầng dưới đấy, em mặc tạm. Ở đây không có đồ dùng của phụ nữ, ngại quá..
”
Thuần Khiết lại vào thay váy ngủ. Khi cô đi ra thì
Phong Bính Thần đã vào phòng, đưa cho cô một cốc nước lạnh. Cô cầm lấy uống hai
ngụm, nhìn thấy chiếc váy đen của mình treo trên mắc áo trong phòng ngủ, không
khỏi nóng mặt, uống ừng ực hết cốc nước rồi nói: “Không còn sớm nữa, em nên về
rồi”.
Phong Bính Thần sững người: “Muộn thế này rồi? Anh
không đưa em về đâu”.
Thuần Khiết cười: “Không sao, em có thể tự bắt xe”.
Nói rồi đặt cốc xuống, đi lấy váy
Phong Bính Thần cảm thấy kì lạ, cau mày nói: “Nếu em
không quen ngủ cùng người khác thì ở đây vẫn còn phòng...”. Thuần
Khiết mỉm cười kiếm cớ: “Em không thể chịu được khi phải mặc một bộ quần áo hai
ngày liền”.
“Thế thì có gì khó, bảo bộ phận phòng xử lí, ngày mai
sẽ lại như mới”.
Anh ôm cô từ phía sau, dụi đầu vào vai cô nũng nịu,
hơi thở ấm nóng thổi vào người khiến cô thấy ngưa ngứa. Cô quay đầu, định giữ
chút khoảng cách với anh nhưng đôi môi của anh đã mơn man trên tai cô, dính
chặt lấy cô như muốn trêu chọc.
Thuần Khiết không hề biết rằng cơ thể của mình lại
nhạy cảm đến vậy, không có một chút khả năng phản kháng mà ngã vào lòng anh,
giống như một chiếc thuyền nhỏ cô đơn dập dềnh giữa biển đầy giông bão. Cảm
giác mất trọng lượng khiến cô ngạc nhiên kêu lên một tiếng, sau đó chìm vào đêm
tối mù mịt.
Ngày hôm sau, khoảnh khắc khi mở mắt ra, cô không biết
mình đang ở đâu, giống như đang chìm trong giấc mơ. Căn phòng được thiết kế
theo phong cách hậu hiện đại, rèm cửa là màu đỏ Bordeaux thuần túy, đồ đạc đen
trắng, trong phòng có bày hai chậu cây, lá dài và dày. Bộ váy của cô được gấp
gọn gàng đặt trên đầu giường, thoang thoảng hương thơm nhè nhẹ.
Thấy bên cạnh không có ai, cô nhanh chóng cầm quần áo chạy
vào nhà vệ sinh.
Vệ sinh cá nhân xong, cô mở cửa đi vào phòng khách,
vừa bước vào đã nhìn thấy Phong Bính Thần trên sofa.
Anh nằm ngủ trên sofa, ngực khẽ phập phồng dưới lớp áo
trắng muốt, hình như đang ngủ rất say. Thuần Khiết bước lại gần nhìn anh. Từ
mặt đến chân, thậm chí phong độ, tính cách đều hoàn hảo tới mức không chê vào
đâu được. Cho dù là hoàng tử bạch mã mà cô đã từng mơ mộng hồi còn là thiếu nữ
cũng không hoàn mĩ như anh.
Cô suy nghĩ miên man rồi lại nhìn anh một lần nữa từ
đầu đến chân. Cuối cùng dừng lại ở ngón chân. Ngay cả ngón chân cũng đẹp như
vậy, quả thực là - vẫn chưa tìm được từ thích hợp để miêu tả thì anh liền mở
mắt khiến Thuần Khiết có chút bất ngờ, vội vàng cười nói: “Chào buổi sáng”.
Phong Bính Thần vén những sợi tóc xoăn trước trán,
nhìn cô với ánh mắt nửa tỉnh nửa mơ. Thuần Khiết cảm thấy dáng vẻ này của anh
thật sự rất gợi cảm, khiến người ta rất muốn “cắn” một cái. Nhưng vì không muốn
mình mất kiềm chế, cô lùi lại hai bước.
vươn vai, nhìn đồng hồ rồi hét lên: “Đã ba giờ rồi”.
“Anh đừng nói với em là anh đã ngủ trên sofa suốt cả đêm
đấy”.
“Đừng nói nữa. Em ngáy suốt cả đêm, khiến anh không
thể ngủ được...”.
Thuần Khiết sợ tái cả mặt: “Không phải chứ?”. Hỏi xong
khẽ ngừng lại một lúc, nhìn dáng vẻ nghiêm túc của anh mà không khỏi nghi ngờ,
tròn mắt hỏi anh: “Không thể nào, anh nói thật chứ?”.
Cuối cùng Phong Bính Thần bật cười: “Lừa em đấy. Đêm
qua em quá ‘vất vả’, ngủ mê mệt”.
Thuần Khiết gườm gườm nhìn anh nhưng lại không biết
làm thế nào với ẩn ý trong câu nói của anh.
Anh nói tiếp: “Anh dậy từ lâu rồi, nếu không em lấy
đâu ra quần áo sạch thế này mà mặc? Anh còn bảo quản gia chuẩn bị bữa sáng. Kết
quả không dùng đến. Sau đó anh lại bảo bà ta chuẩn bị bữa trưa. Kết quả cũng
không dùng đến. Sau đó anh bảo bà ta đi chuẩn bị bữa tối rồi..
Thuần Khiết không khỏi bật cười: “Xem ra không ăn xong
bữa tối thì em không thể tha thứ cho mình rồi”.
