1001 Đêm Tân Hôn

Chương 122: Đứa bé đã không còn nữa rồi



Trên đường đi tới bệnh viện của Lý gia, Bắc Minh Dục gọi điện cho Lý Tranh Diễn: “Cô ấy đã tỉnh chưa?”

Lý Tranh Diễn thở dài rồi nói với giọng khinh bỉ: “Tôi luôn nghĩ Tiểu Nặc Nặc cô ấy là một cô gái ngây thơ đáng yêu lại lương thiện, nhìn giống y như một con thỏ non vậy...thế mà đột nhiên lại biến thành một kẻ thông minh thế, còn biết cả việc giả vờ mang thai để có được sự chiều chuộng!”

“Câm mồm!”

Lý Tranh Diễn nhếch mép cười để lộ vài chiếc răng trắng muốt, rồi thở dài một tiếng, đắc ý nói: “Hóa ra đúng là cậu cố ý để cô ấy tưởng là mình đã mang thai? Cậu nói xem cậu làm thế thì có tác dụng gì chứ? không ngờ lại có thể dùng thủ đoạn như thế để đối phó với một con thỏ ngây thơ!”

Bắc Minh Dục nheo mày: “Không kể làm sao, chỉ cần trong thời gian này cô ấy vẫn chưa tỉnh lại, cậu câm tịt mồm vào cho tôi là được!”

“Thế khi cô ấy tỉnh lại thì sao? Cô ấy hỏi đứa trẻ trong bụng?”

“Sảy rồi!”

“Thật sự phải nói như thế?” Lý Tranh Diễn nhếch mép cười: “Cậu không sợ cô ấy vì buồn đau quá mà cấm vận cậu à?”

Bắc Minh Dục không có tâm trí để anh ta đùa thêm nữa, liền đổi chủ đề câu chuyện: “Đã tìm thấy Thẩm Ưu chưa?”

Nhắc tới chuyện này Lý Tranh Diễn cũng bỏ ngay giọng đùa cợt nhả, anh ta nói: “Sự việc này sợ là không đơn giản như chúng ta tưởng tượng đâu.”

“Có nghĩa là sao?”

“Cách nhà xưởng đó không xa đã xảy ra một vụ tai nạn ô tô nghiêm trọng, chiếc xe của Thẩm Ưu đâm vào lan can bảo vệ bên đường và rơi xuống vực, đến khi tìm thấy chỉ còn là một đống đổ nát, phía cảnh sát đã điều tra và xác nhận Thẩm Ưu loại ra khỏi đối tượng tình nghi.”

“Cô ta chết rồi? ” ngữ khí Bắc Minh Dục như được chút giận: “Nếu vậy thì tôi đỡ phải ra tay!”

“Rất tiếc, ai để cô ta chết chứ? tạm thời tôi vẫn chưa có manh mối gì.”

“Không vội, chỉ cần là hồ li thì nhất định sẽ có ngày lòi đuôi ra.”

Đứng bên ngoài phòng bệnh của Lương Nặc, Lý Tranh Diễn cúp máy điện thoại, đang định đi hỏi bác sĩ xem khi nào Lương Nặc sẽ tỉnh lại, vừa quay đầu thì nhìn thấy Kỷ Sênh tay đang cầm phích nước nóng nhìn anh, khuôn mặt đờ ra như không tin vào những gì cô vừa nghe thấy.

“Anh vừa nói....Lương Nặc cô ấy chưa hề mang thai? Không thể nào! Que thử là do Tiêu Hàn mua, khi cô ấy dùng que thử, cả ba chúng tôi đều có mặt, không thể là cô ấy giả mang thai!”

Lý Tranh Diễn nhét chiếc điện thoại vào túi quần: “Tôi có lý gì để lừa cô chứ?”

“Vậy Bắc Minh Dục? Coi như Nặc Nặc không hề mang thai, vậy tại sao anh ấy lại phải giấu, thậm chí còn làm cho Nặc Nặc tưởng mình đang mang thai?!”

“Tôi không phải con sâu ở trong bụng cậu ấy.” Lý Tranh Diễn lạnh lùng ném cho cô một cái nhìn cùng sự khinh bỉ trong lời nói: “Xem ra cô gần đây nhãn rỗi quá nhỉ, việc của người khác mà cũng lắm chuyện quản làm gì!”

