1001 Đêm Tân Hôn

Chương 141: Bắc minh dục tự sát



“Thiếu gia...anh ấy...” Lương Nặc cổ họng ngẹn ngào, hai mắt tròn xoe nhìn Lý Tranh Diễn: “Anh ấy khi nào mới có thể ra ngoài? Sự việc hôm nay, tôi muốn đích thân đi cảm ơn anh ấy!”

Khuôn mặt Lý Tranh Diễn thoáng qua sự khó chịu, nhưng lại cười ngay được: “Yên tâm, cậu ấy còn phải ra để hại nốt nửa phần đời còn lại của em chứ, làm gì dễ dàng gặp chuyện như thế được, anh còn có việc, anh đi trước đây, hẹn gặp lại.”

Nói xong, hắn ta không đợi Lương Nặc có bất kỳ phản ứng gì liền quay người đi thẳng.

Lương Nặc chỉ có thể lặng lẽ nuốt những lời chuẩn bị nói vào trong, quay ra nhìn thì thoáng cái đã có một đám vệ sĩ tiến gần lại cô, họ cúi đầu chào kính cẩn vào nói rằng sau này họ là người bảo vệ cô.

Lý Tranh Diễn sau khi rời khỏi trường học của Lương Nặc liền đi thẳng tới khách sạn.

Kỷ Sênh đang mặc trên người một bộ đồ ngủ của nam giới rộng thùng thình, hai tay kẹp một điếu thuốc đứng trên tấm thảm gần cửa sổ nhìn ra ngoài với ánh đèn sáng của hàng ngàn gia đình ngoài kia.

Lý Tranh Diễn đẩy cửa đi vào, ngửi thấy mùi thuốc: “Dập thuốc đi!”

“Nặc Nặc không sao chứ?”

“Tôi nói, dập thuốc đi.”

“Dựa vào cái gì anh có thể hút còn tôi thì không?”

“Tôi là đàn ông.” Lý Tranh Diễn vừa nói vừa cởi chiếc áo khoác ra, ánh nhìn đặt vào cơ thể bé nhỏ như đang bơi trong chiếc áo của Kỷ Sênh, nhìn cô mặc chiếc áo của mình nói: “Có điều từ nay về sau tôi cũng sẽ không hút nữa, dù gì thì chúng ta cũng đang chuẩn bị để có một đứa con, đúng không nào?”

Hắn ta kéo ngược cằm của Kỷ Sênh lên, ép ánh nhìn của cô hướng vào mắt hắn ta.

Sự bướng bỉnh của Kỷ Sênh bị anh ta thu gọn trong tầm mắt.

Hắn ta cúi đầu ghé vào tai cô, cười khúc khích: “Sớm biết cô coi trọng Lương Nặc như thế, tôi đã tìm cô lợi dụng từ lâu rồi, cô nói xem....có đúng không?”

“Lý Tranh Diễn! Cô ấy là người phụ nữ của người anh em của anh đấy!”

“Phụ nữ cũng như quần áo mà thôi, ông bạn tôi thay phụ nữ cũng không hề chậm chút nào đâu nhé, lẽ nào mỗi người tôi đều phải quan tâm chăm sóc à?” Hắn ta cười nhếch mép, nói nghe rất đểu cáng: “Nằm trên giường đợi tôi, tôi đi tắm cái đã.”

Huyết mạch trong mắt Kỷ Sênh hiện rõ lên tức giận, xót xa, nhìn anh ta căm hận nhưng lại không làm được gì.

Lại yên ổn được một ngày qua đi, tới sáng ngày hôm sau không biết kẻ nào tung tin đồn thất thiệt, không tới hai giờ đồng hồ, tin tức được truyền khắp Hải Thành rằng Bắc Minh Dục ở trong cục cảnh sát đập đầu vào tường tự sát, tin tức loan đi nhanh như bão làm toán loạn cả Hải Thành.

Bắc Minh Dục là nhân vật tầm cỡ, có sức ảnh hưởng lớn ở Hải Thành, tin tức này được truyền đi, liền biến tướng thành một sự việc hoàn toàn khác, đó chính là tập đoàn Bắc Minh thông qua những thủ đoan phi pháp để phát triển lớn mạnh, thậm chí buổi chiều còn có những nhà báo đăng tin lên các trang mạng rằng còn có nội tình bên trong.

Trong nháy mắt đã đem tập đoàn Bắc Minh mà Bắc Minh Dục chống đỡ trong mười năm trời chôn xuống mồ, nói rằng mười năm trước anh chẳng qua chỉ là thằng trẻ ranh, không học hành đàng hoàng mà chạy quan hệ theo người ta, làm những việc vi phạm pháp luật, đến nay thì một ngân hàng đầu tư của công ty con của tập đoàn Bắc Minh chuyên rửa tiền đã bị bại lộ.

Lương Nặc chia sẻ thông tin đó về tường weibo của mình, cô phủ nhận thông tin được đăng đồng thời cảnh cáo nhà báo rằng cô sẽ kiện anh ta tội phỉ báng, nói rằng anh ta hãy đợi giấy mời của luật sư.

Nhiều người giữ thái độ chỉ muốn xem xem, còn có người để lại comment nói rằng luật sư tin mới nực cười, rồi tin tức lại được truyền đi nhanh ở mức chóng mặt.

Lương Nặc mới đầu vẫn nghĩ tin Bắc Minh Dục tự sát là giả nhưng chẳng qua bao lâu liền nhận được tin tức từ phái cảnh sát, vì với tư cách là thiếu phu nhân của Bắc Minh nên họ cũng không giấu cô mà nói thẳng rằng Bắc Minh Dục khi đang tắm thì đập đầu vào tường nhà tắm, đầu bị thương giờ vẫn còn đang ở trong bệnh viện.