Phong Bính Thần cười, đứng dậy đi ra quầy bar, đóng
vai người pha rượu và nói: “Thưa cô, xin hỏi cô uống gì?”.
Thuần Khiết nghĩ một lúc rồi nói: “Sữa tươi”. Phong
Bính Thần mở tủ lạnh rót một cốc sữa tươi đưa cho cô. Thuần Khiết đưa tay đỡ
cốc, bỗng nhiên anh lấy ngón trỏ vuốt ve mu bàn tay của cô, tán tỉnh không chút
ngại ngần. Thuần Khiết sững người một lúc, sau đó lắc đầu dở khóc dở cười, bưng
cốc sữa lên uống. Phong Bính Thần nhìn cô không chớp mắt khiến cô cảm thấy có
chút khó chịu, tức giận nói: “Nhìn cái gì?”.
Anh giơ tay ngỏ ý bảo cô lại gần một chút. Thuần Khiết
có chút nghi ngờ nhưng vẫn ghé sát lại. Anh đưa tay sờ mặt cô, ngón cái vẽ một
vòng quanh môi cô, sau đó mỉm cười và nói: “Miệng em dính sữa, anh lau giúp em
mà..
Thuần Khiết ngây người nói: “Cảm ơn”.
Anh mỉm cười: “Đừng khách sáo”.
“Dùng giấy ăn vệ sinh hơn”. Thuần Khiết lườm anh.
“Không sao, tay anh không ngại”.
Thuần Khiết không còn gì để nói, ngửa cổ uống hết cốc
sữa, sau đó lấy tay lau miệng rồi hỏi: “Anh đang tán tỉnh
“Cứ coi như thế đi”. Phong Bính Thần nhìn cô với ánh
mắt trêu chọc.
“Anh thích em?”. “Dĩ
nhiên, anh không bao giờ lên giường với những người phụ nữ mình không thích.
Còn em?”.
“Ừm...”. Thuần Khiết cố tình làm ra vẻ chần chừ: “Anh
biết đấy, đối với em mà nói đêm qua không là gì cả. Em nghĩ với anh có lẽ cũng
không là gì”. Thấy nụ cười trên khuôn mặt anh lạnh dần, cô nói thêm: “Chúng ta
đều là người lớn, anh sẽ không yêu cầu em phải có trách nhiệm với anh chứ?”.
Phong Bính Thần im lặng một lúc rồi nói: “Em sai rồi,
chuyện này có ý nghĩa vô cùng to lớn với anh”.
“Ý nghĩa ở chỗ nào?”.
“Ở chỗ nó không có ý nghĩa với em”. Ánh mắt anh nhìn
cô trở nên u ám, vẻ mặt như muốn khóc: “Nghe thấy em nói vậy, anh thật sự rất
buồn..
Thuần Khiết bị giọng điệu ai oán của anh làm cho “sốc”
tới mức da đầu tê liệt.
Cô nhìn anh một lúc rất lâu, bồng nhiên bật cười: “Anh
rất có tài diễn xuất, cố lên”.
Những lời nói nửa thật nửa giả của Phong Bính Thần bị
bóc mẽ, đành phải làm ra vẻ độ lượng mỉm cười nhưng trong lòng lại có chút hụt
hẫng. Anh không biết lời nói của cô có mấy phần là thật, mấy phần là giả. Nhưng
anh không muốn vì chuyện này mà cả
hai đều không vui, đặc biệt là họ vừa mới làm lành. Thế nên anh cố tình thở dài
và nói: “Thì ra đối với em, anh chỉ có tác dụng giống như một chiếc gậy
massage”.
Câu nói này quá lộ liễu, Thuần Khiết đỏ mặt, không
biết đáp lại như thế nào.
Phong Bính Thần nói tiếp: “Thực ra anh vẫn còn có rất
nhiều công dụng đang chờ được khám phá. Anh rất muốn người đó là em”.
Thuần Khiết lại sững người. Cái đầu nhanh nhạy, hoạt
bát thường ngày bồng nhiên bị đóng băng, không những không trêu được anh mà còn
bị lời tỏ tình thật giả lẫn lộn của anh làm cho lúng túng.
Phong Bính Thần thấy cô ngượng ngùng, liền đánh trống
lảng: “Chắc là em đói rồi, muốn ăn gì?”.
Thuần Khiết nghĩ một lúc rồi nói: “Cá, rau”.
“Còn gì nữa
“Thêm một bát canh gà nấm nữa. Thế thôi”.
Phong Bính Thần nhấc điện thoại, căn dặn quản gia một
hồi. Anh còn gọi thêm một suất cánh gà nướng rượu vang. Thuần
Khiết thầm cảm thấy hổ thẹn. Gậy massage sẽ không phục vụ chu đáo, tận tình như
thế này. Cô cảm thấy hổ thẹn vì sự bộp chộp của mình. Nói một cách chính xác
hơn, cô cảm thấy mình đã làm tổn thương anh, mà điều này hoàn toàn không phải
là ý của cô. Nhưng muốn cô nhận thức bản thân mình một cách đúng đắn thì cần
phải có thêm thời gian.
Chú thích:
(*) “Dục tốc tắc bất đạt” là một vế trong
câu nói nổi tiếng của Khổng Tử trích trong “Tử lộ” của Luận ngữ: “Vô dục tốc,
vô kiến tiểu lợi. Dục tốc tắc bất đạt, kiến tiểu lợi tắc đại sự bất thành”.
Nghĩa là: Chớ muốn mau, chớ thấy lợi nhỏ. Muốn mau thì không đạt, thấy lợi nhỏ
thì việc lớn không thành. Ý này được đúc kết trong câu thành ngữ “Dục tốc bất
đạt”.