“Cô ấy là người bạn tốt nhất của tôi.” Kỷ Sênh ngẩng cao đầu nhìn chằm chằm anh ta.

Lý Tranh Diễn tiến lên phía trước một bước, ghé sát mặt vào người cô: “Trong mắt tôi, cô ta chả là gì cả!”

“Lý Tranh Diễn, anh đúng là đồ giả tạo!”

Cả ngày đều gọi Tiểu Nặc Nặc thân thiện gần gũi như thế, vậy mà sau lưng lại có thể nói lạnh lùng như vậy!

Kỷ Sênh tức giận nhìn anh ta rồi quay đầu cầm phích nước bước đi, vừa bước đi được hai bước thì từ phía sau vang đến một giọng nói lạnh lùng mà khinh bỉ: “So với cô một mặt thì nói cô ấy là người bạn tốt nhất, một mặt lại thèm muốn chồng của người bạn tốt nhất thì tôi không biết cô ta còn cao quý hơn cô gấp bao nhiêu lần!”

Toàn thân Lương Nặc run lẩy bẩy, bước chân bỗng nhiên khựng lại.

Cô nắm chắc lấy phích nước trong tay, cắn chặt môi, không nói gì mà cũng không quay đầu lại, bước thẳng vào phòng Lương Nặc.

Vốn dĩ cô cứ tưởng cô rất giỏi che giấu nhưng không ngờ răng....Lý Tranh Diễn lại có thể nhìn thấu được cô.

Có điều, cô chỉ cần đứng từ xa nhìn Bắc Minh Dục cũng rất tốt rồi, cô sẽ không làm gì có lỗi, cô rất rõ thân phận của bản thân mình, cô chỉ là muốn trả lại ân tình từ ngày còn nhỏ.

*

Hai ngày sau.

Lương Nặc không biết bản thân mình còn sống hay đã chết, cô cảm thấy toàn thân lâng lâng, đầu thì nặng trịch.

Dần dần, cô có chút ý thức, cảm thấy khuôn mặt và tứ chi có những cơn đau nhức.

Cố gắng mở mắt ra, trước mắt lờ mờ màu trắng, sộc vào mũi là mùi thuốc sát trùng nồng nặc.

“Em tỉnh rồi?” Nhìn khuôn mặt hốc hác phờ phạc râu mọc dài chưa cạo của Bắc Minh DỤc, rồi lại nhìn thấy cảm xúc kích động của anh, anh vội vàng ấn nút trên đầu giường bệnh: “Bác sĩ? Vợ tôi tỉnh rồi, mau lại kiểm tra giúp tôi!!!”

Đã nhắm mắt mấy ngày liền, vừa mở mắt cô chưa thích ứng được với ánh sáng liền từ từ nhắm lại.

Bắc Minh Dục vui mừng ôm lấy cô, thì thầm bên tai cô bao điều không ngừng nhưng Lương Nặc nghe không rõ, sau đó bác sĩ đã tới, lấy tay vành rộng mắt cô ra rồi chiếu chiếc đèn nhỏ vào.

“Chúc mừng Bắc Minh thiếu gia, thiếu phu nhân thực sự tỉnh lại rồi!”

“Em có nghe thấy tôi nói không?” Bắc Minh Dục ôm lấy cô, nhìn bộ dạng cô đang cố gắng mở mắt nhưng lại sợ ánh sáng chiếu vào, anh vội vàng lấy tay đặt trước hai mắt cô: “Không vội, từ từ thử mở mắt ra!”

Lương Nặc bị Bắc Minh Dục ôm chặt lấy có chút không thoải mái, khẽ cựa quậy, rồi từ từ cẩn thận he hé hai mắt, cảm thấy vừa xót vừa khó chịu.

“Tôi....Tôi không còn ở nhà xưởng đó nữa à? Thiếu...thiếu gia...hóa ra không phải là tôi đang mơ! Đúng là anh đã cứu tôi.....”

Cô không kìm nén được nỗi vui mừng mà khóc lên thành tiếng, những ngày khủng khiếp ở trong căn xưởng cũ nát đó chính là những ngày đen tối nhất trong cuộc đời cô, nhưng vẫn kiên định tin tưởng rằng Bắc Minh Dục sẽ tìm được cô!

“Không khóc nữa, khóc nhìn xấu lắm.”