Lương Nặc nghe được tin đó, hai chân cô nhũn ra, ngã rụp xuống đất.

“Sao có thể như vậy?”

“Xin lỗi thiếu phu nhân, Bắc Minh thiếu gia đá phải xà bông tắm, cái này.....đây cũng là điều mà không ai nghĩ tới.”

Kỷ Sênh nhìn thấy bộ dạng của Lương Nặc, cô cũng đoán được chắc là tin Bắc Minh Dục vào viện là sự thật, an ủi Lương Nặc vài câu rồi Kỷ Sênh đưa ra đề nghị: “Anh ấy đã vào viện như vậy thì cậu với thân phận là vợ anh ấy, chắc là sẽ có quyền lợi để đi thăm anh ấy.”

“Đúng vậy.” Lương Nặc thu dọn vài thứ đồ đơn giản, rồi trở về ngự cảnh viên hầm một ít canh gà, chuẩn bị mang vào cho Bắc Minh Dục.

Nhưng đi tới của phòng bệnh thì có hai người cảnh sát chặn cô lại.

“Xin lỗi cô, Anh Bắc Minh bây giờ đang là tội phạm quan trọng hàng đầu, để phòng tránh việc truyền tin tức ra ngoài và sự sắp xếp trước lời khai, cấp trên đã có lệnh, trong thời gian anh ấy nhập viện, ngoài bác sĩ và y tá ra thì không ai được phép vào thăm.”

Lương Nặc không hề tin Bắc Minh Dục lại vụng về không cẩn thận như thế, lại có thể giẫm vòa xà phòng tắm mà ngã.

Khả năng duy nhất đó là có người không muốn tha cho anh.

Bây giờ có chút canh gà này kể cả cô có muốn nhìn Bắc Minh Dục dù chỉ một giây, muốn cho anh nềm canh gà cô nấu nhưng cũng nhất quyết không gửi lại nhờ ai mang vào, ngộ nhỡ có kẻ lại giở trò, cho thứ gì đó vào trong, Bắc Minh Dục lại tưởng là cô làm....

Trong đầu cô phút chốc hiện lên bao nhiêu là ý nghĩ, cuối cùng cô vẫn phải thất vọng cùng Kỷ Sênh đi về.

“Kỷ Sênh, cậu nói cho tớ biết, Minh Dục anh ấy nhất định sẽ không có chuyện gì đâu đúng không?”

Kỷ Sênh nhìn Lương Nặc vì quan tâm lo lắng cho Bắc Minh Dục quá mà loạn cả lên, cô nói an ủi: “Đúng vậy, Bắc Minh thiếu gia sẽ không có chuyện gì cả, hai người vẫn còn chưa sinh con, anh ấy còn chưa để lại người nối dõi, anh ấy nhất định sẽ không có chuyện gì, sẽ trở về!”

“Cậu....” Lương Nặc đỏ mặt nhìn Kỷ Sênh: “Cậu nói gì thế?”

“Xấu hổ gì chứ? nhìn cậu kìa, mặt đỏ cả lên.....”

Lương Nặc xấu hổ liền đi trước, bắt xe về thẳng trường, Kỷ Sênh cũng chạy theo sau cùng về.

Nhưng sự việc này mới chỉ là sự bắt đầu.

Tối ngày hôm đó, lại có kẻ nặc danh trên mạng đưa lên những bức ảnh về hình ảnh Bắc Minh phu nhân cũng phảu nhập viện vào phòng cấp cứu trọng bệnh, còn nói rằng, Bắc Minh Dục phạm tội mà tự sát, Bắc minh phu nhân không chịu đựng được sự đả kích mà cũng sắp chết rồi.

trong giấy lát, không ít người đoán tới đoán lui, rằng thời đại của nhà Bắc Minh hết thật rồi, không ngóc đầu lên được nữa, bầu trời Hải Thành sẽ có sự thay đổi lớn.

Trong thời điểm này, hành động lớn nhất là Châu gia.

Có điều Lương Vân lại gọi điện an ủi Lương Nặc vài câu, sau đó cô ta kiên quyết nói với Lương Nặc, bây giờ cô ta không phải nói gì là được ở Châu Thị nhưng cô ta cũng có một phiếu trong các quyết định của Châu Thị, chỉ cần Châu Thị có bất kỳ động thái gì bất lợi cho Bắc Minh Dục cô ta nhất định sẽ bỏ phiếu phủ định.

Lương Vân an ủi Lương Nặc không cần lo lắng quá.

ở thời khắc này Lương Nặc mới thực sự cảm nhận được, có những khi sức mạnh của tình thân là vô cùng to lớn vĩ đại, ngược lại Lương Bác Sinh thì không biết xấu hổ mà cả ngày quấy rầy cô, lúc thì lo lắng hạng mục Hải Trung vừa mới tới tay đã gặp phải đại họa này, sau này sẽ ảnh hưởng thế nào tới Bác Thụy, lúc thì đòi Lương Nặc phải trả lời chính xác cho ông ta biết rằng Bắc Minh Dục có cơ hội ra khỏi đó hay không.

Tin đồn thất thiệt càng lúc càng lan rộng, Lương Nặc đang lo lắng thì chớ Lương Bác Sinh lại phiền phức như vậy, cô liền chặn số máy ông ta.

Lương Nặc không có cách nào để chấp nhận được tình hình hiện tại.

Cô nhớ tới lời đề nghị của Đổng Hàn Thanh.

Đưa anh ta tới bộ phận tài vụ của tập đoàn, anh ta sẽ có cách giúp Bắc Minh Dục rửa sạch tội danh đòi lại sự trong sạch.

Trong lúc vẫn còn do dự chưa quyết mà tay cô đã ấn số gọi điện cho Đổng Hàn Thanh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.