1001 Đêm Tân Hôn

Chương 138: Bản mệnh đã thay đổi



Lương Nặc thay một bộ váy nhìn rất thùy mị dài đến đầu gối cùng Bắc Minh Dục đi tới bệnh viện.

Vú Hà đang ngồi trên chiếc ghế dài ở cửa phòng bệnh chợp mắt nghỉ ngơi.

“Vú Hà!”

“Thiếu gia.” Bà ta giật mình mở mắt, miệng cười tươi: “Thiếu gia tới rồi đấy à.... đây....” nụ cười tắt hẳn khi nhìn thấy Lương Nặc: “Thiếu gia, sao cậu lại đưa cả Lương tiểu thư tới thế này? Phu nhân đang bệnh như thế, đừng để phu nhân có kích động gì không tốt cho sức khỏe.”

“Tôi biết.” Bắc Minh Dục nắm lấy tay Lương Nặc: “Tôi hôm nay tới không phải muốn chọc tức Cô, chỉ là muốn cho Cô tôi hiểu, lời của Lý đạo trưởng chỉ là giả, Cô đừng tin và không phải lo lắng .”

“Thôi...tôi...” Lương Nặc đang định nói sẽ ở bên ngoài đợi Bắc Minh Dục nhưng tiếng của nói yếu ớt của Bắc Minh phu nhân từ trong phòng bệnh vọng ra: “Vú Hà, là Minh Dục đến đấy à?”

Vú Hà lập tức trả lời: “ Vâng, thưa phu nhân, thiếu gia rất nhớ phu nhân nên đặc biệt tới thăm phu nhân.”

“Vào đi.”

Bắc Minh Dục nắm tay Lương Nặc cùng đi vào bên trong, cánh cửa vừa mở ra, Lương Nặc đã hơi co người lại: “Hay là....tôi không vào trong nữa.”

“Không được. Cô cũng không phải là người chuyện gì cũng không hiểu.”

Nói xong, anh kiên quyết lôi tay Lương Nặc đi vào phía trong.

Chỉ trong có vài ngày ngắn ngủi, Bắc Minh phu nhân ghầy sọp cả đi, hai má hốc hác, đôi mắt sâu hắm lại với bọng mắt to thâm sì, Lương Nặc nhìn thấy bà ta như vậy cô đơ người ra.

Bắc Minh Dục tiến lên phía trước, rót một cốc nước nóng đặt ở đầu giường: “Cô à!”

“Người già rồi thì không còn có tác dụng gì nữa rồi....”

Bắc Minh Dục tiến lên đỡ bà ta ngồi dậy dựa lưng vào tường với chiếc gối dầy phía sau lưng, Bắc Minh phu nhân vừa ngồi dậy đang định với tay cầm lấy cốc nước uống liền nhìn thấy Lương Nặc, đột nhiên sắc mặt biến đổi, tỏ ra vô cùng nghiêm khắc, nói: “Ai cho phép cô bước vào hả? Cút ra ngoài cho ta..”

Choang....

Tiếng cốc nước rơi xuống đất, các mảnh vỡ cùng với nước nóng bay tung tóe.

“Phu nhân, con chỉ là quan tâm tới sức khỏe của phu nhân, không hề có ý gì khác ạ.” Lương Nặc vội vàng giải thích.

Lương phu nhân nhếch mép với nụ cười lạnh lùng khinh bỉ và chế nhạo: “Xem xem tôi chết chưa có đúng không? Tôi nói cho cô biết, kể cả tôi chết đi rồi, cô cũng đừng hòng mà hại được Bắc Minh gia.”

“Phu nhân, con không hề muốn hại....” Lương Nặc đột nhiên dừng lại, chỉ có thể mượn ưu thế duy nhất của bản thân để giải thích mặc dù cái lý do này làm cô không thoải mái chút nào: “Lẽ nào phu nhân quên rồi, thiếu gia vào đêm trăng tròn, điều kiện duy nhất để không phát bệnh đó là cùng con....”

“Câm mồm.” Bắc Minh phu nhân cứng rắn cắt ngang lời cô, hai mắt trừng trừng nhìn vào chiếc nhẫn trên tay cô: “Cô tưởng cô vẫn là Lương Nặc của ngày trước à? Cái đồ rẻ rách như cô bây giờ còn xứng đáng nữa không?”

“Cô à....” Sắc mặt Bắc Minh Dục bỗng nhiên trầm xuống, nói nhấn mạnh như muốn đề nghị với Bắc Minh phu nhân đừng nói quá đáng như vậy.

Lương Nặc chỉ biết cúi đầu cắn chặt lấy môi, mắt đỏ ọng lên, kiên định nói: “Con biết là con không trong sạch, không xứng với thiếu gia, thế nhưng, con sẽ dùng tất cả những gì con có với những gì tốt đẹp nhất để đối đãi thiếu gia.”

