1001 Đêm Tân Hôn

Chương 121: Việc mang thai bị bại lộ



Âm thanh tiếng nói của Bắc Minh phu nhân rất lớn, Lý Tranh Diễn đứng gần đó mà cũng nghe thấy, lập tức chạy lại nói đỡ: “Phu nhân yên tâm ạ, cháu sẽ giám sát cậu ấy nghỉ ngời, nhanh lên nhanh lên, cậu đi nghỉ đi một đêm mai mới lại có sức mà tìm....”

Ngày thứ 4.

Lương Nặc đã không còn một chút sức lực nào, chỉ có thể dựa mình vào tường, miệng và cổ họng khô đặc lại do không được uống nước, cô chỉ khẽ liếm môi, tiếp tục cố gắng chờ đợi.

Giọt nước cuối cùng cũng đã bị cô uống hết từ lúc nào.

Bây giờ, hoặc là ở đây chờ chết...hoặc là Bắc Minh Dục sẽ tìm thấy cô tới trước khi cô không còn trên cõi đời này nữa.

Ngày thứ 5, người của phía cảnh sát bắt đầu buông lơi, những cư dân cùng không biết nên tìm ở đâu vì quá rộng, chỉ biết tìm từng nhà xưởng không định hướng.

Lý Tranh Diễn nhìn hai mắt Bắc Minh Dục thâm quầng, bọng mắt to tướng, khóe mắt đỏ rực, lão phu nhân thì ngày nào cũng gọi điện ba bốn lần tới để hỏi thăm tình hình, Lý Tranh Diễn cũng muốn khuyên Bắc Minh Dục hay thôi đừng tìm nữa nhưng Bắc Minh Dục sống chết không chịu từ bỏ, kể cả việc ban đêm có phải soi đèn pin lần mò đi tìm anh cũng chấp nhận.

Cuối cùng, vào buổi đêm rạng sáng của ngày thứ 6, anh tìm thấy chiếc dây chuyền của cô được Bắc Minh phu nhân tặng khi cô vừa mới mang thai, nó rơi trên một đống củi khô gần đó. Ánh mắt Bắc Minh Dục bỗng nhiên sáng rực lên, anh lập tức huy động tất cả mọi người đến tìm khu vực gần đó.

“Cô ấy nhất định ở gần đây thôi.”

...................

Ý chí kiên cường trong con người Lương Nặc cũng dần dần tàn lụi trong sự sợ hãi và chờ đợi vô vọng, hai mắt từ từ nhắm liền vào với nhau, chân tay bất động.

Không biết thời gian đã qua bao lâu, cô bắt đầu có những ảo tưởng.

Đầu tiên là khuôn mặt hiền từ nhân hậu của cha, rồi đến khuôn mặt anh tú khôi ngô của Bắc Minh Dục, còn cả đêm trước đêm tân hôn ba ngày....

Linh hồn cô dường như trở lại đúng cái đêm đó.

Cô bị người khác đánh thuốc mê, sau đó bị đưa tới một phòng khám tư nhân hẻo lánh, biển hiệu của phòng khám đã rất cũ nát, cô cố gắng mở mắt để nhìn rõ tên của phòng khám đó được ghi trên tấm biển nhưng tất cả chỉ là sự lờ mờ không rõ ràng.

ở trong phòng khám đó, cô dường như nghe thấy tiếng một người đàn ông đang ra lệnh cho bác sĩ làm gì đó.

Tiếp theo đó, có vài vật dụng kim loại lạnh ngắt chạm vào người cô, rồi lại từ từ được rút ra....giống hệt như giấc mơ của tuổi mới lớn, nhưng buồn cười đó là, làm xong tất cả những việc đó người đàn ông lại đưa cô trở về Lương gia, tất cả được bố trí y như một giấc mơ vậy.

Hóa ra, cô thực sự bị người khác cưỡng hiếp, sau đó tất cả mọi chuyện đều bắt nguồn từ buổi tối tội lỗi đó, từ việc những lời mắng nhiếc, sự trách phạt của Bắc Minh phu nhân, tới sự dọa dẫm sẽ không đầu tư tiền cứu tập đoàn Bác Thụy, rồi cái ngày mưa gió bão bùng cô quỳ cả đêm để cầu xin Bắc Minh phu nhân, thậm chí là việc ký tên bán thân vào bản hợp đồng đó....