Bắc Minh Dục dỗ dành cô, đưa tay lên lau nước mắt cho cô rồi nói: “Bác sĩ nói em thiếu nước trầm trọng, họng vì thế mà cũng bị thương, tạm thời đừng nói gì cả.”

Lúc này Lương Nặc mới ý thức được rằng họng cô đúng là đang rất đau, rất khó chịu.

“Vâng, vâng.” Cô gật gật đầu, nước mắt vẫn cứ chảy ra, nhìn Bắc Minh Dục cảm động, lấy tay đặt lên bụng, hai môi mấp máy thì thầm: “Tôi không thấy bụng mình đau, con của chúng ta không sao đúng không?”

Bắc Minh Dục im lặng, từ từ đặt cô nằm xuống.

Lương Nặc kích động, không thèm để ý đến cơn đau ở cổ họng, cô nắm chặt lấy tay anh, nói: “Không phải vậy, anh lừa tôi đúng không? Tôi rõ ràng không cảm nhận thấy sự biến mất của con! Rất giống với bình thường, tôi chỉ là ngủ một giấc dài, đứa bé vẫn ngoan ngoãn nằm trong bụng tôi đúng không?”

“Không, đưa trẻ đã không còn nữa rồi, đó là sự thật.”

“Không phải vậy!” Cuối cùng thì Lương Nặc cũng hiểu được cảm giác khi nằm trên giường bệnh mà được biết tin đứa con – một phần máu thịt của bản thân mình không còn nữa mà Lương Vân đã phải trải qua: “Nó đã ở cùng tôi ba tháng, còn chưa biết gì,tôi đã phải chịu đựng những cảm giác khó chịu như thế nào, đã nôn ọe, buồn ngủ như thế ....suốt ba tháng trời....nó sẽ không dễ dàng nhẫn tâm bỏ tôi mà đi như vậy!”

Bắc Minh Dục rất muốn nói với cô rằng tất cả những phản ứng đó của cô đều là anh bảo bác sĩ kê đơn thuốc mà dẫn tới, nhưng tất cả những lời muốn nói cứ nghẹn lại trong lồng ngực chỉ biết nhìn cô mà không nói ra được.

“Em vừa mới tỉnh lại, cơ thể còn đang rất yếu, sự việc này sẽ dừng lại ở đây.” Anh dùng hai tay khẽ ghì cô nằm xuống giường, nói như ra lệnh: “Nằm xuống nghỉ ngơi đi!”

Lương Nặc ngoan cố lắc đầu, hai mắt đỏ ngầu ọng nước: “Tại sao? Tại sao lại có thể như thế....đây nhất định là sự trừng phạt của ông trời dành cho tôi, là sự trừng phạt vì tôi đã gián tiếp dẫn tới cái chết của Ngô Mộng Dao....ông trời trừng phạt một mình tôi là đủ rồi, tại sao lại báo ứng lên đứa trẻ vô tội con tôi? Thiếu gia...anh có biết cảm giác của sự nối liền mạch máu, tôi không những chỉ một lần cảm nhận thấy đứa con bé bỏng của tôi....”

Bắc Minh Dục sợ cô sẽ kích động quá mà làm hại tới bản thân, liền đỡ cô ôm chặt lấy.

“Sau này chúng ta nhất định sẽ lại có con, bây giờ em kích động như thế này rất có hãi cho sức khỏe, cái chết của Ngô Mộng Dao không liên quan gì tới em hết, báo ứng luân hồi cũng sẽ không tìm đến em, đừng nghĩ linh tinh nữa.”

Lương Nặc cứ để cho anh ôm chặt vào lòng mà khóc nức nở, tiếng khóc nấc lên, Bắc Minh Dục nhìn nước mắt nước mũi cô chảy ra ướt hết cả áo anh nhưng anh không nói gì.

Đợi cô khóc mệt đi rồi, Bắc Minh Dục lại nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, cẩn thận lau khô nước mắt trên má cô, khẽ hôn lên trán cô rồi rời giường bệnh về thẳng căn biệt thự.

Sự việc cô mang thai anh luôn giấu và vẫn có ý định giấu cô, việc Thẩm Ưu bắt cóc đúng là một cái cớ cho anh.

Nhưng bịt mồm được bác sĩ rồi, còn Bắc Minh phu nhân thì sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.