“Vậy thì phải xem xem ông trời có đồng ý giúp cho cô có cơ hội này không!” Bắc Minh phu nhân vẫn khuôn mặt phẫn nộ nhìn Bắc Minh Dục, rồi quay lại nhìn cô với ánh mắt cảnh cáo, không khách sáo gì nói: “Lần trước khi cô gặp chuyện, Lý đạo trưởng đã giúp cô bói một quẻ, bây giờ mệnh của cô đã hoàn toàn thay đổi, không còn phù hợp với Minh Dục nữa rồi, nếu biết điều thì hãy rời khỏi Bắc Minh gia càng sớm càng tốt.”

“Sao...sao có thể như vậy được?” Lương Nặc đột nhiên ngẩng đầu tròn mắt nghi ngờ nhìn Bắc Minh phu nhân, rồi lại quay ra nhìn Bắc Minh Dục: “Thiếu...thiếu gia..lời phu nhân nói...là thật à?”

Bản mệnh của một con người sao có thể thay đổi được chứ? không phải ngay từ đầu ông trời đã định sẵn rồi à?

Bắc Minh Dục vẫn giữ nét mặt bình tĩnh, nhưng ánh mắt như đã nói cho Lương Nặc câu trả lời.

Bản mệnh của cô thực sự đã thay đổi!

“Cô à! Cô vẫn còn đang bệnh, đừng kích động, hôm nay con đưa cô ấy tới đây chính là muốn nói với Cô, từ lúc lời dự đoán của tên đạo trưởng đó được nói ra cũng đã hơn nửa tháng rồi, con không những không phát bệnh giống với lời ông ta mà tập đoàn cũng vẫn hoạt động bình thường không có bất kỳ biến động gì, lời Lý đạo trưởng, chắc gì đã là thật nên Cô đừng tin.”

“ Như vậy, nghĩa là con muốn đi ngược lại ý ta, giữ cái đứa con gái tai họa này bên mình đúng không?”

“Lương Nặc không phải là tai họa.”

“Bắc Minh Dục.” Lương phu nhân lớn tiếng với anh: “Con bắt buộc phải giữ nó lại bên mình làm cho ta tức chết đi con mới can tâm đúng không?”

Lương Nặc sợ tới mức toàn thân run lên lẩy bẩy.

Từ trước tới nay cô chưa bao giờ nhìn thấy Bắc Minh phu nhân tức giận như thế này với Bắc Minh Dục, trong trí nhớ của cô bà ta cũng chưa bao giờ lớn tiếng gọi cả họ tên anh.

“Cô à! Còn nhớ khi nhỏ khi cô đưa con về Bắc Minh gia, cô luôn nói với con rằng, số mệnh của con luôn nằm trong tay con chứ không phải ông trời có thể quyết định được, cứ coi như trong người con có bệnh lạ, nhưng con vẫn có thể đầu đội trời chân đạp đất đấy thôi, đến ngày hôm nay, chả lẽ cô lại bị một lời dự đoán nực cười đó làm cho lay chuyển?”

Bắc Minh phu nhân từ từ nhắm mắt lại, ngực thở hổn hến không ổn định: “Từ khi cô ta xuất hiện, nhà ta không có được lấy một ngày yên ổn, lẽ nào đây không phải là điều chứng minh cho tính xác thực của lời dự đoán đó à?”

“Vậy Cô muốn con làm thế nào? Ly hôn với cô ấy? rồi cưới một người phụ nữ thiên mệnh mà con không hề thích?”

Bắc Minh phu nhân với nét mặt đó là điều đương nhiên rồi lại thốt lên: “Sau đó sinh cho ta một đứa cháu, ta cũng chẳng sống được mấy năm nữa, nếu không sinh cháu cho ta đến lúc chết ta cũng không nhắm được mắt.....”

Nghe hai người họ nói chuyện với nhau, Lương Nặc nắm chặt tay chua xót.

Đây chính là kết cục của hai người vợ trước của Bắc Minh Dục sao?

Bản mệnh đột nhiên thay đổi, bị Bắc Minh Dục ruồng bỏ, để bảo vệ bí mật về việc phát bệnh trong đêm trăng rằm của Bắc Minh Dục, liền bị đưa tới bệnh viện thần kinh, như vậy thì sẽ chẳng có ai tin vào lời của một người bị thần kinh.

Là như vậy ư?

Con tim Lương Nặc đột nhiên như đông cứng lại, lạnh buốt như bị đóng băng.

Bắc Minh Dục cảm nhận được cảm giác của Lương Nặc, anh đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, kiên định nói: “Cô à! Trước đây con đã nói qua một lần rồi, nếu con có con, thì nhất định sẽ là do Lương Nặc sinh! Bây giờ con và cô ấy sẽ cùng nhau chứng minh cho cô thấy, bản mệnh của cô ấy không hề thay đổi.”