Lương Nặc gắng gượng động đậy đôi môi, trước lúc chết, cô muốn bản thân mình hiểu được tất cả mọi chuyện, coi như....để chết đi rồi cô có thể tìm người mà báo thù!

Khẽ lê bàn tay đặt lên bụng mình rồi cô từ từ chìm vào giấc ngủ.

Cha...cha...con đến với người đây.

Trong phút giây cuối cùng chìm vào bóng tối, cô như trong cơn thôi miên, cô lờ mờ nhìn thấy một khuôn mặt anh tú quen thuộc, một giọng nói ấm áp như người mắc lỗi muốn cầu xin sự tha thứ: “Xin lỗi...Tôi tới muộn rồi.”

*

Cổng bệnh viện tập hợp một lượng lớn người, đảm bảo sự yên tĩnh của phòng bệnh cũng như không có sai được làm phiền.

Lương Nặc nằm yên tĩnh trên giường bệnh, đôi môi nứt nẻ khô nhợt, khuôn mặt cũng trắng bệch,quần áo toàn thân đen ngòm bẩn thỉu, hai bàn tay nõn nà trước đây cũng đầy những vết thương, trên khuôn mặt trắng bệch vẫn hằn lên lờ mờ vết đánh.

Bắc Minh Dục đứng bên giường Lương Nặc không rời, cho dù đã mấy ngày trời không được nghỉ ngời nhưng anh vẫn cố chấp không chịu rời đi.

“Cậu đi nghỉ một lát đi! Nhìn Tiểu Nặc Nặc thế này tạm thời chưa tỉnh lại đâu.” Lý Tranh Diễn nói.

“Không cần đâu! Tôi ở đây trông cô ấy.”

Không ai biết được khi anh mở tấm cửa sắt ở cái nhà xưởng cũ nát đó ra, nhìn thấy Lương Nặc nằm như đã chết trên nền nhà, trong lòng anh đã cảm thấy sốc và suy sụp tới nhường nào.

Từ trước tới nay anh cứ tự nghĩ bản thân mình không hề quan tâm tới cô.

Thế nhưng qua lần này, anh mới biết, hóa ra ngay từ cái đêm đầu tiên cô được chứng kiến anh phát bệnh nhưng không hề sợ mà thậm chí còn giơ tay mình ra cho anh cắn để bớt cơn giày vò, anh đã có tình cảm với cô, không phải là thứ tình cảm đối với người phụ nữ thiên mệnh được nói hoang đường bởi người đạo sĩ mà đó là một thứ tình cảm chân thành.

Thời khắc mà anh ôm lấy cô để đưa cô vào xe cấp cứu, toàn thân anh dường như run lên lẩy bẩy, hai bàn tay anh không dám dùng lực mạnh quá, sợ làm tổn thương tới cô, hơi thở cô lúc đó vô cùng yếu ớt đáng thương, cảm tưởng như nếu anh dùng lực mạnh hơn một chút thì sinh mệnh người phụ nữ trên tay anh sẽ từ từ mà chảy rớt xuống.

Bác sĩ rất nhanh đã tới nơi, cùng với đó là Bắc Minh phu nhân, Kỷ Sênh cùng với một đoàn người hỗ trợ của bệnh viện.

“Minh Dục, đây là đội ngũ bác sĩ ta đã tìm mấy đêm mời từ Mỹ về, họ đã từng nhiều lần hợp tác với chính phủ trong việc cấp cứu những đối tượng mất tích được tìm và cứu sống, vì vậy rất có kinh nghiệm trong lĩnh vực này, ....con hãy mau rời ra một chút để họ kiểm tra xe đứa cháu của ta.....”

Bắc Minh phu nhân nói tới đó thì khóc nức nở, đứa cháu bà ta mong ngóng bao nhiêu năm nay rất có thể nói mất là mất rồi.....

“Không cần đâu.”