Nói xong, anh liền lôi tay Lương Nặc đi ra ngoài, Bắc Minh phu nhân tức điên lên, gạt tất những đồ trên bàn bên cạnh giường bệnh xuống dưới đất.

Vú Hà vội vàng tiến lên phía trước Lương Nặc khi hai người bước ra, nhìn chằm chằm cô với ánh mắt trách móc: “Thiếu gia, đó chính là người đã nuôi dưỡng cậu mười mấy năm đấy! vậy mà cậu lại vì một đứa con gái mà làm như vậy.”

“Đợi tôi và Lương Nặc sinh cho Cô tôi một đứa cháu thì tất cả những chuyện này đều sẽ thành quá khứ!”

Khuôn mặt Lương Nặc đột nhiên đỏ bừng lên, cúi mặt xuống, che giấu sự cảm động trong đôi mắt ngấn nước, cô cứ nghĩ nhất định Bắc Minh Dục sẽ bỏ rơi cô, không chỉ vì lời dự đoán của Lý đạo trưởng mà còn do sự nhất quyết phản đối của Bắc Minh phu nhân.

Thế nhưng, anh không phải người như vậy!

Vừa về tới căn phòng ở ngự cảnh viên, tới đèn phòng còn chưa kịp bật, anh bế phóc cô lên, ôm chặt cô ghì sát vào cơ thể mình rồi hôn cô như một tên thú điên.

Bàn tay anh chạy khắp cơ thể cô, đi tới đâu cũng làm cho Lương Nặc run lên.

“Nặc Nặc, nói đi, nói rằng em không hề sợ tôi!”

Trong giây phút cảm xúc tràn đầy như vậy, anh đỡ lấy quai hàm cô, đùa chơi với mái tóc cô, rồi nhìn cô như ép cô phải nói, Lương Nặc nhìn anh với ánh mắt vô tôi, bất lực nhìn anh rồi lặp lại câu nói của anh: “Em không sợ anh....”

Nhưng cô sợ vì những lời nói kia mà hại anh!

“Nói cho tôi biết, Đổng Hàn Thanh đó là đồ rác rưởi đúng không, hắn ta chỉ là một con chuột luôn nằm trong bóng tối mà nhằm cướp đi những thứ của người khác!”

Lương Nặc nhăn mặt, nhìn anh với một chút khó hiểu cùng sự miễn cưỡng, cắn răng mà không biết nên nói thế nào mới phải.

Bắc Minh Dục cười hắt ra một tiếng, dừng lại mọi hành động.

“Nói! Có phải vậy không?”

“Em...aaaa.” toàn thân Lương Nặc bị cơ thể to lớn của anh làm cho khó thở, cô như muốn bật khóc cả ra nhưng Bắc Minh Dục không hề có ý định buông tha cho cô, chỉ có thể mở mồm nói: “Đổng....Đổng Hàn Thanh đó là đồ rác rưởi, hắn ta chỉ là một con chuột luôn nằm trong bóng tối......”

Bắc Minh Dục mỉm cười sung sướng, lúc thì lỗ mãng hôn cô, lúc thì nhẹ nhàng vuốt ve cô.

Cả một đêm đó, trong căn phòng tĩnh mịch vang lên tiếng lúc cao lúc thấp, lúc hạnh phúc lúc đau đớn của người con gái....

Lương Nặc sáng ngày hôm sau tỉnh dậy, toàn thân cô như rời ra thành từng phần, , cô quay ra lườm Bắc Minh Dục.

“Tất cả là tại anh! Anh xem....” cô chỉ vào môi và cổ: “toàn là vết tích do việc anh hôn quá lỗ mãng, thê này làm sao em dám lên lớp?”

“Thế thì không đi nữa! Có gì khó khăn đâu.”

Bắc Minh Dục mở cửa tủ quần áo lôi ra hai bộ đồ vứt cho cô: “Hai ngày nay tôi đã không tới công ty rồi, hôm nay phải tới để giải quyết một số công việc, buổi tối em không cần đợ tôi đâu.”

“Anh...” Lương Nặc nhăn mặt lại hờn dỗi.

Bắc Minh dục vừa thắt xong cavat thì nhìn thấy biểu cảm đó trên mặt co, anh nhảy bổ lên chiếc giường hôn vào cổ cô âu yến, chưa hết, còn ghé sát vào tai cô nhắc nhở.

“Nhớ lời em nói tối qua đấy, cách xa cái tên Đổng Hàn Thanh rác rưởi đó ra!”

Lương Nặc: “....” tối qua cô đã nói những gì? Cô đều quên hết đi có được không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.