Bắc Minh Dục đứng thẳng người lên, ánh mắt tối sầm lại, trời đất như đang quay cuồng đảo lộn, anh bất lực vò đầu rồi đối diện với Bắc Minh phu nhân với vẻ tỉnh táo, nheo mày nói: “Y thuật của bác sĩ Trương cũng rất cao minh, con tin là không kém gì những người này. Cô à, cô cứ về nhà trước nghỉ ngơi đi.”

“Không được! Trong bụng Nặc Nặc là đứa cháu.....Minh Dục!”

Lời của Bắc Minh phu nhân chưa kịp dứt thì liền nhìn thấy Bắc Minh Dục người ngả về phía trước như đang muốn ngã xuống, may mắn Lý Tranh Diễn nhanh tay đỡ lấy anh dìu anh dựa vào mình, còn chưa đỡ được anh đứng ổn định đã nghe thấy một âm thanh quen thuộc!

“Cẩn thận!”

Kỷ Sênh hét lớn.

Lý Tranh DIễn đỡ lấy Bắc Minh Dục sau đó mấy người bác sĩ cùng với y tá đã đưa anh tới phòng bệnh cạnh đó tĩnh dưỡng.

Trước khi bước đi Lý Tranh Diễn còn quay ra nhìn Kỷ Sênh với ánh mắt đầy ẩn ý.

Kỷ Sênh lập tức quay mặt đi tránh ánh nhìn đó, nói với những bác sĩ ý tá đang đứng gần cô: “Thiếu gia có phúc thiên mệnh nhất định sẽ không có chuyện gì với anh đấy, bây giờ tốt nhất hãy chăm sóc cho Nặc Nặc, nhìn cô ấy....tình hình thực sự không ổn chút nào.....”

*

Khi Bắc Minh Dục tỉnh lại, anh phát hiện tất cả mọi người trong bệnh viện nhìn anh với ánh mắt rất kỳ lạ.

Anh cố gắng ăn chút đồ ăn, sau đó đi tới phòng bệnh của Lương Nặc xem tình hình cô thế nào, thì bỗng phát hiện căn phòng trống không không có người, anh vội vàng rút điện thoại gọi cho thư ký Tôn: “Thiếu phu nhân đâu?”

Thư ký Tôn ấp úng không biết nói thế nào, hồi lâu sau mới đáp lại: “Thiếu gia, việc này tốt nhất thiếu gia đừng bận tâm nữa, bác sĩ nói rồi, thể lực cậu thời gian này đã hao tổn quá nhiều, cần tĩnh dưỡng nghỉ ngơi!”

“Tôi hỏi lại một lần nữa, Lương Nặc đâu?”

Thư ký Tôn lại im lặng, cắn môi nói: “Thiếu phu nhân ...cô ấy...bị...phu nhân đuổi đi rồi.”

Bắc Minh Dục đờ người ra, lập tức nghĩ ra điều mấu chốt của sự việc, sự việc Lương Nặc mang thai là giả chắc đã bị phát hiện trong khi anh đang hôn mê, sau đó Cô anh đã phẫn nộ vì bị lừa dối mà đuổi Lương Nặc đi.

“Hiện giờ cô ấy đang ở đâu?”

“Lý thiếu gia sợ thiếu phu nhân gặp chuyện nên đã đưa cô ấy tới bệnh viện của Lý gia rồi ạ, hiện giờ vẫn đang tu dưỡng, bác sĩ kiểm tra cơ thể của cô ấy kết luận cơ thể bị tổn thương nghiêm trọng, cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một thời gian mới có thể bình phục dược, ngoài ra....” Thư ký Tôn do dự hồi lâu mới nói: “ Phu nhân rất tức giận....tuyên bố thiếu phu nhân không còn gì cả, ra đi với hai bàn tay trắng.”

“Tôi biết rồi.” Dây thần kinh trên đầu anh nổi lên giật đùng đùng, nói: “Tôi sẽ đi thăm cô ấy trước, khi về sẽ giải thích với Cô tôi sau, sự việc này, Nặc Nặc cơ bản không biết gì hết.”

Thư ký Tôn há hốc mồm ngạc nhiên, vẫn còn muốn hỏi gì đó nhưng Bắc Minh Dục đã cúp máy.

Nói vậy có nghĩa là, việc thiếu phu nhân giả mang thai đều do một tay thiếu gia sắp đặt?

Trời!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.